Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🔥Chương 61

Điện thoại sau khi cúp máy cũng không gọi lại được, không cần nghĩ cũng biết đầu bên kia đã xảy ra chuyện.

Trái tim Du Thích Dã đập dồn dập giống như sử dụng quá nhiều cà phê làm cho cả người đổ  mồ hôi lạnh, hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại, đầu chuyển một vòng, nghĩ đến Phạm Tố Hoài, còn chưa chờ hắn gọi điện đi đã nhận điện điện thoại của Du Nhữ Lâm gọi đến trước.

Hắn nhận, Du Nhữ Lâm cho hắn một địa chỉ.

"Tới nơi này. Bà nội của con..."

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được giọng nói phập phồng như vậy của Du Nhữ Lâm, giống như một mảnh lá rụng lơ đãng trong gió thu.

"Càng nhanh càng tốt..."

Đầu Du Thích Dã ong ong.

Giống như đầu óc bị ngâm trong biển rộng, bên trong làn nước lam thẳm không bờ bến, hắn cảm thấy nghẹt thở do áp lực nặng nề, sau đó lại tìm được sự trầm tĩnh thuộc về biển rộng. Điều này làm cho hắn cảm thấy một bên bị ép đến đau đớn, một bên lại bình tĩnh lại.

Hắn im lặng mặc áo khoác, cùng Ôn Biệt Ngọc ra khỏi cửa, chờ đến khi đến trước gara, không chờ Ôn Biệt Ngọc nói chuyện hắn đã đưa chìa khóa trong tay cho Ôn Biệt Ngọc.

"Em lái xe đi, anh sợ hiện giờ mình lái xe không đủ an toàn."

Ôn Biệt Ngọc chỉ gọi một tiếng "Tiểu Dã...", cảm thấy vốn từ lúc này đã bay mất hết, trở nên nghèo nàn.

Du Thích Dã lắc đầu rồi lên xe, ngồi vào ghế cạnh ghế tài xế: "Không sao, đến đó xem thế nào đã."

Một đường không lời, chờ hai người an ổn đến nơi, còn chưa kịp mở cửa ra đã nghe thấy tiếng giận giữ truyền đến từ khe cửa: "Mỗi ngày đều nói chăm sóc thật tốt cho mẹ, cũng  không biết chăm sóc thế nào mà trực tiếp chăm sóc đến mẹ không dậy được!"

"Anh bớt tranh cãi đi được không."

"Anh cả không nói sai, hàng năm đều tiến hành kiểm tra sức khỏe, sao lại không kiểm tra ra bệnh này được? Đây là anh tư không đúng rồi!"

Du Thích Dã đẩy cửa ra.

Ánh sáng lọt khe dường như bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, làm mờ mắt người, chờ ánh sáng trong mắt Du Thích Dã rút đi, tất cả mọi người trong phòng đều xuất  hiện trong tầm mắt.

Căn phòng khách rộng rãi đã đầy người, gia đình Du Thích Dã là một đại gia đình, bà nội sinh tất cả 5 người con, ba trai hai gái. Lời vừa nói là của một nam và một nữ, nam là bác hắn còn người khuyên bớt tranh cãi là vợ của ông, còn câu sau cùng là con gái út của bà nội, là cô nhỏ của hắn.

Ba hắn, Du Nhữ Lâm đứng thứ 4, là anh tư trong miệng cô nhỏ.

Ánh mắt của hắn lướt qua bác cả và cô út, nhìn thấy bác cả vẫn còn đang tức giận vô cùng và cô nhỏ hai mắt đỏ chót, tiếp theo hắn lại nhìn về phía những người khác, sắc mặt không quá rõ như hai người kia nhưng cũng âm u, khi ánh mắt của những người này nhìn đến Du Nhữ Lâm đều giống như mang theo sấm chớp.

Nếu như lời  nói trực tiếp là minh thương thì những ánh mắt lạnh lùng không tiếng động chính là nhát dao đâm sau lưng, đả kích ngấm ngầm hoặc công khai cùng nhau tập trung vào người lẻ loi đang đứng ở giữa.

Cả một gian phòng vì điều này đã bị cắt thành hai nửa, một bên là Du Nhữ Lâm, một bên là những người khác.

Có lẽ Du Nhữ Lâm chưa bao giờ có cảm giác không nơi nương tựa như lúc này, giống như bản thân rõ ràng đang đứng trong phố xá sầm uất lại ngăn cách hoàn toàn với những người khác, giống như muốn thò ra ngoài thăm dò lại gặp phải một vách núi đá cheo leo, nhìn xuống bên dưới là vực sâu đen tối không thấy đáy.

Ông ta tìm một sợi dây thừng cứu viện theo bản năng.

Du Thích Dã nhìn thấy ánh mắt Du Nhữ Lâm hướng về vợ của ông ta, mẹ của hắn.

Hứa Âm Hoa vẫn ngồi trên salon, bà vẫn tao nhã như thế, vẫn thận trọng như thế, bà lạnh lùng, uống trà trong chén, không ban cho Du Nhữ Lâm một ánh mắt, không một tiếng động thể hiện nhuần nhuyễn sự lạnh nhạt.

Sau đó ——

Sau đó, tầm mắt của Du Thích Dã đối diện với Du Nhữ Lâm.

Sau khi bị vợ mình từ chối, Du Nhữ Lâm đã chuyển ánh mắt cầu cứu sang Du Thích Dã, nhưng Du Thích Dã còn chưa có bất kì phản ứng nào, Du Nhữ Lâm đã chật vật dời mắt đi giống như vô cùng sợ hãi.

Cảm giác lan tràn trong lòng cũng không biết nên miêu tả thế nào.

Khả năng là hồi ức lạnh lẽo bị gợi lên, thế nhưng ít nhất thì...

Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt đong đầy lo lắng và thân thiết, trong đôi mắt kia là lo lắng và chống đỡ tràn đầy, còn có đau khổ giống như hắn.

Du Thích Dã thở ra một hơi thật dài trong đáy lòng.

Hắn không nói gì cả, nắm lấy bàn tay Ôn Biệt Ngọc, vững vàng kéo người đến bên cạnh mình.

Ít nhất còn có em.

Lúc này, tiếng mở cửa phòng bệnh vang lên, Phạm Tố Hoài một thân quần áo màu đen đi ra, gương mặt cô ủ dột, mang theo đau thương ẩn nhẫn: "Bà chủ muốn mọi người vào gặp mặt, trò chuyện lần cuối."

Du Nhữ Lâm không nơi nương tựa lúc này giống như đạn pháo gặp lửa, lửa giận tuôn trào mãnh liệt.

"Bình thường cô chăm sóc mẹ tôi thế nào, cô đã sớm biết bệnh của bà đúng không? Cô cứ như thế nhìn mẹ tôi lãng phí mạng mình? Rốt cuộc thì cô đang có âm mưu gì?"

Phạm Tố Hoài gương mặt lạnh lùng, chưa trả lời câu hỏi của Du Nhữ Lâm đã có người lên tiếng ngắt lời Du Nhữ Lâm.

Bác hai của Du Thích Dã lên tiếng, giọng nói buồn bực mất tập trung: "Được rồi, ầm ĩ cái gì thế? Mẹ ở ngay bên trong, đã là lúc nào rồi mà các người còn không để cho mẹ yên tâm?"

Lời này giống như có chứa ma lực thần kì, không ai nói thêm gì nữa, Du Nhữ Lâm đang tức giận cũng suy sụp tinh thần trong nháy mắt, cùng với mọi người im lặng đi vào trong phòng, đứng quanh trước giường bệnh.

Du Thích Dã không phải nhân vật chính ở đây, hắn là con cháu, cùng với các anh chị em khác đi ở vị trí cuối cùng, lúc đi vào cũng chỉ còn lại vị trí ở cuối giường.

Hắn rũ mắt, đập vào mắt ngoài sắc gạch men màu trắng ra chính là mặt ga giường và mặt chăn trắng như tuyết.

Hắn dừng ở chỗ này một lát, tích góp sức mạnh nhỏ bé, thừa thế xông lên nhấc mí mắt lên.

Tầm mắt rộng hơn.

Chăn đệm chập trùng ánh vào hai mắt Du Thích Dã, phạm vi nhỏ như thế, chăn đệm không chỉnh tề giống như chỉ là bản thân nó chứ không phải có người đang nằm ở bên trong.

Hắn nín thở, lại nhìn lên trên nữa, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy người ở đầu giường.

Bà nội gầy gò nằm trên giường bệnh màu trắng làm cho cái giường cũng trông to hơn.

Chờ đến khi nhìn rõ bà nội rồi, tim Du Thích Dã phút chốc chìm xuống.

Ánh mắt của bà gần như tan rã, không có tinh thần, bất kì ai cũng có thể nhìn thấy người đang nằm ở đây đã đi đến giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh.

Bà nội rất hiền lành, trước sau vẫn hiền lành như thế.

Trên mặt bà không có sự không cam lòng khi phải rời đi, trái lại chỉ giống như đang thiếp đi trong vườn hoa nhà mình, ong bướm rộn ràng bên cạnh bà, bản thân lại dựa vào ánh dương cùng hương hoa nghỉ ngơi.

So sánh thì bọn họ giống như là những vị khách không mời mà đến đang làm phiền bà.

Phạm Tố Hoài cũng tiến vào, cô đến bên cạnh bà nội, ghé vào tai bà nhẹ nhàng gọi hai tiếng.

Ánh sáng nhàn nhạt thoáng hiện trong đôi mắt ảm đạm kia, bà nội giống như bị người đánh thức, đầu tiên chuyển động con ngươi, tiếp theo lại chậm rãi di chuyển đầu, ánh mắt nhìn một đường từ con trai đến người thân.

"Mẹ!" Bác cả ngồi xổm xuống, kích động, "Mẹ đừng lo, mẹ không có chuyện gì đâu, yên tâm, chúng con đã mời bác sĩ giỏi nhất đến khám chữa cho mẹ, sẽ chữa khỏi cho mẹ, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi..."

Bà nội khẽ mỉm cười, tràn đầy nuông chiều của một người mẹ đối với đứa trẻ đang làm nũng.

Bà không nói gì, tiếp tục nhìn, đến khi ánh mắt chạm đến Du Nhữ Lâm.

Du Thích Dã nhìn thấy.

Trong mắt bà nội có niềm tiếc nuối.

Lúc này, Du Nhữ Lâm khóc, ông ta cũng ngồi xổm xuống, cầm tay bà nội, lay lay nói một câu: "Mẹ, sao mẹ lại có thể như thế, sao mẹ lại có thể như thế..."

Tiếc nuối biến thành than thở nhè nhẹ, nhưng bà nội cũng không nói gì, ánh mắt của bà tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, nhìn hết tất cả người thân, cho đến khi nhìn thấy Du Thích Dã.

Du Thích Dã cho là bà nội muốn nói gì đó với mình.

Nhưng không có gì cả, bà nội chỉ đưa mắt nhìn sang bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn, trên gương mặt hiện lên vui vẻ.

Du Thích Dã men theo ánh mắt của bà nội, nhìn thấy bàn tay đang  nắm chặt của mình và Ôn Biệt Ngọc.

Chờ đến khi ánh mắt của hắn đi lên một lần nữa, bà nội đã thu lại tầm mắt, bà không nhìn ai nữa, chỉ nhìn lên phía trần nhà, bắt đầu nói chuyện:

"Tài sản... Ta đã phân chia xong rồi... Tìm luật sư..."

"Mẹ!"

Những tiếng kêu lập tức vang lên, sôi sục nhét đầy phòng bệnh, cũng may thời gian không quá dài, bà nội có thể tiếp tục nói.

"Nửa năm trước phát hiện ung thư thời kì cuối, ta lựa chọn không chữa bệnh... Quyết định này không có bất kì quan hệ nào với bất cứ ai trong số các con. Đây là ý nghĩ của một mình ta... Vốn cũng định nói với các con... Nhưng chắc chắn mấy đứa sẽ phản đối... Cho nên quyết định không nói..."

"Ta cảm thấy... Trách nhiệm của mình cũng đã hết... Những ngày nên qua cũng đã qua... Các con cũng không phải nói gì nữa cả... Ngược lại, ta chính là tùy hứng như thế..."

Bà nội tạm dừng thật lâu.

Ánh sáng trong mắt bà cũng trầm xuống, nhưng có lẽ cũng chỉ là dịu dàng hơn, giống như bà nhìn thấy điều gì, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên ngọt ngào.

"Tố Hoài."

Bà nội gọi một tiếng.

Phạm Tố Hoài: "Tôi ở đây."

Bà nội lẩm bẩm: "Ta đẹp không? Có phải ta già rồi, lại bị bệnh nên sắc mặt không được tốt không?"

"Không, ngài rất đẹp." Phạm Tố Hoài dịu dàng nói, dường như hiểu bà nội muốn nói gì cho nên cô còn bổ sung một câu, "Cho dù ai nhìn thấy ngài cũng đều cảm thấy ngài rất đẹp. Không tin, ngài hỏi những người khác xem?"

Những người trong phòng bệnh cũng lên tiếng: "Đúng vậy, bà nội/mẹ là người đẹp nhất."

Bà nội yên tâm, cử động ngón tay, mất rất nhiều sức lực mới nhấc được cánh tay lên, mọi người lúc này mới nhận ra trong tay bà vẫn luôn có một tấm ảnh, đó là ảnh chụp ba của họ.

Bà nội vuốt ve ảnh chụp, ánh mắt giằng co trên tấm ảnh này, cuối cùng, bà không nhìn ai nữa, chỉ chăm chú nhìn người mình yêu, giống như người đàn ông anh tuấn trong ảnh chụp không nhìn ai cả, chỉ nhìn một mình bà.

Nét cười của bà lại càng mềm mại hơn, dịu dàng giống như giọng nói lúc này của bà:

"Thật tốt, ông ấy tới đón ta..."

Bà lão vui mừng nhắm mắt lại, đầu của bà nhẹ nhàng nghiêng trên gối.

Bà đang ngủ, ở trong mộng vội vàng đi đến một buổi hẹn hò quan trọng.

Bầu không khí trong phòng bệnh đọng lại mãi, mãi đến khi âm nhịp sóng trên dụng cụ y tế trên đầu giường chuyển thành đường thẳng, âm thanh cảnh báo vang lên gấp gáp, tiếng kêu khóc liên tiếp mới đánh tan đau khổ đang bị giam trong phòng.

Du Thích Dã nhắm mắt lại.

Bà nội đi rồi.

***

Sinh mệnh cuối cùng đã biến mất với hư vô, người còn sống cần tiến hành nghi thức.

Sau ngày đó, tang lễ bắt đầu binh hoang mã loạn tiến hành, sau khi bà nội mất rồi, Du Nhữ Lâm giống như đang thả hồn vía lên mây, trong tang lễ không nhường bước nào, mạnh mẽ đoạt lấy quyền chủ trì tang lễ vốn dĩ nên là bác cả thực hiện.

Chờ một loạt các bước phiền phức xong xuôi, bọn họ đưa bà nội một đoạn đường cuối cùng.

Giây phút cuối cùng trong sinh mệnh này biến thành một cái hộp nhỏ nặng trịch, đặt ở trong tay.

Bọn họ không chôn cất bà nội ở nơi này mà đưa bà về quê nhà, chính là thành phố mà Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc ở trước kia, để bà yên giấc cùng ông nội.

Bước đi cuối cùng này, Du Nhữ Lâm không có cách nào kiên trì nữa.

Tối hôm đó, sau khi tang lễ diễn ra, Du Nhữ Lâm về đến nhà bị sốt cao, bệnh tới dào dạt, lập tức đánh sụp người đàn ông hô mưa gọi gió trong mắt mọi người này, làm cho ông ta trở nên uể oải trên giường.

Lúc Du Thích Dã đến nhà, hắn nhìn thấy Hứa Âm Hoa.

Mẹ hắn ngồi trên salon trong phòng khách, ngước đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào phòng của bà nội trên tầng 3.

Du Thích Dã không chắc lắm về ý định có nên quấy rầy bà vào lúc này hay không thì bà đã nghiêng đầu gọi: "Tiểu Dã."

Du Thích Dã: "Mẹ."

"Bà nội của con... Bây giờ mẹ mới nói có lẽ cũng đã muộn rồi, nhưng một trong số những nguyên nhân khiến mẹ chậm chạp mãi không ly hôn với ba con chính là vì bà nội con. Bà nội của con rất tốt." Bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Có lúc mẹ cảm thấy bà ấy cho mẹ tình cảm giống như dành cho con gái, đồng thời cũng rất nhiều tôn trọng dành cho con cái. Mẹ biết bà nội con muốn các con của bà đều có một gia đình hạnh phúc. Mẹ tự cho rằng nếu bản thân không ly hôn, không rời khỏi ngôi nhà này, bà nội của con sẽ vui hơn. Nhưng có lẽ, ai biết được, có lẽ đây chỉ là mẹ tự tìm cớ cho mình thôi."

"Tiểu Dã..." Bà lại gọi một tiếng, "Mẹ yêu con, thế nhưng trước đây mẹ đã không làm hết trách nhiệm của mình với con, không giống như bà nội con có trách nhiệm đến tận cùng đối với con cái mình... Tiếp sau, mẹ cũng sẽ ly hôn với ba con. Dù như thế nào đi chăng nữa thì mẹ nghĩ mình vẫn nên nói cho con một tiếng..."

Bà đứng lên, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm Du Thích Dã. Bà lặng lẽ nói một câu bên tai Du Thích Dã:

"Xin lỗi."

Du Thích Dã tiễn mẹ mình.

Bà nội rời đi làm rất nhiều thứ thay đổi, Hứa Âm Hoa cũng đã nghĩ thông suốt, không xuất hiện bên cạnh Du Nhữ Lâm nữa, hiện tại, ai cũng biết hôn nhân của Du Nhữ Lâm ngập tràn nguy cơ... Mặt mũi duy trì nửa đời cứ như vậy bị ném xuống đất, nát vụn, vốn dĩ Du Nhữ Lâm nên tức giận.

Nhưng hiện giờ ông ta đã không còn sức lực để nổi giận.

Khi Du Thích Dã vào phòng gặp ông ta, người đàn ông này đang ngồi trong một không gian tối om, căn phòng trống rỗng không nói ra được sự nguội lạnh của tình cảm, người đàn ông dựa trên giường phản ứng chậm chạp, mất một lúc mới nhìn về phía hắn.

Du Thích Dã: "Bên phía bác cả đã quyết định xong, ngày mai sẽ đưa bà nội về quê để chôn cất."

Du Nhữ Lâm im lặng không lên tiếng.

Du Thích Dã lại nói: "Nếu như không có chuyện gì, vậy con đi trước."

Hắn đợi một lúc, không đợi được tiếng nói, vì vậy quay người, trong chớp mắt lại nghe được tiếng Du Nhữ Lâm.

"... Tiểu Dã."

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Du Nhữ Lâm.

Người ngồi trên giường không nói lời nào, thậm chí còn không nhìn hắn.

Du Thích Dã đợi một lát, không đợi được bất cứ điều gì, hắn không dừng lại nữa, đi thẳng.

Một vòng vận mệnh xoắn ốc vòng trên người cha con giống như đã đi hết.

Du Thích Dã đã từng đến đây khẩn cầu Du Nhữ Lâm giúp đỡ lại chỉ nhận được từ chối lạnh lùng và trào phúng.

Bây giờ Du Nhữ Lâm chịu đựng đau khổ tương tự, muốn khẩn cầu lại mất đi lời muốn nói.

Ông ta đã phải trả giá đắt cho hành động của mình, ông ta đặt lạnh lùng tàn nhẫn lên người khác, vì vậy lạnh lùng tàn nhẫn cuối cùng lại trở lại bên cạnh ông ta, làm bạn với ông ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro