🔥Chương 60
Ông lão bỗng nhiên ngã xuống, âm thanh cảnh báo vang lên không ngừng đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người đi đường, chỉ trong giây phút nhắc nhở ngắn ngủi của người máy, trong đám người đã truyền đến tiếng người hô lớn:
"Tôi là bác sĩ, mong mọi người nhường đường!"
Kèm theo âm thanh này, một vị thầy thuốc trẻ tuổi vội vã chạy đến từ phía xa, xuyên qua đoàn người đã nhường đường, nhanh chóng đi đến bên cạnh ông lão, kiểm tra và sơ cứu.
Ngay sau đó, chỉ khoảng 3-5', người nhà ông lão đã vội vã chạy đến, nâng người dậy dưới sự chỉ đạo của bác sĩ, âm thanh của xe cứu thương cũng xuất hiện, tiếp theo là xe xuất hiện cuối con đường.
Không tới 15', ông lão đã được đưa lên xe cứu thương, nhận được sự khám chữa chuyên nghiệp.
Mọi người xung quanh cũng dần thả lỏng, nhanh chóng tản ra, vừa đi vừa nói chuyện:
"Người máy này nhìn qua dùng rất ổn, gọi là gì ấy nhỉ?"
"Tôi cũng không biết, nghe ông lão kia vừa gọi nó là Tiểu Noãn."
"Trở về tìm hiểu thử xem..."
Tiếng bàn tán không ngừng xuất hiện trên đường phố, cũng đồng thời xuất hiện trên mạng.
Lúc xảy ra chuyện, có người dùng di động quay lại toàn bộ quá trình, hiện giờ, video này được lan truyền trên weibo.
Video dài khoảng 10', nếu như so với những video khác trên mạng thì nó cũng không nóng chẳng lạnh, mãi đến tận khi có một đại V nhìn thấy chia sẻ:
"Thời đại này ham muốn sống sót của mọi người đúng là rất mạnh, cứu người trước phòng ăn vạ."
Sức ảnh hưởng của đại V tất nhiên không nhỏ, chỉ vừa chia sẻ đã có rất nhiều người chia sẻ theo.
"Ha ha ha, không biết tại sao tôi lại cảm thấy buồn cười, trước khi cứu người lại còn phải hô một tiếng tôi không phải ăn vạ!"
"Quá mức thực dụng."
"Tự nhiên ngã xuống đất như vậy làm ai cũng sợ, không biết thật giả thế nào chỉ có thể chờ người khác đến xử lý, không phải là không có lòng tốt cứu người mà là sợ mình bị hại."
"Đừng nói nữa, lần trước thôn chúng tôi có người có lòng tốt dìu một ông lão bị ngã, sau đó lại bị đổ oan, còn tốn thêm tiền chữa bệnh cho người ta, cuối cùng người tốt kia nghĩ quẩn tự sát luôn."
Cho dù là bất kì thời điểm nào thì ăn vạ và lừa bịp đều là những từ ngữ nóng trên weibo.
Từ nhiệt độ tăng lên, ở dưới chuyển phát của đại V, đề tài cũng chuyển từ ăn vạ phát tán ra:
"Đồ vật thực dụng, không cần biết là cái gì, trong thời điểm quan trọng có thể tìm được người không e dè giúp đỡ ông bà già trong nhà là tốt rồi."
"Tôi đang nghĩ có thể dùng cho bệnh nhân đột quỵ được không? Cho dù không thể mang bệnh nhân về thì cũng có thể gọi được người đi đường xung quanh liên hệ với người nhà."
"Cũng chỉ có tôi cảm cái người máy này rất trang nhã à?"
Truyền thông đánh hơi được tiếng gió, vừa nhìn thấy độ nóng không nhỏ lập tức đào sâu hơn, còn thật sự đi tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra được một vài thông tin.
Vì vậy, vào ngày hôm sau, một phần liên quan đến sáng chế phương thức nhà trọ dưỡng lão đã được đưa tin trên weibo, tiêu đề là "Người máy gia đình Tiểu Noãn phòng ăn vạ", tiếp tục hâm nóng tin tức của ngày hôm qua.
Mọi người không nhúc nhích, đại V đi đầu.
Vẫn là một chia sẻ từ đại V ngày hôm qua.
Người này am hiểu việc tìm ra tâm điểm, chỉ một câu nói đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đại V: "Việc này đối với những gia đình mà con cái và cha mẹ không ở cùng một nơi không khác gì tặng một người bạn cả!"
Một đại V lộ diện, vô số đại V đuổi tới, dưới đủ các hình thức chia sẻ đánh giá, hình thức nhà trọ dưỡng lão này đã nhận được sự thảo luận sôi nổi trên mạng, ban đầu chỉ là những lời nói cẩn thận có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng cùng với nhiệt độ ngày càng cao trên mạng, nhân viên bộ phận maketting của công ty Du Thích Dã cũng không phải người chết, sau khi nhận ra việc xảy ra lần này vô cùng có lợi với công ty, tất cả đã tiến hành họp gấp, yên lặng gia nhập vào việc thảo luận của mọi người, lại có ý thức dẫn dắt đề tài sâu hơn:
Bên trong gia đình tốt hơn hay là ở gần nhau tốt hơn, gia đình chăm sóc hay chuyên nghiệp chăm sóc tốt hơn, sinh hoạt đối với những người cao tuổi, an toàn và tự do của người cao tuổi cần phải định nghĩa như thế nào.
Một nhà trọ dành cho người cao tuổi đơn giản lại đưa ra đủ các loại câu hỏi không đơn giản.
Có thảo luận thì có nhiệt độ, có thảo luận thì có suy nghĩ.
Mỗi người đối với vấn đề dưỡng lão đều có ý nghĩ và triển vọng phát triển của riêng mình, nhưng không có gì nghi ngờ về việc hình thức nhà trọ dưỡng lão của Du Thích Dã đã trở thành từ khóa tìm kiếm cho những gia đình mà con cái và cha mẹ ở hai nơi.
Sau rất nhiều lượt chia sẻ, một chủ đề đã xuất hiện trên tin tức nóng của weibo.
#Đến khi già rồi, bạn muốn một cuộc sống như thế nào?#
***
Vì một việc bất ngờ mà nhà trọ dưỡng lão của Du Thích Dã lại được mang ra bàn tán sôi nổi, trực tiếp được đẩy lên trước ánh mắt mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, những căn phòng còn lại trong nhà trọ dưỡng lão được rất nhiều người ghé thăm, vốn dĩ cần Du Thích Dã tự mình đi tìm người đầu tư thì hiện giờ lại biến thành nhà đầu tư tự mình cầm tiền đến thảo luận với Du Thích Dã; không lâu sau đó, truyền thông cũng liên lạc với công ty, nội dung phỏng vấn cũng liên quan đến nhà trọ dưỡng lão.
Những việc này đều là chuyện tốt, đối với lời mời phỏng vấn, Du Thích Dã lập tức đồng ý không do dự, sau đó hai ngày đã có một phần kịch bản được gửi đến, bên trên là toàn bộ câu hỏi sẽ được thực hiện trong lần phỏng vấn này.
Du Thích Dã vô cùng hứng thú, lập tức viết hai bản trả lời cho cuộc phỏng vấn lần này.
Sau khi viết xong, hắn in hai bản này ra, đưa cho Ôn Biệt Ngọc xem.
"Đây là cái gì?"
Ôn Biệt Ngọc hơi nghi ngờ, nhận lấy liếc mắt nhìn một cái, sau khi im lặng nửa ngày, đọc từng chữ trên tiêu đề:
"「Chuyên đề giải đáp nghi vấn dưỡng lão bản ân ái」, 「Chuyên đề giải đáp nghi vấn dưỡng lão bản bình thường」..."
Anh chậm rãi đặt bản đầu xuống, cầm bản sau lên, đang muốn mở ra, bàn tay Du Thích Dã lại đặt lên bên trên.
Du Thích Dã hơi bất mãn: "Vì sao em không đọc phiên bản ân ái?"
Ôn Biệt Ngọc nhìn Du Thích Dã chăm chú: "Người bình thường sẽ chọn bản kia à?"
Du Thích Dã nâng ngón tay lên chỉ vào mình: "Anh là người chọn mà? Chẳng lẽ anh không phải người bình thường à?"
Ôn Biệt Ngọc: "..."
Du Thích Dã lập tức nhắc nhở Ôn Biệt Ngọc: "Chúng ta là một gia đình dân chủ, thực hành chính sách số ít làm theo số nhiều, cho nên nếu như anh đã chọn phiên bản ân ái mà em lại lựa chọn phiên bản bình thường vậy chúng ta sẽ rơi vào trạng thái giằng co. Chỉ khi cả hai chúng ta cùng chọn phiên bản ân ái thì việc lựa chọn này mới được thông qua."
Ôn Biệt Ngọc dịch nghĩa: "Em chọn cũng phải chọn, không chọn cũng phải chọn à?"
Du Thích Dã: "Thông minh!"
Ôn Biệt Ngọc mang theo ánh mắt vừa phức tạp vừa buồn cười, bỏ lại bản sau, lật bản trước ra.
Kịch bản đến từ truyền thông chính thống đều rất quy phạm, cũng chỉ mấy câu cơ bản:
"Anh có ý kiến gì đối với dưỡng lão?"
"Anh cho rằng sinh hoạt của người cao tuổi nên thế nào?"
"Trừ việc sáng chế ra nhà trọ dưỡng lão, anh có ý tưởng gì cho những hình thức dưỡng lão không?"
Nếu như chỉ nhìn vào các câu hỏi thì rất khô khan, nhưng nếu như nhìn vào phần trả lời của Du Thích Dã thì...
Câu trả lời thứ nhất, hoàn toàn làm vì người yêu Ôn Biệt Ngọc của mình.
Câu trả lời thứ hai, Du Thích Dã mặc sức tưởng tượng cảnh sinh hoạt của mình và Ôn Biệt Ngọc khi về già.
Câu trả lời thứ ba, Du Thích Dã đưa cả Kim Dương Thiên Thành ra, thuận tiện giới thiệu nhà thiết kế Ôn Biệt Ngọc.
Nói chung là tất cả các câu trả lời đều có thể bị hắn bẻ lái sang sinh hoạt của mình và Ôn Biệt Ngọc, có tưởng tượng thì cũng thôi đi, chuyện này quả thật là tưởng tượng đến phát khùng luôn.
Ôn Biệt Ngọc nhìn rồi bỗng nhiên lại có cảm giác hơi lo lắng: "Có thể được duyệt không?"
Du Thích Dã cười lạnh: "Nhất định phải thông qua."
Ôn Biệt Ngọc lại hỏi: "Nhất định phải nói như thế này à?"
Du Thích Dã: "Đương nhiên, chúng ta cùng nói."
Hắn tóm lấy tay Ôn Biệt Ngọc, hai chiếc nhẫn kim cương thật to lấp lánh dưới ánh đèn, làm lóa mắt người.
Ôn Biệt Ngọc nhìn Du Thích Dã một lúc rồi lại nhìn đến bản thảo phỏng vấn trên bàn. Khi nhìn thấy một vấn đề liên quan đến triết lý của công ty, Du Thích Dã viết: "Hi vọng tất cả mọi người đều có một gia đình ấm áp", anh bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân xuất hiện của Tiểu Hinh và Tiểu Noãn.
Du Thích Dã...
Từ đầu đến cuối Tiểu Dã đều không quên mình.
Không những không quên.
Bàn tay cầm lấy trang giấy của anh bỗng nhiên siết chặt, một cảm xúc dâng lên từ trong lòng.
Ông nội bỗng nhiên mất, sau khi ông nội đi rồi, mấy năm sau đó anh vẫn luôn nuối tiếc vì không thể làm bạn với ông nội thật cẩn thận.
Thế nhưng thời gan là liều thuốc chữa trị mọi thứ.
Đến hôm nay, ít nhiều gì anh cũng đã bình thường trở lại, nhưng Du Thích Dã trước sau vẫn luôn kiên trì dùng phương thức của mình để cứu vãn tiếc nuối trong quá khứ.
Ôn Biệt Ngọc nói lới từ tận đáy lòng: "Thật tốt! Tiểu Dã, cảm ơn anh!"
Thật tốt, mọi người tán thành anh.
Thật tốt, thứ anh mang đến có thể giúp đỡ cho rất nhiều người.
Cũng cảm ơn anh trước sau vẫn luôn nhớ đến ông nội em.
Du Thích Dã liếc mắt nhìn Ôn Biệt Ngọc, hắn không cảm thấy Ôn Biệt Ngọc cần phải cảm ơn đối với những gì hắn đã làm, cũng không muốn bầu không khí lại bị trầm xuống, vì thế một ý nghĩ thoáng xuất hiện, hắn nói: "Biệt Ngọc, anh bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ chúng ta đang chiến tranh lạnh đúng không?"
Ôn Biệt Ngọc: "..."
Du Thích Dã cố ý nói: "Nếu như em muốn cảm ơn anh, vậy thì không bằng..." Hắn ngồi đó, định dùng sở trường hướng đến người mình, nói lòng vòng, "Làm chuyện gì đó để cho chúng ta bớt giận, kết thúc chiến tranh lạnh giữa chúng ta?"
Ôn Biệt Ngọc không tiếng động nhìn Du Thích Dã một lúc, sau đó ngoảnh mặt sang chỗ khác: "Anh không nhắc đến thì em cũng quên mất. Những người khác chiến tranh lạnh không nói lời nào, còn chúng ta chiến tranh lạnh anh lại lôi kéo em xem phiên bản phỏng vấn tình yêu."
Du Thích Dã có đầy đủ lý do: "Cũng đều là những người trưởng thành rồi, từ sáng đến tối không nói lời nào cũng rất khổ cực em biết không? Chiến tranh lạnh đã đủ mệt mỏi rồi, mệt mỏi chất chồng mệt mỏi, vậy chúng ta phải sống thế nào cho qua ngày đây?"
Ôn Biệt Ngọc tiếp tục: "Người khác chiến tranh lạnh thì tách giường ngủ, còn chúng ta chiến tranh lạnh..." Anh cười lạnh, "Là từ một ngày làm 2-3 lần chuyển thành ngày làm một lần à?"
Du Thích Dã chấn kinh: "Em cảm thấy chiến tranh lạnh như vậy còn chưa đủ à?"
Ôn Biệt Ngọc: "Du Thích Dã, anh đúng là không biết xấu hổ..."
Du Thích Dã tiến lên trước, cười nhẹ: "Đến đây nào, hôn một cái."
Ôn Biệt Ngọc nhìn người một lúc, khóe miệng cũng cất giấu ý cười, anh cúi đầu, chạm nhẹ lên má Du Thích Dã, vừa muốn tách ra đã bị người kéo vào trong ngực, đòi lấy một nụ hôn sâu hơn."
Không có quá nhiều dằn vặt, lớp màng chắn mỏng manh mơ hồ kia dễ dàng tan biến.
Chuyện giống vậy, 9 năm trước đã sinh ra ngăn cách khiến cho hai người tách ra, nhưng 9 năm sau bọn họ đã có thể chịu đựng nhiều hơn, cũng hiểu được nhiều hơn – trái tim của đối phương.
Vừa hôn xong, Du Thích Dã không thả người ra, hắn ôm Ôn Biệt Ngọc, thở một hơi dài bên tai đối phương:
"Bảo bối, anh rất muốn em..."
Vành tai Ôn Biệt Ngọc hồng hồng, anh nhỏ giọng đáp lại:
"Em cũng vậy."
Du Thích Dã lúc này mới thoả mãn, ngồi dậy, cầm lấy giấy nói với người: "Được rồi, chúng ta chỉnh lại một vài chi tiết, tranh thủ mơ mộng tạo phẩm chất, mơ mộng ra phong độ."
Vừa dứt lời, một cuộc điện thoại gọi đến, Du Thích Dã cúi đầu nhìn, là bà nội.
"Bà nội, có chuyện gì ạ?"
"Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho con à?"
Ở bên đầu bên kia điện thoại, bà nội cười nói, Du Thích Dã lại cảm thấy kì lạ, hắn nhướng mày, giật giật bluetooth của điện thoại: "Bà nội, giọng của người hơi nhỏ, là do sóng điện thoại có vấn đề à?"
Bà nội hời hợt: "Có thể là do điện thoại cách khá xa. Nếu như không lên mạng ta còn không biết gần đây con làm ra Tiểu Noãn, người máy có ý tứ như thế vì sao lại không đưa cho bà nội con một cái? Thật sự là rất làm tổn thương lòng người."
Du Thích Dã cười nói: "Con làm sao quên bà nội được? Con đã chuẩn bị cho người một Tiểu Noãn phiên bản đặc biệt rồi, chờ bà nội trở về sẽ đưa cho bà. Đúng rồi, khi nào thì bà nội về?"
"Có lẽ là hai ngày tới..."
Trong lúc nói chuyện, giọng bà nội rất thấp, đặc biệt là câu này. Thấp đến mức Du Thích Dã không nghe rõ, hắn hỏi lại lần nữa: "Bà nội, người vừa nói gì đó?"
Giọng của bà nội lớn hơn chút: "Ta nói, ta sắp về rồi, có muốn ta mang gì về cho con không?"
Du Thích Dã nở nụ cười: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như khi còn nhỏ, mỗi lần bà ra cửa đều quấn lấy đòi quà được à? Bà không cần mang gì về cho con đâu, chỉ cần mang mình về là tốt rồi..."
Không còn tiếng trả lời nào cả, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh...
Giống như là...
Âm thanh cảnh báo của thiết bị chữa bệnh.
Trái tim Du Thích Dã lạc nhịp, hắn đứng phắt dậy khỏi ghế, gọi hai tiếng: "Bà nội, bà nội?"
Ôn Biệt Ngọc cũng cùng đứng lên, thân thiết hỏi: "Tiểu Dã, làm sao vậy?"
Không còn ai trả lời.
Điện thoại bị cúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro