Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🔥Chương 56

Từ lúc bay lên đến khi rơi xuống mặt đất thời gian rất ngắn ngủi, đợi đến khi Du Thích Dã mang Ôn Biệt Ngọc an toàn đặt chân xuống mặt đất rồi, Ôn Biệt Ngọc vốn dĩ vô cùng hưng phấn trên bầu trời đã bình tĩnh lại, trong khi người bình tĩnh trên bầu trời là Du Thích Dã lại trở nên hưng phấn.

Hắn nghĩ đến lời tỏ tình giữa không trung của mình, đến khi lời nói được bản thân nói ra rồi, cơ thể tê dại giống như bị điện giật kích thích.

Giống như sau 9 năm, lần thứ hai hắn tìm lại được cảm giác yêu một người không có nguyên do, đào tim móc phổi cũng cảm thấy tháng ngày yêu đương không đủ.

Trái tim của hắn đập rộn ràng, bỏ dù ra, thay quần áo, đi một đoạn đường thật dài cũng chưa thể trở lại trạng thái bình thường, hắn định hút một điếu thuốc cho tỉnh táo hơn, nhưng đến khi lấy điếu thuốc từ nơi nào đó ra rồi hắn lại nhìn thấy Ôn Biệt Ngọc đang đứng bên cạnh.

Điếu thuốc đang được cắn trên răng lại không thể châm được.

Một loạt quảng cáo cai thuốc bình thường căn bản chả buồn để ý hiện giờ lại hiện lên trong đầu Du Thích Dã.

Hắn thoáng dừng lại một lát, lấy thuốc lá từ miệng xuống, vò thành một cục rồi ném cả hộp thuốc vào thùng rác.

Ôn Biệt Ngọc bên cạnh vốn đang định chờ Du Thích Dã hút xong một điếu thuốc, lúc này khó hiểu hỏi: "Làm sao thế?"

Du Thích Dã : "Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Muốn cùng em sống lâu trăm tuổi, còn phải đề phòng cẩn thận, bắt đầu từ bây giờ rèn luyện thật tốt, dưỡng sinh khỏe mạnh, luôn duy trì các chức năng của cơ thể... Như vậy cuộc sống của chúng ta mới lâu dài, tính phúc bền bỉ."

Ôn Biệt Ngọc cũng bị Du Thích Dã thuyết phục.

Mãi đến tận khi hai người lên xe rồi, xe chậm rãi đi ra ngoài, Ôn Biệt Ngọc càng nghĩ lại càng cảm thấy cái phần "lâu dài và tính phúc" kia có ẩn ý, anh bất ngờ hỏi một câu: "Nếu như phải dưỡng sinh, vậy cũng không cần lôi kéo em lăn lên lăn xuống từ sáng đến tối, dù sao thì một giọt tinh..."

"Ừm." Du Thích Dã không đổi sắc mặt, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước, nếu như không liên quan đến phúc lợi của bản thân vậy thì hắn sẽ dưỡng sinh, còn nếu đã liên quan đến phúc lợi của bản thân, vậy thì hắn sẽ trở mặt với dưỡng sinh, "Đó cũng là rèn luyện. Phát tiết thích hợp và có ích cho những người khỏe mạnh, nếu như có ai đó phát tiết quá nhiều dẫn đến giả tạo..."

Ngồi trong xe, miệng cũng lăn bánh theo xe luôn.

Ôn Biệt Ngọc cười to, không chịu thua : "Anh đúng là miệng lưỡi trơn tru, toàn là khua môi múa mép."

Du Thích Dã cũng nhất định không chịu thua: "Điều này không đơn giản, trấn nhỏ chúng ta vừa mua hoa có một cửa hàng bán đồ tình thú, hiện giờ có thể quay lại mua."

Ôn Biệt Ngọc coi đây là đề tài chung kết: "Mời."

15' sau, xe dừng trước cửa hàng đặc thù trong trấn nhỏ.

Bước từ trên xe xuống, hai người đội mũ, đeo  khẩu trang, tiến vào cửa hàng khiêm tốn, sau khi vào trong rồi, Du Thích Dã mắt nhìn thẳng, đi thẳng vào vấn đề, cầm lấy một tuýp kem bôi trơn, sau đó tiến đến trước quầy thanh toán, vừa muốn trả tiền đã thấy một cánh tay bên cạnh duỗi ra, trong tay là hai hộp bao cao su.

Nhân viên thu ngân phía sau bàn hỏi: "Gộp chung phải không?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại không tiếng động dời mắt, Du Thích Dã yên lặng gật đầu với nhân viên thu ngân.

Mấy phút sau, thanh toán xong.

Hai người vừa khiêm tốn bước vào lại khiêm tốn đi ra khỏi cửa, đi ra ngoài rồi Du Thích Dã mới lên tiếng, âm thanh sau lớp khẩu trang thêm ba phần mông lung, ba phần mờ ám.

"Chúng ta còn cần cái này à?"

Ôn Biệt Ngọc nhìn trời, không nhìn Du Thích Dã: "Trước giờ cũng không phải chưa từng dùng."

"Hiện tại cũng không dùng."

Ôn Biệt Ngọc nghiến răng nghiến lợi: "Đó là vì... Trước giờ người phụ trách mua cái này đều là anh, hiện giờ anh lại không mua."

Một tiếng cười nhẹ cuồn cuộn trôi ra từ cổ Du Thích Dã.

Vì để đề phòng người nào đó thẹn quá hóa giận, Du Thích Dã nhanh chóng ho khan hai tiếng, lại nhịn cười xuống họng, tiếp theo tiến đến nói nhỏ bên tai Ôn Biệt Ngọc: "Mua xong mới nhận ra vì không chú ý nên anh chọn tuýp lớn mất rồi, có thể mang lên máy bay không nhỉ, không bằng... Tối nay chúng ta dùng hết nó đi là tốt nhất."

***

Du Thích Dã nói được là làm được, buổi tối hôm đó, cả một tuýp bôi trơn mới tinh đã bị hắn dùng đến không còn gì, làm đến mức Ôn Biệt Ngọc sức cùng lực kiệt, dựa trên người hắn thở dốc: "Anh nói rõ hay... Dưỡng sinh... Đâu rồi?"

"Dưỡng sinh chính là vì cái này." Du Thích Dã hôn lên hõm vai trắng ngần của đối phương, lại ôm người đến phòng tắm một chuyến, tắm rửa cho người ta đến trắng nõn trắng nà rồi lại ôm ra, nhét vào chăn.

Lúc tắm rửa chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, chờ đến khi nằm lên giường rồi, tinh thần lại ngóc cổ dậy.

Ôn Biệt Ngọc vùi trong ngực Du Thích Dã một lúc, luôn cảm thấy mình còn chưa làm xong chuyện gì đó, vì vậy anh lại chống đỡ cơ thể, quay đầu nhìn khắp nơi.

Du Thích Dã không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Biệt Ngọc: "Điện thoại di động của em đâu?"

"Buồn ngủ đến díp cả mắt rồi mà em còn cần di động làm gì?"

"Em muốn xem video nhảy dù của chúng ta hôm nay một lát."

Du Thích Dã ngồi dậy tìm một lúc, tìm được di động của Ôn Biệt Ngọc trên sàn nhà, hắn đưa di động cho Ôn Biệt Ngọc, ngồi xuống cạnh anh, ôm người vào trong ngực, cứ như vậy nhìn Ôn Biệt Ngọc mở video trong điện thoại ra, xem từ đầu đến cuối, sau đó lại cắt một đoạn hắn nói "Anh yêu em" ra gửi đến vòng bạn bè của mình, để khoe khoang.

Vừa mới đăng tải xong đã nhận được tin báo có người like, hai người nhìn lại, thấy là ai, cả hai cùng bất ngờ...

Du Thích Dã: "Bây giờ trong nước là mấy giờ?"

Ôn Biệt Ngọc nhìn vào người vừa nhấn nút yêu thích: "Khoảng 3-4h sáng, bà nội chưa ngủ à?"

"Có lẽ là tỉnh rồi, giấc ngủ của người cao tuổi thường nông." Du Thích Dã uống một hớp nước, giải thích. Nhưng sau khi nói xong hắn lại cảm thấy kì lạ, 3-4h sáng, hơi lửng lơ, nếu nói chưa ngủ thì chắc chắn là không phải; nhưng nếu như nói là tỉnh lại, hình như là quá sớm. Có điều...

"Bà nội không hẳn là đang ở trong nước." Du Thích Dã nghĩ đến điều này, "Trước đó nội cũng nói là người đi du lịch đâu đó, cho nên có lẽ là cùng với dì Phạm ra nước ngoài. Cũng lâu rồi không nói chuyện với nội, vừa vặn bà còn chưa ngủ, chúng ta gọi cho nội một lát."

Nói rồi, Du Thích Dã cũng lười đổi sang di động của mình, trực tiếp dùng di động của Ôn Biệt Ngọc để gọi cho bà nội.

Điện thoại được kết nối ngay lập tức, giọng nói của bà nội truyền từ đầu kia đến, rất nhẹ, dường như hơi mỏi mệt.

"Tiểu Ngọc, làm sao vậy?"

"Là con, bà nội." Du Thích Dã nói.

Giọng của bà nội lớn hơn, thêm vào vài phần vui vẻ: "... Là Tiểu Dã à!"

Du Thích Dã nghe được điều không ổn: "Bà nội, giọng của người làm sao thế? Nghe như người đang mệt ấy."

"Dù có là ai thì nửa đêm nhận điện thoại đều sẽ mệt đúng không." Bà nội không khách khí nói với Du Thích Dã, "Con sợ ta gặp ác mộng à? Còn cố ý chọn thời gian này để gọi điện hỏi thăm ta."

"..."

Du Thích Dã cảm thấy oan ức vô cùng.

"Nửa đêm rồi người không ngủ, con nhìn thấy đương nhiên muốn hỏi thăm người rồi."

Bà nội tức giận: "Còn không cho ta nửa đêm tỉnh lại nghịch di động một lát à? Vốn dĩ sau khi khen rồi ta sẽ buồn ngủ, hiện giờ thì tốt rồi, càng nói càng có tinh thần..."

"Được rồi, vậy ngài nhanh ngủ đi, con cúp máy nhé." Du Thích Dã cũng không dám nói thêm nữa, miễn cho sau đó bà nội lại thật sự thức đến sáng, trước khi ngắt máy còn không quên đề nghị, "Đúng rồi, bà nội, hiện giờ người đang ở đâu thế? Vừa lúc con và Biệt Ngọc trở về sẽ tới thăm người."

Dường như bà nội cảm thấy việc này không cần thiết nên từ chối: "Không cần phiền phức thế. Chuyến du lịch của ta cũng sắp kết thúc rồi, nhiều nhất là 1-2 ngày nữa ta sẽ trở về, lúc đó lại gặp. Bây giờ con có đến cũng chỉ mất công quấy rối ta thôi."

Nếu bà đã nói như vậy, Du Thích Dã cũng không miễn cưỡng nữa, cùng chúc nhau ngủ ngon xong rất nhanh đã cúp máy.

Bây giờ đúng là nên ngủ rồi.

Du Thích Dã đặt di động sang bên cạnh, tắt đèn, lúc ôm người nhắm mắt lại thì nghe thấy Ôn Biệt Ngọc lên tiếng:

"Lần sau, khi nào lại đến thăm Andrea?"

"Tại sao em lại hỏi như vậy?"

Ôn Biệt Ngọc ước định với Du Thích Dã: "Em đi cùng với anh... Sau đó chúng ta lại đi nhảy dù."

Du Thích Dã nhắm mắt lại nói: "Tất nhiên, hiện tại như thế nào rồi chứ, làm sao có khả năng anh sẽ đến đây một mình được. Khoảng 3-4 tháng anh sẽ đến đây một lần, thăm hỏi ông, hoạt động gân cốt..."

Ôn Biệt Ngọc nở nụ cười: "Giống như loài chim di cư."

"Loài chim di cư? Còn rất chính xác. Hiện giờ có loài chim di cư dưỡng già, còn anh chính là loài chim di cư kính già..."

Câu được câu không đến đây, Du Thích Dã bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi dậy.

Ôn Biệt Ngọc sửng sốt, cùng ngồi dậy: "Làm sao thế?"

Du Thích Dã nói: "Biệt Ngọc, em đã nghe đến loài chim di cư để dưỡng già chưa?"

"Đương nhiên, chính là theo nhiệt độ khác nhau của 4 mùa, đến một thời điểm nào đó di cư đến thành phố cư trú chính là một phương thức dưỡng già."

"Nếu như loài chim di cư có thể di chuyển theo nhiệt độ, tại sao người già lại không thể di chuyển theo con cái?"

Ôn Biệt Ngọc nhắc nhở Du Thích Dã: "Là do sản phẩm của cuộc sống."

Du Thích Dã vung vung tay.

Từ ngữ mới kích phát linh cảm mới.

Hắn cảm thấy hưng phấn, mặc quần áo vào, ra khỏi giường, đi quanh trong căn phòng tối mịt, nói rất nhanh với Ôn Biệt Ngọc:

"Đi đến bất kì một nơi nào hay đi cùng với con cái người thân đều cần những sản phẩm thiết yếu, mà chuyển đến một thành phố khác để sống khác với chuyển đến một thành phố khác sống cùng với con cái. Có một vấn đề thực tế là, sở dĩ con cái không thể đưa cha mẹ lên thành phố sinh sống cùng là vì con cái không có cách nào gánh vác chi phí sinh hoạt của cha mẹ trong một thời gian dài tại các thành phố lớn."

"Chú ý đây là vấn đề dài hạn, hàng ngày và chi phí."

Du Thích Dã chỉ ra ba vấn đề, sau đó lại thay đổi hai vấn đề đầu.

"Nếu như tình huống này biến thành ngắn hạn, xa xỉ và chi phí thì sao? Ví dụ như mỗi năm mỗi tháng đưa cha mẹ ra nước ngoài du lịch một lần, lại mỗi năm mỗi tháng đưa cho cha mẹ một cọc tiền lớn thì sao?"

Ôn Biệt Ngọc đi theo dòng suy nghĩ của Du Thích Dã.

"Ý của anh là, nhà trọ dưỡng lão của anh trước đó..."

"Đúng."

Du Thích Dã nhẹ giọng nói.

"Chúng ta tuyên truyền không phải là những ông bà lão kia mà hẳn là phải hướng đến những người trẻ tuổi cần những căn phòng này, đó là những người trung niên đã thành gia lập nghiệp tại nơi đây, trên có già dưới có trẻ, không thể thoát thân khỏi nơi này, cũng có thể họ còn muốn chăm sóc cha mẹ dưới quê..."

"Một năm 3 lần hoặc 2 năm 3 lần."

"Tiếp nhận các ông bà trong nhà, lại đưa họ đi tới bệnh viện khám sức khỏe toàn diện, cũng có thể giảm bớt nhung nhớ của nhau..."

Du Thích Dã hỏi Ôn Biệt Ngọc: "Em thấy ý tưởng này thế nào?"

Ôn Biệt Ngọc trả lời: "Rất tốt, vô cùng tốt. Thật sự là vô cùng tốt..."

Nếu như ông nội em vẫn còn, em cũng muốn có một căn phòng như vậy.

Anh nhìn Du Thích Dã.

Bóng đêm cũng không ngăn được sáng ngời trong đôi mắt của người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro