Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🔥Chương 46

Rõ ràng Ôn Biệt Ngọc đã bị lời yêu cầu đột ngột này đánh lén: "Em, em..."

"Em không làm mất." giọng nói của Du Thích Dã bình tĩnh, thuận tiện chặn lại lời giải thích Ôn Biệt Ngọc có thể nói ra.

"Em... Ở nhà." Ôn Biệt Ngọc nói, "Em để ở nhà em rồi, để em về tìm thử."

Du Thích Dã lập tức đưa ra kiến nghị: "Cũng vừa đúng hôm nay là chủ nhật, chúng ta có thể cùng đến nhà em tìm."

"Không, không cần." Lần này Ôn Biệt Ngọc có thể coi như nói trôi chảy: "Đi một chuyến quá phiền phức, chờ em ngày mai làm xong lại tiện đường qua tìm là được."

Nói xong câu đó, Ôn Biệt Ngọc đã sẵn sàng cho trạng thái ứng chiến, chờ các câu hỏi tiếp theo của Du Thích Dã.

Anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Sau đó, Du Thích Dã lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng ấm áp, giống như người hùng hổ dọa người vừa rồi không phải là hắn:

"Thật không? Vậy theo ý em đi."

Toàn bộ căng thẳng trong ngày chủ nhật của Ôn Biệt Ngọc cuối cùng cũng yên ổn trôi qua.

Du Thích Dã không nhân cơ hội thừa thắng xông lên, hắn đã sớm vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, nhàn nhã vượt qua ngày chủ nhật, đến thứ hai, hắn cố ý nghỉ sớm, đến dưới công ty Ôn Biệt Ngọc, kiên trì đợi.

Mặt trời mùa đông đi nghỉ sớm, tòa nhà xi măng cốt thép rực rỡ ánh đèn hồng thuộc về buổi tối, tô điểm cho thành phố muôn màu muôn vẻ.

Du Thích Dã đứng dựa vào đèn đường, một tay đút túi, nhàn nhã rút một điếu thuốc, trước làn khói thuốc và ánh đèn mông lung nhìn từng người tan tầm trở về... Hút xong, hắn đứng thẳng người, bấm số di động của Ôn Biệt Ngọc, giấu phần bỡn cợt nho nhỏ vào trong lòng, chỉ còn giọng nói trầm trầm sau khói thuốc.

"Biệt Ngọc, tan làm rồi anh không có việc gì nên đến đón em. Em tan làm chưa?"

Người ở đầu kia điện thoại hết sức kinh ngạc: "Anh đến?"

"Đúng thế, hiện giờ đang ở dưới cửa sổ của em."

"Sao anh biết cửa sổ của em là cái nào..."

Du Thích Dã thấp giọng cười ra tiếng: "Tòa nhà này có biển hiệu của công ty em mà."

Nói xong câu này, hắn ngửa đầu nhìn thấy một cái đầu thò ra phía sau ô cửa sổ, sau khi nhìn xuống lại thu về, chưa đầy 5' đã đi ra khỏi tòa nhà, đến bên cạnh Du Thích Dã.

Ôn Biệt Ngọc đến gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi của anh trong gió lạnh.

"Anh hút thuốc lá?"

"Lúc em không ở đây, thời gian chờ đợi rất khó khăn nên muốn làm gì đó để dời lực chú ý đi." Du Thích Dã giải thích hời hợt, đồng thời lại ngửi người trước mắt, "Nghiện em còn hơn cả nghiện thuốc."

Ôn Biệt Ngọc ngước mắt liếc nhìn Du Thích Dã, khóe mắt hơi cong, lại đến gần hơn.

Anh không hút thuốc lá, đối với khói thuốc không thích cũng không ghét, nhưng hiện giờ lại thấy Du Thích Dã rất hợp với mùi thuốc. Giống như một tách cà phê đen, trong ngọt ngào nồng đậm có thêm một tia lắng đọng thuần hậu.

***

Bất kể là lúc nào, khi hai người yêu nhau ở cùng một chỗ luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc trải qua thế giới của hai người, không cẩn thận lại chơi quá đà, chờ đến khi hai người phục hồi lại tinh thần đã đến 11h đêm, Du Thích Dã liếc nhìn đồng hồ, hơi khó xử:

"Giờ mà về nhà phải mất 30' nữa, quá xa; có thể đến nhà em nghỉ lại một đêm không?"

Ôn Biệt Ngọc: "..."

Nhà anh cách nơi này cũng gần, 30' là đến nơi, nhưng, trong nhà anh còn vài thứ chưa kịp thu dọn ổn...

"Cũng phải 30', nói là gần cũng không hẳn, em có mang chứng minh thư không? Chúng ta tìm một khách sạn gần đây ngủ lại là được?" Du Thích Dã tiếp tục đề nghị, lùi một bước để tiến hai bước.

Hắn lùi lại như thế lại làm Ôn Biệt Ngọc hạ quyết tâm.

"Đến nhà em đi, ở trong nhà dù sao cũng thoải mái hơn bên ngoài."

"Cũng được."

Du Thích Dã biểu hiện tự nhiên nhưng trong lòng lại tự động thưởng cho mình một ngón tay cái.

30' nhanh chóng trôi qua, lần thứ 2 bước vào nơi này, từ lúc ở huyền quan Du Thích Dã đã dương dương tự đắc theo sát Ôn Biệt Ngọc, lấm lét nhìn trái nhìn phải, thỏa thích quan sát mọi thứ trong phòng.

Du Thích Dã quan sát nhà, Ôn Biệt Ngọc quan sát Du Thích Dã, âm thầm cùng chờ đợi...

"Đúng rồi, " Du Thích Dã nói, "Vừa vặn đến nhà em, thuận tiện tìm nhẫn đi?"

"Ở trong thư phòng, để em đi tìm." Ôn Biệt Ngọc trả lời ngay không kém một giây, đáp xong lại nhanh chóng đi về phía thư phòng.

Du Thích Dã: "... ?"

Hắn mang theo nghi hoặc liếc mắt nhìn Ôn Biệt Ngọc một cái, không biết làm sao, giống như từ bóng lưng kia nhìn thấy nôn nóng không thể chờ đợi. Nhưng đối phương sảng khoái như thế, có lẽ là... Chuyện tốt đúng không?

Du Thích Dã không tiến lên tham gia trò vui, Ôn Biệt Ngọc đi vào thư phòng, hắn lại đi về phòng ngủ, không phải là muốn làm gì cả, chỉ nhàn rỗi thì đi dạo, nhìn phòng ngủ của bạn trai mình.

Mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt là một căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, cho dù là chăn trên giường cũng được gấp gọn gàng tỉ mỉ.

Du Thích Dã dạo qua một vòng, nhìn thấy tủ đầu giường hơi mở ra, hẳn là lúc rời đi chủ nhân quá vội vàng cho nên không đóng cẩn thận. Hắn tiến lên đóng giúp, đẩy mạnh ngăn kéo, khép kín lại khe hở.

Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy một bộ lịch để bàn đặt chếch với chiếc giường, phía dưới là một vài ghi chép về công việc của Ôn Biệt Ngọc, nhìn qua đều tương đối quan trọng, đại khái là vì lý do này cho nên mới được đặt ở vị trí chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy.

Du Thích Dã nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại phát hiện có một ngày trên đó được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ.

Trong nháy mắt hắn trở nên im lặng.

Đây là ngày giỗ của ông nội Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã đến gần, hắn nhìn vào ngày này một lúc, bắt đầu lật các tháng tiếp theo, cả quyển lịch cũng chỉ có 12 trang, một lát đã lật hết. Nhìn từ đầu đến cuối, ủ dột trên mặt Du Thích Dã biến thành kinh ngạc.

Trong cả một năm, Ôn Biệt Ngọc chỉ đánh dấu 2 ngày.

Một là ngày giỗ ông nội em ấy.

Một ngày khác, lại là...

"Tiểu Dã!" Tiếng gọi từ cách vách đúng lúc vang lên, Ôn Biệt Ngọc cất giọng, "Em tìm thấy nhẫn rồi."

Du Thích Dã thả vật trong tay xuống, đi đến thư phòng.

Thư phòng cách vách không giống phòng ngủ lắm, có thể Ôn Biệt Ngọc còn chưa kịp thu dọn, cũng có thể là vì nơi này thường được Ôn Biệt Ngọc dùng làm việc cho nên đồ vật tương đối rối, một ô vuông vẫn còn để trống, chưa kịp cho vật gì lên, một ô khác còn chưa hoàn thành việc sắp xếp, bên trong đủ các loại sách, tranh ảnh kiến trúc, lịch sử, hơn nữa còn có cả vài cuốn truyện ma.

Nhìn thấy truyện ma, Du Thích Dã dường như nghĩ đến...

Có một đoạn thời gian, bản thân hắn vô cùng thích truyện ma, rõ ràng rất sợ nhưng lại nhất định phải đọc, còn nghĩ ra một kỹ xảo đặc thù khi đọc, đó là để Ôn Biệt Ngọc ngồi trong lòng mình, đầu tiên là ôm Ôn Biệt Ngọc, sau đó lại cầm sách lên...

Khi đó hắn sĩ diện, không biểu hiện bản thân mình sợ ma trước mặt Ôn Biệt Ngọc, cho nên một khoảng thời gian rất dài Ôn Biệt Ngọc đều cho rằng tư thế ngồi này của mình là đang để cho Du Thích Dã ăn đậu hũ...

Bỗng nhiên lại tưởng nhớ đến dư vị đã trải qua, Du Thích Dã âm thầm nghĩ, tạm thời chưa nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sang Ôn Biệt Ngọc bên bàn làm việc, cùng chiếc nhẫn trên bàn tay anh.

Hắn đến gần, nhìn rõ chiếc nhẫn.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu như so sánh hai cái với nhau...

Du Thích Dã nâng tay mình lên, nhẫn trên tay hắn đã trải qua sương gió tháng năm, ảm đạm tối tăm, màu sắc xám trầm; nhẫn trên tay Ôn Biệt Ngọc lại sáng rõ như mới, lấp lánh ánh sáng, vừa ghé vào là có thể nhìn thấy mình giống như đang soi gương.

So sánh hai bên, kết quả tàn nhẫn.

Rõ ràng là cùng một loại, một cái biến thành ông lão, một cái lại vẫn còn trẻ trung tươi mới.

Du Thích Dã nhìn một lúc lâu, hỏi Ôn Biệt Ngọc: "Em mang nó đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ à?"

Ôn Biệt Ngọc: "... Đúng hạn em sẽ bảo dưỡng đồ trang sức."

Du Thích Dã: "Ồ..."

Ôn Biệt Ngọc: "Ví dụ như đưa chúng nó đi lau chùi, đánh bóng."

Du Thích Dã: "Ồ..."

Du Thích Dã làm như tin tưởng, hắn tiếp nhận nhẫn, cụp mắt giúp Ôn Biệt Ngọc đeo lên tay, không biết có phải là trùng hợp hay không mà nó trùng khớp với dấu vết trên ngón áp út của anh.

Đeo nhẫn xong rồi, hắn lại lưu luyến vuốt nhẹ ngón tay của Ôn Biệt Ngọc trong chốc lát: "Nếu như đã tìm được rồi thì đeo vào đi, chờ hai ngày nữa anh cũng sẽ mang cái nhẫn của anh đi đánh bóng lại, xóa tầng oxy hóa kia đi, để xứng đôi với chiếc của em."

Ôn Biệt Ngọc nở nụ cười khô khốc.

Du Thích Dã chậm chạp một lúc rồi dùng một chiêu hồi mã thương: "Đúng rồi, Biệt Ngọc, anh thấy giá sách trong thư phòng của em hơi loạn, để anh sắp xếp lại giúp em."

"Không cần!" Ôn Biệt Ngọc bật thốt lên, "Để em làm, anh đừng động!"

Du Thích Dã nhìn người.

Trong nháy mắt Ôn Biệt Ngọc cảm thấy ảo não... Thời gian muộn quá rồi, tế bào não cũng đột tử hết, phản ứng này là quá khích. Cho nên hiện giờ cũng chỉ có thể cố gắng sửa lại: "... Người khác sắp xếp em sẽ không tìm thấy đồ."

"Vậy ư."

Du Thích Dã ý tứ sâu xa đồng ý, rất săn sóc nói sang chuyện khác: "Thời gian cũng đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Có sữa tắm không? Bàn chải đánh răng và cốc đánh răng mới nữa?"

"Có." Ôn Biệt Ngọc lập tức nói, giống như nhận được tin tức giải phóng, thở phào một hơi, nhanh chân tiến vào phòng ngủ, lấy ra một áo ngủ bằng lụa màu tím chưa mặc đưa cho Du Thích Dã.

Du Thích Dã nhận áo ngủ, thoả mãn gật đầu: "Là chất liệu và màu sắc mà anh thích nhất, phẩm vị của em và anh ngày càng giống nhau."

Ôn Biệt Ngọc rất muốn lấy thứ gì ném vào người Du Thích Dã.

Du Thích Dã vừa liếc nhìn số đo của quần áo, lập tức kinh ngạc: "Số đo của anh à, em đặc biệt mua cho anh phải không?"

"... Không." Trên mặt Ôn Biệt Ngọc không mang theo cảm xúc gì: "Không cẩn thận nên mua nhầm thành size hơi lớn."

Du Thích Dã cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục nói nữa, rất có thể sẽ bị người ném vào mặt, cho nên hắn sáng suốt im lặng tin lời Ôn Biệt Ngọc, cầm quần áo, tiến vào buồng tắm, vừa mới đóng cửa đã thấy Ôn Biệt Ngọc nói nhanh: "Cốc và bàn chải mới trước gương, anh tìm xem."

"Anh biết rồi." Du Thích Dã cao giọng trả lời, trước tiên là đặt quần áo lên giá, sau đó quét mắt về phía bồn rửa mặt.

Trên bồn rửa mặt không có gì đặc biệt, chỉ có một bộ bàn chải và cốc đánh răng màu xám.

Đối với Ôn Biệt Ngọc mà nói, màu trắng quá sáng, màu đen quá mờ, dùng màu xám ở giữa vừa đẹp.

Hắn mở tủ trước gương, nhìn thấy một bộ bàn chải và cốc đánh răng tương tự, chỉ là màu sắc từ xám chuyển sang tím.

Màu tím.

Du Thích Dã cầm cốc lên, lại mang đến gần bộ quần áo ngủ kia.

Nhìn mức độ đậm nhạt thì chính là một bộ.

Hắn thu cánh tay về, để cốc xuống, lại mở một cái tủ khác, tìm được khăn mặt, khăn tắm... Ở nơi này tất cả đều là đồ đôi, thứ gì cũng có đôi có cặp, chỉ là một phần được đặt ở bên ngoài để sử dụng, một phần được đặt trong tủ, chờ chủ nhân chẳng biết bao giờ mới đặt chân đến sử dụng.

Du Thích Dã quay lại trước gương, nhìn ảnh của mình trong gương tự nói: "... Thật sự có điều kì lạ."

Những manh mối này, nếu như chỉ có một cái thì sẽ làm người ta bất ngờ, hai cái có thể coi như trùng hợp, nhưng 3-4-5 cái... Sẽ có một đáp án mới.

Du Thích Dã không ra ngoài luôn. Hắn làm từng bước một, đánh răng – tắm rửa, kiên nhẫn làm xong mọi thứ trước khi ngủ, thuận tiện lại sắp xếp dòng suy nghĩ của mình một lần nữa.

Sau đó, hắn vừa lau tóc vừa đi về phía phòng ngủ, nhìn thấy trong phòng ngủ không có ai cũng không đi thẳng vào mà đứng đợi ở cửa, chờ Ôn Biệt Ngọc vẫn đang sắp xếp lại thư phòng ở cách vách.

Cũng không phải đợi quá lâu, 5' sau, Ôn Biệt Ngọc đi ra.

Cuối cùng cũng coi như sắp xếp xong thư phòng, cả người mệt đến ngất ngư, mồ hôi mỏng xuất hiện khắp người, mắt thấy Du Thích Dã đã đi ra, Ôn Biệt Ngọc nói: "Anh lên giường trước đi, em đi tắm đã."

"Biệt Ngọc, " Du Thích Dã gọi người lại, nói chậm: "Tủ đầu giường trong phòng ngủ của em không được đóng kín."

Đúng như dự đoán, người này sống lưng cứng đờ, vội vàng xoay người lại, đến nhìn tủ đầu giường.

Du Thích Dã thở mạnh, nói cho hết lời: "Nhưng anh đã đóng lại rồi."

"Cảm tạ..." Ôn Biệt Ngọc còn chưa nói hết câu, Du Thích Dã đã xen lời.

"Lần trước đến đây với em, anh cho em 5' để thu dọn đồ đạc, lúc đó em đã dọn cái tủ này đúng không? Có phải là cho toàn bộ mọi thứ bên trên vào trong đó? Dù sao thì trên một cái tủ đầu giường mà lại trống không thì rất kì lạ." Du Thích Dã tiếp tục nói chuyện, hắn hoàn thành suy luận nhỏ của mình từng bước một.

Ôn Biệt Ngọc cứng cả người lại.

Anh đứng tại chỗ, trong đầu hoảng loạn giống như bị ăn mất chữ.

Du Thích Dã vẫn đang nói chuyện, không biết từ lúc nào, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp hơn rất nhiều, mang theo dịu dàng:

"Để anh nghĩ lại xem, có thể đặt một thời gian dài trên tủ đầu giường không có quá nhiều thứ, những vật cần cất giấu lại càng ít hơn. Cho nên... Không phải là ảnh chụp đấy chứ? Ảnh đặt ở đầu giường của em là ảnh chụp của chồng trước đúng không."

Nhịp tim hoảng loạn bỗng nhiên dừng lại, Ôn Biệt Ngọc sửng sốt, anh hé miệng muốn nói chuyện.

Trước đó, Du Thích Dã đã mỉm cười nhìn người, chân tình lưu luyến trong mắt hắn, trùng điệp ngưng tụ thành một mảnh ánh sáng trong suốt đặt trong con ngươi:

"Thật đúng là không nghĩ đến mà. Hóa ra đối với em, chúng ta đã kết hôn, sau đó ly hôn, rồi lại tái hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro