69.
Dụ Ngôn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa để mở khoá chốt khoá phòng, nàng cố gắng lấy một tông giọng bình thường nhất có thể để đáp lời Đới Manh: "Ừm... Ở đây khó ngủ quá, tôi trở về phòng đây."
Đới Manh rất nhạy cảm với cảm xúc của Dụ Ngôn, căn phòng ngủ của cô yên tĩnh hơn cả màn đêm bên ngoài kia, vậy nên sự run rẩy trong giọng nói của Dụ Ngôn lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết, lúc này thì Đới Manh đã có thể khẳng định rằng Dụ Ngôn đang khóc.
Không có một nỗi sợ nào lớn bằng việc nữ nhân trong lòng mình rơi nước mắt, Đới Manh không có thời gian suy nghĩ khi mà Dụ Ngôn đã mở cửa phòng cô để chuẩn bị rời đi, cô nhanh chóng bật dậy rồi chạy đến nắm lấy cổ tay của Dụ Ngôn lại, cô thấp giọng: "Tiểu thư khóc sao?"
Tia sáng từ ánh đèn trắng bên ngoài thông qua khe cửa chiếu rọi vào gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Dụ Ngôn, làm những giọt nước mắt trên khoé mi của nàng ấy loé sáng lên trong mắt Đới Manh.
Đới Manh đưa tay đến đóng cánh cửa lại, thuận tay gỡ bàn tay đã trở nên lạnh lẽo của Dụ Ngôn đang đặt trên tay nắm cửa ra. Căn phòng lại bị bóng tối bao phủ lấy, ánh mắt của mỗi người xoáy sâu vào đôi mắt của đối phương, tựa như là đang đọc tâm tư của người đối diện.
Nhưng trước tình cảnh rối rắm thế này, Đới Manh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt cứng đầu vẫn không ngừng tuôn ra kia của Dụ Ngôn, cô dịu giọng: "Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
Dụ Ngôn cảm nhận được sự ấm áp đang lan toả từ nơi cổ tay của mình, nơi mà Đới Manh đang nắm lấy, trái tim của nàng giống như được xoa dịu đi vài phần, nàng cũng ý thức được những việc mình đang làm và nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở hiện tại.
Bị Đới Manh bắt gặp nàng khóc nhè rồi.
Đới Manh không nghe Dụ Ngôn trả lời, cô lại nói tiếp: "Tôi làm gì cho tiểu thư khó chịu rồi sao? Sao tiểu thư lại khóc nhiều như thế này?"
Dụ Ngôn ngoan ngoãn lắc đầu, nàng có chút ngượng ngùng không dám đối diện với Đới Manh vậy nên khẽ cúi mặt xuống, nàng nói: "Chỉ là trong người có chút khó chịu, khóc để giải toả thôi."
"...Ngủ ở đây làm tiểu thư khó chịu sao?" Đới Manh đưa tay đến chạm lên chiếc cằm thon gọn của Dụ Ngôn để nâng mặt nàng ấy lên một chút, cô đau lòng mà nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước của nàng ấy, tiếp tục hỏi han.
Dụ Ngôn mếu máo mà lắc đầu, nàng nhìn Đới Manh ở trước mặt mình, trong lòng gào thét muốn hôn lên gương mặt của chị ấy, muốn oà khóc trong vòng tay an toàn của chị ấy mà nói ra hết những điều trong lòng mình. Nàng càng tham lam hơn mà muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của Đới Manh, muốn được chăm sóc cho chị ấy, ngày ngày ở bên cạnh chị ấy cười nói vui vẻ, muốn được chị ấy ôm ấp vỗ về, muốn được chị ấy cưng chiều yêu thương.
Nhưng có lẽ nàng không may mắn đến vậy.
Hiện tại tâm trạng của Đới Manh vô cùng rối rắm không hiểu vì sao Dụ Ngôn lại khóc nhiều đến như vậy, nhìn những giọt nước mắt của nàng ấy dù có lau đi cũng không thể dừng việc nàng ấy khóc lại, trái tim cô như bị xé ra làm đôi.
Rốt cuộc Dụ Ngôn đã phải trải qua những gì?
Dụ Ngôn khẽ kéo khoé môi mỉm cười để trấn an Đới Manh, nàng khịt mũi một cái rồi nói: "Chị có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Đới Manh không nghĩ nhiều mà gật đầu, cô khẽ nói: "Tiểu thư nói đi, việc gì tôi cũng sẽ làm cho cô."
Dụ Ngôn có chút run sợ mà cất lên lời thỉnh cầu từ tận sâu trong đáy lòng của mình: "Chị... Có thể ôm tôi một chút không? Tôi cần... A..."
Không đợi Dụ Ngôn nói hết câu thì Đới Manh đã lập tức tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách của hai người lại, cô vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Dụ Ngôn vào lòng rồi siết chặt lấy.
Dụ Ngôn cũng vòng tay qua eo của Đới Manh để ôm chị ấy vào lòng, nàng gục đầu vào hõm vai của Đới Manh, ra sức cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể chị ấy, cảm nhận từng cái vỗ về đầy dịu dàng của chị ấy. Cho là chị ấy đang thương hại nàng cũng được, hiện tại nàng chỉ cần chị ấy thôi.
Như một đứa trẻ được vỗ về, Dụ Ngôn lập tức bật khóc nức nở trong vòng tay của Đới Manh.
Thanh âm gào khóc thảm thiết của Dụ Ngôn vang vọng trong căn phòng nhỏ của Đới Manh, mỗi một tiếng nấc của nàng ấy giống như con dao xiên thẳng vào trái tim vốn đã mục nát của Đới Manh, làm cho trái tim của cô đau đớn đến tột cùng.
Nhưng Đới Manh không hỏi bất kì câu hỏi nào, cô không hỏi vì sao nàng ấy lại khóc nữa, cũng không nói điều gì làm phiền đến nàng ấy, cô chỉ dịu dàng xoa dịu nàng ấy bằng cách vỗ về lên tấm lưng vẫn đang run lên từng đợt của nàng ấy.
Dụ Ngôn không biết bản thân mình đang trải qua loại chuyện gì, chỉ là khi chị ấy dỗ dành nàng như thế thì càng làm cho nàng ngang bướng muốn khóc nhiều hơn, tựa như chị ấy là người làm cho nàng khóc nhưng cũng là người duy nhất có thể vỗ về được trái tim rỗng tuếch đau khổ của nàng.
Đới Manh cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy eo của mình ngày càng siết chặt hơn, giống như sợ cô sẽ thoát ra và rời đi mất.
Đới Manh chậm rãi vuốt ve mái tóc có đôi phần rối tung của Dụ Ngôn, trong lòng thầm nói rằng: "Chị không có bỏ trốn, Dụ Tiểu Vũ ngốc."
Dụ Ngôn khóc một lúc lâu sau thì mới bình tĩnh trở lại, nàng ấy nhất quyết không buông Đới Manh ra, Đới Manh thì lại sợ nàng ấy đứng lâu sẽ mỏi chân, cô nhỏ giọng: "Tiểu thư lên giường nằm nhé? Hay là... Tiểu thư muốn trở về biệt thự?"
Dụ Ngôn tựa đầu vào lồng ngực vững chắc đầy an toàn của Đới Manh, nàng khẽ lắc đầu đáp: "Tôi muốn ở bên cạnh chị, được không?"
Đới Manh hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra, khi nghe được câu trả lời vừa như là yêu cầu, vừa như là ra lệnh lại vừa như là cầu xin của Dụ Ngôn, cô không dám suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Vậy tiểu thư đến giường nằm đi, đứng đây lâu quá rồi." Đới Manh biết Dụ Ngôn vừa mới khóc xong, tâm trạng nàng ấy rất mong manh dễ vỡ, vậy nên cô cũng không dám nói lớn tiếng với nàng ấy, cô sợ nàng ấy sẽ nghĩ là cô đang mắng nàng ấy, đại loại vậy.
Dụ Ngôn nghe câu nói đó của Đới Manh, nàng ấy không đáp cũng không có phản ứng gì, Đới Manh lại một lần nữa thấp giọng: "Tiểu thư đến giường nằm nhé?"
Dụ Ngôn ngước lên nhìn Đới Manh, sau khi nhìn thấy chị ấy cũng đang rũ mắt mà nhìn mình, nàng lại chui vào hõm vai của Đới Manh để trốn.
Đới Manh: "...?"
Này là muốn gì?
Đới Manh muốn đưa tay đến gỡ tay Dụ Ngôn ra khỏi eo mình nhưng nàng ấy nhận ra và càng siết chặt hơn, Đới Manh bất lực nói: "Tiểu thư muốn đứng ở đây thế này sao?"
Dụ Ngôn khẽ lắc đầu.
Đới Manh biết Dụ Ngôn lắm chiêu nhiều trò nhưng hiện tại cô không thể nghĩ ra được nàng ấy đang muốn cái gì cả.
Đới Manh im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cô hỏi: "Tiểu thư muốn tôi đỡ tiểu thư đến giường sao?"
Dụ Ngôn tiếp tục lắc đầu.
Đới Manh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô nói tiếp: "Tiểu thư... Muốn tôi nằm trên giường cùng tiểu thư sao?"
Lần này Dụ Ngôn không lắc đầu ngay lập tức, nàng ấy suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, không lâu sau thì lại tiếp tục lắc đầu từ chối cô.
Đới Manh nhận thức được nàng ấy đang cần gì từ cô, cô lại nghĩ ra thêm một ý kiến nữa nhưng cô lại có chút ngượng ngùng không muốn nói ra.
Đới Manh thừa biết nàng ấy đang muốn điều đó từ cô.
Dụ Ngôn đợi thêm một lúc nữa cũng không nghe Đới Manh nói thêm, nàng lại ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh mà nhìn Đới Manh với ý nghĩ thúc giục chị ấy mau chóng nói ra điều mà nàng muốn nghe.
Dưới đôi mắt đỏ ửng vẫn còn tồn đọng những giọt nước mắt lấp lánh của Dụ Ngôn, trái tim Đới Manh như tan chảy ra từng chút một, bỗng chốc cả cơ thể cô mềm nhũn vì ánh mắt quá đỗi ngọt ngào của nàng ấy.
Đới Manh như là bị Dụ Ngôn thôi miên lấy, cô mím môi rồi nói: "...Tiểu thư muốn tôi bế tiểu thư đến giường sao?"
Khoé môi Dụ Ngôn khẽ cong lên đôi chút, sau đó nàng ấy lại chậm rãi lắc đầu.
Đới Manh nói tiếp: "Tiểu thư muốn tôi bế tiểu thư đến giường và nằm cùng với tiểu thư sao?"
Lúc này Dụ Ngôn mới mỉm cười mà gật đầu.
Đới Manh nhướn mày một cái, cô nàng nhỏ này thật tình.
Nàng ấy biết cô không có cách nào từ chối nàng ấy, vậy nên nàng ấy mới dùng chiêu trò này để gần gũi với cô.
Đới Manh cúi người xuống muốn vác Dụ Ngôn lên vai nhưng nàng ấy lại lùi về phía sau một chút, nàng ấy bắt đầu nũng nịu mà nói: "Không được, tôi không thích bế kiểu này đâu."
Đới Manh đứng thẳng người dậy, rất kiên nhẫn mà hỏi nàng ấy: "Vậy tiểu thư muốn thế nào?"
Dụ Ngôn bám một tay lên vai Đới Manh rồi nháy mắt với cô một cái, khẽ nói: "Tôi muốn được ôm ôm được bế kiểu công chúa."
Đới Manh: "..."
----------
Đăng nè đăng nè =))))) nay tui siêng viết quá viết được hẳn 3 chap, cho nên có hứng đăng dữ lắm =)) hêhhehehehe 🤪 cơ mà mọi người đừng mong có một phép màu nào đến với chiếc couple này trong 50 chap nữa nha, dù sao thì cũng hong thể đến được với nhau 😔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro