Chương 26
Thấy nửa trái quýt cầm trên tay cả buổi vẫn chưa đưa vào miệng, dì Lâm hỏi: "Sao trông như đang để hồn đâu đâu thế?"
Lục Hoài hoàn hồn, cắn một múi quýt rồi trả lời: "Không có gì, tối qua cháu ngủ không ngon."
Vừa nói vừa nhăn mặt, quýt chua quá.
"Sao lại ngủ không ngon?" Dì Lâm tiến lại gần, ngó sắc mặt anh. "Thế hôm nay đi chơi cháu đừng lái xe nữa, để Uông Dương hoặc Tiểu Đoạn lái, cháu ngủ một chút đi."
"Vâng." Lục Hoài gật đầu, lại nói: "Quýt này chua quá dì ạ."
Dì Lâm bật cười: "Quýt dì mua lúc đi dạo tối qua đấy, chua thật, để lát nữa dì làm quýt ngâm đường mà ăn."
Tắt bếp, dì Lâm lấy một cái tô lớn bắt đầu múc mì.
Mì sinh nhật thường là mì nước đơn giản, hai nắm mì sợi nhỏ, vài cọng cải xanh, trong nước dùng thả một quả trứng gà luộc tròn trĩnh, rắc thêm chút hành lá.
Nhìn thì nhạt nhẽo, nhưng nước dùng dì Lâm đã chuẩn bị từ tối qua, hầm cả con gà ta với nấm, phục thần, thảo quả và mộc hương suốt đêm, hương thơm đậm đà lan tỏa.
"Đi rửa tay, ăn mì trường thọ nào." Dì Lâm nói.
Rửa tay xong, Lục Hoài ngồi xuống bàn ăn, nhìn tô mì trước mặt, đùa: "Năm nào cũng nguyên một tô bự thế này, cháu phải sống đến bao nhiêu tuổi đây hả dì?"
Dì Lâm đưa cho anh đôi đũa, cười bảo: "Không cần biết sống bao lâu, sống vui vẻ là được rồi. Các cháu trẻ như này, mỗi ngày phải vui vẻ, ngày nào cũng phải cười tươi."
"Cũng vui lắm dì ạ." Lục Hoài vừa nói vừa cúi đầu gắp một đũa mì đưa vào miệng.
Dì Lâm nhìn anh, bảo: "Có người bầu bạn nữa thì chắc còn vui hơn."
Lục Hoài suýt sặc mì.
"Cái cậu giảng viên đại học lần trước, cháu không liên lạc à?" – Dì Lâm hỏi.
"Chưa ạ."
Dì Lâm tiếc nuối: "Hôm trước dì đi chợ còn gặp mẹ cậu ấy, bà ấy còn nhắc đến cháu, bảo nhìn bao nhiêu người, cháu là tốt nhất."
Lục Hoài cười: "Dì bảo bác đừng bận tâm nữa, cháu thực sự..."
Anh định nói là thực sự không muốn yêu đương, nhưng ngừng lại một chút rồi đổi lời: "Cháu nhìn thấy anh ấy là đã run cả người, chắc không hợp đâu ạ."
Đang ăn mì mà bị sặc một cái, khiến trên đường lái xe đến nghĩa trang, cổ họng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Gặp đèn đỏ, anh với tay lấy chai nước, cầm lên thấy chỉ còn nửa chai, ngẩn người một lúc mới nhớ ra là tối qua mang cho Quản Hinh uống, có lẽ lúc xuống xe quên không lấy.
Anh lấy một chai nước mới rồi mở nắp.
Tối qua...
Uống một hơi hết nửa chai.
Tối qua...
Lục Hoài lau mặt, ngửa đầu thở dài.
Tối qua anh ở bệnh viện, để quên cả đầu óc lẫn cơn buồn ngủ ở nhà.
Giữa đường, anh dừng xe để lấy hoa đã đặt trước, chủ tiệm quen anh, đã bó sẵn để chờ.
Đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió leng keng vang lên, Lục Hoài chào chủ tiệm, trong lúc lấy hoa thì chú ý đến kệ hoa bên cạnh.
Chủ tiệm nhìn theo ánh mắt của anh, hỏi: "Đẹp không?"
Lục Hoài gật đầu. Anh không rành về hoa, không biết đây là loại gì: "Đẹp, cháu chưa từng thấy loại này."
"Đây là hoa ngọc nữ treo," chủ tiệm nói. "Ai vào cũng khen, mấy ngày nay bán được không biết bao nhiêu chậu."
(*): Đan lăng/Ngọc nữ treo (tên khoa học: Clerodendrum wallichii Merr.) là một loại cây bụi hoặc cây nhỏ thẳng đứng có thể cao tới 4 mét. Hoa mọc rũ xuống, có màu trắng và thơm, trông mềm mại và thanh nhã. Loài cây hoa này thích hợp để trồng trong vườn hoặc trồng trong chậu lớn.
Lục Hoài đứng yên nhìn.
Trên cành lá xanh biếc là những nụ hoa trắng muốt, hình dáng thanh tao, nhã nhặn, mềm mại.
Anh nhìn khá lâu, chủ tiệm hỏi: "Thích thì lấy một chậu đi? Để tôi tính giá gốc cho."
Lục Hoài cười, lắc đầu: "Thôi ạ, nhìn đã thấy quý, chắc cháu chăm không nổi."
Chủ tiệm cười bảo: "Chưa chăm sao biết chăm không nổi, chỉ cần đủ ánh sáng, tưới nước đều đặn, thêm chút kiên nhẫn là hoa nở hết đợt này đến đợt khác."
Lục Hoài cười cười, vẫn lắc đầu. Thanh toán xong, anh ôm hai bó hoa ra khỏi cửa.
Đến nghĩa trang, anh lau sạch bụi trên bia mộ, đặt hoa tươi, thay đồ cúng. Dì Lâm còn chuẩn bị sẵn hai bát sủi cảo bảo anh mang theo, bảo rằng lập đông phải ăn sủi cảo mới được.
Xong xuôi mọi việc, Lục Hoài ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, cũng chẳng mở miệng nói gì.
Hôm nay lập đông, người ôm hoa và đồ cúng đến nghĩa trang không ít. Nghe họ vừa làm vừa nói, anh nhớ mình từng chọn chỗ này vì nó là bãi cỏ trên sườn đồi, sau bia mộ trồng đầy thông. Bố mẹ anh thích yên tĩnh. Lúc nhỏ anh không thích, giờ lại thích rồi.
Ngồi yên một lát, đến khi gió trong nghĩa trang thổi lạnh buốt, anh chậm rãi mở miệng:
"Thời gian gần đây mọi thứ vẫn ổn cả."
"Người ta hay bảo ba mươi tuổi phải tự lập, năm nay là con tròn ba mươi rồi. Con không có tham vọng gì lớn lao, cũng chẳng mơ ước gì nhiều. Bây giờ như thế này là được rồi, chỉ mong hai người ở bên đó cũng yên bình."
"Dì Lâm dạo này hay lo lắng cho con với Uông Dương. Mấy cô bạn của bà ấy đi nhảy múa đều đã có cháu bồng cháu bế cả rồi, dì sợ bọn con không tìm được ai, rồi cô đơn đến cuối đời."
"... Thật ra dạo gần đây, con có thích một người. Cũng khá kỳ lạ. Trước đây con chẳng hiểu thích là thế nào, không phân biệt được cảm giác đó. Nhưng không biết từ lúc nào, con đã thấy mình thích người ấy. Thích một cách rất tự nhiên, đến mức chính con cũng bất ngờ."
"Không giống trong phim truyền hình, chẳng có gì kịch tính hay chấn động cả. Chỉ là một cảm giác rất đỗi bình dị. Không phải kiểu nếu không có người ấy thì không sống nổi, cũng chẳng phải vì không đến được với nhau mà muốn chết."
"Con chỉ nghĩ, người đó thật tốt, thật dễ chịu. Con không chỉ muốn đối tốt với anh ấy, mà còn muốn... anh ấy ở bên cạnh con."
Cơn gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc. Lục Hoài phủi nhẹ bụi bám trên quần áo, đứng dậy chỉnh lại bó hoa trước mộ:
"Con đi đây, lần sau sẽ lại tới thăm. Nếu hai người có nhớ tới con, thì hãy báo mộng cho con nhé."
Rời khỏi nghĩa trang, anh lái xe về nhà. Trước khi đến nơi, anh đã hẹn mọi người gặp nhau ở sảnh tầng trệt. Đoạn Viễn và Uông Dương biết hôm nay anh đến nghĩa trang nên không gọi điện quấy rầy. Anh kiểm tra điện thoại, thấy giờ hẹn đã sắp đến.
Anh bấm gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Đoạn Viễn hỏi:
"Nói chuyện với bác trai và bác gái xong rồi à? Tôi vừa vào sảnh khu nhà cậu đây."
"Mọi người đến đủ chưa?" Lục Hoài hỏi.
"Đủ cả rồi, còn mỗi Uông Dương đang trên đường. Cậu cứ từ từ mà đi, lái xe cẩn thận."
Lục Hoài trầm ngâm giây lát, lại hỏi:
"Bác sĩ Đường đến chưa?"
"Đến rồi, chỉ chờ cậu thôi."
Anh cúp máy, không ngờ Đường Yến Chi lại đến.
Từ tối qua, sau khi cuộc nói chuyện giữa hai người bị Quản Hinh cắt ngang, anh đã chờ đợi.
Anh chờ tin nhắn từ chối lịch trình lần này, chờ một lời trách móc, hoặc ít nhất là bị xóa khỏi danh sách bạn bè. Anh nghĩ dù sao cũng sẽ nhận được một phản hồi nào đó, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra.
Tối qua, khi Quản Hinh tìm thấy hai người trong cầu thang, Đường Yến Chi đã quay người bỏ đi. Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở câu "Chúc mừng sinh nhật" hơi run rẩy.
Có lẽ như vậy là tốt. Lục Hoài thậm chí còn nghĩ rằng, kết thúc ở đây cũng là một cái kết đẹp.
Nhưng anh không ngờ hôm nay Đường Yến Chi lại tới.
Có lẽ vì phép lịch sự khiến anh không bao giờ thất hẹn, hoặc vì ngại mối quan hệ hàng xóm, muốn giữ sự hòa thuận. Dù sao thì anh cũng không nghĩ ra lý do nào khác.
Mùa đông ở miền Bắc khiến đường phố trở nên trơ trụi, hàng cây hai bên chỉ còn lại những thân cây khẳng khiu. Lục Hoài nhìn lướt qua, những suy nghĩ lẩn khuất trong lòng, con đường quanh co dài đằng đẵng, và cả sự hiểu lầm khiến anh thấy buồn cười ấy đều nên kết thúc trong mùa đông này.
Khi bước vào sảnh chung cư, anh thấy mọi người đứng xa xa đang nhìn về phía mình.
"Làm lỡ mất chút thời gian, tôi tới muộn vài phút," anh nói.
"Không sao, bọn tôi cũng rảnh mà, chỉ có thời gian của bác sĩ Đường là quý giá thôi," Tống Gia vẫy tay trả lời.
Ánh mắt Lục Hoài lướt qua người đứng phía sau nhóm bạn – Đường Yến Chi. Anh không dám nhìn lâu, chỉ thoáng lướt qua.
Hôm nay trời lạnh, Đường Yến Chi mặc áo dạ lông cừu và áo len cổ cao màu sáng giống lần đầu tiên họ gặp nhau ở ngoài thang máy. Cổ áo len che đi phần dưới cằm, cũng ôm lấy chiếc cổ thon dài.
Lục Hoài cụp mắt xuống, im lặng không nói gì. Đoạn Viễn nhìn anh một lát rồi lên tiếng pha trò:
"Ê, cùng là bác sĩ, sao thời gian của tôi lại không quý giá? Xem thường mấy người chỉnh xương chúng tôi à?"
Mấy người vừa nói vừa cười thoải mái, không khí nhóm bạn trở nên vui vẻ hơn khi cùng nhau bước ra ngoài. Buổi sáng, Lục Hoài đã chuẩn bị sẵn hai chiếc xe đậu trước sảnh.
Đến nơi, Uông Dương đề nghị:
"Sáu người, hai xe. Hai cặp đôi đi chung một xe, bốn người bọn tôi ngồi xe kia, khỏi phải chịu cảnh ăn cơm cún nữa."
Lục Hoài còn đang lưỡng lự thì Giang Đạt đã vui vẻ đồng ý:
"Được, đúng ý bọn tôi." Anh quay sang hỏi Đường Yến Chi:
"Bác sĩ Đường, như thế được chứ?"
Đường Yến Chi gật đầu:
"Tôi sao cũng được."
Nghe vậy, Lục Hoài nuốt những lời định nói lại.
Uông Dương ngồi vào ghế lái, chỉnh lại ghế, nghe thấy tiếng cửa xe bên ghế phụ mở liền nói:
"Đoạn à, lấy giúp tôi cái kính trong túi đi."
Quay đầu lại, anh sững sờ khi thấy Lục Hoài ngồi đó.
"Cậu không thích ngồi ghế trước mà, sao hôm nay lại ngồi đây?"
"Đứng ngay đó, tiện tay mở cửa thôi," Lục Hoài trả lời.
"À," Uông Dương gật đầu, lại nói, "Mẹ tôi bảo tối qua cậu không ngủ được, lát nữa đến nơi còn sớm thì chợp mắt chút đi."
Tuy là lời quan tâm, nhưng Lục Hoài thầm ghét cái tính nói nhiều của anh bạn mình. Anh quyết định rằng điều ước sinh nhật năm nay là mong Uông Dương sớm biết im lặng.
Nhưng hiện thực lại khiến anh thất vọng.
"Tối qua cô bé kia không sao chứ?"
"Không sao."
"Cậu về nhà lúc mấy giờ?"
"Mười hai giờ."
"Thế cũng đâu phải muộn lắm."
"Ừ."
"Vậy sao cậu vẫn không ngủ được—"
"Uông Dương."
"Tôi đây."
"Câm miệng, nhìn đường mà lái."
"Tôi nhìn mà," Uông Dương vui vẻ trả lời lại, nhưng cũng biết điều, không nói thêm câu nào nữa.
Trong xe cuối cùng cũng yên lặng, Lục Hoài vừa thở phào một hơi, vừa nhắm mắt lại thì Uông Dương nhìn vào gương chiếu hậu: "Này, bác sĩ Đường cũng không nghỉ ngơi đủ sao? Nhìn sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm."
Anh theo phản xạ muốn quay đầu lại, nhưng má lại chạm vào lưng ghế phía trước. Lục Hoài ngây người một lát rồi làm như không có gì và tiếp tục nhắm mắt.
Phía sau, Đường Yến Chi nói: "Có lẽ trực ca đêm qua hơi mệt."
Bác sĩ ở Bệnh viện số 2 thường phải làm liền mấy ca phẫu thuật suốt cả đêm, việc trực ca đối với họ chẳng khác nào nghỉ ngơi.
Lời vừa dứt, khóe môi Đường Yến Chi hơi mím lại. Đoạn Viễn cười đùa phá vỡ không khí: "Người trưởng thành làm gì có ai sắc mặt tốt? Ai cũng nửa sống nửa chết cả... À, nhầm, ý tôi là ai cũng như vậy. Uông Dương, lái xe đi!"
Xe cứ thế chạy trong im lặng, đến điểm dừng chân là một khu nghỉ dưỡng trên vùng ngoại ô. Xung quanh bao phủ bởi dãy núi xanh trập trùng và biển mây, rừng cây xào xạc trong gió.
Không ai nhắc đến sinh nhật, nhưng tất cả đều dựa theo sở thích của Lục Hoài mà chọn địa điểm này, cho dù số tiền chi ra cũng là của anh.
Vừa bước xuống xe, không khí trong lành và ẩm mát của núi rừng ùa vào.
Tống Gia dang rộng hai tay, ngửa đầu lên trời: "A, tâm hồn tôi như được gột rửa vậy!"
Mỗi người tự làm việc của mình: người bận "gột rửa", người lo hành lý, người mở cốp xe. Lục Hoài bước xuống xe, núp sau cánh cửa để quan sát Đường Yến Chi. Vành mắt anh ấy hơi đỏ, quầng thâm rõ nét, sắc mặt quả thật không tốt.
Lục Hoài nghĩ, phần lớn nguyên nhân chắc là vì mình. Ngón tay anh siết lại, đóng cửa xe mạnh tay hơn bình thường, làm chiếc áo khoác bay lên, mang theo một làn gió lạnh.
Khu nghỉ dưỡng nằm trên đỉnh núi, phải đi một đoạn đường từ chân núi lên. Khách sạn chuẩn bị sẵn xe điện để chở khách.
Phía sau xe điện là chỗ để hành lý, phía trước có ba hàng ghế, mỗi hàng ngồi được hai người.
Tống Gia và Giang Đạt lên xe trước. Đoạn Viễn cũng nhanh chóng lên theo, ngồi vững rồi mới nhớ ra điều gì, định ngoảnh lại gọi Lục Hoài thì Uông Dương đã ngồi ngay bên cạnh anh.
Đoạn Viễn đành bỏ tay xuống.
"Sao thế?" Uông Dương ngạc nhiên hỏi.
"...Không sao." Đoạn Viễn cố gắng cứu vãn: "Tôi định ngồi chung với bác sĩ Đường."
"Ồ," Uông Dương tỏ vẻ khinh thường, "Anh là gì của bác sĩ Đường mà phải ngồi cùng? Chưa chắc người ta đã muốn ngồi với anh đâu."
Đoạn Viễn chỉ biết nén giận.
Chỉ còn hàng ghế cuối trống. Nhân viên khách sạn sau khi sắp xếp hành lý xong thì lịch sự nhắc nhở: "Hành lý đã được đặt gọn gàng, mời hai vị lên xe."
Đường Yến Chi đứng bên xe, nghe vậy thì bước lên trước.
"Thưa anh?" Nhân viên tiếp tục nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài trả lời khẽ một tiếng, rồi cũng lên xe.
Ghế ngồi hẹp, lại là mùa thu đông nên ai cũng mặc đồ dày, vừa ngồi xuống, cánh tay của anh và Đường Yến Chi đã chạm vào nhau.
Những kiến thức vật lý từ hồi cấp ba giờ đây gần như đã quên hết, nhưng lúc này anh lại muốn vỗ vai Đoạn Viễn để hỏi, nhiệt độ cơ thể có thể truyền qua mấy lớp áo sao? Hay không cần ma sát mà tự nóng lên được?
Nơi tiếp xúc giữa hai người như đang bốc cháy, nhiệt độ như muốn lan dọc cánh tay, rồi chui thẳng vào tim anh.
Cảnh sắc trên núi rất đẹp, mây trắng, khe suối, rừng trúc.
Tống Gia mang theo máy ảnh, vừa trầm trồ vừa chụp hình.
Hai hàng ghế phía trước đầy ắp tiếng cười, còn hàng ghế cuối nơi hai người đang ngồi lại yên lặng đến lạ.
Đến đoạn đường khúc khuỷu, tài xế xoay tay lái, ngoảnh đầu ra sau nhắc: "Mọi người bám chắc, sắp rẽ gấp rồi!"
Lời vừa dứt, cả chiếc xe nghiêng về một phía, Đường Yến Chi không kịp phản ứng, đổ người sang, gần như ngã vào lòng Lục Hoài.
Hương thơm dịu nhẹ quen thuộc hòa quyện cùng không khí lạnh nơi núi rừng, tựa như đang bước đi trong trời tuyết trắng.
Nhưng hơi ấm trong vòng tay lại chân thực, nóng hổi. Lục Hoài cúi đầu, có thể nhìn thấy rõ chiếc cổ được áo lông mịn bao bọc kỹ lưỡng của Đường Yến Chi.
Qua đoạn rẽ, Đường Yến Chi ngồi thẳng dậy, im lặng vài giây rồi cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi không đè lên anh chứ?"
"Không sao." Lục Hoài trả lời.
Lồng ngực đột ngột trống vắng, hơi ấm cũng tan dần. Lục Hoài quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, hít thở hương thơm thanh mát còn sót lại trong không khí, ngón tay dài đặt trên đầu gối khẽ mân mê.
Biệt thự nằm trên đỉnh núi, tựa lưng vào rừng cây, không gian vô cùng yên tĩnh. Tầng một và tầng hai đều có bể ngâm nước nóng riêng, tầm nhìn mở rộng như thể chỉ cần đưa tay ra là chạm được mây. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh núi non phía dưới.
Sau khi xách hành lý vào biệt thự, Đoạn Viễn lên tiếng:
"Chia phòng thế nào đây?"
"Ba phòng. Một phòng ở tầng một, hai phòng ở tầng hai," Giang Đạt trả lời.
Lục Hoài hơi ngẩn ra: "Chỉ có ba phòng thôi sao?"
"Đúng vậy," Giang Đạt gật đầu. "Các biệt thự ở đây thường chỉ có ba phòng. Nhưng tầng hai có một phòng gia đình, không gian rất rộng."
Lục Hoài đề nghị: "Vậy đặt thêm căn biệt thự chúng ta vừa đi qua lúc nãy đi."
Uông Dương nghe vậy lập tức chen vào:
"Đi chơi mà lại ở tách biệt thì còn gì vui. Cậu đã ngủ chung với tôi bao lần rồi, có gì mà phải câu nệ?"
Khóe mắt Lục Hoài thoáng nhìn thấy Đường Yến Chi, người đang xách hành lý, có vẻ bất ngờ nhìn sang. Lục Hoài đưa tay lên trán, giọng bất đắc dĩ:
"Cậu nói năng có thể rõ ràng chút được không? Đó là ngủ giường tầng, chứ không phải kiểu kia."
Uông Dương ngây ngô chớp mắt, không hiểu có gì khác biệt.
Tống Gia là con gái nên tiện ở tầng một cùng Giang Đạt.
Bốn người còn lại xách hành lý lên tầng hai. Tầng hai có hai phòng: một phòng đôi bình thường và một phòng gia đình với một giường lớn và một giường nhỏ.
Đoạn Viễn liếc nhìn hai người bạn đang ngồi im lặng với bầu không khí ngượng ngập, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Anh nói:
"Thế này đi, bác sĩ Đường ở phòng đôi. Ba chúng ta ở phòng lớn, tôi với Uông Dương ngủ ngáy to, sợ làm anh khó ngủ. Còn Lục Hoài thì quen rồi, chắc không sao." Nói xong, anh tự gật đầu tán thành: "Tôi thấy chia như vậy hợp lý, mọi người thấy sao?"
Hợp lý cái khỉ gì, Lục Hoài thở dài.
Người bình thường giờ này lẽ ra phải sắp xếp anh với Đường Nghiễm Chi ở cùng một phòng mới đúng.
Nhưng biết làm sao được, trong tình cảnh này, anh đành gật đầu:
"Được rồi, cứ vậy đi."
Khi cả nhóm sắp xếp hành lý xong và xuống lầu, nhân viên khách sạn cũng vừa tới. Đứng trong sân biệt thự, họ giới thiệu:
"Ở đây chúng tôi có bể ngâm, spa, massage chân, quầy bar, câu cá, phòng chiếu phim... Nếu muốn trải nghiệm, các vị có thể đi xe đạp xuống núi hoặc gọi lễ tân để chúng tôi đưa xe đến đón. Dưới núi còn có khu nhà nông dân, có thể tự tổ chức tiệc nướng."
Uông Dương phấn khích:
"Vậy tối nay chúng ta xuống núi nướng nguyên con cừu đi!"
"Được ạ, tôi sẽ giúp các vị đặt trước và báo bếp chuẩn bị nguyên liệu."
Sau khi bàn bạc xong bữa tối, nhân viên khách sạn chuẩn bị rời đi thì Đường Yến Chi bỗng ngập ngừng rồi hỏi:
"Đã là sinh nhật, không cần chuẩn bị bánh trước sao?"
Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn anh, ngỡ ngàng mấy giây mới nhận ra anh là người chủ động nói chuyện.
Nhân viên khách sạn phản ứng rất nhanh:
"Tối nay là tiệc sinh nhật ạ? Vậy tôi sẽ báo bếp chuẩn bị ngay. Hoặc nếu các vị muốn thương hiệu bánh nào cụ thể, chúng tôi sẽ xuống núi mua về."
Đoạn Viễn nhìn chằm chằm Đường Yến Chi, rồi lại nhìn Lục Hoài, cuối cùng quay sang nhân viên, nói:
"Không cần đâu, người được tổ chức sinh nhật không thích ăn bánh."
"Làm phiền chuẩn bị giúp một cái đi," Lục Hoài bất ngờ lên tiếng.
Đường Yến Chi khựng lại, không nhịn được nhìn anh.
Ánh mắt hai người lần đầu chạm nhau trong ngày hôm nay. Không còn là những cái liếc trộm, mà là bốn mắt thực sự đối diện.
Lục Hoài nhìn Đường Yến Chi thật lâu, đột nhiên hối hận. Hối hận vì đã không mang chậu hoa ngọc nữ treo kia về nhà.
Người chủ tiệm nói đúng: chưa thử chăm sao biết khó dễ thế nào. Có lẽ mọi chuyện không tệ như anh nghĩ, có khi chỉ cần anh kiên nhẫn hơn, hoa ngọc nữ sẽ chịu nở vì anh.
Đường Yến Chi tinh ý nhận ra sự thay đổi nào đó rất nhỏ nơi Lục Hoài. Chỉ vừa nãy thôi, trong khoảnh khắc ấy.
Tựa như ánh mắt anh đã giãn ra, nhẹ nhàng như mây núi xa xa. Sâu trong đôi mắt ấy, không còn là những cảm xúc rối ren khó kìm nén, mà chỉ là nụ cười ấm áp.
Anh nói:
"Cảm ơn bác sĩ Đường vì lời chúc sinh nhật."
Lời này, những người xung quanh không hiểu. Nhưng Đường Yến Chi thì hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro