Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 - Lựa chọn ở lại

Lâm Lạc Dương á khẩu không trả lời được.

Anh đúng là không thắng nổi Lý Xuyên.

Tuy nhiên có một chuyện anh rất chắc chắn: Ngày hôm nay, bất luận thế nào cũng không thể cùng Lý Xuyên ngủ trên một chiếc giường.

Đàn ông ra ngoài phải biết giữ thân!

Lý Xuyên thấy anh giả chết bèn từ tốn cúi người xuống, cầm giày của anh mang ra ngoài.

Lâm Lạc Dương: "?"

Anh chống tay lên mép giường, nhìn ra ngoài dò xét.

"Cậu không thấy mình trẻ con à?"

Lý Xuyên thản nhiên đáp lại: "Trẻ con, có điều em mới mười chín tuổi thôi, chắc còn tư cách trẻ con mà ha."

Lâm Lạc Dương á khẩu lần nữa. Anh quỳ sấp trên giường, gục đầu trên tấm khăn trải.

"Anh thật sự phải đi về." Vừa nói dứt câu thì điện thoại đổ chuông, hai mắt Lâm Lạc Dương sáng rỡ, "Chị anh gọi rồi nè."

Lý Xuyên nói: "Anh nghe đi."

Lâm Lạc Dương nhận cuộc gọi, Lâm Nhược Liễu ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Nhà Lý Xuyên."

"Bên ngoài mưa lớn như vậy, em có định về không?"

Lâm Lạc Dương cố ý nói to: "Về! Em về!"

Thế nhưng Lâm Nhược Liễu lại im lặng vài giây.

"Hôm nay chị không về được, hay là em ở nhà cậu nhóc đó đi."

Cô đã phải cân nhắc rất lâu, sau khi thương lượng với Triệu Thụy Tiêu mới quyết định nới lỏng kiểm soát đối với em trai mình.

Mà Lâm Lạc Dương bất kể thế nào cũng không ngờ được Lâm Nhược Liễu sẽ cho mình đi, anh cầm điện thoại không dám nhúc nhích, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: "Ừm... em về ngay."

Lâm Nhược Liễu nghĩ anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa: "Chị nói hôm nay em không về cũng được, ngoài trời lạnh lắm em đừng tự hành mình..."

Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Lâm Lạc Dương sắp không duy trì được nữa, anh nói với người bên kia điện thoại: "Vâng, em biết rồi."

"Ngoan." Lâm Nhược Liễu lại im lặng mấy giây, "Em tự chăm sóc cho mình đấy, có việc gì thì gọi cho chị hoặc Triệu Thụy Tiêu."

"Không vấn đề gì đâu ạ." Lâm Lạc Dương trả lời, cuộc gọi kết thúc nhưng anh vẫn để điện thoại bên tai, còn bồi thêm một câu, "Em sẽ về ngay mà."

Sau đó, anh nhìn Lý Xuyên đang đứng ở cửa, kiên trì đến cùng, "Chị anh kêu anh về nhà, cậu trả giày cho anh nhanh lên."

"Chị ấy bảo anh về?" Lý Xuyên có hơi ngoài ý muốn, nhìn thời tiết bên ngoài hỏi, "Anh khẳng định là chị ấy bảo anh về nhà à?"

Lâm Lạc Dương cố gắng khiến cho mình trông thật đáng tin, tiếp tục dùng Lâm Nhược Liễu làm lá chắn.

"Chị anh nói vậy đấy." Anh vừa nói vừa vô thức nắm chặt khăn trải giường.

Bị Lý Xuyên nhìn chằm chằm, Lâm Lạc Dương xin thề đây chắc chắn là thời điểm khó khăn nhất đối với anh trong ngày hôm nay.

Cuối cùng, Lý Xuyên ngoan ngoãn cầm giày qua cho anh, kế đến kéo ngăn tủ dưới giường. Lần đầu tiên Lâm Lạc Dương nhìn thấy một chiếc tủ đựng đồ kiểu này, do tò mò nên động tác mang giày của anh cũng chậm lại một chút.

Lý Xuyên hào phóng tránh ra cho anh nhìn, còn nói: "Không cần nhìn lén, đây là quần áo mặc thường ngày, em lấy áo khoác cho anh, bây giờ bên ngoài lạnh lắm."

Lâm Lạc Dương cảm thấy áy náy: "Cậu không cần tiễn anh đâu."

"Cần." Lý Xuyên đáp trả, "Em đã nói rồi, hoặc là em đưa anh về, hoặc là anh ở lại nhà em."

Lâm Lạc Dương nói: "Không thì cậu ở lại nhà anh luôn đi."

Lý Xuyên từ chối ngay lập tức: "Không muốn."

"Tại sao? Trước đây đã từng ngủ lại rồi, chẳng lẽ ở nhà anh cậu cũng ngủ không ngon à?"

"Bởi vì em mời anh trước, nhưng anh từ chối em." Lý Xuyên cầm áo khoác trong tay mà không đưa cho anh, "Còn nữa, 'Cũng ngủ không ngon' là ý gì?"

Lâm Lạc Dương ngậm miệng.

Lý Xuyên tiếp tục: "Anh mất ngủ hả?"

Lâm Lạc Dương đứng dậy đá đá mũi giày.

"Anh Lạc Dương." Lý Xuyên sử dụng vũ khí cuối cùng, "Trả lời em."

"Có chút chút, nhưng mà anh nằm xuống giường sớm hơn là ngủ được à." Lâm Lạc Dương lập lờ nước đôi đáp.

Song Lý Xuyên lại trầm tư một hồi, lúc Lâm Lạc Dương cho rằng cậu đang buồn bực thì cậu đột nhiên mở miệng: "Dù vậy vẫn muốn về nhà sao?"

Lâm Lạc Dương xác định luôn đối phương đang tức giận.

"Đã nói đến mức này rồi, nếu như vẫn còn ở lại nhà cậu, không phải càng kỳ quái hơn sao?"

"Kỳ quái chỗ nào?" Lý Xuyên nâng mắt, "Em không cảm thấy kỳ quái."

Lâm Lạc Dương yên lặng giơ ngón cái lên, "Đó là do cậu lợi hại."

Tiếp một khoảng thời gian dài trầm tư, Lý Xuyên chợt nói: "Cứ coi như em chưa nói gì hết."

Lâm Lạc Dương nghi ngờ: "Hả?"

"Em chưa nói thích anh, chưa đòi hôn anh, anh ở lại có được không?" Lý Xuyên ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc Dương, còn vươn tay tới nắm góc áo anh.

Tuy nhiên Lâm Lạc Dương vẫn kiên định lắc đầu.

"Không được, cậu biết đáp án của anh mà."

Anh không thể đồng ý, cũng cảm thấy mình không đáng được cậu ấy thích đến mức này.

Sớm muộn gì anh vẫn phải về, về lại mười năm trước.

"Vậy em đi với anh." Lý Xuyên nói.

Lâm Lạc Dương hơi sửng sốt, Lý Xuyên tiếp lời: "Không phải anh muốn về sao? Em đi với anh, em sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."

"Không..." Anh định nói không cần, tại sao cứ phải vì anh hết lần này đến lần khác, anh không đáng để Lý Xuyên phải làm những chuyện như vậy.

Anh là một tên tệ hại, không biết rõ chuyện gì đã xảy ra suốt mười năm nay, cứ mắc kẹt trong sự mơ hồ năm mười tám tuổi của mình.

"Em sợ sấm sét, anh Lạc Dương, đừng bỏ em lại một mình." Lý Xuyên đứng lên, so ra cao hơn Lâm Lạc Dương rất nhiều, cậu cụp mắt nhìn anh, lần này Lâm Lạc Dương đã hiểu rồi, tình cảm vốn dĩ là thứ không tài nào che giấu được, "Em đi cùng anh."

Thời gian trôi qua thật lâu.

Lâm Lạc Dương nở nụ cười, rõ ràng rất rạng rỡ, nhưng lại giống như muốn khóc.

"Anh không đi nữa."

Anh lựa chọn ở lại.

𖤐𖤐𖤐

Đêm khuya, Lâm Lạc Dương ngủ say ở một bên giường.

Lý Xuyên tựa nửa người ở đầu giường nhìn một tia sét từ trên trời giáng xuống, trời mưa lớn, tiếng mưa rơi nhanh chóng lấn át tiếng sét, ánh mắt cậu ẩn núp sâu trong bóng đêm, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu Lâm Lạc Dương.

Cậu cũng có rất nhiều đêm không ngủ được, giật mình tỉnh giấc phải đối diện với căn phòng chỉ có một mình mình, nâng tay lên nhìn cánh tay chằng chịt vết thương, một bên hoang mang không biết mình là ai, một bên đè nén cơn đau nơi ngực trái.

Lý Xuyên gặp Lâm Lạc Dương vào tháng năm, khi đó mùa xuân đã đến, hoa cỏ đua nở, duy chỉ có phía sau hòn non bộ là nóng ẩm, toàn bùn đất, cảnh tượng tươi đẹp đều đang nở rộ trước mắt cậu.

Lâm Lạc Dương cứ chạy đến đó, cậu cũng chỉ biết đi theo, đỡ anh dậy còn định mắng một câu "Ngốc quá", ấy thế mà lời đến khóe môi thì lại thành: "Anh cười gì vậy?"

Thật ra là muốn nói anh cười rất đẹp, muốn nói chúng ta có thể làm quen không, muốn nói em thích anh, thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Cậu nóng lòng muốn nhìn thấy Lâm Lạc Dương, mỗi ngày đều cầm một cây bút bị hỏng và một tờ giấy rách đứng bôi vẽ linh tinh ở nơi anh có thể xuất hiện.

Cậu không biết vẽ.

Cậu chỉ muốn đợi một người mà thôi.

Dường như Lâm Lạc Dương ngủ không ngon, liên tục nhíu mày và co người trong chăn. Lý Xuyên nâng tay lên rồi cúi xuống kiểm tra xem anh thế nào, thấy chân mày của anh từ từ giãn ra, nhìn thật lâu mới hôn lên đuôi chân mày anh một cái.

Bầu trời lại bị một tia chớp xé rách, ánh sáng nhấp nháy mà tưởng đang là ban ngày, mưa vẫn còn rơi, đem tình cảm mãnh liệt chôn vùi dưới gốc cây mùa xuân nở rộ.

Cậu chờ đợi ngày nó nảy mầm.

𖤐𖤐𖤐

Lâm Lạc Dương nằm mơ thấy "Vượng Tài", đó là bé mèo anh nhặt về vào một ngày mưa.

Trong mơ nó đã lớn, cái thân mập mạp ngồi xổm trước cửa đón anh về nhà.

"Nhà cậu nhiều thú cưng thế?" Có người phía sau anh nói chuyện, giọng điệu có hơi ghét bỏ.

"Cậu không thích mèo à?" Lâm Lạc Dương ôm Vượng Tài vào lòng, cầm chân nó giơ lên chào người kia, "Dễ thương mà."

Người kia bật cười, "Cậu lo cho mình còn chưa xong, ở đó bày đặt nuôi chó với mèo."

"Tôi chuyên nghiệp lắm đó giỡn hoài." Lâm Lạc Dương trong mơ không phục lên tiếng, đặt bé mèo xuống rồi đứng lên.

Người kia liền chìa tay tới phủi lông mèo trên người anh.

Lâm Lạc Dương bĩu môi, nghe người kia nói: "Cảm ơn cậu vì đã chứa chấp tôi, tôi chỉ ở lại hai ngày thôi, tìm được việc tôi sẽ đi ngay."

"Đừng khách sáo, ba mẹ tôi đi du lịch, chị tôi thường tới tối mới về, tôi đã nói với chị chuyện này rồi."

Hình ảnh trong mơ trở nên rõ ràng hơn theo lời anh nói, những bày trí cũ trong nhà đều được khôi phục hoàn toàn.

"Có điều bây giờ đang nghỉ hè, cậu ở đây tìm việc làm bộ không tính về nhà hả?"

Lâm Lạc Dương lấy nước trong tủ lạnh ra, khi quay đầu lại, trước mắt anh là một bóng người cao lớn mơ hồ. Khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của người nọ hiện lên trong võng mạc anh, rõ ràng không giống một giấc mộng.

"Về đâu được chứ? Tôi không có nhà." Đối phương nói xong câu này, không đợi anh trả lời đã nói tiếp, "Còn cậu, không đi chơi với bạn nối khố à?"

Lâm Lạc Dương không thể làm gì khác đành trả lời: "Bây giờ cậu ấy chưa được nghỉ."

Đối phương cười khẽ, "Cứ tới kỳ nghỉ là cậu chạy đi tìm bạn thân của mình chơi, đâu có ngó ngàng gì tới người bạn cùng phòng này."

Quý Vãn Kha.

Trong lúc ngủ mơ, Lâm Lạc Dương nhíu mày rụt người dưới chăn.

"Không phải tôi đang ngó ngàng đến cậu à?" Lâm Lạc Dương tích cực tiến lại gần, nước trái cây cầm trong tay, anh liên tục tiến lên không chút rụt rè, "Còn cố ý uốn tóc ra ngoài gặp cậu nữa đó!"

Quý Vãn Kha rất cao, gần như đứng ngang bằng cái tủ lạnh 1m9 nhà anh. Tay hắn cắm vào túi quần, cúi đầu nhìn anh, khóe miệng hiện lên ý cười.

"Chứ không phải do cậu màu mè hả?"

"Ai nói, hôm nay nóng như vậy mà tôi vẫn ra ngoài đón cậu, nếu là Ngô Húc chắc chắn tôi sẽ bắt cậu ấy tự ngồi xe đến đây."

Quy Vãn Kha có vẻ chấp nhận lời giải thích này, hắn giơ tay vỗ đầu Lâm Lạc Dương, y hệt đang vỗ vỗ xoa xoa mấy bé động vật.

"Sao cậu nhiều lời thế? Chẳng khác gì đang làm nũng."

Lâm Lạc Dương: "?"

Lâm Lạc Dương: "Ồ thế cho xin lỗi nha."

"Không sao, hôm nay tâm trạng tôi tốt, tha thứ cho cậu."

Quý Vãn Kha rót nước trái cây vào ly thủy tinh đưa cho Lâm Lạc Dương. Lâm Lạc Dương vô cùng cảnh giác: "Gì đây?"

"Bảo nóng mà? Uống nước lạnh cho đỡ nóng."

Lâm Lạc Dương: "Ngộ ha, đây là nhà tôi, đồ uống cũng là do tôi lấy ra đấy."

"Có nói không phải đâu, thế cậu có uống hay không?"

Lâm Lạc Dương hoài nghi nhìn hắn, lát sau vẫn uống một ngụm, sau đó Quý Vãn Kha cũng cầm lấy rồi uống một hơi sạch bách.

Lâm Lạc Dương thấy bọt nước chảy xuống ly thủy tinh, nghe được tiếng tim mình đập, mọi thứ đều bị kéo chậm lại cho đến khi đối phương đặt ly thủy tinh xuống bàn gây ra tiếng va chạm, tưởng chừng như vừa va chạm với đáy lòng anh.

Có một việc bỗng nhiên rõ ràng trong đầu:

Mùa hè oi bức khi ấy, cùng với bày trí cũ trong nhà, đó là lần đầu tiên anh rung động.



Lời tác giả

Miệng Lý Xuyên rất giỏi lừa người và chiều cao của Quý Vãn Kha là 1m87

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro