Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

Giọng của Yến Trầm xưa nay luôn rất dễ nghe, đặc biệt là khi giọng nói ấy nhuốm chút ý cười, trầm thấp mà hoa lệ, tựa như tiếng đàn cello ngân vang, lại giống lời thì thầm giữa những tình nhân.

Giang Du ngồi trên sofa, từ xương chân mày đến đường viền cằm đều sắc nét rõ ràng, đôi mắt hoa đào sâu thẳm, đen láy lười biếng liếc nhìn qua, đầu ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối: "Vậy Yến thiếu nhất định phải sống thật tốt đấy."

Trên môi Giang Du mang theo nụ cười nhạt: "Dù sao anh cũng muốn ở lại thế gian này thêm vài năm nữa."

Phản ứng thản nhiên của Giang Du khiến Yến Trầm có chút không hài lòng. Cậu cũng chẳng rõ mình không hài lòng ở đâu, tóm lại là không vui. Cậu đưa tay nắm lấy một bên mặt đối phương, giọng nói mang theo vài phần cảm thán: "Anh đúng là một kẻ xấu xa."

Cảm giác dưới tay rất tốt, bàn tay đang xoa bóp khuôn mặt của Giang Du dần chuyển thành vuốt ve, tựa như đang chậm rãi cảm nhận một viên ngọc quý, dùng lòng bàn tay chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt. Ánh mắt cậu rơi trên đôi mày và ánh mắt của Giang Du, kéo dài giọng nói: "Anh biết rõ em không vui khi thấy anh trò chuyện với phóng viên đó, nhưng anh vẫn cứ làm theo ý mình; sau khi em gọi điện nhắc nhở anh mới chịu dừng lại, nhưng lúc đó mục đích của anh đã đạt được rồi." Cậu nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thật ra chẳng chịu nhường một bước nào cả."

Ánh mắt Yến Trầm mang theo chút chế giễu dừng lại trên khuôn mặt của Giang Du, khẽ cười lạnh một tiếng: "Đúng là Giang tổng."

Yến Trầm đưa tay, giữ chặt cằm đối phương, ép anh ngẩng đầu lên nhìn mình, tự lẩm bẩm: "Sao em lại thích một kẻ xấu xa như anh chứ."

Kẻ xấu xa kia khẽ nhướn mày, mỉm cười đầy nhàn nhã, thong thả đáp lại: "Có lẽ vận may của Yến thiếu không được tốt lắm." Anh trả lại nguyên vẹn câu nói mà đối phương từng nói với mình.

Yến Trầm ngẩn ra, sau đó bật cười, bàn tay buông khỏi khuôn mặt Giang Du: "Ừ, vận may cũng tầm thường thôi."

Giang Du khẽ véo má đối phương: "Anh đi nấu cơm đây." Anh chịu trách nhiệm làm no bụng cả hai người. Phần lớn thời gian, Yến Trầm cũng rất dễ nuôi. Không phải vì cậu không kén ăn, mà bởi nếu không có ai nấu cơm cho cậu, cậu có thể uống rượu thay cơm.

Yến Trầm phất tay: "Mau đi đi, em sắp không đợi được nữa rồi."

Con dao găm vẫn còn cắm trên tường, bước chân của Giang Du thoáng dừng lại khi đi ngang qua, nhưng ngay sau đó, anh lại bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Sau bữa cơm, tắm rửa xong, cả hai nằm trên giường. Giữa tháng Năm, thời tiết đã rất nóng. Điều hòa trong phòng bật lên, cả hai đắp chung một chiếc chăn lụa, nằm cạnh nhau.

Yến Trầm quay đầu nhìn người bên cạnh: "Hơn một tiếng nữa là đến sinh nhật hai mươi tám tuổi của em."

Giang Du cũng chưa ngủ. Một cánh tay anh gác ngoài chăn, nghe vậy liền đưa tay ôm lấy eo đối phương: "Muốn anh chúc mừng đúng vào lúc nửa đêm sao?"

Yến Trầm đáp: "Không cần." Cậu lười biếng mở miệng: "Em cảm thấy sinh nhật chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù sao cũng chỉ là hai mươi bốn tiếng như bao ngày khác, chẳng có gì thay đổi, làm mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì."

Giang Du khẽ cười: "Dù sao cũng cần chút nghi thức."

"Được thôi."

Dù nói vậy, nhưng cả hai vẫn nhắm mắt lại. Khi Giang Du mở mắt lần nữa, anh nhìn đồng hồ: 23:58.

Chỉ còn hai phút nữa.

Anh nhìn kim phút trên mặt đồng hồ dịch chuyển, nhìn chiếc kim giây mảnh khảnh chầm chậm trôi về con số 12. Khi ba cây kim trùng khớp hoàn hảo tại một điểm, Giang Du quay đầu nhìn người bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Yến Trầm, sinh nhật vui vẻ."

Người nhắm mắt bỗng mở mắt ra ngay lập tức, đôi mắt sáng ngời, cậu nghiêng người hôn nhẹ lên mặt Giang Du một cái: "Vui vẻ vui vẻ."

Hóa ra, việc nhắm mắt ngủ chỉ là làm bộ mà thôi. Cả hai đều chưa ngủ.

Giang Du hỏi: "Em thường xuyên mất ngủ sao?" Dạo gần đây cả hai ngủ chung, hầu như cùng nhắm mắt cùng lúc, nhưng Yến Trầm luôn tỉnh dậy muộn hơn anh, thường là sau mười giờ.

Yến Trầm nói: "Khi không ngủ được, tôi em suy nghĩ linh tinh, nghĩ càng nhiều càng không ngủ được."

Giang Du trầm ngâm, rồi hỏi: "Vậy lúc nãy em đang nghĩ gì?" Chuyện gì khiến cậu phải suy nghĩ lâu đến vậy, nhắm mắt cả tiếng đồng hồ mà chẳng thể ngủ?

Yến Trầm liếc nhìn Giang Du, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Nghĩ xem trong ngày sinh nhật nên làm tình thế nào."

Giang Du: "... Khá độc đáo đấy." Anh bình luận.

Yến Trầm lập tức hứng thú, nụ cười trên mặt càng sâu: "Bôi đầy bánh kem lên cơ thể rồi liếm sạch thế nào? Chúng ta còn có thể uống chút rượu vang. Em nghĩ rượu đổ lên người anh chắc chắn sẽ rất đẹp, hoặc chúng ta có thể chơi trò kích thích hơn nữa, anh thấy sao?"

Trên môi Giang Du vẫn giữ nụ cười, bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng đối phương hai cái, giọng điệu ôn hòa: "Bé yêu ngủ đi, trong mơ sẽ có."

Yến Trầm nói: "Trong mơ không có đâu."

Giọng cậu mang theo vài phần nghiêm túc. Giang Du quay đầu nhìn, nhưng phát hiện cậu đã nhắm mắt lại.

Dù là ngày sinh nhật, nhưng Yến Trầm vẫn thức dậy vào khoảng mười giờ sáng. Cũng như mọi ngày, Giang Du đứng bên giường gọi cậu dậy.

Yến Trầm kéo chăn trùm lên đầu, giọng nói uể oải: "Tại sao sinh nhật mà em cũng không được ngủ nướng chứ?"

Giang Du cúi người kéo chăn xuống: "Vì mì trường thọ đã nấu xong rồi, em không ăn thì nó sẽ nở mất."

Yến Trầm có chút hứng thú, mở mắt ra: "Anh nấu sao?"

Giang Du đáp một tiếng, rồi đứng thẳng người: "Anh đã dọn sẵn ra bàn rồi."

Yến Trầm xoay người xuống giường, rửa mặt xong liền ngồi vào bàn ăn. Trước mặt cậu là một bát mì với sợi mì mảnh, một quả trứng ốp la, hai nhánh cải xanh và vài lát thịt bò. Trông rất bắt mắt.

Yến Trầm dùng đũa gõ nhẹ vào thành bát, phát ra âm thanh "đinh" trong trẻo: "Anh yêu, kỹ năng nấu ăn của anh tiến bộ, mà kỹ năng bóc tỏi của em cũng nâng cao không ít."

Giang Du bật cười, khen ngợi: "Đúng vậy, Yến thiếu bóc tỏi rất giỏi."

Yến Trầm ăn một sợi mì, nuốt xuống rồi nói: "Em còn giỏi gấp chăn nữa, lát nữa tôi sẽ biểu diễn cho anh xem."

Cậu nhanh chóng ăn xong rồi đi vào phòng ngủ. Chỉ vào chiếc chăn trên giường, cậu quay lại nói với Giang Du: "Anh bấm giờ đi, ba phút tôi em gấp xong."

Giang Du lấy điện thoại ra, hẹn giờ ba phút: "Bắt đầu."

Anh đứng bên cạnh, nhìn Yến Trầm gấp chăn.

Tấm chăn lụa trắng được trải phẳng, vuốt thẳng rồi gấp làm ba, dùng lòng bàn tay đo khoảng cách một gang tay và chia thành bốn đoạn, sau cùng vuốt phẳng rồi gấp đôi, đã có hình dạng như một khối đậu phụ.

Giang Du có phần ngạc nhiên, Yến Trầm ngoảnh đầu nhìn một cái, một bên cậu dùng ngón tay nhét những góc thừa vào trong, đồng thời vuốt phẳng mép, làm một số công đoạn chỉnh sửa, khối đậu phụ cơ bản đã thành hình, nhìn có góc có cạnh.

Yến Trầm rất đắc ý, quay đầu về phía Giang Du nhướn mày: "Em giỏi chứ?"

Giang Du vỗ tay tán thưởng: "Giỏi, Yến thiếu quá giỏi." Vừa mới qua hơn hai phút đã gấp xong, còn khá giống như vậy.

Yến Trầm đưa tay vỗ vỗ chăn, chẳng khiêm tốn chút nào mà lên tiếng: "Cái chăn này không tính là dễ gấp đâu, quá mềm nên không thể căng lên được."

Giang Du lập tức nói: "Đúng vậy, nếu là chăn chuyên dụng, Yến thiếu có thể gấp còn đẹp hơn thế này." Thần thái anh nghiêm túc, tuyệt đối là thật lòng thật dạ, khi khen ngợi còn khiến người ta như được tắm trong gió xuân.

Yến Trầm bật cười, vừa cười vừa nói: "Anh đúng là thú vị thật đấy, ngay cả chuyện gấp chăn cũng có thể khen được như hoa." Cậu lại trải phẳng khối đậu phụ đã gấp xong, nói với Giang Du: "Trước đây cậu của em dạy cho em, bây giờ em dạy lại cho anh."

Giang Du nói được.

Sinh nhật này hoàn toàn khác với những lần trước của Yến Trầm, hai người ở trong phòng ngủ gấp chăn khoảng hơn bốn mươi phút, đến khi Giang Du thử nhiều lần rồi mới miễn cưỡng làm ra được một khối đậu phụ vừa ý, hai người mới rời khỏi phòng ngủ.

Buổi chiều bánh kem được giao tới, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, đèn vừa lên, hai người chính thức cắt bánh.

Yến Trầm liếc nhìn vương miện giấy được tặng kèm, thậm chí không thèm nhìn một cái đã vứt luôn, tay cầm dao dĩa hỏi Giang Du: "Anh muốn ăn miếng nào?"

Bánh kem được trang trí, điểm xuyết vài loại trái cây, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào.

Giang Du thực ra không có yêu cầu gì về những thứ này, anh nhìn chiếc bánh trên bàn: "Có phải nên thắp nến không?"

Yến Trầm nhìn Giang Du với vẻ mặt 'anh có bệnh thật nhưng tôi vẫn cưng anh', cúi đầu tìm kiếm trên bàn, rồi nói: "Em không tìm thấy nến."

Cậu lấy hộp thuốc lá ra rút một điếu, đưa tay cắm đầu lọc vào bánh, điếu thuốc thon dài như cây nến cắm bên trong, Yến Trầm dùng bật lửa đốt đầu điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực bừng lên, đầu thuốc có làn khói xanh bay lên, cậu búng ngón tay với Giang Du: "Nến đây."

Giang Du nhìn điếu thuốc đó, trầm ngâm một chút rồi nhìn lại Yến Trầm.

Yến Trầm mỉm cười nói: "Cũng gần giống rồi."

Cậu lại rút điếu thuốc đang đóng vai nến ra, sau đó môi mang theo ý cười, ngón tay quệt một ít kem rồi giơ tay bôi ngang lên cổ Giang Du, ánh mắt mang theo ý nghĩa như muốn nuốt chửng người ta: "Chúng ta bắt đầu phần tiếp theo."

Trên cổ mang cảm giác dính nhớp, Giang Du ngược lại bật cười một tiếng, anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào kem, giơ tay đưa lên môi liếm một cái, nói với Yến Trầm: "Rất ngọt."

Yến Trầm cảm thấy hứng thú của cậu trong chốc lát được đốt lên.

Cậu vội vã áp sát, lưỡi nồng nhiệt xâm nhập vào khoang miệng đối phương, trong khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau, vị ngọt của kem thoang thoảng vấn vương nơi đầu mũi, những vị ngọt này hóa thành từng dòng điện nhỏ, tỉ mỉ kích thích cậu.

Cậu lại đưa tay quệt một miếng kem to, điều này giống như trước đây nghịch ngợm bôi lên mặt người khác vậy, khác biệt là lần này trực tiếp bôi lên người khác, cảm giác dính trên ngón tay khiến cậu không nhịn được mà xoa xoa, Yến Trầm cúi đầu từ từ liếm đi, kéo dài giọng nói: "Thật sự rất ngọt."

Hương thơm của bánh kem, vị mềm mịn của kem, cùng với dâu tây điểm xuyết bên trên đều tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, những mùi hương này dường như thấm vào trong xương máu cậu, lặng lẽ xâm nhập vào da thịt cậu, cậu tham lam ngửi mùi hương khiến cậu say đắm này, dùng răng cắn nuốt vị ngọt trên đó, như bị mê hoặc mà lên tiếng: "Em muốn nuốt anh vào bụng."

Giang Du khựng lại một chút, anh đưa mắt đánh giá người trước mặt, bỗng nhiên cười đầy ẩn ý mà lên tiếng: "Anh thấy đề xuất của em rất không tệ."

Anh co ngón tay quệt một miếng kem to, lại từ tốn bôi lên má đối phương, ngón tay lướt trên môi đưa chút kem trắng vào trong, khẽ hỏi: "Muốn để kem bôi ở đâu?"

Ngón tay anh đã chậm rãi đi xuống, men theo yết hầu lướt qua, cuối cùng dừng lại ở quả lựu đỏ, co ngón tay chấm một cái, xung quanh hạt lựu đỏ thẫm phủ lên lớp kem trắng.

Giang Du nói: "Rất đẹp."

Anh trước tiên là đột nhiên thấy thú vị, lại lấy một miếng dâu tây đã cắt sẵn điểm xuyết lên kem: "Em muốn anh ăn miếng bánh này như thế nào?"

Yến Trầm hít một hơi, cậu nhìn về phía đối phương, ngẩng đầu khẽ cười: "Kem bôi ở đâu cũng sẽ ăn sao? Vậy em muốn anh bôi xuống dưới nữa rồi nuốt thẳng vào."

Giang Du mỉm cười, lần này ngón tay anh lại quệt một miếng kem, co ngón tay chậm rãi bôi: "Khẩu vị quả nhiên vẫn nặng như xưa."

Yến Trầm liếm đi kem vừa mới bôi, một mảng da nhỏ của cậu vì kích thích mà run rẩy nhẹ, hít vào một hơi nói: "Thế này mà tính là nặng? Anh yêu, đây mới chỉ là món ăn thường ngày thôi."

Cậu đặt ngón tay lên gáy Giang Du, dùng chút lực: "Vậy anh có thỏa mãn em không?"

Giang Du nói: "Đương nhiên."

Yến Trầm ngẩng đầu nhìn trần nhà, thần tình đan xen giữa hưởng thụ và mê đắm, đèn pha lê trên trần phản chiếu trong đồng tử, ánh mắt cậu không biết đã rơi vào nơi nào.

Giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vào khoảnh khắc sắp rơi xuống, một chiếc tàu lượn khác không báo trước chen vào, hai tàu trước sau kẹp chặt cùng nhau rơi mạnh xuống, khiến đường ray này gần như lập tức tan rã.

Sóng lớn ngập trời, thủy triều khổng lồ ập đến trong chớp mắt xâm nhập vào, mang theo kích thích tuyệt đối.

Yến Trầm như một con cá đột nhiên bị điện giật, cậu run rẩy dữ dội, nếu không phải Giang Du đè người lại thì cậu có thể bật dậy ngay lập tức, dù bị bàn tay đè trên vai vẫn có thể cảm nhận được thân thể run rẩy trong khoảnh khắc đó, cậu hung hăng cắn một cái lên môi đối phương, trong chớp mắt mùi tanh đã lan vào khoang miệng.

Cơn đau trên môi không thể thay đổi nhịp điệu của Giang Du, anh chỉ đánh giá cơ bắp đang căng cứng của đối phương, thè đầu lưỡi liếm liếm vết máu trên môi: "Không thích sao?"

Yến Trầm nhìn đối phương.

Trên mặt Giang Du vẫn còn vết kem lúc nãy, đôi mắt kia phản chiếu ngọn lửa âm ỉ, máu bên môi cùng thần tình tạo thành một bức tranh kỳ lạ.

Đối phương rất đau, đương nhiên, bởi vì cậu cắn rất mạnh.

Chảy máu rồi, đương nhiên, cú cắn đó của cậu quá nặng.

Yến Trầm cảm thấy mình nên đau lòng.

Nhưng cậu cảm thấy trong đầu mình có tiếng gào thét điên cuồng, ý nghĩ bạo ngược như cỏ dại điên cuồng mọc lên, một nửa bảo cậu đi yêu người trước mặt, một nửa bảo cậu đi làm tổn thương người trước mặt.

Hai suy nghĩ hoàn toàn trái ngược quấn lấy nhau, như thể một vực sâu xuất hiện, kéo cậu rơi xuống.

Tim cậu đập rất nhanh, nhanh chưa từng có, ánh mắt dần dần hình thành một xoáy nước sâu không thấy đáy, mang theo vài phần vặn vẹo.

Yến Trầm đưa tay bóp lấy cổ Giang Du.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro