Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Giang Du cúi đầu ngắm nhìn gương mặt trước mắt.

Làn da vẫn rất trắng, con ngươi đen láy lúc này lại lấp lánh ánh sáng, đôi môi vì vừa bị cắn rách nên có chút sẫm màu, phối hợp cùng nụ cười trên khuôn mặt, khiến cậu trông rực rỡ đến khó lòng dời mắt.

Giang Du khẽ cười, anh cúi sát lại gần, hơi thở phả lên gương mặt đối phương khi anh nói: "Yến thiếu đúng là ba câu không rời chuyện sắc dục."

Vừa nói chuyện nghiêm túc được một chút đã lập tức chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Hơi thở lướt qua khiến mặt hơi ngứa, nhưng cả hai tay Yến Trầm đều đặt trên mặt Giang Du, cậu không muốn dùng tay chạm lên gương mặt mình để xoa chỗ ngứa, thế là cậu ngửa đầu áp má lên má đối phương, giống như mèo dùng tuyến mùi để đánh dấu, cọ vài cái đầy thỏa mãn, chẳng những không thấy ngượng mà còn như rất tự hào: "Em gọi đó là thẳng thắn."

Khi mặt đã hết ngứa, cậu lại nằm tựa vào gối, một tay vuốt ve gương mặt Giang Du, hỏi: "Thế nào, có hứng thú không?"

Giang Du làm ra vẻ đang suy nghĩ, rồi nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình: "Dịch vụ đánh thức buổi sáng..." Anh nhả từng chữ, giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến Yến Trầm ngay lập tức hứng khởi.

Cái kiểu dùng vẻ nghiêm chỉnh, cấm dục để nói những lời ẩn ý thế này thật sự đâm thẳng vào trái tim cậu!

Nhìn mãi, nghe mãi cũng không thấy chán.

Cậu hào hứng hẳn lên, giọng điệu đầy hứng thú: "Chính là anh đánh thức em bằng cách hôn. Đương nhiên rồi, hôn ở đâu thì tùy anh, tốt nhất là nhẹ nhàng một chút, xem thử em có tỉnh dậy không."

Giang Du xoay người nằm xuống cạnh cậu, trên gương mặt vẫn mang ý cười: "Tỉnh dậy? Em chắc là mình không trực tiếp 'ra' luôn chứ?"

Yến Trầm suy nghĩ hai giây, ánh mắt rơi lên người bên cạnh. Tóc đen của anh hơi lộn xộn trên ga trải giường, đôi mắt ánh lên nét cười, môi còn hơi ướt — đó là dấu vết cậu để lại lúc nãy. Chiếc cổ áo hơi trễ để lộ một đoạn xương quai xanh thẳng tắp. Bộ dạng này khác hẳn ngày thường, mà cậu dám chắc chỉ mình cậu được thấy dáng vẻ này của anh.

Quả thật quá tuyệt vời!

Yến Trầm đột nhiên xoay người, chống tay lên cạnh vai Giang Du, nửa người đè lên anh. Cậu cúi đầu, giọng điệu thoải mái và thích thú: "Em đâu phải chà là, tất nhiên không thể 'ra' luôn được." Cậu ngẫm nghĩ vài giây rồi cúi đầu nghiêm túc nói: "Nhưng mà thời gian sẽ nhanh hơn, đó là sự thật." Vì lúc cậu hưng phấn, việc kiểm soát bản thân là rất khó.

Giang Du lập tức bật cười.

Anh đưa tay lên vuốt cổ cậu, các ngón tay luồn vào mái tóc ngắn, lòng bàn tay vẫn giữ lấy gáy cậu. Hai cảm giác hoàn toàn khác biệt khiến mắt anh hơi nheo lại: "Được thôi."

Giang Du hỏi: "Sáng mai mấy giờ thì bắt đầu phục vụ?"

Yến Trầm nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên khóe môi anh một cái: "Chẳng phải khi anh vừa mở mắt là có thể bắt đầu luôn sao?"

Giang Du hơi nhướng mày: "Anh dậy lúc 5 giờ rưỡi sáng."

Ánh mắt Yến Trầm như muốn nói "Sao anh nhiều thói xấu thế", cậu thở dài cảm thán: "Anh đúng là không thiếu tật xấu."

Giang Du: ...

Yến Trầm cúi xuống, lại hôn nhẹ lên khóe mắt anh, lần này hai bên mỗi bên một cái: "Thôi được, cứ theo giờ anh dậy đi."

Điều kiện hấp dẫn thế này chẳng khác gì một miếng bánh ngọt ngào đặt ngay trước mặt, cậu nào chờ được đến lúc mở mắt để tận hưởng.

Giang Du đáp một tiếng: "Được, anh dậy sẽ gọi em."

Yến Trầm lật người, lăn xuống khỏi người anh. Trong căn phòng, ánh lửa tí tách cháy trong lò sưởi, ngập tràn hơi ấm. Cậu bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như có tuyết rơi."

Giang Du ngẩng đầu nhìn ra. Không biết từ lúc nào, những bông tuyết lớn đang tung bay ngoài cửa sổ, chầm chậm rơi xuống. Một vài bông dính vào cửa kính, hình lục giác, chỉ vài giây sau đã tan ra, để lại những vệt nước nhỏ.

Cả hai nằm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết rơi lặng lẽ, dần dần phủ đầy bệ cửa, tựa như một lớp muối trong suốt.

Một lúc lâu sau, Yến Trầm chậm rãi nói: "Tuyệt thật, em nhớ lần ở trên núi."

Ánh mắt Giang Du khẽ dao động, đó là lần họ cắm trại trên núi. Tối hôm đó cũng có tuyết rơi ngoài lều, núi xanh phủ trắng, tĩnh lặng và trong trẻo. Khi đó, họ lần đầu tiên nói những lời chẳng rõ là thật hay giả.

Yến Trầm quay đầu nhìn Giang Du, nét mặt lộ chút tiếc nuối: "Nếu hôm đó em hạ được anh, chắc em đã làm anh từ lâu rồi."

Hay thật, bầu không khí mơ màng vừa rồi lập tức tan biến, chẳng còn chút gì gọi là ngọt ngào.

Giang Du nằm lại trên giường, mỉm cười dịu dàng với cậu: "Bảo bối, ngủ đi."

Yến Trầm thở dài một hơi, sau đó nằm xuống cạnh anh, kéo chăn phủ lên cả hai, một tay vòng qua eo anh: "Ngủ thôi."

Giang Du cũng nghiêng người, vòng tay ôm lấy eo cậu: "Ngủ ngon."

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi. Không lâu sau, nó phủ dày trước hiên nhà, như một tấm chăn mềm mại che phủ cả đất trời. Trong lò sưởi, thanh củi đôi lúc phát ra tiếng nổ lách tách, ngọn lửa đỏ rực dần lan tỏa.

Chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ bên tai, mọi thứ đều lặng lẽ, êm đềm.

Một giấc ngủ an lành.

Khi Giang Du mở mắt, bầu trời bên ngoài đã sáng rõ.

Ngoài cửa sổ, mặt đất phủ một lớp tuyết trắng xóa. Mọi thứ hiện ra trước mắt đều trắng tinh, mái cối xay gió phía xa cũng phủ đầy tuyết, tựa như một lớp băng dày. Cả thế giới ngoài kia tĩnh lặng và bình yên.

Giang Du quay đầu nhìn người nằm bên cạnh. Yến Trầm kéo chăn lên tới cằm, mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dày rợp phủ xuống gương mặt vốn sắc sảo, lúc này trông lại yên bình lạ thường, ngủ rất sâu.

Anh nhìn cậu vài giây, sau đó ngồi dậy, bước ra ngoài mở cửa. Không khí lạnh giá tức khắc ùa vào, mang theo hương cây cỏ thoang thoảng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, luồng khí đục trong phổi được thay thế hoàn toàn, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.

Giang Du không khỏi suy nghĩ. Nhiệt độ bên ngoài có lẽ khoảng âm hai mươi độ, tuyết phủ dày, nơi này ít người qua lại. Chuyến bay kéo dài năm, sáu giờ đồng hồ. Ngôi nhà có thảm trải mang phong cách ấm áp và sáng sủa, các đường nét trên vải không đối xứng, còn củi trong lò sưởi có thớ mịn, nhiều dầu, cháy lên toả hương thơm. Kết hợp với lời nói của đối phương về việc ngôn ngữ bất đồng và cảnh đồng cỏ, Giang Du cơ bản xác định được quốc gia hiện tại mình đang ở.

Ngón tay khẽ chạm vào nhau như đang nghiền ngẫm điều gì đó, nhưng anh không làm gì cả. Đứng một lúc, anh quay lại phòng, thêm củi vào lò, rồi đi rửa mặt. Khi trở về, người nằm trên giường vẫn chưa mở mắt.

Giang Du mỉm cười, cúi người xuống, ánh mắt dừng trên gương mặt của người đang ngủ. Trông cậu giống như món ăn yêu thích đang chờ được chọn lựa cách thưởng thức đầu tiên.

Giang Du suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng lại trên mí mắt của cậu. Mí mắt Yến Trầm rất mỏng, nhìn gần còn có thể thấy những mạch máu li ti, màu tím nhạt rất mờ.

Bắt đầu từ đây vậy.

Nghĩ thế, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi mắt của cậu.

Cảm giác dưới môi thay đổi, anh có thể cảm nhận được sự chuyển động nhẹ của nhãn cầu, như thể cậu đang cân nhắc xem có nên mở mắt hay không. Giang Du khẽ cười, rồi hôn xuống tiếp.

Nụ hôn dừng trên sống mũi, như thể đang đo lường mà từ từ di chuyển xuống. Khi chạm đến đầu mũi, anh nhẹ nhàng cọ qua, rồi dừng lại trên môi cậu. Vết thương do cắn tối qua vẫn còn mờ mờ hiện rõ. Giang Du suy nghĩ một chút, môi áp lên môi, cọ sát vài lần.

Người nhắm mắt vẫn chưa mở, quyết tâm chơi trò tỉnh dậy này đến cùng.

Giang Du tiếp tục cúi đầu, nụ hôn trượt xuống, rơi vào yết hầu của cậu, khẽ cắn một cái.

Yến Trầm nhắm chặt mắt.

Lần này Giang Du mỉm cười, từ bỏ những thử nghiệm ngoài rìa, cúi đầu xuống hôn mạnh vào động mạch của cậu.

Yến Trầm không thể chịu nổi nữa.

Cậu như một con cá bị động chạm mạnh, eo giật lên rõ rệt. Cậu đưa tay ôm lấy cổ Giang Du, giục giã: "Nhanh lên, em đợi không nổi nữa."

Giang Du hỏi: "Gọi tỉnh rồi chứ?"

Yến Trầm mở mắt, ánh nhìn hơi hướng xuống, cất tiếng cười khàn: "Gọi tỉnh rồi, nhưng chưa phục vụ."

Những gì Giang Du hứa, nhất định sẽ làm.

Anh cúi đầu xuống.

Mạch máu trên mu bàn tay Yến Trầm nổi rõ. Cậu nhắm chặt mắt, cơ bắp toàn thân căng cứng, gân xanh trên trán nổi lên, miệng phát ra những âm tiết vô nghĩa. Cuối cùng, cậu bật ra một tiếng: "Chết... chết tiệt..."

Một tiếng rồi lại một tiếng, xen lẫn những hơi thở dồn dập.

Giang Du ngẩng đầu lên, ánh mắt thu trọn dáng vẻ hiện tại của cậu. Anh nói: "Bảo bối, em đã đủ gợi cảm rồi, không cần nói thêm mấy câu tục như thế nữa đâu."

Yến Trầm mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm lướt qua Giang Du, sau đó nhào tới, cắn lấy một phát không chút do dự.

Giang Du lập tức đưa tay vào tóc cậu, mất kiểm soát mà túm lấy chân tóc: "Chết..."

Yến Trầm liếm môi, đôi mắt đầy ý cười: "Bây giờ anh hiểu cảm giác của em rồi chứ? Hơn nữa..." Cậu khẽ nhướn mày, nụ cười đầy ẩn ý: "Để tôi dạy anh thế nào mới là tục."

Cậu ghé sát tai Giang Du, thì thầm vài từ nóng bỏng, rồi lui ra với vẻ mặt đắc ý.

Ánh mắt Giang Du thoáng tối lại. Anh bật cười khẽ, bất ngờ tiến tới, ghé sát tai cậu nói vài câu.

Ánh mắt Yến Trầm lập tức thay đổi, giống như ngọn lửa bùng cháy, nóng rực không kiềm được.

Một người vốn không hay nói lời nóng bỏng, vậy mà lại nói nhiều câu đến thế, quả thực là đang khiêu khích. Mà đã khiêu khích, không phát sinh chuyện gì thì thật không ổn.

Hai người nhìn nhau một giây, rồi không hẹn mà cùng lao vào nhau trên giường.

Dịch vụ gọi tỉnh kết thúc, thay vào đó là bài tập thể dục buổi sáng đầy kích thích và sôi động. Thật đáng mừng.

...

Kết thúc mọi chuyện, Giang Du đi tắm.

Sau khi thay đồ, anh quay lại, thấy người nằm trên giường vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn trần nhà, toàn thân thư giãn, thoải mái vô cùng.

Giang Du kéo chăn lên đắp cho cậu: "Em cần nghỉ thêm không?"

Yến Trầm lười biếng nhìn anh, rồi vuốt tóc một cách ngẫu nhiên: "Anh đang sỉ nhục em đấy." Chuyện này cần phải nghỉ ngơi sao? Trong đầu cậu còn dư vị, đang chậm rãi thưởng thức và tận hưởng đây.

Giang Du bị nghẹn một chút, rồi nở nụ cười, đưa tay xoa nhẹ mặt cậu, sáng suốt chuyển chủ đề: "Muốn ăn gì?"

Ăn uống no nê sẽ nghĩ đến chuyện kia, ngược lại cũng vậy. Dục vọng và nhu cầu ăn uống vốn là hai thứ bản năng cơ bản của con người.

Yến Trầm đáp: "Sao cũng được."

Giang Du nói: "Anh đi chuẩn bị bữa sáng, em tắm xong thì dọn phòng đi." Ánh mắt anh lướt qua mấy tờ giấy ăn nhàu nát trên sàn: "Nhớ dọn sạch rác, mở cửa sổ thông gió."

Yến Trầm lười biếng gật đầu.

Cậu vẫn nằm trên giường, đợi Giang Du rời đi mới nhắm mắt, nhưng vài giây sau lại mở ra, chậm chạp ngồi dậy, kéo chăn ra.

Cậu tiện tay lấy một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Khi bước ra, người cậu còn vương hơi nước, ngồi bên mép giường ngáp một cái, sau đó với tay lấy cục sạc điện thoại trên tủ đầu giường.

Có lẽ vì tay còn ẩm, nơi cắm sạc phát ra tia điện nhỏ màu xanh, lóe lên rồi tắt ngay. Lòng bàn tay Yến Trầm đột nhiên giật mạnh, ngón tay bị tê rần.

Điện.

Lại là điện.

Yến Trầm khẽ nhắm mắt, từ từ thu tay lại, ánh mắt nhanh chóng trở nên tối sầm. Hàm răng cậu vô thức cắn vào bên trong khoang miệng, nghiến mạnh, đến khi vị tanh ngọt của máu lan ra đầu lưỡi, cậu đột nhiên đứng bật dậy, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Cậu áp sát vào gương, ánh mắt từng chút quét qua người trong đó.

Nhãn cầu không rung động.

Hô hấp khá ổn định.

Cậu đưa tay chạm lên ngực mình.

Nhịp tim không quá nhanh.

Ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại trên bàn tay trái của mình, ngón út tay trái đang vô thức co giật, từng nhịp từng nhịp run rẩy.

Một phút sau, bàn tay trái yên lặng trở lại, dường như cậu đã giành lại quyền kiểm soát cơ thể, mọi thứ trở về bình thường.

Yến Trầm chậm rãi rời ánh mắt khỏi bàn tay trái của mình, cậu không biểu cảm gì, nhổ bọt máu trong miệng ra, sau đó xúc miệng, cúi đầu nhổ ra một lần nữa.

Làm xong tất cả, cậu liếm môi, trên mặt nở một nụ cười thật lớn, rồi quay người rời đi.

Giang Du làm bữa sáng rất nhanh, hai người ăn xong liền nhìn nhau. Giang Du hỏi: "Em có dự định gì không?"

Yến Trầm nằm trên ghế, ghế được đẩy sát đến lò sưởi, cậu vuốt cằm nói: "Không có dự định gì. Hay là chúng ta lên giường lần nữa?"

Ngón tay Giang Du khẽ gõ một cái: "Để chiều đi, nếu không cả ngày của chúng ta chỉ có ăn và làm tình thôi."

Ngày qua ngày chỉ lặp lại ăn xong lên giường, rồi xuống giường ăn, lại lên giường.

Yến Trầm hờ hững gật đầu.

Giang Du nói: "Mười ngày tiếp theo cũng thế à?"

"Có thể cứ thế."

Giang Du chìm vào im lặng một lát rồi lên tiếng: "Vậy để anh tìm chút việc cho Cậu làm." Ánh mắt anh rơi xuống ngoài cửa sổ, nơi tuyết phủ trắng xóa: "Đầu tiên là nặn người tuyết, sau đó dọn tuyết, rồi chúng ta có thể chơi một trận ném tuyết."

Yến Trầm nói: "Em không chơi ném tuyết, trẻ con quá."

Giang Du không nói gì, chỉ đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Yến Trầm nghiêng đầu nhìn theo anh, một lát sau thấy Giang Du cười với mình, kế đó một khối tuyết trắng bay thẳng vào cằm cậu.

"Bốp——"

Một quả cầu tuyết vỡ tung, hơi lạnh từ gương mặt lan dần ra.

Yến Trầm bật dậy khỏi ghế, khí thế hừng hực bước ra ngoài, cúi người nhặt một quả cầu tuyết lớn ném về phía đối phương, nhìn Giang Du bị ném trúng thì đắc ý hẳn.

Giang Du phản công, Yến Trầm đáp trả, hai người cứ thế mà ném cầu tuyết qua lại. Về sau, chẳng ai còn buồn vo cầu tuyết nữa, chỉ việc vốc một nắm tuyết rồi ném thẳng vào nhau.

Dấu chân, vết lăn người lộn nhào in khắp nơi, xen lẫn tiếng cười vang dội cùng những câu chửi bậy không ngừng vang lên, âm thanh ấy bao trùm khắp không gian bên ngoài căn nhà.

.

Mười ngày sau, một chiếc máy bay hạ cánh đúng giờ tại sân bay.

Khi cửa khoang hạ xuống, hai người bước ra, một bóng người tiến đến trước mặt họ: "Giang tiên sinh, Yến tiên sinh, mời đi lối này."

Hai người đi đến một chiếc Audi đen. Cửa xe được mở.

Giang Du nhìn người bên trong, hơi sững lại.

Người trong xe là Yến Thanh Sơn.

Anh điều chỉnh biểu cảm của mình, lịch sự và cung kính nói: "Bác Yến."

Yến Thanh Sơn ừ một tiếng, ánh mắt ông dừng trên mặt Yến Trầm một lát, sau đó nói với Giang Du: "Mấy ngày qua, cháu đã phải chịu thiệt thòi." Bị bắt cóc, bị đưa đi, bị hạn chế tự do.

Yến Trầm cười chơi đùa, nói với Yến Thanh Sơn: "Anh ấy chịu thiệt thòi ở chỗ nào chứ?"

Giang Du cụp mắt xuống. Trong những ngày này, đối phương đã từng gọi điện thoại, nhưng Yến Trầm báo bình an xong là lập tức cúp máy. Không phải Yến Thanh Sơn không muốn tìm, mà là thời gian này ông không thể làm lớn chuyện. Tất nhiên, thời điểm Yến Trầm ra tay cũng đã tính đến điều đó.

Nhà họ Giang bên kia không có động tĩnh, rõ ràng hai nhà đã thông qua lời nói.

Giang Du vẫn giữ nguyên nụ cười, vẫn là bộ dáng ôn hòa lễ phép, giọng nói điềm tĩnh: "Bác Yến, đây là cháu và cậu ấy đùa nhau thôi. Chúng cháu ra ngoài nghỉ dưỡng một chuyến, chỉ là lúc đi hơi vội, không kịp báo với bác."

Yến Trầm lập tức nói: "Thấy chưa, con đã nói là đang đùa mà."

Giọng điệu Yến Thanh Sơn dịu lại: "Về nghỉ ngơi đi, cháu cũng mệt rồi."

Giang Du gật đầu: "Bác Yến, bác đi thong thả."

Yến Trầm nhếch môi cười, còn đưa tay ra làm động tác gửi một nụ hôn gió.

Đến khi chiếc Audi đen khuất bóng, Giang Du ngồi lên một chiếc xe khác.

Tịch Hàn lái xe, liếc qua gương chiếu hậu: "Dạo này trông anh sống rất tốt." Sắc mặt hồng hào, thần thái rạng rỡ, đúng là tinh thần phơi phới.

Giang Du khẽ cười: "Cũng khá tốt." Anh dịu giọng: "Anh đột ngột rời đi, em xử lý thế nào?"

Tịch Hàn lạnh nhạt đáp: "Có người gọi điện bảo em đến đón Tiểu Thiên. Em xem camera đường phố thì biết ngay." Không cần nghĩ, chắc chắn là bị người ta đưa đi.

Tịch Hàn nói ngắn gọn: "Mấy ngày sau, bí thư Yến gọi điện, đại khái nói sơ qua tình hình."

Trong mắt Giang Du lóe lên một chút trầm tư. Nơi mà Yến Trầm đưa mình đến, có lẽ Yến Thanh Sơn cũng không biết. Anh hỏi: "Em bảo Tiểu Thiên thế nào?"

Tịch Hàn: "Nói anh đi du lịch rồi."

Giang Du: "Cảm ơn em."

Tịch Hàn đáp: "Không cần cảm ơn, ông cụ đang đợi anh ở nhà, anh tự đi mà giải thích."

Về đến nhà họ Giang, Giang Du sửa soạn một chút, rất nhanh đã đi gặp ông cụ Giang.

Ông cụ Giang vẫy tay, trên mặt không lộ vẻ gì khác thường: "Lại đây chơi cờ với ta."

Giang Du bước tới, ngồi xuống đối diện, cầm quân cờ đen, chơi xong một ván, anh nói: "Cờ nghệ của ông cụ ngày càng cao minh, cháu không địch nổi, xin chịu thua."

Ông cụ Giang bình thản đáp: "Ta thắng vì ta đặt cờ đúng vị trí."

Giang Du cúi đầu, tỏ ra như đang cung kính lắng nghe.

Chỉ nghe thấy ông cụ Giang nói: "Nghe nói cháu sắp đi Cát Khánh?"

Giang Du đáp: "Vâng, ba ngày nữa sẽ lên đường."

Ông cụ Giang nói: "Công và tư, trong và ngoài vẫn phải phân rõ, nếu không dễ hỏng việc."

Giang Du lại cười nhẹ một tiếng: "Ông, thời gian này đã khiến ông phải bận tâm rồi." Giọng anh khiêm nhường nhưng mang theo sự kiên định nhè nhẹ: "Chuyện của cháu cứ để cháu tự giải quyết, ông giữ gìn sức khỏe, qua một thời gian nữa chúng ta ông cháu cùng chơi cờ thật vui."

Anh bỗng hơi nhếch môi, liếc nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay: "Ông và bà nội tình cảm sâu đậm như thế, phúc phần này cháu cũng muốn được hưởng lây một chút."

Ông cụ Giang hỏi: "Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Giang Du đáp: "Dĩ nhiên."

Đêm hôm đó, khi anh bảo đối phương đồng ý rằng đây sẽ là lần cuối cùng, thật ra đó chỉ là một phép thử. Anh nói nếu có lần sau sẽ dùng biện pháp mạnh, cũng là đang dối gạt đối phương. Nếu khi đó Yến Trầm không đồng ý, anh sẽ lập tức ra tay, giữa hai người tuyệt đối sẽ không có mười hai ngày ở cạnh nhau như vừa rồi.

Nhưng Yến Trầm đã đồng ý.

Giang Du từ trước đến nay chưa bao giờ làm khó bản thân, lại càng không hạ mình cầu toàn. Anh là một thương nhân, chỉ khi nắm chắc phần thắng anh mới tiếp tục.

Ông cụ Giang nói: "Cháu suy nghĩ kỹ là được."

Giang Du khẽ gật đầu, cung kính rời đi.

Mà ở bên kia, Yến Trầm đang ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng.

Đối diện cậu, Yến Thanh Sơn nhìn chằm chằm rồi bỗng mở miệng: "Có phải con không thể kiểm soát bản thân nữa rồi?"

Yến Trầm khựng lại, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay: "Cũng tạm." Cậu khẽ lắc tay, mỉm cười nói: "Nếu không kiểm soát được, con sẽ nghĩ cách khác."

"Anh ta ảnh hưởng đến con quá lớn." Yến Thanh Sơn nói: "Kết thúc sớm đi."

Yến Trầm hỏi ngược lại: "Con nói kết thúc, ba có tin không?" Cậu thản nhiên mở miệng: "Con nói thật nhé, trừ khi cả con và anh ấy đều chết, nếu không cứ tiếp tục như thế thôi."

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

1.

Giang Du: Người nhà anh không thích em lắm.

Yến Trầm: Em cũng vậy.

Đồng thanh: Tại sao nhỉ?

[Nhún vai] Hai người không tự hiểu à???

2.

Giả sử sau khi Yến Trầm trở về, Yến Thanh Sơn mời thầy thuốc Đông y bắt mạch, sẽ xảy ra tình huống sau:

Thầy thuốc: Công tử nhà ngài tinh huyết hao tổn, dương khí tổn thương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Yến Thanh Sơn: Bậy bạ!

Yến Trầm: [Xoa cằm] Nhìn thầy thuốc rồi mở miệng: "Ông đi bắt mạch cho Giang Du luôn đi, tôi đoán anh ấy cũng yếu." Dù sao cả hai cùng chơi với nhau mà.

Yến Thanh Sơn: ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro