Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Khi Giang Du mở mắt ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là những đám mây ngoài cửa sổ.

Những đám mây trắng trải dài bên cánh máy bay, từng khối lớn ánh lên sắc vàng rực rỡ, mềm mại, phồng lên như những miếng kẹo bông.

Anh im lặng vài giây, trong đầu dường như đang tải lại dữ liệu. Đầu tiên là cuộc trò chuyện ở câu lạc bộ, sau đó anh uống vài ngụm trà, rồi tiếp đến là bóng người đang từng bước đi về phía anh...

Thật sự là... không cách nào phòng bị được.

Làm sao có thể có người cố chấp đến mức đó cơ chứ.

Giang Du tựa trán vào cửa sổ, nhìn những đám mây bên ngoài, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vừa hoang đường vừa bất lực.

Ở cạnh Yến Trầm, anh buộc phải căng não ứng phó, chỉ cần thả lỏng một chút liền có thể rơi vào bẫy của cậu, giống như bây giờ, đến cả mình đang ở đâu anh cũng không biết.

Giang Du không còn chút hy vọng nào, thò tay vào túi áo khoác, quả nhiên... tất cả thiết bị liên lạc đều không cánh mà bay.

Anh quay đầu nhìn về phía trước. Ở ba, bốn hàng ghế phía trước, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Đôi mày cậu hơi nhướng lên: "Anh yêu, anh tỉnh rồi?" Giọng cậu nghe như đầy quan tâm, hoàn toàn không để lộ chút nào chuyện cậu vừa bỏ thuốc và đánh ngất người khác.

Giang Du lặng lẽ nhìn Yến Trầm.

Yến Trầm đáp lại bằng một nụ cười.

Ánh mắt hai người giao nhau, không ai tránh né, không ai chớp mắt. So về độ dày mặt và tâm lý vững vàng, quả thực khó ai bì nổi.

Một phút dài đằng đẵng trôi qua, Giang Du thở dài đầu hàng, đưa tay day thái dương mình: " Yến thiếu, bây giờ là mấy giờ rồi, và anh đang ở đâu?"

Yến Trầm chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh anh. Cậu giơ tay giúp anh xoa bóp huyệt thái dương, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Sáu giờ ba mươi hai phút chiều. Còn nơi này..." Cậu kéo dài giọng:

"Dù sao cũng không phải trong nước."

Giang Du trong lòng tính nhẩm, theo tốc độ 800 km/h, bay bốn tiếng đồng hồ thì có thể đến tận Nepal rồi.

Thật sự là... đủ giỏi.

Anh không kìm được nhìn thêm ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cất tiếng: "Sao không đi đường thủy?"

Quy định kiểm soát hàng không vốn phức tạp, nhất là trong thời gian này, để chiếc máy bay này cất cánh, cậu chắc chắn đã tốn không ít công sức.

Ánh mắt Yến Trầm lộ rõ ý cười. Cậu liếc nhìn người bên cạnh, thong thả đáp: "Đi đường thủy không an toàn." Cậu chậm rãi bổ sung, giọng đầy hứng khởi: "Trên này em không lo anh nhảy xuống."

Giang Du nhìn đám mây trôi nổi ngoài cửa sổ, lập tức im lặng.

Đúng vậy, ở độ cao ba vạn feet, không khí loãng, nhiệt độ cực thấp, ngay cả khi mọc cánh cũng chưa chắc sống được.

Anh khẽ thở dài trong lòng, bàn tay duỗi ra đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn Yến Trầm: "Yến thiếu yên tâm, chuyện nhảy xuống này làm một lần là đủ rồi."

Yến Trầm bật ra một tiếng cười trầm thấp đầy ý vị.

Giang Du cúi đầu nhìn phần eo bụng của mình, hai dây an toàn chéo nhau buộc rất chặt. Ánh mắt anh rơi vào người Yến Trầm, phần eo của cậu trống không, chẳng hề buộc dây an toàn. Cậu bắt chéo chân, mũi chân khẽ đung đưa.

Giang Du đưa tay kéo dây an toàn trên ghế của đối phương, một tay vòng ra sau eo cậu rồi kéo về trước, hai dây an toàn tiếp xúc với nhau. Anh cẩn thận xỏ dây qua rãnh và lỗ của khóa kim loại, một tiếng "cạch" vang lên báo hiệu đã khóa chặt. Anh kéo thử hai cái để kiểm tra, sau đó thả tay, bình thản nhìn sang chỗ khác.

Khóe môi Yến Trầm nhếch lên, mũi chân càng đung đưa nhịp nhàng hơn, rõ ràng tâm trạng cực kỳ tốt.

Một lúc sau, Giang Du lại lên tiếng: "Chuyện này có ảnh hưởng đến bí thư Yến không?"

Yến Trầm khẽ nhấc mí mắt, lười nhác hỏi lại: "Anh nghĩ em ngủ suốt mười mấy ngày qua à?"

Vậy là mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào. Đúng là đầu óc và tinh lực thế này, việc gì không làm được, cứ nhất quyết phải chơi mấy trò giam cầm.

Ồ, cậu quả thực đã thành công.

Trong lòng Giang Du lại dâng lên cảm giác hoang đường và bất lực. Cảm giác này mạnh mẽ đến mức khiến anh thậm chí chẳng còn hơi sức để tức giận. Anh chỉ dựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Anh không nói, Yến Trầm cũng không mở lời. Hai người im lặng thêm một, hai tiếng. Sau đó, trong tai xuất hiện cảm giác nghẽn lại, máy bay đang hạ cánh từ từ.

Giang Du mở mắt, hai người cùng rời khỏi khoang máy bay.

Vừa ra ngoài, một luồng không khí lạnh ập tới. Ở kinh đô thời điểm này đã dần ấm áp, hai người chỉ mặc áo len mỏng, phần da lộ ra ở cổ bị gió lạnh phả vào, mang theo cảm giác buốt giá. Yến Trầm theo bản năng co rụt cổ lại, vẻ ngang tàng ngày thường hoàn toàn biến mất, trông chẳng khác gì một chú chim cút.

Thật là... đáng yêu.

Giang Du nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân thật sự hết thuốc chữa.

Đi chưa bao xa, trên đường chẳng thấy bóng dáng ai. Khoảng mười phút sau, một tòa nhà hiện ra trong tầm mắt. Đó là một căn nhà hai tầng, mái nhọn, phía tây của một căn phòng được bao quanh bởi kính. Những bức tường còn lại được sơn một màu đỏ tươi nổi bật. Không xa phía sau còn có một chiếc cối xay gió, đang xoay nhẹ nhàng.

Yến Trầm khẽ hất cằm về phía Giang Du, nói: "Vào đi."

Giang Du hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy cửa ra.

Đập vào mắt anh là một phòng khách trải thảm hoa văn, tường sơn màu vàng nhạt, trên bàn trà đặt một bộ đồ sứ viền vàng. Gần bức tường là một giá rượu, phía tây là cầu thang xoắn ốc. Trên sofa còn phủ vài tấm khăn, phía đông là lò sưởi, củi được chất gọn gàng. Cách bài trí trong phòng mang đến cảm giác thời gian như lắng đọng lại.

Giang Du nghĩ thầm, nhìn cũng khá bình thường, thậm chí có thể gọi là ấm cúng.

Anh vừa nghĩ như vậy thì liền thấy bên cạnh ghế sofa có một chiếc hộp màu đen hé mở, một sợi dây xích rộng hai ngón tay lộ ra, phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

Nhìn theo ánh mắt của Giang Du, Yến Trầm khẽ cười, bước đến bên hộp. Cậu mỉm cười cúi xuống, từng món từng món lấy ra từ bên trong: xích, còng tay, còng chân, dây thắt lưng, vòng cổ... đầy đủ không thiếu thứ gì. Khi tất cả những thứ này được đặt lên bàn trà, căn phòng vốn dĩ ấm cúng lập tức thay đổi hẳn mùi vị.

Đây chẳng khác nào một phim trường 50 Sắc thái, nhưng bị cắt giảm chi phí đến mức tối giản.

Yến Trầm có vẻ rất hài lòng, ngón tay khẽ vuốt ve từng món đồ kim loại bạc, ánh mắt nheo lại nhìn Giang Du: "Thích không? Em đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh đấy."

Giang Du chỉ cảm thấy mí mắt mình giật liên tục. Anh chống một tay lên ghế sofa, ánh mắt nhìn thẳng về phía Yến Trầm: "Yến thiếu, anh không phạm phải thiên quy. Không cần phải như thế này."

Yến Trầm nhếch môi cười, rồi chậm rãi cất từng món đồ lại vào hộp. Cuối cùng, cậu ngồi xuống sofa, ánh mắt lười biếng liếc về phía anh.

Giang Du nhìn quanh căn phòng một lượt. Phòng ngủ, bếp, phòng tắm, ban công – mọi thứ đều đầy đủ. Trong tủ lạnh còn có thịt và rau xanh, lá rau vẫn tươi không hề úa. Rõ ràng đây không phải một căn nhà mẫu được thiết kế chỉ để trưng bày, mà có dấu hiệu của một cuộc sống thực sự.

Giang Du bất giác xoay xoay ngón tay. Có vẻ như Yến Trầm rất quen thuộc với nơi này, có lẽ đã ở đây một thời gian khá lâu.

Sau khi đi một vòng kiểm tra, anh trở lại và thấy lò sưởi vẫn chưa được đốt. Anh ngồi xuống ghế, nhóm một ít mảnh vụn gỗ rồi đốt lên, sau đó thêm vào vài thanh củi nhỏ. Ngọn lửa dần dần liếm lấy những khúc gỗ, khi đã cháy ổn định, anh đóng cửa lò sưởi lại để giữ hơi ấm từ từ lan tỏa.

Anh lại bước đến bàn trà, rửa sạch bộ ấm trà màu xanh ngọc viền vàng, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Yến Trầm. Hơi nước nóng bốc lên mờ ảo, anh chậm rãi hỏi: "Một lát nữa muốn ăn gì?"

Yến Trầm cúi đầu nhìn cốc nước trước mặt, rồi ngẩng lên nhìn Giang Du. Lúc này, anh đã cởi áo ngoài treo lên giá, cổ áo sơ mi mở hai khuy, dáng vẻ thư thái và nhàn nhã vô cùng.

Điều này chẳng giống một người bị giam cầm chút nào, thậm chí không có chút hoảng loạn vì mất tự do. Trái lại, anh trông như đang tận hưởng, khiến mọi thứ ở đây trở nên giống nhà mình hơn, vô cùng tự nhiên.

Sắc mặt Yến Trầm lập tức trở nên kỳ lạ. Cậu chống cằm, nhìn anh với ánh mắt như đang quan sát một loài động vật quý hiếm.

Giang Du nhịn không được, khẽ cong khóe môi, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Một lát nữa muốn ăn gì?"

Yến Trầm thu lại nét mặt, vắt chân lên nhau, lười nhác đáp: "Ăn gì cũng được, anh làm gì thì em ăn nấy."

Giang Du đứng dậy, đi vào bếp, lấy từ tủ lạnh ra một miếng thịt bò đông lạnh, rồi lấy thêm một quả cà chua cắt thành từng miếng nhỏ. Vừa làm, anh vừa nói vọng ra: "Lại đây giúp anh một chút."

Yến Trầm nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, vội vã bước đến. Nhìn vào bếp, cậu thấy mọi thứ vẫn gọn gàng sáng sủa, người đàn ông trước mặt dáng vẻ ung dung, không hề có chút hoảng sợ: "Anh gọi em qua làm gì?"

Giang Du chỉ tay về phía những củ tỏi bên cạnh: "Giúp anh bóc vỏ tỏi."

Yến Trầm nhìn những củ tỏi trắng tròn trước mặt, ánh mắt dừng trên lớp vỏ ngoài, biểu cảm lập tức trở nên vi diệu: "Anh lại gọi em làm mấy chuyện này?"

Cậu không phải tức giận, chỉ cảm thấy kinh ngạc. Một người chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, nay lại bị gọi đến bếp để làm việc vặt.

Yến Trầm xoa cằm, giọng mang chút thương lượng: "Em không biết bóc tỏi, đổi việc khác đi. Không thì... để em bóc quần áo anh?"

Giang Du quay đầu nhìn cậu, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc: "Yến thiếu, chú ý một chút."

Yến Trầm chậc một tiếng.

Lâu nay, cậu đã dần nắm được một quy luật: Giang Du chỉ gọi cậu là "Yến thiếu" khi tâm trạng hoặc rất tốt, hoặc rất xấu. Trường hợp đầu thường là khi hai người đùa giỡn, còn trường hợp sau là như hiện tại – anh đang nén giận.

Yến Trầm ngược lại khẽ nhếch môi.

Cậu đứng đó, lột sạch lớp vỏ trắng bên ngoài của hai củ tỏi, rồi đặt trước mặt Giang Du với vẻ tự mãn: "Nhìn xem, xong rồi."

Vẻ mặt cậu như vừa làm được một việc kinh thiên động địa.

Giang Du cắt tỏi làm đôi, thả vào chảo rồi bật bếp. Anh chậm rãi nói: "Yến thiếu làm tốt lắm."

Yến Trầm nhướn mày, tiện tay luồn vào eo anh, vuốt ve hai lần, rồi hài lòng nheo mắt: "Cảm giác thật tuyệt!"

Giang Du vòng tay ra sau, từ vạt áo cậu luồn vào, cũng sờ một cái rồi đáp: "Cảm giác thật tuyệt."

Yến Trầm lập tức thè lưỡi, liếm má anh, rồi cúi đầu hôn chụt một cái lên má anh, âm thanh vang lớn rõ ràng.

Giang Du nghiêng đầu, cũng cúi xuống hôn chụt lại một cái lên má cậu, âm thanh không kém phần vang dội.

Yến Trầm ngay lập tức tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện. Cậu thổi nhẹ một hơi vào tai anh, cắn lấy vành tai, thấp giọng nói: "Bé yêu, anh thật quyến rũ."

Giang Du cười khẽ, cũng thổi hơi vào tai cậu, giọng nói hơi khàn: "Bé yêu, em thật quyến rũ."

Đây rõ ràng là đang bắt chước cách nói của cậu.

Yến Trầm hứng chí hơn hẳn, cậu liếm môi, ánh mắt không che giấu lướt khắp người anh. Miệng cậu bắt đầu buông lời linh tinh: "Bé yêu, anh thật tuyệt, mau tới đây xử lý em đi!"

Giang Du: ......

Cuối cùng anh cũng không nói nổi.

Yến Trầm lập tức bật cười, tiếng cười vang dội cả căn bếp.

Cậu cười đến mức không thể thẳng lưng, vừa đắc ý vừa hài lòng nhìn Giang Du: "Anh nói đi, chẳng phải vừa học rất vui sao? Tiếp tục đi chứ."

Giang Du liếc cậu một cái, ánh mắt cũng ánh lên nét cười, đột nhiên mở miệng: "Được thôi, tối nay sẽ cố gắng."

Lần này đến lượt Yến Trầm thu lại biểu cảm, cậu cười mà như không cười nhìn anh: "Anh làm được không? Tối nay có muốn so thử xem ai trụ được lâu hơn không?"

Thấy chủ đề đã bắt đầu rẽ sang hướng 18+, Giang Du khôn ngoan im lặng. Anh biết nếu nói thêm, nồi canh thịt bò cà chua tối nay e là sẽ cháy khét.

Khoảng nửa tiếng sau, nồi canh nhừ mềm cũng đã xong, nóng hổi tỏa mùi thơm đậm đà của cà chua, nước canh màu đỏ nhạt trên bề mặt còn rắc thêm chút rau xanh, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng.

Một nồi canh, trong vòng chưa đầy nửa tiếng, hai người đã ăn sạch.

Dọn dẹp xong xuôi, Giang Du bước vào phòng ngủ thì thấy Yến Trầm nằm ngửa trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, hai tay buông thõng bên hông.

Tư thế hiếm thấy trang nghiêm.

Toàn thân cậu chỉ chiếm một góc nhỏ của chiếc giường.

Giang Du chống tay xuống, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cậu: "Đang nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt của Yến Trầm từ trần nhà chuyển sang khuôn mặt anh. Nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cậu dần dần bị ý cười lấp đầy. Cậu giơ tay kéo cổ áo của anh, kéo anh về phía mình. Rồi chống một tay đứng dậy, trong chớp mắt đã ngồi lên eo Giang Du. Cậu từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp đưa tay xé áo ngoài của anh, cúc áo bung ra văng tung tóe, sau đó nói: "Đang nghĩ tối nay ngủ thế nào."

Giang Du hỏi: "Vậy đã nghĩ xong chưa?"

Yến Trầm khẽ cười khan một tiếng từ trong cổ họng, cúi đầu cắn lên môi anh. Vị máu tanh lập tức lan ra giữa môi răng hai người, cậu liếm đi từng chút một, tay đặt lên ngực đối phương, kéo dài giọng nói: "Tất nhiên là... nghĩ xong rồi."

Giang Du bật cười: "Vậy để anh xem em nghĩ thế nào."

Yến Trầm không nhịn được mà nở nụ cười, gương mặt đầy vẻ vui vẻ.

Cậu lấy một chiếc cà vạt buộc lên mắt anh, nhẹ nhàng thắt một nút cố định sau đầu, rồi cúi xuống nhìn người đàn ông bên dưới.

Lông mày và mắt đã bị che đi, chỉ còn thấy được nụ cười trên môi, tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, tóc đen tương phản rõ nét với gối trắng.

Một chiếc cà vạt có thể chắc chắn đến đâu, nhưng đối phương lại không hề tháo ra. Hai tay anh chỉ đặt hai bên eo cậu, tư thế hết sức thuận theo.

Điều này... thật tuyệt vời!

Chỉ trong tích tắc, Yến Trầm đã hưng phấn đến cực điểm.

Cậu cảm giác như có một luồng khoái cảm lan khắp dây thần kinh, giống như dòng điện chạy khắp cơ thể, mang theo những tia lửa nhỏ li ti va đập điên cuồng trong người, kéo theo từng đợt nhiệt nóng bỏng.

Cậu muốn cắn nát anh, muốn nuốt trọn anh, muốn bóp nghẹt anh, lại muốn bảo vệ anh.

Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược đấu đá trong tâm trí, như nước và lửa va chạm vào nhau, một bên cố sức kéo, một bên dồn sức giữ lại. Cậu bị hai cảm xúc điên cuồng đó vây lấy, suýt nữa không kiềm được mà hét lên.

Bình tĩnh lại.

Yến Trầm, mày bình tĩnh lại.

Trong đầu có một giọng nói vang lên, vừa nói vừa hét ầm ĩ. Yến Trầm nhắm mắt lại, rồi nôn nóng tiến tới.

Thế giới như tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy, những âm thanh ồn ào, náo loạn đều tan biến, mọi thứ dường như yên tĩnh hoàn toàn. Chỉ còn những cảm giác mơ hồ nơi tận cùng thần kinh hiện lên.

Rõ ràng như chuyển động chậm, như thể một chiếc bình chứa, cậu cảm nhận trọn vẹn mọi chuyển động khi nước dần đầy.

Rồi cậu lại cảm thấy một cơn run rẩy dữ dội tràn khắp cơ thể, như một bông pháo hoa nở rộ rực rỡ trong cơ thể, khiến cậu bắt buộc phải tìm kiếm một lối thoát.

Kích động, phấn khích, những cảm xúc dâng trào đó chất đống, khiến thần kinh cậu như đang nhảy múa điên cuồng.

Giang Du vươn tay nắm lấy bàn tay cậu, các ngón tay đan vào nhau, từng chút một chạm vào. Đôi khi anh còn hôn cậu một cách dịu dàng.

Yến Trầm liếm môi, không thỏa mãn với nụ hôn đó. Ánh mắt cậu rơi xuống cổ anh, nơi thỉnh thoảng lộ ra mạch máu xanh nhạt, dòng máu bên trong đang chảy.

Cậu cúi đầu, dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào cổ đối phương, cảm nhận nhịp đập mạch máu, nhắm mắt lại, rồi ngay lập tức cắn chặt răng vào đó.

Giang Du hít một hơi sâu, cơ bắp anh căng cứng trong khoảnh khắc.

Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Yến Trầm hút một ngụm, máu tanh đầy miệng. Một cú cắn của cậu đã khiến cổ anh rỉ máu.

Yến Trầm bật cười khẽ, khóe môi cong lên. Cậu đưa môi dính máu dán lên môi anh, giọng nói lẫn trong tiếng cười đậm đặc: "Đau không?"

Giang Du từ từ thở ra một hơi.

Anh đưa tay gỡ chiếc cà vạt bịt mắt mình xuống. Ánh sáng đột ngột khiến anh nheo mắt lại, rồi đặt tay lên vai cậu, lập tức đảo ngược vị trí hai người.

Yến Trầm nằm trên giường, ánh mắt cậu rơi xuống vết máu nơi cổ anh, chậm rãi liếm răng, giọng nói vừa khàn vừa nặng: "Em cắn... mạnh thật."

Cậu nên nhẹ tay hơn.

Cậu nên mạnh hơn nữa.

Cậu nên liếm sạch vết thương của anh.

Cậu nên cắn răng sâu hơn, rồi xé toạc ra.

Vô số ý nghĩ lộn xộn chen chúc, nhưng Giang Du giữ chặt vai cậu không cho ngồi dậy. Hai luồng ý nghĩ đó chỉ có thể vật lộn trong cơ thể cậu.

Giang Du đưa tay lau đi máu trên cổ mình. Đầu ngón tay anh xoa nhẹ, rồi bất chợt đặt tay lên ngực cậu, cảm nhận nhịp tim đập dưới lòng bàn tay, trầm ngâm nói: "Tối nay Yến thiếu kích động quá rồi."

Nhịp tim đã lên đến mức dữ dội, trước đây cũng từng như vậy, nhưng không đến mức này. Anh giữ cổ tay cậu, mạch đập cũng rất mạnh.

Yến Trầm ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn lẫn ý cười tràn ngập: "Vì tối nay ở đây mà."

Giang Du nhướng mày. Anh không vội, cúi đầu xuống, từng chút một hôn cậu, từ xương mày hôn đến mí mắt. Động tác này khiến Yến Trầm nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận sự ấm áp của những nụ hôn, chỉ thở ra từng hơi.

Mãi đến một phút sau, Giang Du mới cảm thấy nhịp tim của cậu điều chỉnh về mức hợp lý. Lúc này anh mới từ từ bắt đầu, hoàn toàn kiểm soát nhịp điệu, quan sát biểu cảm của người bên dưới.

Tay Yến Trầm bị anh nắm lấy, vẫn giữ nguyên tư thế đan mười ngón tay. Các khe ngón tay áp sát nhau, truyền hơi ấm qua lại.

Cho đến khi căn phòng trở lại tĩnh lặng đã là rất lâu sau đó.

Yến Trầm nằm trên giường, lười biếng nhìn lên trần nhà. Ánh mắt cậu có khoảnh khắc trống rỗng, không biết rơi vào đâu, sâu thẳm và âm u.

Người bên cạnh nằm sát bên cậu, giữa hai người chỉ còn tiếng hô hấp của nhau, dường như ngay cả nhịp tim cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Vừa rồi la hét dữ dội, giọng Yến Trầm có chút khàn khàn, cậu nói: "Cho em một điếu thuốc."

Giang Du đưa gói thuốc và bật lửa từ trên tủ qua cho cậu, Yến Trầm châm một điếu, sau đó quay đầu nhìn về phía anh, cố ý phả một hơi khói về phía đối phương, mùi thuốc lá bao trùm cả hai người: "Có muốn một điếu không?"

Giang Du bỗng bật cười.

Anh nắm lấy tay cậu, giọng ôn hòa nói: "Nhiều năm trước, khi anh học ở nước ngoài, có một người bạn cùng phòng hút thuốc phiện, cậu ta cuốn thuốc đưa cho anh, cũng nói với anh như vậy."

Yến Trầm nhướn mày: "Sau đó thì sao?"

Giang Du điềm tĩnh trả lời: "Sau đó, không ai trong trường còn thấy cậu ta nữa."

Yến Trầm bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp.

Cậu rít một hơi thuốc, tay ngược lại nắm lấy tay anh, đôi môi nhả ra làn khói trắng lờ mờ, nhớ lại và nói: "Mấy năm trước... Hình như là mười năm trước, em từng gặp một vụ cướp có vũ trang ở Florida."

Vẻ mặt Yến Trầm vô cùng thản nhiên: "Một gã da đen, chặn em ở đầu hẻm, dí súng vào em bắt đưa tiền."

Cậu cắn nhẹ điếu thuốc, đầu lưỡi khẽ xoay: "Khi em lấy ví ra, em cũng rút súng bắn, hắn ngã gục ngay tại chỗ." Cậu giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng, các ngón còn lại khép lại vào lòng bàn tay, làm động tác như bắn súng: "Em bắn thêm bảy phát nữa, xả hết băng đạn. Phát thứ hai bắn trúng tim hắn, lúc đó hắn đã chết rồi."

Cậu cong khóe môi, như thể chìm vào hồi ức, ngón tay khẽ nhấc lên, mang theo chút hờ hững: "Em biết hắn đã chết, nhưng em vẫn tiếp tục bắn vào tay hắn, bắn vào bụng khiến bụng hắn lõm xuống, sau đó nhặt ví lên và rời đi."

Giang Du không nói lời nào.

Tất cả những chuyện này đều hợp pháp. Ở tiểu bang đó, việc sở hữu giấy phép sử dụng súng là điều rất dễ dàng. Nếu trên phố, có người vung nắm đấm về phía bạn và bạn cảm thấy bị đe dọa, bạn hoàn toàn có thể rút súng tự vệ, thậm chí bắn chết. Huống chi với trường hợp bị người khác dí súng vào đầu, việc xả hết băng đạn không phải chuyện gì lạ.

Yến Trầm ngược lại mỉm cười, cậu nói: "Anh đoán thử xem, trong ví em lúc đó có bao nhiêu tiền?"

"Bao nhiêu?"

Yến Trầm nheo mắt, nói: "Cũng chỉ khoảng hơn mười đô la Mỹ."

Đầu điếu thuốc lóe lên ánh đỏ rực, khói thuốc lượn lờ che phủ một khuôn mặt: "Anh hiểu em đang nói gì, Giang Du."

Ví tiền là của cậu, nên nếu bị cướp sẽ phải chết.

Chỉ cần là thứ thuộc về cậu, thì vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiểm duyệt viên vất vả rồi. 【Cúi chào】

Một trong những "đức tính" của Yến Trầm: Cố chấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro