Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Lý Thành Dương về đến nhà thì thấy ba mình đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm bát cháo, kèm theo mấy món ăn kèm, ăn rất ngon miệng.

Hắn bước đến ngồi đối diện, gọi một tiếng: "Ba."

Lý Xương dời mắt khỏi điện thoại, liếc nhìn cậu con trai: "Ừ."

Lý Thành Dương gãi đầu. Những năm gần đây, việc làm ăn của Lý Xương ngày càng lớn, ông ở nhà cũng ngày càng ít. Hai ba con ngồi đối diện nhau thế này thật sự rất hiếm, đột nhiên gặp lại còn có chút không quen. Hắn nhân lúc vuốt tóc để sắp xếp suy nghĩ rồi lên tiếng: "Ba, tình hình của Lý Đỉnh dạo này thế nào?"

"Cũng ổn."

Lý Thành Dương không đoán được từ "cũng ổn" của ông là ý gì. Cậu biết mình không có năng khiếu làm ăn, cũng chẳng hiểu được ẩn ý trong lời người khác, thế là nói thẳng: "Ba, hôm nay thái tử gia bảo con một chuyện."

Lý Xương đặt điện thoại xuống, đẩy bát cháo còn chưa ăn xong trên bàn về phía trước, nét mặt lộ vẻ cẩn trọng: "Nói gì?"

Lý Thành Dương đáp: "Nói là tình hình Giang Thịnh bây giờ không ổn, bảo nhà mình nuốt được bao nhiêu thì nuốt."

Ánh mắt Lý Xương trầm xuống, trong thần thái ông hiện lên sự tinh anh đặc trưng của dân kinh doanh.

Tình hình Giang Thịnh gặp vấn đề đã không còn là bí mật gì. Ngân hàng Ôn Chi hành động rất lớn, không ít đối thủ đều đang chú ý, ai cũng cân nhắc xem liệu có thể nhảy vào cắn một miếng hay không. Chiếc bánh lớn chỉ có vậy, Giang Thịnh chiếm nhiều thì đương nhiên người khác sẽ ít lại.

Trong ánh mắt ông lộ vẻ trầm ngâm, hai tay đan vào nhau, ngón cái khẽ vẽ một vòng tròn: "Vị đó và Giang Du quan hệ thế nào?"

Lý Thành Dương thành thật trả lời: "Nghe nói là người yêu, hình như còn từng tặng hoa. Nhưng cụ thể ra sao thì con không rõ." Cậu quen biết họ chưa lâu, ngày thường đi cùng Tống Minh và mấy người khác, nhưng đôi khi những gì họ nói cậu cũng không chen vào được.

Lý Xương khẽ cười khẩy một tiếng: "Hai thằng đàn ông cứng ngắc yêu đương cái gì, đúng là vớ vẩn." Dường như nghĩ đến điều gì đó, ông cảnh cáo nhìn con trai: "Con đừng học đòi mấy người đó mà chơi bời với đàn ông."

Mặt Lý Thành Dương lập tức biến sắc: "Con không thích kiểu đó."

Lý Xương nghe vậy thì hài lòng hơn một chút.

Ông ngả người ra lưng ghế, bề ngoài có vẻ bình thản nhưng đầu óc thì đang không ngừng tính toán. Lần này Giang Thịnh xuất tiền lớn như vậy, không rõ tài khoản của họ còn bao nhiêu.

Lý Đỉnh bên này có hai ba người muốn nhảy việc từ Giang Thịnh sang, trước đây đều là quản lý chi nhánh con. Hiện tại họ đang âm thầm liên hệ với ông, thông qua đó cũng có thể biết được một chút thông tin tài chính nội bộ.

Nếu thực sự không còn tiền...

Lý Xương không khỏi nghĩ, nếu thật sự không còn tiền thì miếng thịt này coi như dâng đến miệng, không cắn một miếng đúng là uổng phí.

Nhà cũ của Giang gia vẫn bình yên như mọi khi. Bóng cây đung đưa, trước đình bát giác treo một chiếc đèn lụa. Ánh sáng xuyên qua lớp lụa rọi xuống, hắt lên mặt nước hồ thành những gợn sóng lấp lánh.

Trước mặt Giang Du là một người đàn ông, tuổi đã hơn năm mươi, khóe mắt có nếp nhăn, vẻ ngoài trông hiền hòa, nhưng đôi mắt đôi khi lại lộ ra sự nghiêm nghị.

Giang Du mỉm cười, bắt chuyện: "Dượng, ông cụ dạo này cứ nhắc mãi bảo là dượng lâu rồi không về, chẳng ai ngồi trò chuyện cùng."

Nhắc đến ông cụ, Phong Quốc Vĩ trong mắt thoáng hiện ý cười. Ông nhẹ nhàng đáp: "Dạo này nhiều việc quá không thoát thân được. Tiểu Du, bảo ông thông cảm cho dượng chút nhé."

Khi xưa ông và dì của Giang Du đến với nhau là nhờ sự sắp xếp của ông nội Giang và cha ông. Hai nhà vốn dĩ đã thân, có thêm mối quan hệ thông gia này lại càng khăng khít.

Cha của Phong Quốc Vĩ đã mất gần mười năm, người chỉ đường cho ông bây giờ chỉ còn ông cụ Giang. Dù là vì được dẫn lối hay nương nhờ gia thế, Phong Quốc Vĩ đều rất rõ, những gì ông đạt được hôm nay không thể tách rời sự giúp đỡ từ nhạc phụ mình.

Giang Du cười cười, đưa tay rót một tách trà, nhẹ nhàng đẩy qua: "Chuyện đó có gì đâu, cháu còn phải cảm ơn dượng đã báo cho cháu chuyện của Cung Tân Hải, nếu không cháu đã bị động hơn nhiều."

Phong Quốc Vĩ thoáng động sắc mặt. Ông không đáp lời, chỉ nhìn người trước mặt. Có những lời một khi đã nói ra thì phải mang ý nghĩa rõ ràng, nếu không thà đừng nói còn hơn.

Giang Du vẫn giữ nụ cười, nét mặt ôn hòa, mang phong thái khiêm nhường của bậc hậu bối: "Dượng, chuyện tòa nhà 108 ở khu Tân Khánh vẫn chưa có tiến triển gì."

"108."

Phong Quốc Vĩ không khỏi lặng người. Ông đã hao tâm tổn sức vì dự án này, chỉ còn bước cuối cùng thì Cao Gian lại chết.

Thật sự là... chết đúng lúc!

Phong Quốc Vĩ khép mắt lại, một lúc sau mở mắt ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Du, cháu vẫn còn trẻ." Ông đưa tay chạm vào tách trà, khẽ xoa nhẹ, giọng nói không để lộ chút cảm xúc nào: "Đến giờ nhiều việc đã không còn ý nghĩa nữa."

Ánh mắt Giang Du chợt thu lại, anh nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên cánh tay trái: "Nếu Triệu Mậu Canh lại xuất hiện thì sao?"

Phong Quốc Vĩ lập tức nhìn chằm chằm vào Giang Du.

Triệu Mậu Canh, năm xưa là bên nhận thầu dự án 108. Sau đó, hắn biển thủ tiền rồi trốn ra nước ngoài, dính líu đến nhiều vụ hối lộ, là một nhân vật điển hình của "hộp đen".

Ngón tay Giang Du rời đi, vết thương đã hoàn toàn lành nhưng khi ấn vào vẫn còn âm ỉ đau. Vụ nổ súng ở nước ngoài năm ấy là nhắm thẳng đến việc lấy mạng anh.

Phong Quốc Vĩ bất chợt cười khẽ: "Nếu hắn thực sự quay lại, thì mọi chuyện lại có ý nghĩa."

Giang Du mỉm cười: "Cháu mong có thể nhìn thấy tòa nhà bỏ hoang ấy biến mất hoàn toàn."

Phong Quốc Vĩ đứng dậy rời đi, Giang Du tiễn ông đến chân cầu thang. Nhìn bóng Phong Quốc Vĩ rời khỏi, anh quay lại ngồi xuống ghế đá, cúi đầu uống hết chén trà còn lại.

Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, ánh sáng bị che khuất. Giang Du ngẩng đầu nhìn người đến, thoáng kinh ngạc: "Ông nội?"

Một bóng dáng gầy gò nhưng tinh thần minh mẫn, đôi mắt luôn trong trẻo, không phải ông cụ Giang thì còn ai?

Anh vội bước tới, đỡ ông đi lên đình: "Ông, sao ông còn chưa ngủ? Dưới chân có bậc thang, ông cẩn thận chút."

Ông cụ Giang ngồi xuống chiếc ghế đối diện Giang Du, ánh mắt dừng lại trên người anh. Một lúc lâu sau, ông bất chợt cười nhẹ: "Cháu à." Giọng điệu mang chút thở dài, ánh mắt lại hiện lên vẻ tán thưởng, thần sắc vô cùng phức tạp.

Ánh mắt Giang Du khẽ cụp xuống trong chốc lát, sau đó anh thẳng thắn nói: "Chỉ là mượn danh của ông thôi."

Ông cụ Giang không quan tâm những chuyện đó. Ông chỉ nhìn Giang Du hỏi: "Cháu còn nhớ khi dạy cháu đánh cờ, ta đã nói gì không?"

Đầu ngón tay Giang Du khẽ động, giọng anh bình thản đáp: "Khi tướng chủ hai bên giằng co, không nhất thiết phải tiêu diệt đối phương, mà cần tìm một điểm cân bằng để tạo thế cục ổn định mới."

Ông cụ Giang ngẩng đầu: "Vậy cháu đã tìm được chưa?"

Giang Du không khỏi xoa nhẹ đầu ngón tay, ánh mắt nhìn về bóng cây phía xa. Trong đêm tối, giọng anh vang lên rõ ràng bên tai ông: "Cháu tìm được rồi."

Ông cụ Giang nhìn anh hồi lâu, cuối cùng nói: "Khuya rồi, đi ngủ thôi."

Giang Du gật đầu, dịu giọng: "Ông cũng nghỉ sớm đi ạ."

Bóng hai người dưới ánh trăng kéo dài trên những bậc thang. Giang Du tiễn ông về phòng, sau đó trở về phòng mình. Nằm xuống, anh khép mắt nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, anh đến Giang Thịnh.

Đến chiều, điện thoại trên bàn anh reo lên. Là người của bộ phận bảo vệ tòa nhà gọi tới: "Giang tổng, tổng giám đốc Lý của Lý Đỉnh đến rồi, hiện đang ở dưới tầng."

Ánh mắt Giang Du thoáng trầm xuống, còn chưa kịp đáp lời thì từ đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói vui vẻ: "Giang tổng, không báo trước mà đến, thật làm phiền anh quá." Người đó dừng lại một chút, giọng điệu mang ý dò hỏi: "Giang tổng hiện tại có tiện không? Nếu tiện, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé."

Đã đến tận tầng dưới còn hỏi có tiện hay không, rõ ràng là kiểu cố tình chặn người.

Giang Du cười nhẹ trong giọng nói: "Đương nhiên là tiện, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp đón."

Đầu dây bên kia bật cười: "Được, vậy tôi lên ngay."

Chỉ vài phút sau, cửa thang máy mở ra, Lý Xương vừa thấy người đàn ông đứng chờ liền nở nụ cười tươi: "Giang tổng, hôm nay không báo trước mà đến thật thất lễ, mong cậu lượng thứ."

Giang Du đứng đợi ngay cửa thang máy, bắt tay ông một cái ngắn gọn. Nụ cười trên mặt anh mang độ nhiệt tình vừa đủ: "Tổng giám đốc Lý khách sáo quá, chú đến đây, Giang Thịnh chúng tôi thật vinh hạnh."

Hai người khách sáo vài câu, Giang Du đưa ông vào phòng trà. Công tác tiếp đón của Giang Thịnh thường bắt đầu từ đây.

Thư ký pha trà xong, đặt lên bàn. Lý Xương cười nhấp một ngụm, ánh mắt rơi xuống chiếc bàn trà, gõ nhẹ một cái rồi khen ngợi: "Chiếc bàn này thật sự rất tuyệt, tiếng gỗ tốt nghe khác hẳn."

Giang Du cười đáp: "Tổng giám đốc Lý thật quá khen."

Lý Xương nói: "Tôi trước giờ không nói lời trái lòng, có sao nói vậy. Những lời này đều từ tận đáy lòng."

Giang Du cũng gõ nhẹ lên bàn một cái, anh ngẩng lên cười nói: "Chiếc bàn này hôm nay được chú khen thế này, đúng là đáng giá."

Lý Xương cười theo, ông dựa người vào lưng ghế, đặt chén trà xuống, đổi giọng: "Giang tổng, không giấu gì cậu, hôm nay tôi đến đây là có chút việc muốn bàn với cậu."

Ông thở dài một hơi: "Giang tổng, khu đất ở Đông Thành chúng ta là đối tác, nên có chuyện tôi không thể giấu cậu. Giờ dự án sắp khởi công, nhưng Lý Đỉnh chúng tôi cùng người của Châu Tế tính toán lại thì thấy số vốn trước đây đầu tư vẫn chưa đủ."

Vẻ mặt Giang Du lộ rõ kinh ngạc, anh thốt lên hai từ: "Chưa đủ?"

Lý Xương thở dài, nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng phải là chưa đủ sao. Trước đây dùng hết bảy tám phần rồi, giờ tiền trong tài khoản còn lại cũng không nhiều. Nếu thật sự bắt đầu thi công, chỉ cần một hai tuần là hết sạch. Cậu cũng biết mà, dự án kiểu này đã bắt đầu thì không thể dừng lại, nếu không ai cũng không có lời giải thích hợp lý. Cậu nói có đúng không, Giang tổng?"

Giang Du nhấp một ngụm nước, giọng trầm tĩnh: "Đúng là như vậy."

Cánh tay Lý Xương gác lên tay vịn ghế, khẽ xoa nhẹ vài cái: "Vì chuyện này, mấy hôm nay tôi mất ngủ, nghĩ mãi chuyện chúng ta vất vả lắm mới nhận được dự án, không thể để làm ra một sản phẩm lỗi được. Không thì biết ăn nói thế nào? Tôi bàn với bên Châu Tế, dự định mấy bên góp thêm ít vốn để ứng trước, xử lý chuyện cấp bách hiện tại, đảm bảo dự án khởi công đúng hạn."

Nói xong, ông nhìn chằm chằm Giang Du, nhận thấy thần sắc của anh không có chút biến động, vẫn giữ vẻ ôn hòa thường ngày.

Lý Xương tiếp tục: "Tôi biết chuyện này có hơi khó xử, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ xe đã lăn đến giữa sườn núi, tất cả chúng ta đều chỉ có thể gồng mình đẩy tiếp."

Giang Du đặt tách trà xuống, phát ra tiếng kêu khẽ. Anh xoa trán, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tổng giám đốc Lý, chắc chú cũng nghe về chuyện gần đây của Giang Thịnh. Tôi không muốn vòng vo, bây giờ lấy tiền ra thật sự rất khó."

Lý Xương thầm nghĩ: Nếu tôi không biết chuyện này, tôi đến đây làm gì?

Trên mặt ông hiện vẻ tiếc nuối: "Chuyện của Giang Thịnh thật không còn cách nào khác. Nhưng số tiền này cũng là sớm muộn phải trả, Giang tổng cứ xem như trả nợ trước đi." Ông đưa tay gõ nhẹ lên bàn: "Tôi biết hiện giờ Giang Thịnh gặp khó khăn, ai mà chẳng có lúc khó khăn. Thế này đi," ông trầm ngâm một lúc, cân nhắc rồi nói: "Lần này tôi và Châu Tế sẽ bỏ thêm một ít, hai bên chúng tôi mỗi người góp thêm hai mươi lăm tỷ. Giang tổng cậu ít hơn một chút, chỉ cần góp mười lăm tỷ, chúng ta sẽ giải quyết xong cơn nguy cấp trước mắt."

Giang Du khẽ thở dài: "Mười lăm tỷ, hiện tại Giang Thịnh thật sự không thể góp được."

Trên mặt Lý Xương lộ vẻ kinh ngạc, ông thở dài một hơi, sau đó đưa tay vỗ vai Giang Du, giọng điệu khó xử: "Nếu vậy, theo như thỏa thuận ban đầu, chỉ có thể..."

Giang Du bình tĩnh tiếp lời: "Chỉ có thể rút lui."

Ánh mắt Lý Xương thoáng dừng lại: "Bây giờ mà rút lui thì không có lợi đâu. Giang Thịnh đã đầu tư hơn hai mươi tỷ vào đây. Giang tổng, nếu bây giờ cậu rút lui, thì số tiền này coi như mất trắng."

Giang Du cúi nhẹ đầu, giọng nói điềm nhiên: "Đúng vậy, mất trắng."

Lý Xương trên mặt hiện vẻ không đành lòng. Dừng một lúc lâu, cuối cùng ông ta lên tiếng: "Nếu vậy, tôi có một đề nghị."

Lý Xương nói: "Nếu Giang tổng thật sự không thể góp tiền, trực tiếp rút lui thì chẳng thà chuyển toàn bộ dự án dưới tay Giang Thịnh sang cho Lý Đỉnh chúng tôi. Tôi sẽ bồi thường một khoản cho cậu, dù sao cũng tốt hơn là không lấy được gì."

Giang Du ngẩng đầu nhìn lên. Sau khi nhận được ánh mắt của anh, Lý Xương mỉm cười rồi lập tức điều chỉnh lại sắc mặt: "Tất nhiên, đây chỉ là biện pháp bất đắc dĩ. Nếu Giang tổng có thể góp tiền, thì tốt nhất, đó mới là đôi bên cùng có lợi."

Giang Du khẽ gật đầu, từ tốn đáp: "Cảm ơn Lý tổng hôm nay đã đến nói cho tôi biết."

Đến đây, lời cần nói cũng đã nói xong. Lý Xương đứng dậy: "Tôi còn chút việc, sẽ không làm phiền Giang tổng nữa. Ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta lại nói chuyện kỹ hơn."

Giang Du đứng lên, tiễn ông ta ra ngoài. Lần này anh cùng đi thang máy xuống, nhìn theo bóng Lý Xương rời đi, mới thu lại ánh mắt.

"Giang tổng—"

Phía sau vang lên giọng nói. Giang Du quay lại, trước mặt là một người phụ nữ mặc bộ vest đen chỉnh tề, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ, dứt khoát của một nữ nhân viên văn phòng.

Âu Dương Tuyết tỏ ra ngạc nhiên: "Quả nhiên là anh, vừa rồi tôi nhìn thấy bóng lưng, cảm giác giống lắm."

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, áo trắng quần đen, cũng là trang phục công sở, trên tay đeo một chiếc đồng hồ. Cả người toát lên khí chất ôn hòa, điềm tĩnh.

Giang Du mỉm cười: "Thẩm phán Âu Dương."

Âu Dương Tuyết có chút thiện cảm với Giang Du. Lần đầu tiên gặp anh, ở tòa án, cô suýt trượt ngã thì được anh kéo lại. Lần thứ hai là ở tang lễ của Cao Gian, một đứa trẻ gây rối, anh cũng bị va phải.

Âu Dương Tuyết mỉm cười: "Nếu Giang tổng không bận, chúng ta nói chuyện chút được không?" Cô mở lời: "Lần trước tôi chưa kịp cảm ơn anh."

Giang Du khẽ cười: "Được thôi."

Chấm đỏ trên màn hình điện thoại không hề di chuyển.

Từ 16:22 chiều đến 18:09, chấm đỏ vẫn đứng yên. Theo tọa độ định vị, đó là một quán cà phê.

Yến Trầm nhìn bức ảnh được người khác gửi tới trên điện thoại, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Trong ảnh là một nam một nữ, chỉ có góc nghiêng hai người. Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt họ, giống như một làn sáng dịu dàng, hai người đều diện trang phục công sở, cả hai đều tươi cười, trông thật xứng đôi!

Yến Trầm nhếch môi cười, quay sang người bên cạnh, giọng nói pha chút trầm ngâm: "Ảnh chụp rất tốt."

Người đàn ông bên cạnh lập tức nói: "Yến thiếu, vừa nghe cậu hỏi ai ở gần đó, tôi liền lái xe chạy đến. Đây là ảnh chụp từ trong xe, nếu ở gần hơn chắc còn rõ hơn nữa."

Yến Trầm khẽ cười, ngón tay tiếp tục gõ nhịp: "Chụp tốt lắm." Cậu dường như rất hài lòng, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Người bên cạnh cười rạng rỡ: "Yến thiếu, cậu hài lòng là tốt rồi. Sau này nếu có chuyện thế này, cứ báo tôi một tiếng, tôi đảm bảo—"

Lời còn chưa dứt, người đó bỗng im bặt, như một chiếc máy ghi âm bị ai nhấn nút tạm dừng.

Trước mắt, Yến Trầm đột nhiên không còn biểu cảm, nâng chân đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt. Đôi giày sáng bóng chạm vào mặt bàn, lực tác động mạnh khiến chiếc bàn rung lắc dữ dội. Cạnh bàn cọ xát với sàn phát ra tiếng chói tai, mấy chai rượu trên bàn đổ nhào, rơi lộn xộn xuống đất.

Căn phòng bỗng trở nên bừa bộn.

Gương mặt Yến Trầm tràn đầy vẻ hung hãn, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trong đôi mắt chỉ toàn sự u ám, ánh nhìn như muốn xé nát mọi thứ.

Cậu nhắm mắt, hít sâu vài hơi, miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, đưa tay kéo lỏng cà vạt, tự nhủ: "Chỉ là để vay tiền mà thôi."

Chỉ là để vay tiền từ ba của Âu Dương Tuyết.

Ánh mắt cậu trở nên sâu thẳm, chăm chú nhìn về một điểm nào đó. Đột nhiên, cậu đứng dậy, không báo trước rời đi.

Trong hội sở, từ lúc nãy mọi người đều nín thở, không dám thở mạnh. Lúc này, cậu vừa rời đi, không khí vẫn nặng nề, đến cả phút sau mới có người dám lên tiếng: "Tôi vừa rồi sợ muốn chết."

"Tôi cũng vậy, thật là thay đổi thất thường, sắc mặt còn nhanh hơn lật sách."

"Mới cười đó, giờ đã đùng đùng nổi giận."

Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía người chụp ảnh: "Vậy... cậu rốt cuộc chụp được cái gì?"

Người kia gần như muốn khóc: "Tôi biết đâu được! Chỉ là một tấm ảnh hai người uống cà phê, cách nhau một cái bàn mà thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro