Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Quay về Giang gia, cô của Giang gia, Nhị phu nhân Giang gia, và đại bá của Giang gia đang đánh mạt chược.

Cô của Giang gia tính tình phóng khoáng, vừa thấy ba người quay lại liền lớn tiếng nói: "Gọi thêm một người, còn thiếu một."

Phong Nhất Nhiên vừa nhìn thấy mẹ mình đánh bài đã đau đầu, vội xua tay từ chối: "Người nhà không nên cùng lên bàn, con không chơi."

Chơi bài với mấy trưởng bối này thật phiền phức, nhường tay thì quá lộ liễu mất hứng, không nhường lại không thể thắng tiền của trưởng bối, thắng không dễ mà thua cũng chẳng xong, kiểu gì cũng khó xử.

Phong Nhất Nhiên thẳng thừng từ chối. Giang Du và Tịch Hàn liếc nhìn nhau, Tịch Hàn nói: "Ông nội gọi em qua trò chuyện."

Ánh mắt của Giang Du mang theo chút bất đắc dĩ. Bên kia đang giục, anh kéo tay áo lên: "Để anh đi."

Bàn mạt chược đang xào bài, tiếng "xoạt xoạt" vang lên, bốn dãy bài được xếp ngay ngắn. Mọi người vừa rút bài vừa trò chuyện.

Cô của Giang gia vừa rút bài vừa quay đầu hỏi đại bá: "Anh, em lâu rồi không gặp anh. Gần đây bận gì thế?"

Đại bá của Giang gia bày ba quân bánh tròn thành phỗng ở một bên, nói với giọng tự giễu: "Tôi bận gì được chứ." Ông thở dài: "Thằng nhóc nhà tôi làm ăn, tôi đành phải dày mặt mà đi nhờ vả người ta."

Đại bá của Giang gia chính là cha của Giang Bác Nhiên.

Cô của Giang gia chống tay lên trán: "Đều khó cả." Vừa sắp bài, cô vừa nói: "Em và Quốc Vĩ bây giờ cũng rối bời. Hai đứa chúng em đều hồ đồ, đến mức chẳng biết nên cúng bái vị thần nào nữa."

Cô đánh ra một quân nhất sách: "Nếu anh có đường nào thì chỉ cho em và Quốc Vĩ, đỡ phải mù mờ không biết đốt nhang cho ai."

Đại bá của Giang gia cũng chẳng vui mừng gì, đánh ra một quân nhị sách: "Ăn."

Cô của Giang gia cười: "Ôi, vừa khéo lại mớm bài cho anh rồi."

Đại bá của Giang gia lấy quân nhất sách thành phỗng: "Tôi cũng mù tịt, cứ đi bừa thôi."

Ông quay đầu hỏi Giang Du: "Tiểu Du, cháu tính thế nào?"

Giang Du cầm một quân bài trên tay, ngón cái vuốt nhẹ lên bề mặt bài, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Cháu cũng đi bước nào hay bước đó."

Chơi được mấy ván, ngoài Giang Du ra, ba người kia bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi. Lúc này Phong Nhất Nhiên bước tới, nói ông nội gọi Giang Du. Anh thuận lý thành chương rời khỏi bàn bài.

Từ tiền sảnh đến hậu viện, Giang Du đến trước cửa phòng của lão gia, vừa hay gặp Giang Bác Nhiên.

Anh cả của nhà họ Giang, Giang Bác Nhiên, năm nay ba mươi lăm tuổi, gần đây vì chuyện ly hôn mà rối bời, nhìn thấy mấy người bọn họ chỉ uể oải chào một tiếng, trên trán còn có mấy sợi tóc rũ xuống, trông thật nhếch nhác.

Nghe thấy tiếng bước chân, giọng của ông cụ Giang gia vang lên: "Tất cả vào đi."

Giang Du, Phong Nhất Nhiên, Tịch Hàn và Giang Bác Nhiên cùng bước vào phòng.

Trong phòng, lư hương đang đốt một nén hương, khói trầm nhang tỏa ra thoang thoảng. Trên bàn gỗ vàng đặt một bức di ảnh của một bà lão, đó là di ảnh của bà nội Tịch Hàn.

Đôi mắt ông cụ Giang gia quét qua mọi người trong phòng, giọng không lớn nhưng vang rõ bên tai: "Đóng cửa lại."

Giang Du im lặng một chút, anh đứng gần nhất nên đưa tay đóng cửa lại, trong phòng tối đi. Bốn người đứng im lặng, không ai dám thốt thêm lời nào.

Giọng của ông cụ mang đầy uy nghiêm, quát lớn:
"Giang Bác Nhiên, quỳ xuống."

Giang Bác Nhiên khuỵu hai gối, "phịch" một tiếng quỳ xuống, lưng thẳng tắp, môi mím lại thành một đường thẳng.

Ông cụ Giang lạnh giọng hỏi: "Ta hỏi cậu, cậu có biết hôm nay ta bắt cậu quỳ là vì chuyện gì không?"

Giang Bác Nhiên cúi đầu: "Cháu..." Bàn tay dưới vạt áo sơ mi siết chặt, làm lớp vải phẳng lì nhăn nhúm cả lại: "Cháu đã không xử lý tốt việc nhà."

Giang gia coi trọng thể diện, chuyện ly hôn vốn đã là chuyện lớn, nhưng càng khiến ông cụ tức giận hơn là việc này lại làm lớn chuyện lên.

Ông cụ Giang cầm lên một cây roi, tay nắm lấy chuôi gỗ: "Vậy ta có nên phạt cậu không?"

Giang Bác Nhiên khẽ nói, giọng căng thẳng: "Nên."

Ông cụ vung tay, quất một roi, tiếng gió rít vang lên. Giang Bác Nhiên cả người co rúm lại, trên mặt lộ rõ vẻ chán chường.

"Cây roi đầu tiên là thay bà nội cậu dạy dỗ cậu!" Giọng của ông cụ vang vọng: "Đánh cậu vì thất hứa, làm trái lời."

Chát!

Lại thêm một roi nữa.

"Cây roi thứ hai là thay cha mẹ cậu đánh cậu. Tuổi trung niên mà khiến cha mẹ phải bận tâm lao lực, bất hiếu bất trung."

Chát!

"Cây roi thứ ba là thay vợ cậu đánh cậu. Đánh cậu vì bạc tình, nghi ngờ đa đoan."

"Cây roi thứ tư là thay anh em cậu đánh cậu. Đánh cậu vì không làm tròn vai trò trưởng huynh, không làm gương mẫu."

"Cây roi thứ năm là thay con gái cậu đánh cậu. Đánh cậu vì khiến con mất mẹ, gia đình không yên."

Năm roi liên tiếp quất xuống, chiếc áo gi-lê trên người Giang Bác Nhiên bị đánh rách toạc, nhàu nhĩ không còn hình dáng.

Sắc mặt anh ta tái đi, giọng nói mang chút run rẩy:
"Lão gia, ngài giữ gìn sức khỏe."

Trên mặt ông cụ không lộ vẻ tức giận, ông chỉ đứng đó, ánh mắt quét qua mấy người còn lại:
"Hôm nay ta đánh Giang Bác Nhiên không chỉ để dạy cậu ta, các cậu còn lại cũng phải nhớ kỹ lời ta."

"Con nhà người ta lêu lổng, ta không quản được. Nhưng nhà họ Giang ta là nhà có quy tắc. Ai để ta nghe được lời đàm tiếu bên ngoài, cũng sẽ chịu gia pháp."

Mấy người còn lại cúi đầu đồng thanh đáp "Vâng." Những người đàn ông cao lớn đều nín thở, cúi mặt chịu răn dạy.

Ông cụ Giang hít một hơi, đặt cây roi lên bàn: "Giang Du, ta đánh không nổi nữa. Cháu qua đây thay ta dạy dỗ đi."

Giang Du lặng lẽ bước tới, anh nhìn Giang Bác Nhiên đang quỳ, sau đó cầm lấy cây roi, vung tay quất mạnh một roi.

Tiếng gió rít vang lên, một roi giáng xuống, Giang Bác Nhiên, một người đàn ông trưởng thành, hét lên một tiếng "A" suýt nữa bật dậy.

Chiếc áo gi-lê trên người anh ta lập tức bị đánh nứt toác, hai mảnh vải lủng lẳng trên người. Muốn kêu ra tiếng nhưng lại thấy mất mặt, đành gắng sức nén lại, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu: Đánh mạnh vậy thật à?!

Ông cụ Giang dù tuổi đã cao nhưng còn sức mà đánh, chịu nổi. Còn Giang Du, thanh niên lực lưỡng, một roi quất xuống suýt khiến người ta ói máu.

Ông cụ Giang cũng bị một roi tàn nhẫn này làm cho sững sờ. Ông bảo Giang Du đánh, nhưng không ngờ Giang Du lại đánh đến mức suýt lấy mạng người. Sau một roi, ông hạ giọng đôi chút: "Ta mệt rồi, các cậu ra ngoài mà đánh."

Mấy người nhìn nhau, Tịch Hàn tiến lên đỡ Giang Bác Nhiên dậy. Bốn anh em lặng lẽ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, tìm một chỗ trong sân mà ngồi xuống.

Giang Du đưa tay chỉnh lại chiếc áo gi-lê nhăn nhúm của Giang Bác Nhiên: "Ổn không?"

Giang Bác Nhiên xua tay, cười chua xót: "Để em cười nhạo anh rồi."

Phong Nhất Nhiên cầm mấy chai rượu, khui một chai đưa qua. Mấy người ngồi tại đó uống rượu, đằng xa là những tán cây cao rậm rạp. Tán cây to lớn phủ bóng xuống, những vệt sáng loang lổ chiếu lên người họ.

Phong Nhất Nhiên rút từ dưới bàn ra một hộp bài tây, khẽ gõ ngón tay phủi bụi trên đó. Xào bài xong, anh ta rút vài lá đặt trước mặt mọi người: "Chơi một ván thử vận may."

Anh ta nhún vai trước ánh mắt của mọi người: "Không thì ngồi đây uống rượu không cũng chán, chơi chút gì đó cược vui đi."

Tịch Hàn không hiểu sao trông có chút trầm mặc, nhưng lại liếc bàn: "Vậy thì thử xem."

Phong Nhất Nhiên nhìn về phía Tịch Hàn, hào hứng nói: "Muốn chơi gì?"

Tịch Hàn liếc qua Giang Bác Nhiên: "Anh cả nói đi."

Giang Bác Nhiên nhấp một ngụm rượu, hạ giọng thốt hai chữ: "Texas Hold'em."

Phong Nhất Nhiên xoa cằm: "Vậy thì làm vài ván."

Anh ta nhìn quanh một lượt, đưa tay hái vài chiếc lá cây cảnh bên cạnh: "Dùng lá cây này làm tiền cược, một chiếc năm đồng."

Mấy người đều không khỏi giật nhẹ mí mắt. Phong Nhất Nhiên lại hái thêm một nắm lá đẩy về phía Giang Bác Nhiên: "Anh cả, phần của anh đây."

Tịch Hàn nhìn thoáng qua, không chút biểu cảm dịch sang một bên, tỏ rõ vẻ chê bai đống lá không sạch.

Trước mặt bốn người đều có một nắm lá cây, ván bài bắt đầu.

Giang Du liếc nhìn bài, tùy ý nhón hai chiếc lá đặt giữa bàn, đây là cược mở.

Mỗi người chỉ có hai lá bài. Phong Nhất Nhiên cũng ném vào hai chiếc lá: "Theo!"

Giang Bác Nhiên và Tịch Hàn cũng theo.

Trên bàn rải vài chiếc lá, Giang Du lật lá bài trung tâm, những lá bài lộ ra là 3 bích, J bích và 6 chuồn.

Giang Du nhìn bài trong tay, chậm rãi mở lời: "Còn theo nữa không?"

Giang Bác Nhiên trầm mặc một chút, lại nhặt ba chiếc lá đặt vào giữa.

Phong Nhất Nhiên liếc nhìn bài tẩy của mình, ánh mắt hướng về Giang Du. Từ đầu đến giờ, anh vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, dáng vẻ nhàn nhã. Nhận ra ánh mắt của anh ta, anh chỉ mỉm cười đáp lại.

Điềm tĩnh đến khó dò.

Ánh mắt Phong Nhất Nhiên lại chuyển sang Tịch Hàn, phát hiện vẻ mặt điềm đạm, lãnh đạm của người kia, rõ ràng là tâm không đặt vào ván bài.

Một người, hai người, đều khiến người khác không đoán được.

Trong tay Phong Nhất Nhiên là A cơ và K rô. Anh ta ngẫm nghĩ giây lát: "Theo."

Lá bài tiếp theo được lật lên, là 9 cơ.

Lúc này, số lá cây trên bàn đã tăng lên gấp mấy lần. Tịch Hàn lười biếng mở lời:

"Không theo."

Giang Bác Nhiên kẹp chặt lá bài trong tay, nhấp một ngụm rượu, đột nhiên đẩy toàn bộ lá cây trước mặt ra: "All in."

Phong Nhất Nhiên giật mình thốt lên một tiếng: "Em cũng all in."

Giang Bác Nhiên lật bài tẩy: 9 bích và 3 bích.

Giang Du nhìn qua, đưa tay lật thêm một lá, bài trung tâm là 8 cơ.

Phong Nhất Nhiên trong lòng chợt nhảy dựng, tự nhủ hôm nay chẳng lẽ vận may bùng nổ cùng anh cả.

Anh ta nóng lòng nhìn Giang Du chằm chằm. Giang Du cười, mở bài tẩy, đó là A cơ và J chuồn.

Phong Nhất Nhiên lập tức nhảy dựng khỏi ghế, điên cuồng vỗ vai Giang Bác Nhiên:

"Anh cả, hai ta hôm nay hên rồi!!"

Giang Bác Nhiên nhìn bài trung tâm, lại liếc bài mình một lần nữa, vẫn không dám tin. Giang Du duỗi tay gạt nhẹ đống bài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Em thua rồi."

Phong Nhất Nhiên suýt thì cười đến điên. Tay anh ta lúc nào cũng xui xẻo, đánh với Giang Du mười lần thua chín, giờ thắng được một lần khiến anh ta vô cùng đắc ý: "Giang Du, em cũng có hôm nay à!"

Anh ta xới xới đống lá cây: "Đưa tiền đây, một lá năm đồng."

Giang Du lấy điện thoại ra: "Chuyển khoản được không?"

Anh em nhà họ Giang rạch ròi sòng phẳng. Giang Du chuyển cho Giang Bác Nhiên và Phong Nhất Nhiên mỗi người mấy trăm đồng. Giang Bác Nhiên nãy giờ giống như cà tím bị đông lạnh, cuối cùng cũng nở được một nụ cười.

Giang Du nói: "Anh cả đã thắng trên sòng bạc, việc làm ăn cũng sẽ thuận lợi thôi."

Phong Nhất Nhiên nhận tiền, cười tươi như hoa: "Không lấy không của em đâu, hôm nào anh mời cả nhà đi tắm suối nước nóng."

Anh ta khoác vai bá cổ Giang Bác Nhiên rời đi, Giang Du vẫn ngồi yên tại chỗ, môi anh mang theo một nụ cười.

Tịch Hàn nhìn vài lần, đột nhiên giơ tay khẽ chạm vào tay áo của Giang Du. Giang Du bất đắc dĩ rút ra một lá bài.

Anh cầm lá bài đã ấm trong tay: "Thấy từ khi nào?"

Tịch Hàn nhếch môi: "Kỹ thuật gian lận không tệ." Nếu tâm trí không rời khỏi ván bài, hắn cũng không nhận ra được.

Giang Du tùy tiện ném lá bài vào chồng bài, những ngón tay thon dài khẽ lướt qua trên không. Bất chợt, anh nói: "Anh cả không dễ dàng gì."

Có vài chuyện, hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Hai chai rượu cụng vào nhau, Giang Du nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Phong Nhất Nhiên, bật cười nói: "Còn được một lần tắm suối nước nóng, không lỗ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro