Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Ánh nắng trong căn hộ của Giang Du luôn rất đẹp.

Trên bàn ăn, người đàn ông tuấn mỹ ngồi đối diện đang cầm nĩa, trong đĩa là miếng bít tết đã được cắt sẵn, mặt ngoài có lớp cháy nâu, bên trong chảy ra chút dịch cơ màu đỏ, mang theo sắc hồng mềm mại.

Yến Trầm thử một miếng.

Người đàn ông ngồi đối diện mặc thường phục, bàn tay đặt trên thành ly nước, khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ ôn hòa như ngọc: "Hợp khẩu vị của em không?"

Yến Trầm không tỏ vẻ đặc biệt, gật nhẹ đầu, buông một câu: "Cũng được."

Cậu đã từng ăn qua không ít mỹ vị, đồ Giang Du làm thật sự khó có thể xem là sơn hào hải vị, chỉ ở mức không khó ăn.

Giang Du mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Yến Trầm, dịu dàng hỏi: "Trước đây mỗi lần tối đói bụng, anh thường làm một miếng bít tết như thế này để ăn khuya."

Yến Trầm lại ăn thêm một miếng, sau khi nuốt xuống, liếc nhìn ly nước trái cây bên cạnh: "Có rượu không?"

"Không có." Ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt luôn tái nhợt của đối phương, không biết có phải do ảo giác hay không, anh cảm thấy sắc mặt cậu hình như càng kém hơn trước, Giang Du nói: "Rượu kích thích mạnh quá, em uống ít thôi."

Không hề khoa trương khi nói rằng đối phương coi rượu như nước uống.

Yến Trầm nghe vậy liếc mắt lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười, chậm rãi nhìn anh: "Quan tâm em sao?"

Nụ cười trên khuôn mặt ấy không thể coi là lương thiện, trái lại còn mang theo chút chế nhạo, nhưng vẫn khiến người khác bị hút chặt lấy.

Giang Du đưa tay xoa nhẹ thái dương của mình, nụ cười trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ: "Em là bạn trai anh, anh không quan tâm em thì quan tâm ai?"

Hai chữ "bạn trai" rất hiệu quả trong việc làm Yến Trầm hài lòng. Cậu nheo mắt, ánh nhìn gần như hữu hình đặt trên người Giang Du, dưới bàn khẽ nhấc chân, men theo ống quần của anh mà ma sát: "Em là bạn trai của anh..." Cậu kéo dài giọng, từ cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp: "Vậy anh có thích bạn trai của anh không?"

Bắp chân đã đặt lên đầu gối của anh, còn đang muốn tiến xa hơn.

Giang Du cũng không khép lại đầu gối, chỉ hơi động động chân phải, nhẹ nhàng đáp chữ: "Thích."

Sự thẳng thắn như vậy nằm ngoài dự liệu của Yến Trầm.

Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt của đối phương, nhìn anh một hồi, ánh mắt mang theo chút dò xét, sau đó không để lộ điều gì mà vẫn mỉm cười: "Em cũng thích anh." Giọng điệu mang theo sự ám muội quyến rũ, nửa thật nửa giả nói: "Em đã nói rồi mà, em rất thích anh."

Trên khuôn mặt mà Giang Du cực kỳ thích ấy mang theo nụ cười, đôi mày hạ thấp, khi cười có nét tà mị và lôi cuốn, nhưng lại mang theo sự dây dưa vấn vít.

Giang Du bật cười khẽ.

Bình thường anh cũng hay cười, ôn hòa và đúng mực, cả người như một khối ngọc quý khiến người ta dễ chịu, nhưng lần này nụ cười lại có chút sắc bén, như một cây hoa nở rộ đầy kiêu hãnh, mỹ lệ và rực rỡ, gần như mang theo ý xâm chiếm.

Cười đủ rồi, Giang Du thu lại vẻ mặt, nghiêng người tới trước một chút, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: "Thích? Em chẳng qua là muốn lên giường với anh thôi."

Yến Trầm khựng lại trong thoáng chốc.

Dĩ nhiên, những gì Giang Du nói hoàn toàn không sai.

Nhưng cách đối phương thẳng thắn nói ra vẫn khiến cậu có chút không ngờ tới. Giống như hai người cùng chơi bóng, anh qua cậu lại, mọi thứ đều theo quy củ, nhưng lần này Giang Du lại xé toạc lớp màn ấy, để quả bóng rơi tự do xuống đất.

Trong khoảnh khắc, Yến Trầm cảm thấy một ngọn lửa vô danh từ trong lòng dâng lên.

Không rõ là vì đối phương không biết điều, hay vì nguyên nhân nào khác, cậu buông chiếc nĩa xuống, tạo ra một tiếng vang, miếng bít tết đã cắt sẵn cũng hơi rung nhẹ, cậu từng chút từng chút hạ khóe môi, nheo mắt nhìn gương mặt ôn hòa kia, nói rõ từng chữ: "Giang Du, em muốn làm anh."

Khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, ánh nhìn tràn ngập áp bức: "Em luôn muốn làm chết anh."

Sự dịu dàng ban nãy như một lớp vỏ nhanh chóng sụp đổ, ánh mắt cậu mang theo cảm xúc khiến người khác kinh hãi.

Giang Du không đổi sắc, chỉ tiếp tục uống một ngụm nước, gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Chúng ta dứt khoát một chút, đánh cược đi. Người thắng được ra điều kiện, người thua phải đáp ứng."

Yến Trầm hơi nhướng mày, cả người dựa ra sau, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: "Anh thật khôn ngoan."

Cậu đoán không sai, đối phương rõ ràng là đã thích cậu rồi.

Nhưng đối phương sợ cậu sẽ dùng sự yêu thích này để nắm thóp anh, nên dứt khoát bóc trần lớp cửa sổ ấy, khiến mọi cảm xúc trở nên rõ ràng, làm cho dù cậu muốn thao túng cũng mất đi lợi thế.

Quả thật là một thương nhân, tỉnh táo và tinh ranh, không muốn chịu chút thiệt thòi nào.

Giang Du đặt tay lên đầu gối, nhàn nhã hỏi: "Em có đồng ý không, Yến thiếu?"

Yến Trầm liếm môi, ánh mắt lướt qua đôi môi mỏng của anh, vì được thấm nước mà trông cực kỳ mềm mại, ánh mắt cậu tối lại: "Em có điều kiện."

Giang Du mỉm cười: "Em nói đi."

Mấy năm nay, câu lạc bộ bắn súng ở kinh đô không nhiều, đều thuộc dạng hội viên, các giấy tờ đầy đủ, thiết bị hiện đại, có huấn luyện viên đi kèm suốt quá trình.

Hai người họ đến câu lạc bộ vào buổi sáng, bên trong rất vắng vẻ. Không gian bên trong khá rộng, khoảng 1500 mét vuông, được trang bị 100 làn bắn.

Khẩu súng trường tấn công được cố định trên giá, súng được bảo dưỡng rất tốt, thân súng sạch sẽ, đen bóng.

Tại đây luôn thực hiện nguyên tắc tách rời súng và đạn. Huấn luyện viên mang đến 30 viên đạn, cỡ đạn 7.63 x 39mm. Cầm trên tay, cảm giác kim loại lạnh lẽo rõ rệt.

Giang Du đưa tay kiểm tra một lượt, nhặt một viên lên hỏi: "Đấu mấy lượt?"

Yến Trầm thấy động tác của anh rất thành thục, không nhịn được hỏi: "Trước đây anh thường chơi trò này à?"

Giang Du gật đầu: "Thường đi với Tịch Hàn."

Nhà họ Giang đối xử rất công bằng, thứ anh biết thì Tịch Hàn cũng biết, rất nhiều thứ đều do hai người cùng học.

Vì cách biệt tuổi tác với Giang Thiên, nên có nhiều chuyện Giang Thiên không tham gia được.

Yến Trầm nhìn thoáng qua viên đạn, tùy ý nhặt ra ba viên: "Mỗi người ba viên, tính tổng điểm, cao điểm hơn là thắng."

Giang Du gật đầu: "Ai bắt đầu trước?"

"Anh trước."

Yến Trầm lui về phía sau, ngồi lên ghế sau quan sát.

Từ góc nhìn của cậu có thể thấy toàn bộ động tác của Giang Du: anh nghiêm túc mở băng đạn, chậm rãi nạp đạn, sau đó chăm chú kiểm tra súng, đeo kính bảo hộ và tai nghe cách âm. Tất cả đều được chuẩn bị kỹ càng.

Ánh sáng chiếu lên người anh, từ phía sau nhìn tới, nửa người anh đắm chìm trong ánh nắng. Khi anh giơ súng lên, tư thế thẳng tắp, các đường nét trên người toát lên sự mượt mà.

Yến Trầm bất giác liếm môi, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.

Ánh mắt Giang Du trở nên sắc bén, anh nhấc súng, bóp cò. Tiếng súng vang lên bên tai, bia bắn cách 100 mét lập tức xuất hiện một lỗ đạn.

Phát đầu tiên, vòng 8

Giang Du cực kỳ bình tĩnh, một lần nữa bóp cò.

Phát thứ hai, vòng chín.

Súng trường tấn công ổn định, an toàn nhưng lực giật lớn. Sau hai lần bắn, cánh tay trái của anh bắt đầu cảm thấy tê rần, bả vai cũng hơi đau.

Giang Du nhíu mày, khẽ vẫy vẫy cánh tay, tiếp tục bắn phát cuối cùng.

Anh mang vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh đẩy đạn vào buồng, ngắm bắn. Ngón tay đặt trên cò súng bất động như đang chờ thời cơ, vài giây sau mới kiên định bóp cò.

Một viên đạn được đẩy ra khỏi nòng, xuyên qua không khí, lao thẳng về phía trước.

Lại là vòng chín.

Ba phát đạn đều có độ khó nhất định, không có cơ hội điều chỉnh trạng thái. Mỗi lần bắn đều phải dốc hết sức lực.

Giang Du chậm rãi đặt súng trở lại giá, khẽ vẫy vẫy cánh tay.

Yến Trầm không biết đã đứng cạnh từ lúc nào, liếc nhìn kết quả trên bia, khóe môi nhếch lên: "Cũng giỏi đấy." Với trình độ không chuyên mà đạt được thế này, quả thật không tệ.

Thế nhưng, thần thái của cậu lại vô cùng thoải mái. Giữa đôi lông mày còn mang vài phần tùy ý, ánh mắt bỗng trở nên táo tợn, nhìn Giang Du giống như người ta nhìn vật sở hữu của mình.

Đó là một dáng vẻ không thể nghi ngờ gì nữa—cậu nhất định sẽ đoạt lấy.

Giang Du thu hết biểu cảm của cậu vào mắt, khẽ cười, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, trầm ổn.

Yến Trầm trông như chẳng có áp lực gì. Cậu đeo kính bảo hộ và tai nghe, sau đó liền bắt đầu bắn.

Phát đầu tiên, vòng tám.

Khóe môi Giang Du hơi cong, nhìn cậu với vẻ hứng thú.

Phát thứ hai bắn liền ngay sau đó, là vòng chín.

Kết quả này hoàn toàn giống với anh ban nãy. Nếu lần bắn tiếp theo, cậu có thể phát huy tốt hơn, thì bắn trúng hồng tâm cũng không phải chuyện lạ.

Trong đáy mắt Giang Du thoáng qua một tia tối trầm.

Yến Trầm nhướng mày, quay đầu nhìn anh: "Kết quả của em thế nào?"

Giang Du ngẩng lên đánh giá cậu, ánh nhìn lạnh lùng và kiên quyết sớm đã tan biến. Trong đôi mắt hiện tại chỉ còn lại sự khẳng định tuyệt đối, như thể cậu đã nắm chắc phần thắng.

Anh khẽ chạm ngón tay vào nhau, bất chợt cúi người đến gần, đôi môi mỏng lướt qua vành tai cậu. Từng câu nói của anh mang theo hơi thở nóng bỏng: "Yến thiếu, miệng của anh ẩm ướt thế nào?"

Giọng nói khàn khàn, từng lời từng chữ như âm vang trầm thấp, không ngừng quẩn quanh, khiến lòng người bị khuấy đảo.

Yến Trầm không ngờ anh lại đột ngột tiến gần đến như thế, để lại một câu nói mập mờ rồi lại thoái lui, giữ khoảng cách vừa đủ.

Hơi ấm từ câu nói vẫn lưu lại bên tai, giống như ngọn nến vừa bị gió thổi qua. Không quá bỏng rát, nhưng vành tai cậu đã đỏ bừng lên.

Giang Du hỏi về độ ẩm?

Tất nhiên rồi. Yến Trầm nuốt khan một cái, trong mắt như có một ngọn lửa âm u bùng lên. Người này vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không, nhưng cậu biết rõ nhiệt độ trong khoang miệng anh, thậm chí biết được cổ họng anh siết chặt thế nào...

Khát vọng bị dồn nén lại bị khơi gợi chỉ bằng một câu nói. Giống như lửa lớn gặp gió mạnh, chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp nơi, lửa cháy ngút trời.

Yến Trầm nhắm mắt lại. Giờ đây cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập thế nào. Hơi thở bị ép buộc thay đổi, trở nên gấp gáp và rối loạn. Trái tim như từng nhịp đập vào lồng ngực, khiến cả bàn tay cũng khẽ run.

Cậu hít sâu một hơi. Trong các môn thi đấu như bắn súng, trạng thái tâm lý rất quan trọng. Một tâm thế bình thản là tốt nhất, bằng không sẽ rất dễ ảnh hưởng đến phong độ.

Rõ ràng đối phương cố ý làm vậy.

Giang Du nhìn người đang đứng yên trước bia bắn, khẽ cong môi, cất tiếng hỏi nhẹ nhàng: "Sao không tiếp tục?"

Ánh mắt Yến Trầm hơi tối lại, nhưng sau một lúc lại nhếch môi cười: "Đương nhiên sẽ tiếp tục." Độ cong trên khóe miệng vẫn giữ nguyên, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, mà là sự sắc bén đáng sợ.

Nếu là người bình thường, chỉ e đã sợ hãi trước ánh mắt của cậu, nhưng Giang Du không thế. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, chậm rãi nói: "Vậy phiền nhanh lên."

Yến Trầm thu lại ánh nhìn, đặt tâm tư vào bia ngắm trước mắt.

Cậu nâng súng, ngón trỏ khẽ đặt lên cò, bóp nhẹ, viên đạn cuối cùng xuyên qua gió, lao thẳng về phía trước.

Có lẽ chưa đến một giây, nhưng khoảnh khắc ấy chắc chắn là một giây phút căng thẳng cho cả hai. Hai đôi mắt cùng dõi theo đường đi của viên đạn, chỉ khi nhìn thấy nó rơi trúng mục tiêu thì mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.

Phát thứ ba: Vòng tám.

Yến Trầm thua.

Cậu đặt súng xuống, chậm rãi thu tay lại, sau đó bước đến trước mặt Giang Du.

Rõ ràng là thua, nhưng trên gương mặt lại không có chút nào vẻ thất vọng, ngược lại còn luôn mang theo nụ cười, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm đến đáng sợ.

Yến Trầm cười như không cười, mở lời: "Giang tổng, thủ đoạn hay thật."

Giang Du cũng cười: "Yến thiếu, quá khen rồi."

Ánh mắt hai người giao nhau, giữa họ bừng lên chiến ý chỉ có đối phương mới hiểu, như thể có một ngọn lửa vô hình bốc cháy dữ dội, nóng bỏng và quyết liệt.

Cả hai cùng bước ra ngoài, bên ngoài là xe cộ như nước chảy, dòng xe trên cầu vượt tuôn như thác lũ, tiếng còi xe vang lên bên tai, đèn đỏ nhấp nháy ở phía xa, mọi thứ ồn ào nhưng cũng đầy náo nhiệt.

Yến Trầm bất ngờ lên tiếng: "Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa đến chỗ em lần nào, giờ qua đó ngồi một chút nhé?"

Ở đó có vài thứ, chắc chắn sẽ mang lại cho anh một đêm khó quên cả đời.

Giang Du gật đầu đồng ý.

Yến Trầm dẫn anh đi, mất bốn mươi phút lái xe, Giang Du đến nơi, là một căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, trang trí rất sang trọng, nhưng trông giống căn hộ mẫu, hầu như chưa được ở nhiều lần.

Giang Du bước đến bên cửa sổ, đối diện cửa sổ sát đất là tòa nhà chọc trời, đưa mắt nhìn xa, toàn bộ phong cảnh đều thu vào tầm mắt, không gian cực kỳ thoáng đãng. Anh khẽ cười nói: "Rất đẹp, ánh sáng cũng rất tốt."

Yến Trầm nói tùy ý: "Anh thích thì chuyển qua đây ở." Dù rằng cậu cảm thấy nơi Giang Du ở thoải mái hơn, anh đặc biệt chú ý đến tiểu tiết, nhìn qua không có vẻ xa hoa, nhưng giường đệm hay ghế ngồi đều rất dễ chịu.

Giang Du nói: "Anh quen ở chỗ mình rồi." Căn hộ ấy là do anh tự trang trí, đã bỏ ra rất nhiều tâm sức.

Yến Trầm rút từ ngăn kéo ra một bao thuốc, xé ra rồi châm một điếu: "Anh có yêu cầu gì không?" Dù sao thì cậu đã thua cược đầu tiên.

Giang Du khẽ gõ ngón tay lên cửa kính, nghiêng đầu nói: "Chưa nghĩ ra."

Yến Trầm gạt tàn thuốc, thực ra cũng chỉ hỏi vu vơ, từ nãy giờ cậu đã quyết định xong rồi, sớm đã tính toán để đối phương không thể rời khỏi căn phòng này.

Cậu lại nhìn về phía Giang Du, cười nói: "Qua phòng ngủ xem thử nhé?"

Giang Du đứng dậy, khẽ mỉm cười: "Được."

Vừa bước vào phòng ngủ, tiếng khóa cửa vang lên, Giang Du còn chưa kịp xoay người thì đã bị một lực mạnh đẩy ngã lên giường, lưng va đập đến đau nhói.

Giang Du nhắm mắt lại, rồi mở ra, bình tĩnh nói: "Lại giở trò cũ à?"

Yến Trầm cúi người đè lên anh, ánh mắt như có ngọn lửa cháy hừng hực. Cậu cắn mạnh lên môi đối phương, môi răng quấn quýt, cướp đi dưỡng khí. Một tay khác thì tìm kiếm trong ngăn kéo: "Chẳng lẽ anh không rõ lòng em sao?" Cậu đã muốn mạnh tay với người này chẳng phải chỉ một hai ngày, đối phương cũng theo cậu vào phòng ngủ, chuyện này coi như chắc chắn rồi.

Cậu gần như sốt ruột tìm đồ trong ngăn kéo, ghé sát bên tai Giang Du, nói: "Ban đầu em định nhẹ nhàng hơn chút, nhưng anh khiến em phát điên lên mất."

Giang Du lật người đè cậu xuống, liếc thấy thứ trong tay đối phương, một tay ấn mạnh cổ tay cậu, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Muốn nhẹ nhàng hơn mà nhà lại có cả còng tay?"

Yến Trầm dùng cạnh tay chặt xuống, nhưng đối phương nghiêng đầu tránh được. Cái chân định đá lên cũng bị đối phương đè xuống, quấn lấy không thể cử động. Ngực cậu phập phồng, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn và thỏa mãn: "Cho nên em mới nói là muốn nhẹ nhàng mà, chiếc còng tay này là đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy, thích không?"

Còn chưa đợi Giang Du trả lời, cậu đã vội nói tiếp: "Em còn chuẩn bị cả roi và nến, đều để trong phòng ngủ này, tối nay đảm bảo anh không quên được."

Giang Du tránh khỏi cảm giác lạnh buốt trên cổ tay, nâng đầu gối đè lên ngực Yến Trầm, hai tay giữ lấy cổ tay đối phương rồi ấn mạnh xuống đầu giường. Anh lật tay, dùng sức bóp chặt cổ tay cậu, rồi nghe thấy tiếng kim loại vang lên. Cổ tay phải của Yến Trầm bị còng chặt vào đầu giường.

Giang Du nắm lấy cổ tay trái của cậu, chậm rãi đưa lên môi hôn một cái, nửa người đè lên cậu, ánh mắt hạ thấp, giọng nói vang lên: "Lì lợm không sửa."

Yến Trầm bật cười: "Mẹ kiếp, cái vẻ tri thức biến thái của anh đấy."

Khóe môi Giang Du cũng mang theo ý cười: "Không thích à?"

Đồng tử Yến Trầm vì phấn khích mà giãn lớn, gần như thở dốc nói lớn: "Thích chết đi được, em nhìn anh mà muốn—, thực sự chỉ muốn— thẳng vào mặt anh thôi."

Giang Du buông cậu ra, đứng dậy mở tủ quần áo, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là roi và nến, đủ các loại đều có, không thiếu món nào. Anh thản nhiên bỏ qua, lấy một chiếc áo choàng tắm: "Anh đi tắm."

Yến Trầm nằm trên giường nhìn anh rời đi, không lâu sau người đã quay lại, khoác áo choàng, còn mang theo hơi nước.

Ánh mắt Yến Trầm sáng lên: "Hoa sen vừa nở khỏi nước."

Sau đó bông hoa sen ấy giơ lên thứ trong tay mình: "Vừa thấy lúc nãy đây."

Yến Trầm nhìn lọ dầu bôi trơn trong tay anh, thậm chí còn có chút tự hào: "Là em chuẩn bị riêng cho anh đấy. Nhìn thấy mấy thứ trong tủ rồi chứ? Tất cả đều là vì anh."

Cho đến giờ phút này, dù một tay đã bị còng lại, Yến Trầm vẫn không cảm thấy nguy hiểm. Nguyên nhân là vì cậu đã từng không chỉ một lần muốn mạnh tay với Giang Du nhưng lại bị trấn áp. Thậm chí ở nhà đối phương, cậu còn bị dùng thắt lưng trói cổ tay, cố định vào đầu giường, nhưng chẳng có gì xảy ra. Lần này, đương nhiên Yến Trầm cũng nghĩ rằng sẽ chẳng có gì xảy ra.

Giang Du không nói gì, chỉ đứng trên cao nhìn xuống, chậm rãi mở bao bì.

Động tác của anh không nhanh, thậm chí vô cùng từ tốn. Sau khi đổ thứ bên trong ra, anh dùng ngón tay xoa nhẹ, một mùi thơm thoang thoảng vương trên chóp mũi: "Mùi khá dễ chịu."

Yến Trầm tựa đầu nhìn, ánh mắt dán chặt vào đôi tay ấy: "Rất hợp để bấu lấy ga giường, hoặc là kiểu 'rồng trắng quấn cột'." Da tay mỏng, mạch máu xanh nhạt nổi lên dưới lớp da, khớp xương rõ ràng mà mạnh mẽ.

Giang Du khẽ cười, ngón tay liền chạm tới.

Cảm giác như đang chạm vào ngọc thượng hạng.

Giang Du là một người thuần hóa giỏi.

Con mãnh thú trong rừng nhảy vọt lên, quấn quýt với anh, thân thiết đến mức muốn khóc.

Giang Du không hề keo kiệt. Anh vuốt ve đầu con mãnh thú từng chút một, bàn tay lướt trên đỉnh đầu cậu, xoay nhẹ.

Mãnh thú khóc, nước mắt lấp lánh nhỏ xuống mu bàn tay của Giang Du, rơi khắp thân mình, khóc đến mức bệ rạc.

Giang Du cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, rồi chậm rãi thoa lên gương mặt cậu. Anh khẽ cười, ghé sát tai nói: "Tay không chỉ để bấu ga giường, mà còn để..." Vừa thốt ra hai chữ, sắc mặt Yến Trầm lập tức thay đổi.

Đồng tử cậu co rút: "Anh dám!"

Ngón trỏ của Giang Du thon dài, khoảng cách giữa các khớp xương dài, linh hoạt mà mạnh mẽ, hẳn là cực kỳ phù hợp để chơi piano.

Trên trán Yến Trầm, gân xanh nổi lên, tay phải siết chặt, mạch máu nhô rõ.

Một khúc nhạc hoa mỹ kết thúc, Giang Du cười khẽ: "Tìm được rồi, đúng không?"

Yến Trầm nhìn đôi môi ấy, như con cá mắc trên thớt. Ánh mắt của cậu vẫn vô cùng dữ dằn: "Anh đúng là không tiếc công sức."

Giang Du cười nhẹ: "Miễn là thu lại được."

Anh nhìn thoáng qua nơi vừa thuần phục, nhàn nhạt nói: "Giờ đến lúc...anh thu lãi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro