Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Ánh mắt của Yến Trầm trong khoảnh khắc ấy thay đổi.

Đôi mắt phượng vốn sắc bén của cậu, khi nhìn chằm chằm vào ai đó như vậy, trông giống hệt dã thú đã khóa chặt con mồi. Con ngươi đen trắng rõ ràng như đang kìm nén ngọn lửa, xoáy thành một vòng xoáy rực cháy, nóng bỏng và bức bách.

Cậu dán mắt vào đôi môi của Giang Du, ánh nhìn tối lại. Sau đó, như đang thưởng thức mùi vị, cậu chậm rãi liếm môi mình. Vết thương truyền đến cảm giác nhói buốt, khiến cậu có chút phấn khích: "Thêm lần nữa đi."

Đầu lưỡi của cậu đỏ tươi.

Nước làm ướt đẫm mái tóc, từng lọn nặng trĩu rũ xuống. Xương lông mày hơi nhô cao, đường nét xương hàm rõ ràng. Gương mặt lúc nào cũng trắng bệch, một màu trắng lạnh, trắng tái nhợt đầy âm u.

Thế nhưng đầu lưỡi cậu lại đỏ tươi, môi cũng đỏ.

Không phải sắc đỏ căng mọng như cánh hoa mang sức sống mãnh liệt, mà là một màu đỏ thẫm do vệt máu khô đọng lại. Tựa như ma cà rồng trong tòa lâu đài cổ vừa liếm qua máu tươi, hay một chiếc bình sứ lạnh lẽo mới được đào lên từ lòng đất, loang lổ hai vệt máu đỏ.

Là một gam màu đầy vẻ yêu dị.

Giang Du khựng lại một giây rồi dời ánh mắt đi.

Anh mỉm cười nhàn nhạt: "Thôi bỏ đi." Giang Du thản nhiên nói: "Miễn cho cậu lại kéo tôi xuống nước nữa. Một hai lần thì không sao, nhưng không có gì đảm bảo tôi có thể chịu đựng được nhiều lần như vậy."

Nếu chẳng may bị nước sặc vào phổi, chết đuối cũng chẳng phải chuyện lạ.

Yến Trầm khẽ nâng mí mắt, bật cười khẩy: "Đừng làm như anh đáng thương lắm. Không phải anh cũng kéo tôi chìm xuống nước sao?"

Cậu như chợt nhớ ra điều gì, trên gương mặt hờ hững hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Chuyện này, anh cũng được lợi đấy thôi?"

Thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Nếu không có thứ gì thực tế trong tay, với tính cách của người này, làm sao có thể bình thản bỏ qua như vậy.

Giang Du chỉ cười, những chuyện đã rõ ràng giữa hai người, nếu cố phủ nhận thì quá giả tạo. Anh nhẹ giọng nói: "Cục diện đôi bên cùng có lợi, bí thư Yến cũng hy vọng thấy được điều đó."

Lần này, Yến Trầm bật cười thành tiếng, tiếng cười vang lên từ cổ họng, mang theo chút châm chọc.

Giang Du không muốn tiếp tục đứng giữa hồ bơi nói chuyện. Anh quay người, chống tay lên thành hồ bơi để trèo ra ngoài. Lần này, phía sau không còn ai quấy phá nữa. Anh lấy một chiếc khăn tắm lớn trên ghế lau mặt, nhưng quần áo ướt sũng dính chặt vào người, lau thế nào cũng không sạch. Cuối cùng, Giang Du dứt khoát bước vào phòng tắm bên cạnh, tắm rửa qua loa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi anh bước ra, đã chỉnh trang mọi thứ gọn gàng, Yến Trầm vẫn còn trong hồ bơi. Cậu thả lỏng cơ thể, ngửa mặt nổi trên mặt nước, hai cánh tay dang rộng. Dòng nước bên dưới khẽ lay động, cả người cậu trông như một nhành rong biển đang trôi lững lờ.

Đèn trần trên bể bơi được thiết kế theo hình bầu trời xanh mây trắng, ánh sáng trong trẻo và ấm áp. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách vang vọng, bầu không khí bỗng trở nên yên bình và dễ chịu lạ thường.

Không biết vì sao, bước chân vốn định rời đi của Giang Du lại dừng lại. Anh nằm xuống chiếc ghế dài bên hồ bơi, tư thế thả lỏng thoải mái.

Yến Trầm mở mắt, ánh nhìn rơi xuống người Giang Du. Anh đã thay một bộ quần áo rộng rãi làm từ chất liệu cotton, vải trông mềm mại và vừa vặn. Cả người toát lên vẻ nhàn nhã thoải mái.

Trông có vẻ... rất dễ chiếm đoạt.

Chẳng khó khăn chút nào.

Yến Trầm cảm thấy trong lòng có gì đó lại rục rịch ngọ nguậy. Tựa như một chiếc lông vũ khẽ quét qua trái tim, khi nặng khi nhẹ, nhồn nhột khó chịu. Không chạm vào được thì chỉ càng thêm ngứa ngáy.

Cậu dứt khoát đổi tư thế, nằm sấp bên thành hồ bơi, hất cằm ra lệnh: "Lấy cho tôi một chai rượu."

Lúc nãy vào đây, cậu đã nhìn thấy tủ rượu, bên trong có không ít rượu ngon.

Giang Du bị thái độ ngang ngược này làm cho bật cười. Anh mở mắt, đáp: "Yến thiếu, làm phiền người khác thì cũng nên lịch sự một chút. Hơn nữa, rượu đó là của người khác."

Giang Du vốn không có nhu cầu với rượu, hay nói đúng hơn, anh luôn giữ khoảng cách với những thứ có tính gây nghiện như rượu và thuốc lá. Tủ rượu kia vốn là của Tịch Hàn.

Yến Trầm vỗ vỗ mặt nước, hoàn toàn không để tâm: "Tôi không được uống sao?"

Vẫn là dáng vẻ ngạo mạn ngang tàng như trước, thiên hạ này cậu đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.

Khóe môi Giang Du nở nụ cười, anh đứng dậy lấy một chai rượu đưa qua, tiện tay còn mang theo một chiếc ly. Yến Trầm không khách sáo, mở nắp chai, rót đầy ly rồi uống cạn trong một hơi.

Rượu màu hổ phách tràn ra, hương thơm nồng nàn dễ chịu, khi vào miệng còn mang theo chút ngọt dịu, rượu trôi xuống cổ họng, đôi mắt cậu khẽ nheo lại đầy thỏa mãn. Bất ngờ, cậu hỏi: "Khi nào anh mới chịu lên giường với người khác?"

Giang Du giơ tay che mắt, hờ hững đáp: "Chắc là trong mối quan hệ yêu đương."

Yến Trầm hừ lạnh: "Thật là nhiều tật xấu."

Giang Du: "......"

Anh liếc nhìn người trong hồ nước, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên vi diệu: "Không sánh bằng cậu, chẳng kén chọn gì."

Yến Trầm hoàn toàn không để tâm, cậu thoải mái nhún vai, ánh mắt nhìn Giang Du như đang nhìn món đồ thuộc về mình: "Vậy thì chúng ta đang trong mối quan hệ yêu đương rồi."

Giang Du bị giọng điệu chắc nịch này làm cho bật cười. Trong đôi mắt anh ánh lên tia sáng mơ hồ, hàng mày khẽ nhướn lên mang theo vài phần phong lưu, khóe môi cũng nở một nụ cười nhạt: "Cậu dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ yêu đương với người hai ngày trước còn hạ thuốc, muốn cưỡng ép tôi?"

Yến Trầm khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm nhìn anh: "Anh là người thế nào, tôi rõ hơn ai hết. Đừng giả bộ thanh cao như vậy, nhìn thôi đã mất hứng."

Giang Du không phủ nhận.

Yến Trầm lại uống thêm một ngụm rượu, đột nhiên nói: "Tôi đói rồi."

Bữa trưa cậu hầu như không ăn gì, giờ ngâm mình dưới nước lại càng cảm thấy đói cồn cào.

Ngón tay Giang Du khẽ gõ nhẹ lên mặt ghế: "Nhà họ Giang chỉ có thức ăn vào giờ cơm, bây giờ nhà bếp đã đóng cửa rồi."

Yến Trầm ngẩn ra, nhíu mày: "Nghiêm ngặt đến vậy sao?" Cậu sớm đã nghe nói nhà họ Giang có nhiều quy tắc, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Thật sự tin rồi sao.

Chẳng lẽ không đến bữa thì không được ăn? Lùi một bước mà nói, dù không có cơm cũng phải có chút điểm tâm hay đồ ăn vặt chứ, sao có thể để khách nhịn đói?

Dễ lừa đến vậy sao.

Khóe môi Giang Du bất giác nhếch lên, anh đứng dậy: "Cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Giang Du đi lên từ tầng hầm, tâm trạng Yến Trầm khá tốt nên cũng theo sau. Cậu không vào bếp mà chỉ ngồi chờ ở phòng ăn, nhìn thấy Giang Du nói gì đó với đầu bếp. Một lát sau, một bát mì gà nóng hổi được bưng ra.

Sợi mì mềm mỏng, dùng đũa gắp lên còn có thể nhìn xuyên qua, bên trên rắc hành lá, rong biển và vài sợi thịt gà xé nhỏ. Nước dùng có màu trắng ngà, tỏa ra hơi nóng nghi ngút cùng hương thơm hấp dẫn.

Yến Trầm gắp một đũa đưa vào miệng, mềm mại, ấm áp, nhai nhẹ còn có chút dai dai. Một bát mì thanh đạm nhưng ấm áp, trôi xuống cổ họng rồi lan tỏa khắp dạ dày. Dạ dày vốn đã quen với rượu mạnh nay được an ủi, như một luồng hơi ấm lan tỏa đến tứ chi.

Yến Trầm đặt đũa xuống, thậm chí còn uống hai ngụm nước dùng. Cậu khẽ đặt tay lên bụng, lười biếng tựa người ra sau.

"Tôi buồn ngủ rồi."

Cậu ngáp dài một cái, lười nhác, giống như một con mèo lớn trên thảo nguyên vừa ăn no, chiếc đuôi vẫy qua vẫy lại.

Giang Du nhướn mày: "Bây giờ là ba giờ chiều, sao cậu lại buồn ngủ?" Giờ nghỉ trưa đã qua lâu rồi.

Yến Trầm lim dim mắt: "Sáng nay bốn giờ tôi mới ngủ."

Khoảng thời gian đó gần bằng giờ Giang Du thức dậy: "Vậy cậu dậy lúc mấy giờ?"

Yến Trầm như đã buồn ngủ đến mức mơ màng, lẩm bẩm đáp: "Bình thường là một, hai giờ chiều."

Ý tại ngôn ngoại: Vì hôm nay đến nhà anh nên tôi mới dậy sớm như vậy, là anh làm phiền giấc ngủ của tôi!!!

Giang Du thầm nghĩ, rốt cuộc là vì sao cậu ta lại đến nhà họ Giang, trong lòng không rõ sao? Nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra, chỉ đưa tay chỉ hướng: "Vào phòng khách nghỉ đi."

Nhà họ Giang tất nhiên có chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho khách, nhưng Yến Thanh Sơn chắc chắn sẽ không ngủ lại đây.

Ánh mắt Yến Trầm nhìn theo hướng tay anh chỉ, ước lượng khoảng cách, sau đó đứng dậy đầy khó chịu, tiến tới sô pha trong phòng khách, ngả người nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ.

Giang Du nhướn mày, nhưng cuối cùng không nói gì.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Trần Phục Áng. Hai ngày trước anh đã nhờ đối phương đi xét nghiệm lọ máu, có lẽ kết quả đã có.

Ánh mắt Giang Du lướt qua người đang ngủ bên cạnh, sau đó vuốt ngón tay từ chối cuộc gọi.

Anh nhắn tin qua WeChat: "Kết quả có rồi sao?"

Đầu dây bên kia trả lời: "Có rồi, tôi đã đưa đến một cơ quan kiểm nghiệm có thẩm quyền."

Giang Du tựa lưng vào ghế, nhìn Trần Phục Áng gửi báo cáo xét nghiệm qua. Trong bức ảnh, các chỉ số đều bình thường.

Đối phương nói: "Trong máu của cậu có phát hiện etomidate, đây là một loại thuốc gây mê, thường được sử dụng trong gây mê toàn thân."

"Hỏi qua bác sĩ rồi, tương đối an toàn, cậu có thể yên tâm."

Giang Du nhìn chằm chằm bốn chữ "gây mê toàn thân", tay anh vô thức đưa lên định chạm vào tai trái của mình. Nhưng khi tay mới giơ lên một nửa, anh lại hạ xuống, trên gương mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như thường.

Ánh mắt anh cụp xuống, nhìn Yến Trầm đang ngủ.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể dễ dàng quan sát khuôn mặt của cậu, hơi thở đều đặn, nhịp nhàng. Hàng mi dài đổ bóng xuống mí mắt, tạo thành một vệt tối mờ ảo.

Tư thế ngủ rất xấu, tay chân dang rộng, thoải mái tùy ý. Giữa hàng chân mày vẫn phảng phất một tia lệ khí chưa tan.

Giang Du nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi. Anh yên lặng đứng dậy, lấy từ trong phòng một chiếc chăn lông mềm mại, mở ra nhìn thêm hai giây, sau đó lặng lẽ đắp lên người kia.

Tổng giám đốc của Giang Thịnh sau ba ngày nghỉ phép đã quay trở lại vị trí làm việc.

Vào thứ Ba, Giang Du bước vào văn phòng của mình, mới làm việc được một tiếng thì trợ lý gõ cửa: "Giang tổng, phó giám đốc Từ Hiên hỏi anh có tiện không? Anh ấy có công việc quan trọng cần báo cáo."

Từ Hiên chính là phó giám đốc chi nhánh Giang Nam do Giang Du phái đi, còn giám đốc là do Đinh Hiền bổ nhiệm.

Giang Du hỏi: "Người đang ở đâu?"

Trợ lý nhìn tin nhắn trong tay: "Phó giám đốc Từ hiện đang ở tầng dưới."

Văn phòng của Giang Du nằm ở tầng 23, mấy tầng này đều là khu văn phòng của Giang Thịnh, Từ Hiên lúc này chắc hẳn đang ở tầng 22.

Giang Du nhìn thoáng qua thời gian: "Bảo anh ta lên đây."

Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Từ Hiên bước vào.

Anh ta đầu tiên báo cáo tình hình gần đây của chi nhánh Giang Nam, đưa ra các tài liệu và bảng biểu cho Giang Du xem qua, sau đó nói về các kế hoạch tiếp theo. Tất cả đều là báo cáo công việc bình thường.

Cuối cùng, vẻ mặt Từ Hiên lộ ra chút do dự, anh ta ngẩng đầu nói: "Giang tổng, có vài chuyện tôi muốn báo cáo riêng với cậu."

Giang Du giữ thái độ ôn hòa: "Nói đi."

Từ Hiên nói: "Tôi phát hiện giám đốc có một vài hành vi không đúng quy định."

Lông mày Giang Du hơi nhướng lên, vẻ mặt không hề nhiệt tình cũng không hề thay đổi sắc mặt, anh vẫn thản nhiên mở miệng: "Hành vi không đúng quy định gì?"

Từ Hiên nói rất lưu loát, có lẽ đã sắp xếp lời nói trong đầu vô số lần, anh ta nói liền một hơi:

"Có vài dự án không qua tay tôi, tôi tình cờ phát hiện các công ty đó không đáp ứng đủ tiêu chuẩn đầu tư của Giang Thịnh, nhưng ủy ban đứng đầu là giám đốc vẫn phê duyệt. Các dự án này ít thì ba mươi triệu, nhiều thì bảy mươi triệu, tổng cộng có bốn, năm dự án như vậy."

Anh ta nhìn về phía Giang Du, khẽ hít một hơi, nói nhanh: "Tôi có lý do để nghi ngờ giám đốc có giao dịch không minh bạch với các công ty đó, cấu kết với nhau. Ngoài ra, giám đốc còn phê duyệt cho bộ phận tài chính được hoàn trả học phí MBA, nhưng theo tiêu chuẩn của công ty, nhân viên tài chính hoàn toàn không đủ điều kiện để được hoàn trả."

Giao dịch không minh bạch giữa giám đốc đầu tư và công ty dự án có nghĩa là nhận hối lộ, đưa những công ty không đủ tiêu chuẩn vào phạm vi đầu tư, sau khi thành công sẽ nhận lại từ 2% đến 5% hoa hồng. Nửa tháng trước, Giang Du đã sa thải vài nhân viên vì chuyện này.

Học phí chương trình MBA bán thời gian tại Giang Nam cần khoảng hai năm rưỡi, học phí toàn bộ khóa học khoảng ba đến bốn trăm nghìn. Giang Thịnh có chính sách phúc lợi hỗ trợ hoàn trả học phí này, nhưng quy trình phê duyệt rất nghiêm ngặt.

Hôm nay Từ Hiên đến là để tố cáo giám đốc nhận hối lộ, đồng thời ám chỉ rằng giám đốc và nhân viên tài chính có mối quan hệ cá nhân không thích hợp. Dù là chuyện nào, cũng đủ để khiến giám đốc bị sa thải.

Sau khi Từ Hiên nói xong, anh ta có chút lo lắng nhìn tổng giám đốc, nhưng phát hiện người trước mặt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đan vào nhau: "Có chứng cứ không?"

Từ Hiên hơi sững người. Dù là nghi ngờ giám đốc nhận hối lộ hay lợi dụng chức quyền, tất cả đều chỉ là suy đoán của anh ta. Nhưng nếu nói về chứng cứ, thật sự là không có.

Giọng nói của Giang Du rất nhạt, ngữ điệu vẫn bình thản: "Mỗi ngày tôi đều nhận được vô số thư tố cáo, vạch trần sai phạm của nhân viên trong công ty. Nếu như mỗi lần nghe nói tôi đều lập tức điều tra xử lý, vậy Giang Thịnh cũng không cần phải làm việc nữa."

Giang Du giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng cốc cốc cốc dường như vang vọng trong cơ thể người khác, anh nói: "Anh quay về làm việc tiếp đi. Về phần giám đốc, tôi sẽ xử lý. Hơn nữa..." Giọng nói của Giang Du hơi trầm xuống: "Chuyện đầu tư không hợp lệ, càng ít người biết càng tốt. Anh hiểu ý tôi chứ?"

Từ Hiên thật sự sững sờ.

Anh ta được điều từ tổng bộ xuống, đương nhiên biết rõ sự tranh chấp giữa tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị. Giám đốc chi nhánh kia là người do chủ tịch đích thân bổ nhiệm. Nếu chuyện này bị phanh phui, chẳng phải sẽ trực tiếp áp chế được chủ tịch sao? Tại sao lại muốn giữ kín?

Giang Du không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nói: "Giang Thịnh sẽ không phụ lòng bất kỳ nhân viên nào có trách nhiệm, cũng sẽ không dung túng bất kỳ kẻ nào vô trách nhiệm. Anh cứ làm tốt công việc của mình, những gì đáng có đều sẽ có."

Từ Hiên gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.

Giang Du cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn, nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn.

Nghiệp vụ ở chi nhánh Giang Nam rất nhiều, nếu để lộ ra chuyện đầu tư không hợp lệ, ảnh hưởng sẽ rất lớn, thậm chí có thể khiến các nhà đầu tư mất niềm tin vào năng lực của Giang Thịnh. Vì một Đinh Hiền mà làm tổn hại danh tiếng của Giang Thịnh, Giang Du sẽ không làm chuyện đó.

Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống bàn, thầm nghĩ đã đến lúc chuẩn bị thu dọn rồi.

Kể từ khi Yến Trầm rời khỏi nhà cũ của Giang gia vài ngày trước, cậu không hề liên lạc với Giang Du. Nhưng không ngờ lần gặp lại tiếp theo lại là ở một nhà hàng.

Giang Du đang cùng một nhóm người đi vào, có cả nam lẫn nữ. Mọi người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, không biết Giang Du nói gì mà cô gái bên cạnh bật cười che miệng, dáng vẻ vô cùng rạng rỡ.

Yến Trầm nheo mắt lại, chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Tống Minh nhìn theo ánh mắt cậu, sững sờ nói: "Là người nhà họ Lâm, còn có Trần Phúc Áng, chắc là tụ họp cùng nhau?"

Yến Trầm cầm điện thoại, giơ tay gọi một cuộc. Tống Minh không biết cậu gọi cho ai, chỉ nghe thấy giọng điệu của người kia có chút khó đoán: "Một lát nữa tôi qua đó."

Tống Minh ngạc nhiên phát hiện Giang Du cũng lấy điện thoại áp vào tai, ánh mắt hướng về phía này.

Không biết hai người nói gì, Yến Trầm cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên bàn.

Âm thanh có hơi lớn, khiến mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đây.

Yến Trầm khẽ nhếch môi, chậm rãi mở miệng: "Anh ấy là người yêu của tôi."

Hai chữ người yêu từ miệng cậu nói ra, không hề mang theo chút dịu dàng nào, ngược lại còn đầy vẻ châm chọc và đùa cợt.

Tống Minh: ......

Lừa ai đấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro