Chương 17
Giang Du khẽ gõ nhẹ ngón tay, giây tiếp theo trên mặt anh xuất hiện một nụ cười: "Yến thiếu."
Anh nhìn thấy đối phương càng lúc càng đến gần, sau đó quay sang người phụ nữ váy đỏ bên cạnh: "Xin lỗi, tiểu thư." Giọng anh ôn hòa, dù là lời từ chối cũng vô cùng lịch thiệp: "Hôm nay không tiện, bạn tôi đã đến rồi."
Người phụ nữ váy đỏ ban đầu ánh mắt còn mang theo vài phần nuối tiếc, nhưng khi ánh mắt rơi vào người đàn ông đứng bên cạnh, sắc mặt cô hơi thay đổi. Người đàn ông này có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng mùi rượu trên người cậu ta nồng đậm, dù có gió đêm thổi qua vẫn không xua tan được mùi men cay nồng ấy.
Đây là một góc vắng vẻ, đàn ông uống rượu và phụ nữ độc thân ở cùng nhau thế này, nhìn thế nào cũng không an toàn, huống hồ người đàn ông mang theo mùi rượu này còn là một kẻ "nổi danh".
Cô miễn cưỡng mỉm cười nói một câu rồi vội vã rời đi. Bóng váy đỏ bay bay trong gió, bất kể nhìn thế nào cũng mang theo một loại tư thái né tránh.
Người ta thường nói: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Với lối sống phóng túng của người kia, có thể làm bạn với cậu chắc chắn cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.
Giang Du không biết cô đang nghĩ gì, dù có biết anh cũng sẽ không để tâm.
Người bên cạnh vô cùng tự nhiên ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo một cách tùy ý. Bộ âu phục phẳng phiu căng chặt, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc và đẹp đẽ.
Yến Trầm nheo mắt nhìn theo bóng dáng màu đỏ biến mất nơi cuối hành lang, sau đó mới quay đầu lại, nở nụ cười như có như không: "Giang thiếu thật có phúc, hôm nay tôi lại phá hỏng chuyện tốt của anh rồi."
Giang Du thoáng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Người này hôm nay uống không ít, khóe mắt dài hẹp hơi hạ xuống, mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh và một chút phóng túng. Dù uống nhiều như vậy nhưng khuôn mặt vẫn không hề đỏ lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như thường, chỉ có đôi môi mỏng được rượu thấm ướt càng thêm diễm lệ.
Ngón tay Giang Du vô thức khẽ xoay xoay, như đang kiềm chế điều gì đó. Trong mắt anh chậm rãi hiện lên vài phần hứng thú, nhưng khi ánh mắt cụp xuống thì lại che giấu tất cả, vẫn là vẻ trầm tĩnh, nhã nhặn thường ngày.
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói chậm rãi như gió lạnh đầu đông lướt qua mái hiên: "Yến thiếu nói gì vậy, chúng tôi chỉ trò chuyện vài câu thôi, đâu có phúc khí nào mà cậu nói chứ."
Người bên cạnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo trên cùng được mở ra một cách lười biếng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kim loại. Toàn bộ trang phục đều rất thoải mái, nhưng khí chất trên người cậu lại cao quý nổi bật.
Ánh mắt Yến Trầm dạo quanh người Giang Du một vòng, trong lòng khẽ tặc lưỡi. Ngay cả cậu cũng phải thừa nhận, những gì Tống Minh nói không sai, trách sao ở thủ đô có bao nhiêu người muốn gả con gái cho anh.
Gả qua...
Chậc.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi eo của Giang Du, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt vốn vì men say mà giãn ra nay lại càng sáng rực. Cậu nhếch môi hỏi: "Giang thiếu có bạn gái chưa?"
Câu hỏi này thực sự hơi thiếu lịch sự. Xét cho cùng, họ cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, vậy mà đã dò hỏi chuyện riêng tư của người khác rồi.
May mà Giang Du luôn là người dễ nói chuyện.
Anh chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên, giọng nói ôn hòa như thường: "Không có."
Không có à...
Yến Trầm khẽ liếm môi, bàn tay cậu đặt lên vai Giang Du, hơi siết chặt, cảm nhận được cơ bắp săn chắc dưới lớp vải. Trên mặt cậu lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Giang thiếu đẹp như vậy, sao lại không có bạn gái nhỉ?" Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt đối diện. Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên làn da trắng mịn kia, ánh sáng tối mờ chiếu xuống cổ anh, làm nổi bật yết hầu nhô lên rõ ràng, mạch máu mờ mờ dưới làn da.
Trên giường, khi thống khổ đến cực hạn, cổ và thái dương sẽ nổi gân xanh, căng chặt đến méo mó khuôn mặt, cả người đỏ bừng vì nhẫn nhịn.
Nếu như Giang Du ở trong trạng thái ấy...
Yến Trầm nuốt khan, yết hầu di chuyển lên xuống.
Nếu là dáng vẻ ấy, chắc chắn sẽ rất, rất... đẹp.
Giang Du cảm nhận được bàn tay đang chầm chậm xoa nhẹ trên vai anh. Trong mắt anh lộ ra vài phần lười nhác, anh khẽ cười: "Có lẽ là tôi chưa đủ tốt."
Yến Trầm thuận miệng tiếp lời: "Giang thiếu sao lại tự hạ thấp mình như vậy." Bàn tay cậu nhẹ nhàng trượt xuống, dừng lại nơi eo anh, lòng bàn tay mở ra, giống như một con dã thú thèm khát muốn nuốt chửng miếng mồi.
Hơi thở phả vào bên tai, mang theo hơi nóng của men rượu. Giọng cậu trở nên ám muội: "Giang thiếu, anh rất tốt."
Ngay lúc bàn tay Yến Trầm sắp siết lấy eo của Giang Du, anh bỗng nhiên đứng dậy.
Khoảnh khắc bàn tay khép lại, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo.
Nụ cười bên môi Yến Trầm khựng lại.
Cậu ngẩng mắt nhìn lên, chỉ thấy Giang Du cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Vừa nãy có một con côn trùng bò qua, tôi sợ nó làm người khác bị thương."
Nói xong, anh dịch chân qua một bên.
Dưới đôi giày da bóng loáng, một con côn trùng đen đã bất động.
Yến Trầm dừng ánh mắt ở đó, sau đó chậm rãi nhếch môi.
Cậu thu tay về, chậm rãi đứng lên, khoác tay lên vai Giang Du, cười nhẹ: "Nếu Giang thiếu ghét nơi này có côn trùng, tôi có một chỗ, hay là anh đến chỗ tôi ngồi một lát?"
Ánh mắt Giang Du nheo lại.
Anh thu hết thần thái, hơi thở và ánh lửa ẩn trong mắt Yến Trầm vào đáy mắt. Suy tư giao tranh trong im lặng, nửa là hứng thú vì sắc đẹp, nửa lại là sự thận trọng.
Người này sau lưng còn có nhà họ Yến.
Giang Du nhắc nhở bản thân trong lòng.
Đông thành, còn có cuộc thay đổi cổ đông sau một năm nữa, nếu vào thời điểm này xảy ra chuyện gì, rắc rối mang đến tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Nghĩ đến những điều này, ánh nhìn trong mắt Giang Du dần dần hạ xuống, sau đó thay bằng sự thanh tỉnh như sương tuyết.
Yến Trầm thấy anh không nói gì, khóe môi vẫn mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt. Cậu từ tốn nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Giang thiếu không muốn đi sao?"
Trong giọng điệu đã ẩn chứa sự không vui, xen lẫn vài phần cảnh cáo, hòa cùng gió đêm mang theo hơi lạnh.
Dưới ánh đèn đường, Yến Trầm không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Giang Du, cậu chỉ thấy anh dừng lại trong chốc lát, sau đó cười nhẹ nói: "Tất nhiên là không rồi."
Giang Du thu lại gương mặt quá mức xinh đẹp của cậu vào đáy mắt, một lúc lâu sau, anh thản nhiên nói: "Yến thiếu đã mời, sao tôi có thể từ chối được chứ?"
Ánh mắt giao nhau, Yến Trầm bật ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng. Cậu thân mật vỗ nhẹ lên vai Giang Du, giọng nói mang theo niềm vui: "Tôi thích nhất là những người thông minh như Giang thiếu vậy."
Ba chữ cuối cùng được nhấn mạnh, như thể đang cố ý nhắc nhở điều gì.
Nụ cười trên môi Giang Du không thay đổi, hàng mi dày che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong.
Hai người men theo con đường nhỏ, chỉ mất vài phút đã đứng trước một tòa kiến trúc. Cao hai tầng, diện tích không lớn nhưng vô cùng lộng lẫy xa hoa.
Lên tầng hai, đứng trước một cánh cửa gỗ, Yến Trầm đưa tay làm một động tác mời chào: "Giang thiếu, mở cửa xem đi."
Giang Du mỉm cười đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là một chiếc giường lớn, hương tinh dầu nhẹ nhàng vấn vít quanh chóp mũi, là mùi hương nồng đậm của hoa hồng. Xa hơn nữa là một tấm bình phong vẽ họa tiết, phía sau dường như có một hồ nước, trên trần nhà còn ẩn hiện hơi nóng mờ ảo.
Yến Trầm quay người lại, tùy ý khép cửa lại. Trên gương mặt cậu vẫn mang theo nụ cười: "Đây là nơi tôi nghỉ ngơi."
Cậu đưa tay ấn nhẹ lên nệm giường, một góc nệm hơi lún xuống, rồi ngẩng đầu nói với Giang Du: "Ở đây xoa bóp khá tốt, tôi gọi người giúp anh thư giãn một chút."
Cậu nhìn về phía Giang Du, trên gương mặt mang theo vài phần lo lắng: "Hình như anh không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt trông không được ổn lắm."
Trong mắt Giang Du thoáng qua một tia tối tăm.
Gần đây, tai trái của anh thường xuyên ù ù, đến bây giờ vẫn còn âm ỉ đau. Anh không biết sắc mặt mình ra sao, cũng không rõ lời này là thăm dò hay có ẩn ý gì khác.
Anh thoáng ngưng lại, sau đó nở một nụ cười ôn hòa như cũ: "Vậy thì làm phiền rồi."
Yến Trầm nhếch môi cười, sau đó gọi điện thoại. Chỉ chốc lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Một cô gái bưng một chiếc khay gỗ bước vào.
Cô mặc một chiếc váy dài màu nhạt, mỏng như khói sương. Khi cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Đôi tay thon dài, trắng trẻo, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Giang tiên sinh."
Ánh mắt cô mang theo chút e lệ, giọng nói nhỏ nhẹ, sau đó định đưa tay cởi áo khoác của Giang Du.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay chặn lại động tác của cô. Dù chưa hề chạm vào, nhưng lòng bàn tay giơ ra trước mặt đã thể hiện rõ sự kiên quyết.
Ánh mắt Giang Du nhanh chóng tối đi, sau đó nhìn về phía Yến Trầm đang ngồi một bên: "Đây là...?"
Yến Trầm nhìn thấy hành động của anh, đôi mắt hơi nheo lại.
Ánh mắt cậu quét qua cô gái đang đứng trước mặt. Nhan sắc không hẳn là tuyệt mỹ nhưng lại mang vẻ ngây thơ, trong trẻo, rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Thích hay không thích, giả vờ hay thật lòng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt trong trẻo không vương chút dục vọng của anh là có thể nhận ra.
Yến Trầm cười nhẹ, ngón tay gõ nhẹ lên trán, giọng nói lười biếng: "Chỉ là bồi thường cho việc làm hỏng chuyện tốt của anh hôm nay thôi."
Giang Du nhìn thẳng vào Yến Trầm, bình tĩnh nói: "Tôi không cần."
Gương mặt người đàn ông như ngọc, nụ cười thường trực trên môi lúc này đã biến mất, mang theo vài phần nghiêm túc.
Yến Trầm cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, sau đó phất tay ra hiệu cho cô gái lui xuống: "Để lại đồ dùng xoa bóp, nếu không cần thì thôi vậy."
Giang Du chậm rãi xoay ngón tay, ánh mắt rơi xuống cây nến thơm ở góc phòng. Tim nến cháy âm ỉ, mùi hương mỗi lúc một đậm hơn.
Ngay lúc đó, Yến Trầm nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: "Giang thiếu không muốn người khác xoa bóp, vậy hay là để tôi đích thân làm?"
Giang Du nhìn cậu, giọng nói vẫn ôn hòa: "Sao dám làm phiền cậu chứ?"
Ánh mắt Yến Trầm lướt qua chiếc áo sơ mi trắng mềm mại của anh, giọng nói mang theo vài phần ép buộc: "Không phiền đâu."
Cậu nở nụ cười: "Nếu Giang thiếu ngại, lát nữa xong anh cũng có thể xoa bóp lại cho tôi."
Nói xong, cậu vươn tay đặt lên vai Giang Du.
Qua lớp áo mỏng, lòng bàn tay áp chặt lên vai anh, di chuyển chậm rãi. Hơi thở nóng rực phả qua vành tai anh, giọng nói khàn khàn cất lên: "Giang Du."
Trong giọng điệu mang theo vài phần mập mờ, xen lẫn mùi rượu nồng nặc: "Anh có sợ đau không?"
[Lời tác giả:]
Yến Trầm: Nếu không phải vì còn có nhà họ Giang, tôi đã chơi đùa anh ta từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro