Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Tuấn Khôi bế cô ra ngoài bãi gửi xe, lạc giọng an ủi cô: "Không sao rồi... Anh chở em về nhà".

Nhược Hy sau ra thoát khỏi không gian ngột ngạt đó, sự mạnh mẽ của cô mất sạch. Từng giọt nước mắt tràn ra khỏi mi mắt, ấm ức khóc không dứt.

Anh không đành lòng buông cô, cầm điện thoại gọi cho ai đó: "Cho cậu 5 phút chạy tới địa chỉ mà tôi gửi. Lấy xe có màng ngăn!".

5 phút sau... Người được anh gọi đã chạy thục mạng đến đây. Biết chắc mai thư phạt chạy quá tốc độ sẽ gửi về Dương gia.

- Cậu Khôi... Đây là ai vậy ạ?

Tài xế thấy cô lạ mặt, lại yếu ớt khóc lóc trong lòng cậu chủ đều không khỏi tò mò.

- Lên xe! Mở màn ngăn cho tôi!

Tuấn Khôi giờ phút này một mặt lạnh lẽo. Sau khi hoàn tất anh bế cô ra ghế sau cùng. Cách vị trí tài xế một băng ghế dài.

- Anh Khôi, em muốn ngủ.

Nhược Hy mệt mỏi dựa vào vai anh, mấp máy môi nói.

- Được! Ngủ đi. Ở đây không ai nhìn hết, kéo váy lên chút nhé. Nếu không đến nơi máu khô lại, khó gỡ lắm.

- Dạ.

Cô không quan tâm nhiều nữa, anh bảo sao thì làm vậy. Thế là cả đoạn đường anh đặt cô vào lòng xoa lưng, váy được kéo lên thắt lưng, ánh mắt anh thấy rõ một mảng máu tanh nồng khô lại.

Nhược Hy ngủ cũng không sâu giấc, mi mắt run rẩy mỗi khi xe xốc nãy.

Khoảng 15 phút sau khi chạy từ từ, chiếc xe đã dừng lại tại căn biệt thự của anh. Anh kéo váy cô lại, dùng áo choàng che lấp đi, dùng sức bế cô ra ngoài.

- Cậu đem xe đi dẹp đi. Chuyện hôm nay không được kể lại với ba mẹ tôi.

- Vâng! Cậu chủ.

Anh bế cô lên phòng, lúc này cô cũng đã thức.

- Dậy nổi không? Thay áo thun của anh đi cho thoải mái. Chiếc đầm này dính máu hết rồi.

- Em thay được... Anh... ra ngoài chút đi ạ.

- Được. Anh đi chuẩn bị nước ấm với thuốc bôi cho em.

Đến khi anh quay lại, gõ cửa một lúc nhận được câu trả lời từ cô mới bước vào. Chiếc áo thun đã được vén lên thắt lưng.

Tuấn Khôi đem thao nước ấm đến, dùng khăn thấm từng chút cho máu loãng ra rồi nhẹ nhàng lau đi. Lại dùng gòn và nước muối lau sạch bên trong và xung quanh vết thương. Bôi thuốc tan máu bầm lên khắp mông.

- Hôm nay anh thoa tan máu bầm thôi nên không giúp dịu cảm giác đau được. Ráng chịu một chút sang ngày mai máu bầm tan sẽ bớt nhức hơn.

- Dạ. Cảm ơn anh.

- Không có gì! Nhà hàng cũng do anh chọn. Lỗi đến cùng cũng liên quan đến anh.

Thật sự khi nhìn cái cảnh đó, máu nóng của anh lên tới đỉnh điểm. Nếu không phải còn cô chịu đau ở đó, anh thật muốn quật vài cái thắt lưng rướm máu lên người hắn nữa. Một roi ở mặt vẫn chưa hả dạ anh.

- Không đâu... Là do em đã từng yêu lầm người.

- Nếu có tiện ngày mai khi em khoẻ, có thể kể anh nghe quan hệ của em với hắn được không?

- Cần gì ngày mai. Giờ em đau cũng không ngủ được. Thư giãn một chút, kể ít chuyện cho anh nghe.

- Sức em cũng nhiều lắm...

Anh mỉm cười khảy nhẹ mũi cô. Nhược Hy bắt đầu nhớ lại tuổi còn nhỏ chập chững biết về giới spank.

- Em và Thanh Phong yêu nhau được 4 năm rưỡi. Giờ kể về chuyện em biết giới spank trước đi. Thời đó tính ra em khoảng lớp 11, vu vơ lên youtube thấy mấy cảnh đánh đòn trong phim cổ trang, rồi mới lần mò kiếm mấy clip khác coi. Đến khi thật sự hết clip hay, em mới nghĩ sao không kiếm thử bằng tiếng Anh, tại thấy đa phần toàn clip nước ngoài thôi. Thế là từ "spanking" đã khai sáng em. Anh không biết đâu, lúc đó em ngồi đọc truyện từ sáng đến chiều không chán, nhớ rõ truyện đầu đọc tên "Chị em" hình như au nam viết. Mà tiếc hình như au crop luôn rồi. À thời đó vui nhất là xin nick facebook giao lưu nữa. Và đó là lí do em quen biết anh ấy.

---.---

"Hello em, anh thấy em để thông tin ở trang spanking á."

"À chào anh!"

"Em biết spank lâu chưa? Đã đi spank lần nào chưa"

"Dạ chưa. Em chỉ mới biết spank gần đây thôi"

-- Sau vài lần nói chuyện...

"Muốn đi spank thử với anh không?"

"Dạ... Cũng được. Không bare nhé anh, em ngại"

"Được. Anh cũng có điều kiện, sau spank em tự xử lí mông nhé"

"Okii anh!"

"Thứ sáu này em rãnh không?"

"Dạ rãnh anh"

"Vậy mình hẹn thứ 6 nhé. Em học trường nào, anh qua chở em."

"Trung học phổ thông B ạ"

"Ok em"

-- Thứ 6...

Cô đứng trước cổng trường, mặc đồng phục học sinh, khoác nhẹ áo khoác bên ngoài đứng chờ anh.

Khi gặp mặt anh vẫn còn là cậu sinh viên năm 1, cao ráo đẹp trai, giọng trầm ấm dễ nghe. Anh nói đã đủ 18 tuổi, đủ bảo lãnh cô đi khách sạn. Thế là trận spank đầu tiên của cô tại địa điểm quen thuộc của mấy người đi off.

Cô nhớ lúc đó còn đam mê spank huấn dạy dỗ này kia, đem mấy lí do như trốn học, điểm thấp, quậy phá ra để qui số roi. Nhớ không lầm thì vỏn vẹn 80 roi.

- May cho em, hôm nay anh không đem theo roi mây.

Đúng vậy, anh từng nói đi train anh toàn dùng roi mây thôi. Lần này không đem roi mây, anh đem cái được coi là nhẹ hơn, một cây gậy tròn như ống nước.

- Nằm xuống, cởi quần ngoài ra.

Cô lần đầu đi spank, lo lắng, hồi hộp, chậm rãi cởi lớp quần học sinh bên ngoài ra, nằm sấp lên giường. Tính ra trước đó cô cũng có nói không bare... Nhưng tới đó như bị lo lắng mà quên mất vấn đề này.

- Không la, không né, không che. Vi phạm anh đánh lại từ đầu, nghe không?

- Dạ.

Chátt... Chát... Chát

Ba roi rơi xuống khiến cô đau điếng người. Cảm giác cơn đau muốn ngợp thở này lần đầu cô trải nghiệm.

Chátt... Chát... Chát

- Ưm... Anh nhẹ một chút. Đau lắm.

Chát... Chát... Chát

Cơ thể cô rướn lên phía trước, liền bị anh đánh mạnh một roi xuống cảnh cáo.

- Nhược Hy! Muốn vi phạm sao?

- Em... Đau... Nhẹ chút đi anh.

Giọng cô lạc nhịp, nước mắt trào ra như mưa. Chưa tới mười roi thật sự đánh gãy cô rồi.

Chát... Chát... Ưm... Chát... Chát

Chát... Aa...

Cô lấy tay che mông, mặc mọi qui định anh đưa ra ban đầu.

Thanh Phong lạnh lùng bước tới giữ tay cô, thẳng tay dùng gậy đánh xuống lòng bàn tay cô 5 roi. Khiến vùng lồi xương sưng tím lên một vòng.

Nhược Hy khóc đến lạc giọng. Luôn miệng nói "đừng đánh nữa, đau, nhẹ tay thôi anh".

Chát... Aa... Chát... Chát... Huhu

- Nếu em không muốn trận này kéo dài không hồi kết, liền ngậm miệng giữ tay lại cho anh. Mấy cái vừa rồi chưa tính đâu.

Cô giờ phút này thật sự suy nghĩ có phải đã chọn sai ker rồi hay không.

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát

Cô dùng cạn sức lực của mình, gồng cứng người chịu từng roi của anh.

Thời gian cứ trôi qua với những âm thanh không hồi kết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro