Chương 58: Anh chẳng thể làm gì được cô
Phần 3: Hoa Nở Trăng Tròn
Mặt trời lặn về phía tây dần dần chìm vào đường chân trời. Tấm bình phong giấy của thời Bình An vẫn nằm ngã trên sàn, một nửa tờ kết quả xét nghiệm cũng rơi dưới đất. Phòng khách rộng lớn vô cùng yên tĩnh, ngay cả con trăn cũng đã nhắm mắt.
Không có bóng người, nhưng dấu vết của họ vẫn còn ở khắp nơi. Trên cửa sổ sát đất có dấu năm ngón tay lướt qua. Một góc phía sau bể kính trên sàn còn lưu lại vệt nước đã khô, hỗn độn với những dấu chân. Trên cầu thang dẫn lên tầng hai, quần áo rơi vãi khắp nơi.
Tiếng nước chảy vọng xuống từ tầng ba. Cánh cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước mờ mịt lan tỏa bên trong, dưới vòi sen là một người. Hơi sương quá đậm, nhìn không rõ, dường như lại có hai người.
Bùi Tân Di tựa lưng vào tường gạch, bám lên vai của Nguyễn Quyết Minh, ngẩng đầu để dòng nước ấm áp xối xuống. Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng thì thầm của họ.
"Anh biết không, dáng vẻ này của anh... như một người tị nạn vì đói..." Bùi Tân Di khẽ rên rỉ, cắn lên vai anh, như thể phản đối.
"Ha, còn sức để mắng tôi, xem ra vẫn chưa đủ rồi." Nguyễn Quyết Minh như thể không biết đau, mặc cho cô cắn, cấu, để móng tay hằn lên lưng anh những vệt đỏ tím. Anh nói xong, thô bạo ép cô xoay người, một tay giữ hông, một tay ấn đầu cô xuống, buộc cô phải cúi mình. Trán cô đập vào gạch men, nhưng anh không quan tâm.
Những lọn tóc ướt rũ xuống lưng cô, theo vòng eo mảnh mai của cô mà lay động, như một con rắn nhỏ mềm mại, mang đến cảm giác kỳ dị mà lộng lẫy. Không gian nóng ẩm như khu rừng rậm anh từng vượt qua, nơi mịt mù sương khói, nguy hiểm rình rập. Tiếng súng đôi khi vang lên trong tâm trí anh.
Trong thoáng chốc, hiện thực và ảo giác đan xen, anh chỉ có thể dùng những hành động mãnh liệt hơn để xác nhận thực tại.
Những tội lỗi đã phạm phải phải được chuộc lại tại đây, những bất mãn vì bị lừa dối đều phải được giải tỏa ngay lúc này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng họ ngã xuống bồn tắm đang khô dần.
Bùi Tân Di giơ tay lên lấy một hộp thuốc lá Marlboro bạc hà từ kệ đồng thau phía trên, gõ nhẹ vào hộp thuốc rồi ném nó về phía người đàn ông dựa vào đầu bồn tắm ở phía bên kia. Sau đó cô lại giơ tay tìm bật lửa.
Bên cạnh bồn tắm hình tròn là một tấm rèm chống nước màu xám. Nguyễn Quyết Minh ngậm điếu thuốc, dùng chút sức lực còn lại kéo rèm ra. Qua ô cửa kính, bóng đêm bên ngoài tĩnh lặng như mặt nước, một mảnh trăng lưỡi liềm treo cao, xa xa còn có vài ngôi sao sáng.
Bùi Tân Di châm điếu thuốc, đặt bật lửa lên kệ, tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nguyễn Quyết Minh không lấy bật lửa, chỉ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Hàng mi dài của cô hơi rũ xuống, có vài nét giống một cậu trai.
"Là Tiểu Bát nói cho tôi biết." Anh ngậm điếu thuốc, lời nói có chút mơ hồ.
Bùi Tân Di sững sờ một chút, rồi lại mỉm cười: "Làm sao có thể? Nó còn giỏi giữ bí mật hơn cả Uyển Uyển."
"Nó nói em là nhóm máu AB."
"... Ồ." Bùi Tân Di quay đầu nhìn người đối diện, "Anh thân thiết với Uyển Uyển quá, nó ghen tị rồi."
Nguyễn Quyết Minh nhặt bật lửa, châm thuốc, híp mắt nói: "Vậy nên nó cũng biết?"
"Uyển Uyển đã biết thì Tiểu Bát cũng biết, giữa hai đứa chúng nó không có bí mật." Bùi Tân Di phả khói thuốc, "Tiểu Bát... nhìn thì ngây thơ, thực ra tâm tư rất sâu."
Cô nói thêm: "Giống như anh vậy."
Nguyễn Quyết Minh bật cười, không rõ cảm xúc thế nào: "Tiểu Bát giống em ở vẻ bề ngoài, tính cách thì giống tôi. Uyển Uyển giống tôi ở ngoại hình, nhưng tính cách lại giống em. Em một lúc tặng tôi món quà lớn thế này, tôi phải cảm ơn em thế nào đây?"
"Chỉ cần anh đảm bảo không xuất hiện cùng lúc với chúng ở nơi công cộng."
Nguyễn Quyết Minh im lặng, một lúc sau mới nói: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
"Tiểu Bát ghen thì ghen, nhưng nó vẫn chưa thể chấp nhận anh... Dù sao, ngay cả tôi nó còn không nhận." Bùi Tân Di cười tự giễu: "Người nói dối không ngừng như tôi thì lấy tư cách gì làm mẹ? Anh trách đúng rồi."
"Em cũng biết, môi trường như thế này không phù hợp để chúng lớn lên." Nguyễn Quyết Minh dựa vào thành bồn tắm, chân co lâu đến mức tê mỏi, dứt khoát dang rộng hai chân, đặt sang hai bên cô. Nhưng lại không yên phận, nhịp nhịp vào hông cô.
"Này!" Bùi Tân Di vội vàng khép chặt hai chân, sợ anh làm điều gì khác.
Nguyễn Quyết Minh khẽ cười, không trêu chọc cô nữa, nói: "Tôi muốn đón chúng về."
"Không thể nào." Bùi Tân Di lập tức nói, "Anh đón chúng đi, đồng nghĩa với việc công khai mối quan hệ của chúng ta. Dì Niên thì sao, ba tôi thì sao? Cuối cùng kẻ hưởng lợi sẽ là Hà Vân Thu."
Nguyễn Quyết Minh hít một hơi thuốc, gật đầu nói: "Đúng vậy... Tôi chỉ nghĩ chúng ở bên cạnh ông nội là an toàn nhất. Hơn nữa, ông sẽ rất vui."
"Trước đây tôi không bao giờ nghĩ rằng người cuối cùng cho nhà họ Nguyễn nối dõi tông đường lại là tôi." Bùi Tân Di nghiêng đầu cười khẽ: "Làm có thể không tin số phận đây? Không tin cũng phải tin thôi."
Nguyễn Quyết Minh cảm thấy ngực mình như nghẹn lại. Anh chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy, bước một bước ra ngoài: "Tôi sẽ tìm cách."
Bùi Tân Di nhìn theo anh bước ra khỏi phòng tắm, không nhịn được hỏi: "Anh định đi à?"
Nguyễn Quyết Minh quay đầu lại, khóe môi nhếch lên: "Không nỡ xa tôi sao?"
"... Đói rồi."
Nguyễn Quyết Minh thản nhiên đáp: "Đói thì ăn cơm đi."
Bùi Tân Di cắn môi, cúi đầu: "Tôi không muốn ăn một mình."
Nguyễn Quyết Minh bật cười: "Ngốc à, tôi làm gì còn sức để đi đâu? Bị em làm cho đau cả lưng đây."
"Rõ ràng là anh!" Bùi Tân Di nhíu mày phản bác, nhưng ngẩng lên liền chạm phải ánh mắt của anh.
Anh mỉm cười nhìn cô, "Thiếu gia tôi đây tâm trạng tốt, nấu cho em một bát mì nhé? Bếp ở đâu?"
Cô bị ánh nhìn của anh làm cho không tự nhiên, tránh ánh mắt anh, chỉ về bên phải: "Tầng hai, chỉ có mì kiềm thôi."
"Được, làm mì xào." Nguyễn Quyết Minh nói rồi bước ra ngoài.
"Vâng, thưa thiếu gia—" Bùi Tân Di đưa tay lên che miệng, đợi đến khi anh khuất bóng, mới đưa tay lên áp vào má.
Má cô nóng ran, có lẽ là do ánh đèn trong phòng tắm, hoặc vì hơi nóng chưa tan hết. Nhưng cũng có thể là vì cô vừa nghĩ đến câu người xưa: "Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa." Thực ra là nói về vợ chồng.
Bùi Tân Di cúi đầu nhìn bóng phản chiếu mờ mịt trên nền gạch ướt, bật cười khẽ một cách chua xót.
*
Một lát sau, Bùi Tân Di tắm rửa xong bước lên tầng hai. Chưa đến bếp mở, cô đã ngửi thấy mùi thơm của thịt bò. Cô tò mò đi tới, thấy người đàn ông quay lưng về phía mình đứng ở bàn bếp. Áo sơ mi trên người anh nhàu nhĩ, quần sọc xanh nhạt thấp thoáng dưới vạt áo.
Nghe tiếng mở cửa, Nguyễn Quyết Minh quay đầu lại, mỉm cười: "Sắp xong rồi, em sấy tóc trước đi."
Thực sự làm cô có cảm giác—
Như thể họ đã sống cùng nhau rất lâu rồi.
Bùi Tân Di tháo khăn quấn trên đầu, che giấu biểu cảm thoáng qua, thấy anh chẳng để ý gì mà quay lại với bếp, cô nói: "Không cần."
"Em vẫn không thích sấy tóc." Anh buột miệng nói.
Cổ họng cô như nghẹn lại, nhẹ giọng đáp: "Ừ." Rồi đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu sake.
Nguyễn Quyết Minh liếc nhìn cô: "Em định uống rượu?"
Bùi Tân Di lấy thêm ly, bịa chuyện: "Thịt đỏ thì uống rượu vang đỏ, thịt trắng thì uống vang trắng, còn ăn mì thì uống sake."
Nguyễn Quyết Minh bật cười, không rõ là buồn cười hay châm biếm. Anh kéo ngăn bàn dưới bếp, lấy ra chiếc đĩa sứ, vừa gắp mì ra đĩa vừa nói: "Lấy dĩa đi."
"Không lấy được." Bùi Tân Di một tay cầm chai sake, tay kia giữ hai chiếc ly thủy tinh, vừa nói vừa đi về phía phòng khách.
Giọng điệu của cô nghịch ngợm mang chút nũng nịu. Anh nhìn theo, vừa cười vừa thở dài khẽ.
Không lâu sau, Nguyễn Quyết Minh mang hai đĩa mì bò xào ra phòng khách. Bùi Tân Di ngồi trên thảm, bật ti vi mở bản tin đêm khuya. Cô đặt điều khiển xuống, giải thích: "Tôi quen rồi, không thích ăn trong im lặng."
Một người cô đơn đến mức nào, mới muốn lúc nào cũng nghe thấy âm thanh của thế giới?
Nguyễn Quyết Minh ngồi xuống sofa: "Em thường ăn một mình?"
"Thường không ăn cơm luôn." Bùi Tân Di đùa, vừa dùng dĩa cuộn mì vừa cho ngay vào miệng, không thèm thổi. Không đợi anh nói gì, cô nhướng mày, ngạc nhiên: "Tay nghề không tệ."
Nhưng anh không bỏ qua câu nói trước đó, hỏi lại: "Thường không ăn cơm?"
"Không có thời gian mà..."
Nguyễn Quyết Minh nhíu mày: "Em thực sự bị đau dạ dày?"
Bùi Tân Di nhìn chằm chằm vào ti vi, thờ ơ đáp: "Đó có lẽ là một trong số ít những điều tôi nói thật."
"Em—" Nguyễn Quyết Minh tức giận, nhưng cuối cùng không biết phải nói gì, đành im lặng.
Họ ăn mì xong, uống hết chai sake. Bản tin tối kết thúc, chương trình pháp luật lên sóng. Cả hai vẫn không nói gì.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Bùi Tân Di đứng dậy dọn dẹp ly đĩa: "Hoặc để đó, hoặc anh rửa, tôi đi ngủ đây."
Nguyễn Quyết Minh nhìn cô một cách kỳ lạ: "Tôi rửa."
"Anh thực sự rất có tố chất làm người đàn ông của gia đình." Cô mỉm cười với anh, cầm ly đĩa rời đi.
Tiếng ly đĩa va vào bồn rửa, tiếng chân trần đi lên cầu thang, anh tắt ti vi, châm một điếu thuốc.
*
Sáng sớm, Bùi Tân Di tỉnh dậy với cảm giác khó chịu vì uống quá nhiều rượu, nhưng cô bỗng cứng người. Cô bị ai đó ôm trong lòng. Ngay giây tiếp theo, cô mới nhớ ra, đây là ai, và mọi chuyện ngày hôm qua.
Cô muốn xoay người, nhưng bàn tay đang ôm cô lại áp lên ngực cô, không hài lòng còn kéo váy ngủ lên, áp sát hơn.
Bùi Tân Di lập tức dùng khuỷu tay đẩy anh ra, sau đó mới ngồi dậy. Nguyễn Quyết Minh đặt tay lên trán, từ từ mở mắt, mơ màng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi?" Cô bực bội nói.
Nguyễn Quyết Minh mất nửa giây để xử lý thông tin, không hiểu hỏi lại: "Vậy tôi nên ngủ ở đâu?"
"... Sofa."
Nguyễn Quyết Minh im lặng. Anh không nói gì mà kéo tay cô để cô ngã xuống: "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa."
Bùi Tân Di không thể hiểu nổi, vừa vùng khỏi tay anh, vừa nói: "Chúng ta quen thân lắm sao?"
Nguyễn Quyết Minh không ngần ngại bật cười, vòng tay từ sau ôm lấy đầu cô, buộc cô quay mặt lại: "Em cần khám thần kinh hay tâm lý?"
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày nói: "Tôi sắp muộn họp rồi."
Anh buông cô ra, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, siêu nhân, đi đi, không tiễn. Tôi sẽ ngủ tiếp."
Bùi Tân Di đứng dậy, càu nhàu: "Đồ đầu heo!"
Nguyễn Quyết Minh cười phá lên. Cô trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng không quên đóng cửa lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nguyễn Quyết Minh nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Làm sao đây?"
Anh chẳng thể làm gì được cô, cũng không thể làm gì với trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro