Chương 43: Là lỗi của Cupid
Trong khoảng thời gian đại tỷ có sức khỏe tốt hơn, Bùi Tân Di thường xuyên đến viện dưỡng lão thăm nom, ít nhất mỗi tuần một lần. Bùi An Thoan và Bùi An Uyển chưa bao giờ có cơ hội từ chối.
Bùi An Uyển mơ hồ cảm nhận được Bùi Tân Di đang cố gắng bồi đắp tình cảm giữa họ và đại tỷ, muốn họ hiểu rằng dù đại tỷ có bệnh tật, chị ấy vẫn là một phần của gia đình.
Nhưng Bùi An Uyển không thể hiểu tại sao Bùi Tân Di lại đột ngột dẫn một người đàn ông về nhà, rồi nhanh chóng đưa anh ta đến gặp đại tỷ như vậy.
Bùi An Uyển cảm thấy người đàn ông này đầy nguy hiểm.
Nguyễn Quyết Minh nhiều lần định nói sẽ chờ ở trong xe, chờ dưới lầu, hoặc chờ ngoài cửa, nhưng cuối cùng anh vẫn bước vào phòng bệnh.
Người phụ nữ trong bộ đồ bệnh nhân ngồi trên khung cửa sổ kín, trên tay cầm một quyển sách tiếng Pháp. Người hộ lý đứng ở gần cửa, thấy có người đến thì khẽ lên tiếng chào.
"Đại tỷ, đại tỷ, chào buổi sáng!" Bùi An Thoan nhanh chóng bước đến, rạng rỡ nở một nụ cười.
Bùi An Anh không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục đọc sách.
Bùi Tân Di đẩy nhẹ lưng Bùi An Uyển, dùng ánh mắt ra hiệu cô bé chào hỏi. Bùi An Uyển liếc nhìn Nguyễn Quyết Minh, sau đó cố nở một nụ cười nhẹ nhàng, bước đến trước mặt Bùi An Anh và nói: "Đại tỷ, chào buổi sáng."
Bùi An Anh dường như vẫn chìm đắm trong cuốn sách, còn lật thêm một trang, chẳng mảy may chú ý đến âm thanh xung quanh.
"Đại tỷ, là em, Daph." Bùi Tân Di thăm dò lên tiếng.
Bùi An Anh như một cỗ máy, chỉ khi nghe thấy từ "Daph" mới khởi động. Chị quay sang nhìn Daph của mình, nhẹ nhàng nói: "Daph có đói không?"
"Vừa ăn cơm niêu rồi, ăn cùng bạn." Bùi Tân Di vỗ nhẹ lên cánh tay Nguyễn Quyết Minh, sau đó nửa đẩy nửa kéo anh bước lên phía trước, "Đại tỷ, đây là bạn của em."
Bùi An Anh chăm chú nhìn Nguyễn Quyết Minh một hồi, bất chợt cười một cách mập mờ, như thể cỗ máy đã hoàn toàn khởi động, "Bạn trai à?"
Bùi An Uyển lập tức quay sang nhìn Bùi Tân Di, ánh mắt đầy sự cảnh giác, như thể chỉ cần Bùi Tân Di thừa nhận, cô sẽ dùng ánh mắt đó để "xé nát" Bùi Tân Di.
"L'Amant." Bùi Tân Di trả lời bằng tiếng Pháp.
Từ này có nghĩa là "Lover", cũng là tên cuốn tiểu thuyết 'Người Tình' của Marguerite Duras, hoặc bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết, lấy bối cảnh thời Pháp thuộc ở Sài Gòn.
Nguyễn Quyết Minh không hiểu ý tứ hai mặt trong câu trả lời của Bùi Tân Di, chỉ cảm thấy câu trả lời của cô rất khéo léo, vì từ này cũng có nghĩa là "người yêu", như vậy cô không hẳn nói dối. Có vẻ cô vẫn còn một chút do dự trong việc nói dối.
Bọn trẻ không biết tiếng Pháp nên không thể trực tiếp hỏi, Bùi An Uyển chỉ đành nhìn biểu cảm của đại tỷ để đoán xem câu trả lời của Bùi Tân Di là khẳng định hay phủ định.
Bùi An Anh chỉ "Ồ" lên một tiếng, không để lộ cảm xúc. Trong ký ức vụn vặt, chị nhớ đến những buổi chiều ngồi đọc tiểu thuyết của Duras với Daph bên cửa sổ trong cơn mưa. Đó là những ngày mọi thứ vẫn còn tốt đẹp.
"Qua đây." Bùi An Anh lại nói. Chị không nhìn ai, nên không ai biết chị đang gọi ai.
"Đại tỷ?" Bùi Tân Di tiến lại gần, cúi xuống để nhìn chị bằng ánh mắt ngang tầm.
Bùi An Anh thì thầm bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: "A Ngụy."
Bùi Tân Di khẽ sững lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Cô đứng thẳng người, ra hiệu cho Nguyễn Quyết Minh tiến lên: "Đại tỷ muốn nói chuyện với anh."
Nguyễn Quyết Minh bước đến gần, khẽ nói: "Đại tỷ" và cúi người.
Bùi An Anh đưa tay lên chạm vào gương mặt anh, vuốt dọc theo đường nét, sau đó vỗ nhẹ hai cái, cười nói: "Đẹp trai."
Nguyễn Quyết Minh cúi đầu cười, đáp: "Không đẹp trai thì làm sao theo đuổi được cô Bùi?"
Bùi An Anh hỏi: "Cô Bùi?" Giọng điệu dường như mang nhiều ý trêu chọc.
Bùi An Uyển bên cạnh không biết phải dùng biểu cảm nào để đối diện với cảnh tượng trước mắt, cô kéo tay áo của Bùi An Thoan, hất cằm về phía cửa, ra hiệu cho cậu cùng rời đi. Cậu do dự ba giây, cuối cùng chọn đứng về phía cô.
Bùi An Uyển thấy an tâm đôi chút, dù chỉ hơn năm phút nhưng cuối cùng anh trai vẫn là anh trai.
Không ngờ Bùi An Thoan không phải vì tình thân, mà là nghĩ nếu tiếp tục trái lệnh thì những mô hình máy bay quý giá, giới hạn của mình thực sự sẽ bị tiêu hủy.
Sau đó, Bùi An Anh yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi, chỉ để lại cô và Bùi Tân Di nói chuyện.
Bùi An Uyển rất không hài lòng, không ngờ hành động phản kháng của mình lại biến thành sự thuận theo, mà Nguyễn Quyết Minh còn ở ngay bên cạnh cô.
Hành lang im lặng, các phòng bệnh khác đóng kín cửa. Ngoài vài nhân viên y tế thỉnh thoảng đi lại, hầu như không có khách thăm.
Không khí im lặng đến lạ, Nguyễn Quyết Minh bắt chuyện: "Hai em thường đến thăm đại tỷ à?"
Bùi An Thoan đáp: "Dạ...," chữ "dạ" còn chưa dứt thì đã bị ánh mắt của Bùi An Uyển chặn lại.
Nguyễn Quyết Minh khẽ cười, nhìn thẳng vào Bùi An Uyển: "Em gái, ghét anh đến vậy sao?"
Bùi An Uyển ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh đáp: "Anh nói chuyện thật kỳ lạ, ai là đại tỷ của anh, ai là em gái anh?"
Nguyễn Quyết Minh cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, càng muốn trêu chọc, liền nói: "Đại tỷ của Lục tỷ chẳng phải là đại tỷ của anh sao? Cũng như vậy, em cũng là em gái anh rồi."
"Anh!" Bùi An Uyển hừ lạnh, quay mặt đi, khoanh tay trước ngực.
Nguyễn Quyết Minh khẽ cười, ánh mắt bắ gặp đôi mắt sáng ngời của Bùi An Thoan, nụ cười càng sâu hơn. Bùi An Thoan khẽ lắc đầu, ra hiệu anh đừng chọc tức Bùi An Uyển nữa.
Không ngờ sự giao tiếp ngầm giữa hai người bị cô bé phát hiện. Cô lập tức giật tay áo và đi về phía thang máy.
Nguyễn Quyết Minh bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, anh không dùng sức nhưng vẫn bị cô hất ra. Mái tóc mềm mại của cô lướt qua vết chai bên ngón tay anh, anh đành nắm lấy một lọn tóc của cô.
Bùi An Uyển đau, lập tức quay lại kéo lọn tóc bị anh giữ, hét lên: "Anh làm gì đấy, buông ra!"
Nguyễn Quyết Minh bối rối, vội vàng buông tay. Bùi An Uyển quay đầu, lườm anh một cái sắc bén, rồi nhanh chóng chạy đi.
"Uyển Uyển!" Bùi An Thoan cảm thấy không ổn, vội vàng đuổi theo.
Lũ trẻ biến mất trong hành lang, Nguyễn Quyết Minh vẫn còn ngẩn người, như thể anh vừa nghĩ đến một điều gì đó đáng sợ.
Vừa định rẽ vào góc hành lang, anh nghe tiếng cửa thang máy đóng lại. Nhìn bảng số hiển thị, anh thấy thang máy đang đi xuống. Anh lập tức chạy xuống bằng cầu thang bộ.
Bên phía này, Bùi Tân Di mở cửa phòng bệnh, định để mọi người chào tạm biệt đại tỷ, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Cô đi tìm quanh hành lang, chỉ thấy nhân viên chăm sóc tựa vào cửa sổ phòng trực ban nói chuyện với người khác.
Nhân viên chăm sóc thấy Bùi Tân Di, vội nói: "Lục tiểu thư, mấy người đó cãi nhau rồi đi xuống dưới rồi."
Bùi Tân Di bình thản bảo nhân viên chăm sóc quay lại chăm sóc đại tỷ, sau đó đi xuống cầu thang. Cô cảm thấy mỗi bước đi đều cứng đờ.
Vừa xuống đến sảnh, nhân viên quầy lễ tân tiến đến hỏi: "Cô Bùi, cô đang tìm hai đứa nhỏ sao?"
"Ở đâu vậy?"
Giọng nói căng thẳng của Bùi Tân Di khiến nhân viên lễ tân sững người một chút, cẩn thận đáp: "Tôi thấy bọn họ đi về phía sau."
"Cảm ơn."
Phía sau là khu vực công cộng ngoài trời, các lối đi nhỏ được trang trí bằng các bụi cây đẹp đẽ. Dọc lối đi, vài người tụm năm tụm ba nói cười. Không xa đó, trên băng ghế cạnh bãi cỏ, có ba người đang ngồi, một lớn hai nhỏ, chỉ thấy được bóng lưng.
Bùi Tân Di đi vòng qua lối nhỏ, thấy cả ba người đang cầm trên tay kem ốc quế các vị khác nhau. Bùi An Thoan chỉ chăm chăm ăn, mép dính đầy kem, trong khi hai người kia thì chơi oẳn tù tì, ai thua phải nói gì đó rồi mới được ăn một miếng kem.
Bùi An Uyển thắng "búa" của Nguyễn Quyết Minh bằng "bao" liền hỏi: "Anh với Bùi Tân Di bắt đầu hẹn hò từ khi nào?"
Bùi Tân Di nghe thấy, bước đến hỏi: "Chơi gì đó?"
Bùi An Uyển giật mình, quay đầu thấy Bùi Tân Di đang cười nhạt, không giống như đang tức giận.
"Chơi trò nói thật." Nguyễn Quyết Minh trả lời, nhìn thấy đỉnh viên kem đang tan chảy, liền cúi xuống ăn một miếng.
Bùi An Uyển kêu lên: "Ôi, không được ăn gian!"
Nguyễn Quyết Minh nói với Bùi Tân Di: "Xin lỗi, tôi thấy trong đó hơi ngột ngạt, nên dẫn bọn chúng ra ngoài một chút."
Nghe xong câu này, Bùi An Uyển lén liếc nhìn Nguyễn Quyết Minh một cái, vẻ mặt hơi phức tạp.
"Không sao." Bùi Tân Di nói, rồi cố ý hỏi Bùi An Uyển: "Lúc nãy em hỏi gì thế?"
Bùi An Uyển phồng má đáp: "Em khó khăn lắm mới thắng được, muốn hỏi thì chị lại đến phá."
"Muốn biết chuyện của chị, cứ hỏi trực tiếp là được mà." Bùi Tân Di chỉ vào kem chocolate của Bùi An Uyển, nói: "Không ăn à?"
Bùi An Uyển mím môi ăn một miếng kem.
Nguyễn Quyết Minh trêu: "Em sợ chị ấy thế à?"
Bùi Tân Di ngay lập tức chuyển sự chú ý về phía anh: "Anh hỏi Uyển Uyển cái gì?"
Nguyễn Quyết Minh cười hỏi ngược lại: "Đại tỷ nói gì, có nhắc đến tôi không?"
Bùi Tân Di nhướng mày, ra hiệu hai bên nên dừng lại, rồi nói: "Thôi nào, ăn nhanh kem đi, chúng ta lên chào tạm biệt đại tỷ."
Khi mọi người quay lại phòng bệnh, bác sĩ đang đến kiểm tra định kỳ. Bùi Tân Di trò chuyện với bác sĩ một lúc, biết được hôm nay tinh thần của Bùi An Anh rất ổn định.
Bùi An Thoan nói: "Lục tỷ, vậy chúng ta có thể ở lại thêm một chút được không?"
"Tiểu Bát biết điều rồi đấy." Bùi Tân Di nhéo má Bùi An Thoan, quay sang nhìn Bùi An Uyển, "Vậy chúng ta ở lại thêm chút nữa nhé?"
Bùi An Uyển đồng ý: "Được ạ."
"Anh Nguyễn, nếu anh có việc thì có thể đi trước." Bùi Tân Di nói.
"Vậy được, tôi không làm phiền nữa." Nguyễn Quyết Minh gật đầu, sau đó nói thêm, "Nhưng trưa nay có thể cùng ăn cơm không? Gọi cả dì ba, tôi cũng muốn chính thức gặp mặt."
Hai ánh mắt im lặng giao nhau, một giây dài như cả giờ đồng hồ.
Bùi Tân Di cười khẽ một tiếng: "Tất nhiên rồi."
Sau khi Nguyễn Quyết Minh rời đi, tâm trạng của Bùi An Uyển rõ ràng vui vẻ hơn hẳn. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Bùi An Anh bị Bùi An Uyển kéo ra ghế sofa ngồi, kể cả Bùi An Thoan, cả ba chen chúc cùng nhau, lật xem tập tranh ảnh.
Trong phòng có rất nhiều sách xếp trên tủ và bàn trà, hầu hết là những cuốn liên quan đến nghệ thuật cổ điển mà Bùi An Anh từng yêu thích. Thỉnh thoảng, Bùi Tân Di sẽ mang thêm vài cuốn mới đến.
Bùi An Anh lật một trang, Bùi An Uyển liền khoe: Apollo và Daphne.
"Là Daph." Bùi An Anh cười dịu dàng đáp.
Bùi Tân Di đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy giọng điệu vui vẻ hiếm hoi của Bùi An Anh, cô quay lại nhìn xem họ đang xem gì.
Trên trang đôi của tập tranh là bức ảnh điêu khắc "Apollo và Daphne" được tạo từ 300 năm trước, thể hiện khoảnh khắc Daphne hóa thành cây nguyệt quế khi Apollo chạm đến nàng.
"Ồ, Uyển Uyển hiểu biết nhiều thật." Bùi Tân Di vừa trêu vừa khen.
Bùi An Thoan nói: "Em cũng biết, em còn biết câu chuyện này nữa. Cupid khiến Apollo yêu Daphne, rồi khiến Daphne không yêu Apollo, thế là Apollo cứ mãi đuổi theo Daphne, nhưng Daphne thà hóa thành cây nguyệt quế chứ không muốn cưới Apollo."
"Này, anh nói nhanh vậy à?" Bùi An Uyển chế giễu.
"Chẳng phải là thế sao? Hơn nữa, Apollo rất yêu Daphne, ngay cả khi nàng biến thành cây nguyệt quế, Apollo vẫn lấy nhánh cây làm vương miện đội mãi."
"Anh không thấy Apollo rất tệ à? Hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Daphne."
"Sao em lại nói thế được? Là lỗi của Cupid mà."
Đôi mắt Bùi An Uyển lóe lên, như nghĩ ra điều gì, cô đắc ý nói: "Em biết rồi, chắc là vì tên thánh của anh là Apollo nên anh mới bênh Apollo chứ gì."
Bùi An Thoan tức giận nói: "Tên thánh của em là Daphne đấy, nhưng anh chẳng thích em chút nào!"
Bùi Tân Di lập tức đè đầu hai đứa nhóc xuống, nói: "Còn cãi nữa là chị ném hai đứa ra ngoài đấy."
Bùi An Anh không bị dọa sợ, gạt tay Bùi Tân Di ra, nhẹ nhàng cười bảo: "Không sao đâu, nhưng các em không được chỉ trích tên thánh của nhau, vì điều đó cũng như đang nói đến chị vậy."
Tên thánh của họ là do Bùi An Anh đặt, cũng có nghĩa cô là mẹ đỡ đầu của họ. Họ hiếm khi nói "mẹ đỡ đầu," mà vẫn gọi là đại tỷ.
Mãi đến khi rời khỏi, Bùi An Anh vẫn rất bình thản. Bùi An Thoan thậm chí còn cảm thấy lạ, sau khi rời phòng bệnh, hỏi: "Chẳng lẽ đại tỷ sắp khỏi bệnh rồi sao"
Bùi An Uyển đáp: "Ngốc quá, đọc sách nhiều vào, bệnh tâm thần phân liệt khó chữa mà, "khó chữa" nghĩa là rất khó để khỏi."
Bùi Tân Di nói: "Nhưng cũng có phép màu đúng không?"
Bùi An Uyển ngẩng đầu, hiếm khi nhìn thấy một chút buồn mơ hồ trên khuôn mặt Bùi Tân Di.
Họ lên xe, hướng về nhà hàng. Sau khi Nguyễn Quyết Minh đi, Bùi Tân Di đã gọi điện bảo Tăng Niên đặt chỗ trước.
Trời rõ ràng đang nắng, lại bất chợt đổ mưa nhỏ. Cần gạt nước qua lại, khiến người ta khó chịu bất an.
Bùi Tân Di như nhớ ra điều gì, hỏi: "Uyển Uyển, lúc nãy anh Nguyễn hỏi em cái gì?"
"Ờm..." Bùi An Uyển nghĩ một chút, đáp, "Anh ấy hỏi, 'Tại sao các em đến thăm đại tỷ, mà mẹ các em không đi cùng?'"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro