Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Đối chọi gay gắt

Edit : Huong August

Vân Lãnh Ca chỉ nhìn lướt qua cảnh sắc chung quanh hoa viên liền chuyển mắt nhìn yến tiệc.

Trung tâm Ngự Hoa Viên trải một khối thảm cực lớn, trên thảm thêu đủ các loài hoa phù dung diễm lệ, chung quanh điểm xuyết tường vân màu vàng kim, ngoài chủ trì phía trên, tất cả hai bên đều chuẩn bị khách yến, hiển nhiên là để cho khách nhân ngồi.

Vân Lãnh Ca và các tiểu thư khác đều ngồi bên trái phu nhân, nam tân ngồi bên phải.

Lúc này còn chưa khai tiệc, trong bữa tiệc đã lác đác vài người, tất cả chỗ ngồi đều phân bổ theo chức quan lớn nhỏ, các nàng ngồi ở vị trí thứ tư.

"Biểu tỷ." Vân Lãnh Ca đang chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy một giọng nói thanh thúy, như chim hoàng anh, khiến nàng phải hồi thần quan sát.

Một nữ tử xinh đẹp đứng cách nàng chừng hơn mười thước, vẫy vẫy khăn lụa trong tay, thướt tha đi tới bên này. Vân Lãnh Ca cho là dòng chính nữ của quan gia khác, nhưng kkhi thấy rõ khuôn mặt người tới thì theo bản năng bèn nhíu mày.

Người đến là tôn nữ duy nhất của ngoại công, cũng chính là dòng chính nữ duy nhất của phủ Tả Tướng - Lâm Thư Hàn, năm nay mới vừa tròn mười ba, nhỏ hơn nàng một tuổi.

Vân Lãnh Ca nghiêng đầu dùng ánh mắt xin ý kiến lão phu nhân bên cạnh.

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, "Đi đi, biểu tỷ muội nên đi lại nhiều một chút."

Vân Lãnh Ca đứng lên, tiến lên trước nghênh đón, cười nói, "Biểu muội, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp."

Toàn thân Lâm Thư Hàn mặc một bộ y phục màu xanh biếc, đai lưng to bản buộc chặt phần thắt lưng, càng lộ ra eo nhỏ chưa đầy một nắm tay, búi tóc cài ngọc trâm hoa phù dung băng lam. Màu xanh như đại dương càng khiến người ta cảm thấy sảng khoái vui tai vui mắt, theo bản năng muốn thân cận với nàng. Mặc dù dung mạo không thể coi là quốc sắc thiên hương, nhưng đôi mắt lại cực kì linh động, chỉ cần liếc một cái cũng tỏa sáng lấp lánh.

"Biểu tỷ, đã lâu chưa thấy tỷ, Hàn Nhi thực nhớ tỷ." Lâm Thư Hàn đến gần, đầu tiên là tinh tế quan sát Vân Lãnh Ca một phen, đối với dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, ngay sau đó hờn dỗi nói.

Vân Lãnh Ca đưa ra tay nhỏ bé cũng nắm lấy hai tay Lâm Thư Hàn đưa tới, tuy không biết vì sao nàng lại có hành động thân thiết với mình như vậy, nhưng nghĩ tới là tôn nữ ngoiaj công, khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười chân thành hiếm thấy, cáo lỗi nói : "Là ta không phải, sau này chắc chắn sẽ đến quấy rầy, mong rằng biểu muội sẽ không ghét bỏ."

Hai người nắm tay nhau, song song chào đối phương, sau đó bèn nhìn nhau cười.

Chẳng biết tại sao, đối với Lâm Thư Hàn, nữ tử chân chính gặp mặt lần đầu, nàng lại có hảo cảm.

Nghe vậy, khóe môi Lâm Thư Hàn cong cong, cặp mắt to trong xuốt khom thành hình vầng trăng khuyết khả ái, có vẻ ngọt ngào động lòng người, nàng ngọt ngào nói : "Ta thích biểu tỷ còn không kịp , sao dám ghét bỏ, ngược lại biểu tỷ ghét Hàn Nhi rồi, nếu không luôn là thứ tỷ muội kia thay tỷ đi Tướng phủ, thật là không có ý tứ."

Nhìn nụ cười của nàng, Vân Lãnh Ca giật mình, mặc dù Lâm Thư Hàn không phải là mỹ nhân đệ nhất, nhưng khi cười lên lại có lực hấp dẫn chấn nhiếp lòng người, giống như trong nháy mắt cả vườn hoa vì nàng mà thất sắc, cảm giác ấm áp thân cận đó khiến người ta không khỏi muốn đến gần.

"Vậy sau này biểu tỷ phải thường xuyên thăm hỏi Hàn Nhi nhiều chút, đến lúc đó biểu muội cũng đừng thấy phiền mà ghét bỏ ta." Nhìn bộ dáng tiểu cô nương bĩu môi của Lâm Thư Hàn, Vân Lãnh Ca Tiếu trêu ghẹo nói.

"Sẽ không, Hàn Nhi thích biểu tỷ."

Lúc này mấy phu nhân tiểu thư khác cũng bắt đầu lục tục đến, Lâm Thư Hàn hỏi thăm cung nữ dẫn nàng tiến cung vị trí của mình ở đâu, sau đó vui mừng nói: "Biểu tỷ, ta và tỷ ngồi chung một chỗ đấy."

Nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được kích động, Vân Lãnh Ca cười trả lời, "Vậy chúng ta tới ngồi trước, lập tức sẽ mở yến rồi, lần sau ta bái kiến tổ phụ sẽ chuyện trò tiếp."

Hai người liền buông lỏng tay, chậm rãi hướng chỗ ngồi đi tới, nhỏ giọng nói chuyện.

"Biểu muội, một mình muội tới dự tiệc sao?" Vân Lãnh Ca quan sát chung quanh Lâm Thư Hàn một chút, thấy chỉ có hai nha hoàn bộ dáng thị nữ, nhíu mày hỏi.

Một cô gái khuê phòng, một mình tiến vào hoàng cung nguy hiểm bực này, rất khó không khiến người ta cảm thấy lo lắng.

"Đúng vậy, đại ca và nhị ca theo phụ thân vào cung trước, Tam ca viện cớ từ chối rồi, tổ phụ lâm triều còn chưa trở về, nên không thể làm gì khác hơn là một mình muội ngồi xe ngựa tới." Lâm Thư Hàn cũng nhỏ giọng trả lời, ngước mắt nhìn thấy Vân Lãnh Ca đang lo lắng nhìn mình, trong lòng ấm áp, an ủi, "Không phải còn có nha hoàn tỳ nữ ư, muội rất khỏe, biểu tỷ không phải lo lắng."

Nhìn hai má lúm đồng tiền trước mặt Lâm Thư Hàn, Vân Lãnh Ca cũng cười nhẹ trong lòng lại nồng đậm đau lòng.

Mặc dù ngoại công tại triều nhiều năm, vị trí Tả Tướng vững vàng không ngã, nhưng năm gia tang thê còn chưa từng tái giá, ngay cả nàng cũng chưa từng gặp qua ngoại mẫu, sau khi sinh hạ trưởng tử Lâm Viễn Hàng, trưởng nữ Lâm Huệ Tâm cũng chính là mẫu thân của nàng liền qua đời.

Tình cảm của ngoại công với ngoại tổ mẫu rất sâu đậm, không chịu tái giá, tiền triều và hậu viện Tướng phủ bận bịu không nghỉ, hầu như là tự tay nuôi lớn cữu cữu và mẫu thân.

Sau mẫu thân lại cố ý gả cho Vân Bá Nghị, cữu cữu cũng cưới trưởng nữ Lý Minh phủ Lý quốc công làm thê, nhưng hai người cũng coi như cầm sắt hòa minh, tương kính như tân, cũng không nghĩ đến không lâu sau khi sinh hạ Lâm Thư Hàn, lâu ngày thành bệnh, một thời gian sau bệnh không dậy nổi cũng rời đi nhân thế.

Ông ngoại và cữu cữu đều không có tiểu thiếp thông phòng, nam nhân Tướng phủ đông đảo, âm suy dương thịnh, đáng thương Tướng phủ lớn như thế, hoàn toàn không có một nữ chủ nhân, khiến sau khi lớn lên Lâm Thư Hàn phải một mình chưởng quan việc bếp núc trong phủ!

Tả Tướng và nhi tử hắn đều là vợ cả mất sớm, cho dù rất nhiều người hiểu rõ lý do là vì họ thâm tình, nhưng từ đó trên lưng nam nhân Tả Tướng phủ cũng gánh xú danh khắc thê, trực tiếp dẫn đến chuyện ba nhi tử mặc dù mọi người đều là nhân tài nhưng đến nay cũng chưa lấy vợ.

"Về sau có biểu tỷ bồi Hàn Nhi, Hàn Nhi không phải một thân một mình nữa." Nhìn đáy mắt Vân Lãnh Ca đâmh vẻ buồn rầu, Lâm Thư Hàn trấn an nói, "Biểu tỷ cũng không thể xa lạ với Hàn Nhi vậy được, sau này chớ gọi biểu muội biểu muội, người ta không vui đâu đấy."

Mặc dù Lâm Thư Hàn cười thoải mái, nhưng Vân Lãnh Ca vẫn nhìn thấy khổ sở che giấu bên khóe miệng nàng, lập tức không chọc phá nữa, theo ý nàng nói, "Tốt, Hàn Nhi."

Lâm Thư Hàn ép tâm tình sa sút xuống, kéo Vân Lãnh Ca đi tới chỗ ngồi của mình.

"Chào Lão phu nhân." Lâm Thư Hàn cung kính hành lễ.

Lão phu nhân tự giữ thân phận, cũng không đứng dậy, gật đầu một cái, trong miệng khách khí nói, "Lâm tiểu thư." Coi như lên tiếng chào.

Vân Lãnh Ca chân thành ngồi xuống, Lâm Thư Hàn ngồi cạnh nàng, cách nhau không xa lắm, ngồi vào chỗ mình, trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca.

Cứ như vậy chốc lát sau, trong ngự hoa viên đã sớm ngồi đầy người, Vân Lãnh Ca nghiêng đầu ghé mắt, trái lại nữ tử hoàn phì yến gầy loại nào cũng có, loại yến hội này đều là chính thất mang theo dòng chính nữ đến dự tiệc, nữ tử cổ đại thành thân sớm, hơn nữa thường ngày mười ngón tay không dính nước, sống an nhàn sung sướng đã quen, hơn ba mươi, dù đã trở thành thiếu phụ nhưng lại có một phen phong tình khác.

Chẳng phải Nhị Di Nương dù đã sinh hai nữ nhi nhưng vẫn bảo trì bộ dáng xinh đẹp như trước kia, khiến Vân Bá Nghị tâm ý viên mãn đó sao?

"Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm, chư vị hoàng tử đến, các vị đại nhân đến." Đang nghĩ đến đây, chỉ nghe thanh âm lanh lảnh của thái giám từ xa xa truyền đến.

Vân Lãnh Ca cười rộ lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hành lang cửu khúc đằng kia, một nam tử trung niên dắt nay một mỹ phụ, trong sự vây quanh của thái giám đông cung chậm rãi mà đến, phái sau là đại thần trong triều,

Cho nên mọi người đứng dậy, quỳ xuống đất, hô to, "Hoàng thượng ( Ngô Hoàng ) vạn tuế vạn tuế vạn tuế, nương nương Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bình thân." Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo uy nghiêm đặc hữu của bậc Đế Vương.

"Tạ hoàng thượng." Mọi người cùng nhau hô to.

Sau khi ngồi xuống, Vân Lãnh Ca nhẹ nhàng nâng tay, hoàng thượng đã ngồi ở chủ vị, mặc long bào hoàng kim, ngũ quan tuấn tú trong sáng, mâu sắc mang theo uy nghiêm cơ trí, còn có cực đoan sâu không lường được, dáng người cao lớn có lực, mặc dù đã qua tuổi lập gia đình, lại nhìn thật trẻ tuổi, thậm chí lại có thêm khí độ trầm ổn thành thục hơn hẳn những nam tử trẻ tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro