Chương 19 - 21
Chương 19:
Chu Mục buông Phương Thức Chu ra. Sau đó ôm lấy mông đối phương, bế anh đi về phía phòng ngủ. Phương Thức Chu không hiểu ý định của hắn, nhưng vẫn mặc cho người đàn ông kia ôm mình. Anh cúi đầu xuống dựa vào cổ Chu Mục như tìm kiếm chỗ an toàn.
Bởi vì Chu Mục ở bên ngoài vào nhà, cơ thể vẫn phảng phất hơi lạnh, chính cảm giác lạnh lẽo này lại trở thành điều Phương Thức Chu thích nhất.
Gương mặt Phương Thức Chu nóng bừng không ngừng cọ tới cọ lui vào cổ Chu Mục, anh choáng váng khi cảm nhận được một vật cương cứng đang áp lên mông mình. Trong khoảng cách ngắn ngủi từ phòng khách đến phòng ngủ, anh vẫn cứ thấy khó chịu. Liên tục nhúc nhích tìm tư thế thoải mái.
Chu Mục cắn răng ôm chặt Phương Thức Chu, phía dưới nghẹn đến muốn cởi giáp xông ra. Hắn không nói liền tát vào mông anh một cái, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Phương Thức Chu giật mình, đang tựa mặt trên cổ Chu Mục nhưng thẹn quá thành giận, mở miệng, mím môi: “Sao cậu dám?”
Chu Mục xoa xoa mông anh, hòa hoãn nói: “Không dám nữa.”
Chu Mục để Phương Thức Chu nằm trên giường, lục lọi tủ trong phòng khách để tìm hộp thuốc tìm được gói thuốc hạ sốt pha cho anh uống. Lúc hắn đắp chăn cho anh, Phương Thức Chu vô thức vươn tay nắm lấy tay Chu Mục, miệng không ngừng nói gì đó.
Giọng anh quá nhỏ, nên Chu Mục phải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Thức Chu, cẩn thận đưa tai mình đến bên môi anh. Phương Thức Chu cau mày nhỏ giọng nói mớ: “Đau…”
Chu Mục ngẩng đầu, lo lắng hỏi: “Chỗ nào thấy đau?”
“Đau, dương vật đau quá.” Phương Thức Chu bị cơn sốt làm cho mụ mị đầu óc, anh đè Chu Mục xuống dưới, đưa tay sờ soạng ngực Chu Mục: “Dương vật đau quá. Tiểu Ninh, cho tôi chịch em nhé?”
Sắc mặt Chu Mục tối sầm khi nghe được nửa lời còn lại của Phương Thức Chu. Nhưng người này đang sờ soạng lung tung ngực hắn, vừa sờ vừa nói tại sao ngực hắn lại to vậy?
“Muốn làm thật à?” Chu Mục nắm chặt eo Phương Thức Chu hỏi.
“Ừm.” Phương Thức Chu chống tay lên người Chu Mục, kéo tay hắn chạm vào dương vật giữa háng, lẩm bẩm: “Nhìn này, nó cứng như vầy rồi.”
Ánh mắt Chu Mục tối sầm lại, ủ rũ rút tay về. Đang định ngồi dậy thì bị Phương Thức Chu kéo xuống, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Em giận rồi à?”
Nói xong, Phương Thức Chu cởi quần Chu Mục ra, cọ xát bộ phận sinh dục của hai người vào nhau. Cảm giác đê mê khi da thịt chạm vào nhau khiến cả hai thở hổn hển, chất lỏng chảy ra từ quy đầu làm ướt hai dương vật đang sưng tấy.
Mặt Phương Thức Chu đỏ bừng dị thường, nhiệt độ cơ thể tăng cao, bộ phận sinh dục nóng hổi như thiêu đốt. Anh thở hổn hển, tay ôm lấy dương vật của bọn họ, lẩm bẩm: "Sao lại to như vậy?"
“Rốt cuộc anh đã làm vậy với bao nhiêu người rồi?” Chu Mục nhìn chằm chằm vào gương mặt mê mang của Phương Thức Chu. Các cơ trên cánh tay hắn căng lên, lộ ra dục vọng ham muốn bị kìm nén. Bàn tay đang ôm lấy eo Phương Thức Chu dần siết mạnh, hầu yết hơi di chuyển, nói: “Rốt cuộc anh thích tên ẻo lả kia ở điểm nào?”
Phương Thức Chu bị hắn xoa đến sướng tê người, không còn nghe rõ đối phương đang nói gì. Anh tự nhiên rời khỏi giường, tìm được một chai dầu bôi trơn, mở nắp ra đổ lên dương vật mình, vừa vuốt ve nó vừa nói: “Đến lúc banh mông ra rồi bé cưng.”
Chu Mục buồn cười nhìn anh, tiến đến ôm người vào lòng. Hắn dùng sức đè đối phương xuống, hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau. Chu Mục chống khuỷu tay lên bên cạnh Phương Thức Chu, tay còn lại bắt chước động tác vừa rồi của anh. Bộ phận sinh dục của hai người ma sát với nhau, chất bôi trơn ướt át rất nhanh dính đầy dương vật hắn.
Dương vật Phương Thức Chu bị đôi bàn tay thô ráp chai sạn chạm vào, khoái cảm lập tức dâng trào. Gò má anh đỏ bừng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nóng bỏng đến lạ thường, giọng nói khàn đi vì tình dục: “Bảo bối muốn ngồi trên nhún sao?”
Chu Mục “Ừ” một tiếng. Sau đó nâng chân anh lên cao, Phương Thức Chu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị hắn ôm lấy mông, quy đầu hắn trực tiếp nhét vào trong lỗ đít. Đầu khấc mới vào bị lỗ đít siết đến mức không thể di chuyển.
“A a ——” Phương Thức Chu đau đến bật khóc, anh nắm lấy cánh tay Chu Mục thở hổn hển, run rấy: "Không đúng... không đúng..."
Đầu óc Phương Thức Chu mơ hồ, mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo như những bóng hình chồng chất lên nhau. Anh không thể phân biệt rõ khuôn mặt, chỉ cảm nhận được sự ấm nóng của đôi bàn tay thô ráp, như giấy nhám, đang ma sát trên từng mảng da thịt mình. Tuy không mềm mại nhưng quá ấm áp.
Chu Mục cảm nhận được cơ thể Phương Thức Chu thả lỏng, hắn bất ngờ đẩy hết phần còn lại vào trong. Thịt ruột nóng ẩm dính chặt vào gậy thịt khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới có thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn nhét hết vào trong.
“… Không, không đúng, là tôi làm em…” Phương Thức Chu ngửa đầu thở dốc, cẳng chân treo trên khuỷu tay Chu Mục căng chặt. Từng đầu ngón chân vì sung sướng mà cuộn tròn lại, trong thân thể chứa dương vật thô to. Đẩy tới đẩy lui trong vách ruột chật hẹp của anh, tạo ra những cơn khoái cảm dâng trào.
“Không đúng chỗ nào.” Chu Mục bế Phương Thức Chu, dùng sức thay đổi tư thế, buộc anh ngồi lên trên người. Phần thân dương vật còn lại trực tiếp đi vào hết.
"Ugh..." Đồng tử của Phương Thức Chu co rút, cả người run lên, lông mu rậm rạp của đối phương áp ép vào túi tinh của anh. Mỗi khi muốn men vào thì bị lỗ nhỏ siết chặt, chỗ kết hợp lúc đầu hơi mềm mại. Nhưng bây giờ bộ phận sinh dục phía dưới bỗng nhiên phình ra, cương cứng khiến đầu khất ngấn nước.
“Hiện tại là anh chơi tôi.” Chu Mục dứt lời liền di chuyển eo, rút ra một chút lại đâm vào thật mạnh.
“Ha a…” Phương Thức Chu đột nhiên cảm thấy cả người thoát lực. Thời điểm dương vật của người đàn ông đó đâm tới tuyến tiền liệt, một khoái cảm làm cả người tê dại đánh sâu vào sợi dây tỉnh táo cuối cùng anh. Anh chậm rãi nâng eo đè xuống, bản thân không còn tỉnh táo. Hiện tại chỉ biết nghe theo dục vọng điều khiển, mỗi lần đều vào chạm đến điểm G.
Nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, lỗ nhỏ cũng thật ấm nóng, gel bôi trơn cùng dịch ruột tiết ra chảy xuống dương vật Chu Mục. Lan xuống vùng bụng dưới săn chắc của hắn, làm đùi anh nhớp nháp, làm rãnh mông ướt đẫm tạo ra tiếng phành phạch khi giao hợp.
Phương Thức Chu nâng eo lên tận hưởng sung sướng, nhưng mỗi lần ra vào nhẹ nhàng như muốn đoạt mạng Chu Mục. Hắn điên cuồng dùng sức thúc lên, khiến người phía trên phải phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén. Hắn thở hổn hển, làn da màu đồng của bản thân lấm tấm một lớp mồ hôi, thật khó nhìn ra khuôn mặt hắn như thế nào, khàn giọng hỏi: “Muốn làm nhanh một chút không?”
Đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ của Phương Thức Chu nhìn lên, khuôn mặt trắng trẻo của anh đỏ bừng, dường như đến cả nốt ruồi trên chóp mũi cũng bị dục vọng nhuộm đỏ.
Anh thở gấp, hơi thở thở ra như hóa thành sương trắng: “Nói gì nghe êm tai nào.”
Yết hầu của Chu Mục trượt lên trượt xuống, nắm chặt đùi anh đẩy lên: “Anh tự nhún đi.”
Giọng hắn khàn đến không thể nghe rõ từng chữ.
Chương 20:
Phương Thức Chu hết sức, anh ngừng chuyển động mà nằm yên, vật cứng trong lỗ nhỏ của anh thỉnh thoảng di chuyển. Anh dựa vào người Chu Mục vỗ nhẹ vào mặt đối phương, nói: “Cậu ngoan thật.”
Chu Mục dùng lòng bàn tay chạm lên mu tay của Phương Thức Chu, kéo lên môi mình. Hôn vào lòng bàn tay anh một cái, hỏi: “Vậy có thưởng gì không?"
Trên mu bàn tay của Phương Thức Chu, lòng bàn tay chai sạn của người đàn ông áp vào, hơi thở nóng hổi của đối phương phà vào lòng bàn tay anh. Cảm giác tê dại và ngứa ngáy khiến anh không nhịn được mà rụt ngón tay lại.
Dương vật thô dài của hắn đang lấp đầy lỗ đít anh. Phương Thức Chu nhịn không được mà tự nhấp eo. Nước dâm chảy ào ra từ cái lỗ, khoái cảm sảng khoái khiến anh rên rỉ, ngắt quãng nói: “Ừ… cho… ừm… Cậu muốn thưởng gì....”
Âm thanh va chạm vang lên lần nữa, động tác của Phương Thức Chu cũng dần chậm hơn. Toàn thân anh ướt sũng, xoay eo nuốt chửng dương vật cứng rắn, nóng bỏng của người đàn ông trước mặt. Khoái cảm như lớp bọt mịn, dần dần ăn mòn mọi giác quan của anh. Đến cuối, anh tìm được vị trí chí mạng kịch liệt nhún eo để chạm vào tuyến tiền liệt. Động tác càng lúc càng nhanh khiến anh có chút mệt mỏi. Mỗi khi anh chậm lại thì cảm giác ngứa ngáy trong lỗ nhỏ càng khiến anh khó chịu. Anh vội vàng nắm lấy con cu ướt đẫm của mình, thở hổn hển nằm đó vuốt ve cặc mình.
Lỗ nhỏ đang trên đà cao trào đột nhiên siết chặt lại. Chu Mục nghiến răng nghiến lợi, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, hổn hển thở. Hắn dùng sức đâm mạnh khiến Phương Thức Chu ngẩng đầu. Cổ duỗi ra thành vòng cung gợi cảm, phát ra một tiếng rên dài. Toàn bộ tinh dịch của anh đều bắn lên trên cơ ngực màu lúa mì sẫm màu của người đàn ông. Trong lúc cao trào, cơ vòng hậu môn ngoài siết chặt dương vật khiến Chu Mục muốn đầu hàng. Hắn lật người đè người dưới người lên, rút dương vật của hắn ra khỏi lỗ nhỏ, thuận thế nhấc một chân của Phương Thức Chu lên, khàn giọng nói: “Đến lượt tôi..."
Chu Mục cầm con cặc sưng tấy, đau đớn của mình ấn vào cái lỗ chưa khép lại của Phương Thức Chu. Đưa vào mà không có bất kỳ chuẩn bị nào.
“A ——” Phương Thức Chu sợ hãi hét lên một tiếng, cảm giác lỗ nhỏ đột nhiên bị lấp đầy. Dương vật của người đàn ông đâm mạnh vào tuyến tiền liệt của anh, khiến dương vật anh nhanh chóng cương cứng.
Chu Mục thở dài một hơi, rút dương vật ra rồi lại nhét vào, thịt mềm quấn chặt lấy gậy thịt. Hắn thở dốc: "Anh trai, lỗ nhỏ của anh khít quá, anh thả lỏng một chút đi.
“Không, từ từ ha a…” Mỗi lần Phương Thức Chu bị dương vật đâm vào trong, thắt lưng của anh sẽ vô thức giật lên, phác họa đường cong hoàn hảo như một cây cầu vòm thấp. Anh dùng chân đạp vào ngực Chu Mục, thở hổn hển nói: “Chậm lại.” Chu Mục nuốt nước miếng nhìn anh, không ngờ hắn lại giảm tốc độ. Nắm mắt cá chân của Phương Thức Chu kéo lên môi, lè lưỡi liếm vào mắt cá chân nhạy cảm của đối phương.
Tính tình Phương Thức Chu rất táo bạo, nếu địt anh quá chậm anh sẽ không vui, nên hất hắn ra ý bảo thả anh. Chu Mục không chịu nổi áp lực từ lỗ của anh, liền bế xốc đối phương lên. Sau đó đè người xuống, quỳ sụp xuống đẩy hai đùi đối phương lên, một tay giữ chặt eo anh, tay còn lại ôm cổ Phương Thức Chu nói: “Nếu đợi anh thêm một chút nữa, cặc của tôi sẽ nổ tung mất.”
“Không được, a ——” Phương Thức Chu bị hắn khống chế, buộc nuốt trọn con cặc bự của người đàn ông vào trong đít. Từ góc độ này, bụng anh hơi gồ lên một khối mà mắt thường có thể thấy được. Chu Mục nắm lấy tay anh đè lên chỗ ấy, hỏi anh rằng ai đang chơi lỗ đít của anh.
Phương Thức Chu bị người nọ chơi mạnh đến mức cố gắng trốn thoát nhưng lần nào cũng bị kéo lại. Mỗi lần con quái vật của hắn lui ra liền kéo theo ít niêm mạc đỏ tươi, sau đó là tiếng nước dâm đãng dồn dập khiến người nghe đỏ mặt. Dương vật của Chu Mục vẫn còn cứng nhưng cơ thể Phương Thức Chu sắp bị hắn vắt khô. Anh đổ mồ hôi nhiều đến nỗi khô cả miệng, cổ họng rát đến khó chịu. Anh thấp giọng nói mình khát nước, Chu Mục nghĩ đến tình huống hiện tại liền đẩy nhanh dương vật của mình nhanh hơn mấy lần. Sau cùng rút dương vật ra, sóc lọ vài cái rồi xuất tinh lên tấm lưng trần của đối phương cùng với tiếng thở hổn hển.
Sau đó, Chu Mục nhẹ nhàng bước xuống giường, ôm Phương Thức Chu vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ rồi cho anh uống một chút nước. Sau đó, hắn tìm kiếm trong phòng, lấy từ tủ ra một chiếc chăn bông đắp thêm lên lớp chăn trên người anh. Khi mọi việc đã xong xuôi, Phương Thức Chu chìm vào giấc ngủ say, cuộn mình ấm áp dưới lớp chăn mềm mại.
Lúc đầu Chu Mục do dự có nên lên giường hay không, nhưng khi nằm xuống ôm Phương Thức Chu, hắn lập tức nghĩ rằng nãy giờ đúng là lãng phí thời gian.
Giữa đêm, nhiệt độ cơ thể của Phương Thức Chu đã hạ nhiệt. Nhưng suốt đêm Chu Mục không dám ngủ, ôm chặt lấy đối phương, bảo vệ anh. Hắn ghét nóng nhưng không dám di chuyển, vì sợ gió sẽ lọt vào trong chăn khi anh cử động. Khi còn nhỏ, mỗi sẽ bị sốt bà ngoại thường bảo Chu Mục uống thuốc. Sau đó trùm chăn đi ngủ một giấc. Nếu đổ mồ hôi thì ngày hôm sau sẽ hạ sốt.
Sáng hôm sau, Phương Thức Chu tỉnh dậy, toàn thân đổ đầy mồ hôi nhớp nháp. Khắp người đều đau nhức, anh đang định quay người thì bên tai lại truyền đến một giọng nói: "Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?"
Phương Thức Chu mở miệng, định nói thì phát hiện trong cổ họng có thứ gì đó nghẹn lại. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, đôi mắt tam bạch hung ác đỏ ngầu vì tơ máu, trên cằm hiện lên một lớp râu xanh.
Phương Thức Chu khó khăn cất giọng, giọng nói khàn khàn như giấy ráp, hỏi: "Cậu, cậu vẫn ở đây à?"
Chu Mục gật đầu, nói “Ừ” rồi đáp: “Hôm qua anh nhất quyết muốn chịch tôi.”
Chương 21:
"Tôi? Tôi đòi làm vậy thật hả——" Phương Thức Chu nghe vậy liền tức giận, ngồi bật dậy, khoảnh khắc cử động chỗ thắt lưng đau đến khó thở.
Chu Mục ngồi dậy, hỏi mông anh bị đau đúng không, vẻ mặt hắn lo lắng còn định vén chăn lên kiểm tra.
Bỗng Phương Thức Chu nắm lấy cổ tay của người nọ đang muốn kiểm tra mông mình lại. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, anh dùng sức đẩy tay người đàn ông sang một bên, vẻ mặt ủ rũ nói: "Ra ngoài."
Phương Thức Chu ôm eo mình cau mày, trên mặt toát vẻ đau đớn. Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng tối qua, nhớ ra đêm qua anh còn tưởng thằng khốn này chính là Tiểu Ninh.
Trong lòng anh cảm thấy hối hận, thầm nghĩ uống rượu hỏng việc. Bây giờ lại không biết làm sao bàn vấn đề ai làm ai. Nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng là người bị thiệt thòi nhất.
Chu Mục bước xuống giường, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn hỏi anh muốn ăn gì.
“Ăn ——” Em gái mày!
Lời vừa ra khỏi miệng, Phương Thức Chu lại nuốt xuống. Anh chán nản nghĩ, có phải mình đang bị dính một lời nguyền nào đó không? Tại sao mọi điều xui xẻo đều xảy đến với anh?
Anh nhìn mồ hôi chảy ướt hết người, chỉ vào chăn hỏi: “Cậu đắp cái này cho tôi à?”
Chu Mục nói: “Hôm qua anh bị sốt.”
Phương Thức Chu xốc chăn lên, quát: "Mùa hè nóng muốn chết mà cậu đắp hai lớp chăn cho tôi sao?"
"Cái này có thể hạ sốt." Chu Mục nói.
"Cũng may tôi hạ sốt nếu không thì ngất ở trên giường rồi." Phương Thức Chu vừa nói vừa rời khỏi giường, đứng dậy đi vào phòng, giọng điệu không kiên nhẫn nói với Chu Mục: "Tránh ra."
Đêm qua anh đổ mồ hôi rất nhiều, nên cần phải tắm rửa cho sạch sẽ. Phòng tắm nằm ngay phía sau phòng ngủ của anh, được ngăn cách bằng một bức tường. Trên tường có một tấm gương và một chậu rửa mặt, còn phía sau là bồn tắm nằm cạnh một cửa sổ sát đất, trên cửa sổ treo một tấm rèm dày.
Anh đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo trong tủ ra, quay lưng về phía Chu Mục nói: “Ra ngoài.”
Chu Mục bất động đứng ở nơi đó, Phương Thức Chu cởi quần áo ra, thấy người này không rời đi, nói: “Cút.”
Chu Mục tiến lên một bước, trực tiếp ấn Phương Thức Chu vào tủ quần áo, nói: “Hôm qua không phải rất vui sao?” Hắn cho rằng phản ứng của Phương Thức Chu đêm qua là thoải mái.
“Dừng lại,” Phương Thức Chu nhanh chóng giơ tay đẩy Chu Mục ra: “Tốt nhất là cậu nên tránh xa tôi ra.”
Phương Thức Chu phát hiện ra rằng anh không thể giao tiếp một cách bình thường với Chu Mục, và cuộc trò chuyện của họ cũng vậy. Đây không phải là vấn đề anh có sướng hay không? Mà là vấn đề về tôn nghiêm của một đàn ông. Thậm chí anh còn cảm thấy Chu Mục hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức, dường như không cảm thấy mình làm sai chút nào.
Phương Thức Chu không muốn tranh cãi với đối phương nữa, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu có đi hay không?"
Chu Mục nhìn thấy sự phản kháng trong mắt Phương Thức Chu, vô thức lùi lại mấy bước. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt hắn liền tối sầm lại và cụp mắt xuống nói: "Đừng nổi giận."
Phương Thức Chu mệt mỏi vì đuổi Chu Mục ra khỏi phòng ngủ, kiệt sức nằm trong bồn tắm đầy nước nóng. Anh không quá quan tâm về mấy chuyện đạo đức, nhưng anh là người có lòng tự trọng cao, việc anh bị cưỡng hiếp là thật và anh cảm nhận được điều đó. Chỉ là cảm giác bị xúc phạm lớn hơn cảm giác sung sướng. Từ khi thích đàn ông, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ bị một người đàn ông chơi.
Lúc Ninh Vi chuẩn bị rời đi, phát hiện Chu Mục cũng ở trong phòng bếp hình như đang nấu ăn.
Cậu không nhịn được bước tới, hỏi: "Anh là người mới à?"
Thỉnh thoảng lại có người mới xuất hiện xung quanh Phương Thức Chu, điều khiến Ninh Vi khó hiểu là Chu Mục rất khác với những người mới trước đó. Cậu nhớ Phương Thức Chu thích những chàng trai sạch sẽ và hơi gầy, còn Chu Mục thì hoàn toàn ngược lại.
Chu Mục không hiểu Ninh Vi đang nói "người mới" là ý gì, nghĩ đi nghĩ lại. Hắn tưởng là cậu nói về việc ký hợp đồng, liền bình tĩnh "Ừm" một tiếng.
Ninh Vi thấy Chu Mục rất ác ý với mình nên khôn ngoan ngậm miệng lại. Sau đó gõ cửa phòng ngủ của Phương Thức Chu, đi vào nói chuyện với anh một lúc rồi mới đi về.
Phương Thức Chu tắm xong đi ra, nhìn thấy trên bàn ăn có một bát cháo nóng hổi liền kéo ghế ra ngồi xuống, múc một thìa cho vào miệng. Miệng anh đắng chát, hình như trong cháo có đường.
Tuy nhiên, anh khá kén ăn. Tất nhiên không thể ăn tiếp vài muỗng nữa.
Cửa phòng tắm vang lên. Phương Thức Chu vô thức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, anh bị phần trên trần trụi của Chu Mục thu hút. Làn da màu lúa mì của hắn bóng loáng, bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc tỏa ra sức hấp dẫn nam tính. Những giọt nước lăn trên ngực và cơ bụng rắn chắc càng làm tăng thêm sức cuốn hút.
Phương Thức Chu nhìn xong liền đỏ mặt, có nên nói hay không, bản thân là một người đồng tính đã sống được nửa đời người. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này đúng là rất đã mắt.
Chu Mục lớn lên nhìn không tệ, đáng tiếc cách hắn xuất hiện lại không thể chấp nhận được.
Phương Thức Chu ngoảnh mặt đi: "Cậu còn chưa đi à? Vắng mặt sẽ bị trừ tiền."
Chu Mục đi đến đứng cạnh anh, tiếp đó đặt bàn tay đang bó bột lên ngực anh, rụt rè: "Tay tôi gãy rồi… anh trai."
Phương Thức Chu nghe thấy Chu Mục gọi mình là anh trai, làm anh chợt nhớ tới cảnh tối qua gọi mình là anh trai. Mặt anh hạ nhiệt, nói: “Cậu muốn kiếm chuyện đúng không?”
“Không.” Chu Mục nói: “Tôi muốn nói rằng tôi không thể làm việc được nữa, muốn gì cũng phải đợi cho đến khi tay tôi lành lại.”
Phương Thức Chu lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi.”
"Tôi không thể làm cho công trường cho đến khi tay tôi lành lại." Chu Mục dừng lại và nói: "Nhưng tôi có thể làm bất cứ việc gì ở đây."
Thật ra, tay hắn chỉ bị bong gân, cũng không mất nhiều thời gian để vết thương lành lại.
Phương Thức Chu đặt thìa xuống, đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói: “Đồ thần kinh.”
Anh nằm xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại bảo Chu Mục nhanh chóng rời đi. Anh cảm thấy Chu Mục bị bệnh. Có phải hắn đang tìm kiếm sự kích thích không? Liệu bản thân sẵn sàng nhìn người mà mình ghét đi lại dưới mí mắt mình mỗi ngày không?
Chu Mục: “Vậy tôi giặt quần áo cho anh.”
Phương Thức Chu nói: “Không cần, cậu cho mình là nàng tiên ốc à, lượn nhanh giùm.”
Chu Mục: “Vậy anh có muốn ăn thêm món gì không? "
Phương Thức Chu hỏi: "Có phải cậu không hiểu tiếng người đúng không?"
Chu Mục: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ quay lại."
Phương Thức Chu nghe vậy ngay lập tức ngồi phắt dậy, phiền chết đi được. Lúc anh định mở miệng ra chửi thì nghe thấy tiếng cửa đóng đã vang lên. Lúc quay người nhìn ra cửa, nhìn chằm chằm vào phòng khách trống rỗng một lúc rồi ngã xuống ghế sofa, chống tay lên trán và lẩm bẩm: "Đúng là gặp quỷ."
--------------------
Chú thích: Đoạn "*nàng tiên ốc" trong QT là "ốc đồng cô nương" hay còn gọi là cô tiên ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro