Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - 12

Chương 10:

Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ thăm dò quanh mép lỗ đít, thành ruột nhạy cảm siết chặt lấy đầu lưỡi người đàn ông. Đối phương miệt mài liếm lỗ đít Phương Thức Chu, dọc theo đáy chậu đến trứng dái sưng tấy, hà hơi thở nóng bỏng vào vùng nhạy cảm đó.

Chiếc lưỡi vừa ướt vừa nóng liếm buồi anh đầy trêu chọc, hàm răng nhẹ nhàng chạm vào bộ phận dễ nhạy cảm nhất của đàn ông, khiến toàn thân Phương Thức Chu run rẩy, khoái cảm như nước chảy nhỏ giọt không ngừng thấm vào tứ chi.

Phương Thức Chu không muốn thừa nhận, nhưng anh không thấy buồn nôn, ngược lại cảm thấy bị đối phương liếm rất sướng 

Anh biết mình không thể trốn thoát nên đành nhắm mắt lại, phát ra một âm thanh khe khẽ từ kẽ răng: "Con mẹ nó, khóa cửa chưa?"

"Khóa rồi." Chu Mục ngẩng mặt lên thành thật trả lời. Hắn đổ một ít chất bôi trơn lên tay, dùng ngón tay tách hai cánh mông đỏ ửng của Phương Thức Chu ra, nhìn lỗ đít mấp mấp co rút rồi trực tiếp nhét nó vào cái lỗ đã được làm mềm. ‌‌

“Mẹ kiếp…” Phương Thức Chu cau chặt mày, nhỏ giọng chửi rủa. Nhưng ngón tay của Chu Mục vẫn tiến vào sâu hơn.

Trong bóng tối, Chu Mục khẽ liếm môi dưới, cảm giác lần đầu tiên cùng Phương Thức Chu làm tình xuất hiện trong đầu hắn, dương vật giữa háng hắn đã gồ lên dưới lớp quần, tạo ra một vòng cung nhỏ. Hắn đã thích nghi với bóng tối trong phòng cùng vẻ mặt của kẻ si tình nhìn Phương Thức Chu đang quỳ trên giường.

Nhiều năm làm việc vất vả khiến những ngón tay của Chu Mục đầy vết chai, nên khi phần thô ráp cọ vào phần thịt ruột nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy chạy sống lưng đến sau gáy của Phương Thức Chu.

Người đàn ông đưa hai ngón tay chạm vào tuyến tiền liệt của Phương Thức Chu, dương vật ỉu xìu của anh nhanh chóng cương lên. Những đầu ngón tay thô ráp liên tục ấn vào phần thịt mềm mại, làm thành ruột tự co bóp. Dịch tiết ra từ ruột trộn lẫn với dịch bôi trơn chảy ra từ lỗ đít.

"Sướng không?" Chu Mục hỏi.

“Sướng cái đầu mày… Ưm… Ha a…” Phương Thức Chu không chịu nổi kích thích khi bị ấn vào tuyến tiền liệt, cả người anh vô lực nằm trên chiếc giường bằng gỗ thở hổn hển.

Đột nhiên, Chu Mục rút ngón tay ra, đưa dương vật giả đã được bôi trơn lên lỗ đít Phương Thức Chu. Hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

“Ưm…” Phương Thức Chu cắn chặt môi, không tự chủ mà ngẩng cổ lên. Dương vật giả nhấp chính xác vào điểm nhạy cảm của anh,  khiến toàn thân anh run lên bần bật.

Chu Mục cầm sextoy đẩy thẳng vào tuyến tiền liệt của Phương Thức Chu. Mỗi lần bị đẩy vào điểm G anh đều vô thức rên rỉ. Anh vểnh mông lên ngậm chặt sextoy không nhả ra. Mỗi khi tuyến tiền liệt bị cọ xát thì khoái cảm càng tăng lên, bộ phận sinh dục của Phương Thức Chu lại cương cứng hơn trước. Quy đầu không ngừng rỉ ra tinh dịch, anh bị sextoy chơi sắp đến đỉnh thì người đàn ông này lại dừng lại, làm dục vọng trong cơ thể anh không mấy thỏa mãn.

Chu Mục đứng bên cạnh, lấy ra một ống cắm niệu đạo bằng silicone*, hắn cẩn thận bôi trơn thân ống, đứng từ phía sau cầm lấy dương vật đang cương cứng của Phương Thức Chu tuốt vài cái. Khiến anh không tự chủ được mà nhỏ giọng rên rỉ, lỗ niệu đạo của Phương Thức Chu phun ra tình dịch.

"Anh muốn xuất tinh đúng không?" Chu Mục đứng sau Phương Thức Chu hỏi, cẩn thận nhét nó vào lỗ niệu đạo của đối phương: "Nhưng tôi xin lỗi, anh chưa được phép xuất tinh."

“Không… Đừng, dừng lại a…” Niệu đạo bị một dị vật thon dài cắm vào, Phương Thức Chu khiếp sợ mở to hai mắt, cảm giác sung sướng mãnh liệt khiến anh cảm thấy vừa đau vừa sướng.

Que thông niệu đạo mảnh khảnh, Chu Mục nhẹ nhàng bơm hơi vào, hắn xoa lưng anh rồi bật công tắc của thiết bị. Từ người Phương Thức Chu phát ra tiếng "vù vù" nho nhỏ, dương vật giả vẫn đang mài vào tuyến tiền liệt rung lên không ngừng, trong khi que thông niệu đạo phía trước giống như chạm vào tuyến tiền liệt ngay cả khi nó chưa được đưa vào sâu.

“A a… Rút, rút ra… A…” Hai luồng khoái cảm kích thích xông tới khiến cả người Phương Thức Chu co giật, hé miệng thét chói tai, ngay lập tức đưa anh đến cao trào. Lỗ nhỏ không ngừng trào ra nước dâm chảy xuống bắp đùi, nhưng lỗ niệu đạo bị nhét dị vật nên muốn bắn cũng không bắn được. Dễ dàng thấy đang nhét dị vật trào ra một ít tinh dịch.

Khoái cảm mãnh liệt như điện chạy dọc vào người khiến Phương Thức Chu tê dại đến mức đến cả ngón chân cũng co rúm lại, nhưng ham muốn của anh vẫn chưa thoả mãn.

“Sướng không?” Chu Mục hỏi.

“A…” Phương Thức Chu bị kích thích đến mức nước mắt giàn giụa, trong cổ họng phát ra một tiếng rên yếu ớt. Anh cắn môi cố gắng giữ im lặng.

Chu Mục tăng tần suất rung của dương vật giả lên mức cao nhất, ngón tay cái rà lên đầu que thông niệu đạo mà ấn xuống, cúi sát xuống tấm lưng đang run rẩy của Phương Thức Chu, khàn giọng hỏi: “Sướng không?”

Chu Mục chỉ quan tâm mình có làm cho Phương Thức Chu sướng hay không nên liên tục hỏi đi hỏi lại. Trong khi đó tiềm thức của Phương Thức Chu lại cảm thấy người đàn ông này đang cố tình làm nhục mình. Nhưng lúc này, chính anh lại bị ham muốn khống chế. Đã đến đỉnh nhưng không thể xuất tinh, cảm giác trống trải và không thể khống chế khiến anh mất đi ý thức, nói năng đứt quãng đáp rằng mình sướng, rên rỉ nói anh muốn xuất tinh.

Chương 11:

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đen kịt tràn ngập những tiếng rên rỉ nho nhỏ đầy sức nam tính hoà với mùi hương của dục vọng ngọt lịm.

Đồ chơi trong lỗ đít của Phương Thức Chu đột nhiên bị rút ra. Trước khi lối vào vườn địa đàng khép lại, Chu Mục đã cầm lấy dương vật cứng đang chảy nước của mình đút vào.

Dương vật của người đàn ông này vốn dày và dài hơn nhiều so với sextoy. Gậy thịt nóng hổi đâm vào lỗ đít của Phương Thức Chu, quy đầu được nhét đâm thătng vào nơi sâu nhất, chống lên tuyến tiền liệt cực kỳ nhạy cảm như tra tấn.

“Á a…” Bàn tay bị trói của của Phương Thức Chu nắm chặt kệ sắt đầu giường, anh cắn chặt môi nhưng không ngăn được tiếng rên dâm đãng.

Dương vật của Phương Thức Chu sưng tấy vô cùng đau nhức, toàn thân run rẩy không ngừng. Lỗ đít bị người đàn ông phía sau yêu thương như cái máy đóng cọc đang hoạt động ở công trường làm anh thần hồn điên đảo.

"...Tao không chịu nổi... Thằng chết tiệt này, để cho tao bắn... a..." Cả người Phương Thức Chu ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn đỏ lên do ma sát, anh bị người đàn ông hung hãn địt mạnh đến không thể quỳ xuống. Khoảnh khắc que thông niệu đạo bị rút ra, anh hét lớn một tiếng trong phút chốc ngã phịch xuống. Ngay lập tức dương vật của anh xuất ra một lượng lớn tinh dịch màu trắng đặc sệt, cả người run rẩy như co giật.

Chu Mục như phát điên đẩy mạnh eo về phía trước, thúc mạnh vào mông Phương Thức Chu tạo ra những vết bầm đỏ tươi. Đồng thời tạo ra dấu hằn trên đôi chân trắng nõn mềm mại của anh. Cơn khoái cảm ngợp đến mức anh không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên há miệng, thè đầu lưỡi mềm mại đỏ mọng khỏi cánh môi sưng tấy đang ứa nước miếng. Hai tay nắm chặt thanh sắt của thành giường.

Chu Mục cụp mắt xuống, cởi áo vest đen ném xuống gầm giường, lộ ra cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn do lao động cực nhọc, trên làn da ngăm đen lấm tấm mồ hôi, hắn gồng eo và cơ bụng để nhấp liên tục vào lỗ đít Phương Thức Chu khi anh sắp lên đỉnh. Lỗ nhỏ của anh không ngừng co bóp siết chặt, trong quá trình giao cấu, lỗ đít bị địt đến đỏ tươi bắt mắt kết hợp với ‌‎‍‌‌chất dịch từ thành ruột tiết ra đều bị đẩy ra ngoài, mép lỗ đít nhanh chóng sùi bọt trắng bởi ma sát, ‍‌‌trong rất dâm đãng.

Giày da và quần tây của Phương Thức Chu nằm rải rác trên mặt đất. Anh đang quỳ trên chiếc giường gỗ cứng hẹp, nửa thân dưới trần trụi, phần thân trên nghiêm chỉnh, chỉ có một chiếc cúc áo bị cởi ra nhưng anh đã bị hắn chịch đến bắn tinh.

Chu Mục cởi trói cho Phương Thức Chu rồi ôm anh vào lòng. Đôi mắt tam bạch si mê nhìn anh không biết chán, dù trong bóng tối, ánh mắt đó vẫn như thiêu đốt, càng khiến Phương Thức Chu cảm thấy khó chịu.

Phương Thức Chu bị tra tấn đến mức liên tục lên đỉnh dưới những lần làm tình hung hãn của người đàn ông này. Âm thanh nức nở phát ra có vẻ hơi yếu ớt hình như đang khóc.

“Tao giết mày… ” Phương Thức Chu tức giận bóp cổ Chu Mục, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

“Anh yếu quá, để tôi giúp anh.” Bàn tay to lớn nóng bỏng của Chu Mục chồng lên bàn tay Phương Thức Chu. Sau đó vòng qua cổ hắn, chẫm rãi phụ anh bóp chặt những ngón tay lại.

Cảm giác ngột ngạt vì thiếu oxy khiến Chu Mục càng thêm hưng phấn, tính chiếm hữu biến thái của bản thân khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn với hành động này. Hắn dùng sức đâm vào trong lỗ đít của Phương Thức Chu càng nhanh. Cái lỗ đít chật hẹp, ẩm ướt và nóng bỏng, lớp thịt ruột mềm mại quấn quanh dương vật dày, sưng tấy mà không ngừng kẹp chặt.

Chu Mục điên cuồng đưa Phương Thức Chu lên đỉnh dục vọng, anh không nhịn nữa liền đưa tay bóp cổ người đàn ông trước mặt. Cẳng tay nổi gân xanh của hắn siết mạnh lấy eo Phương Thức Chu, ôm chặt đối phương vào người hắn. Hơi thở trầm thấp, nam tính của hắn đầy sức gợi cảm, hắn vùi gậy thịt sâu vào trong cơ thể Phương Thức Chu, khẽ phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào phút chốc xuất tinh vào trong lỗ đít của anh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Phương Thức Chu lấy lại được chút sức lực, thấy người đàn ông này vẫn ôm mình, anh liền há miệng cắn vào cổ hắn. Những chiếc răng nanh sắc nhọn cắm vào một bên cổ, vị mặn mặn nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi, xuyên vào da thịt để lại trong miệng mùi vị tanh tưởi.

Khi Chu Mục bị Phương Thức Chu cắn tựa hồ không cảm nhận được đau đớn. Hắn nằm yên mặc cho anh làm, sau khi anh nhả ra, kéo ra một sợi máu dính lẫn nước bọt chảy xuống. Chu Mục nhanh chóng chế trụ gáy anh, men theo lối cũ đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Ưm…” Phương Thức Chu cau mày, dùng hết sức để đẩy đối phương ra. Chu Mục chỉ đơn giản ôm chặt lấy anh, ghì lấy eo anh, ép chặt anh vào cơ thể mình. Hắn chen đầu lưỡi của mình vào hàm răng đang nghiến chặt của anh, không chút kiêng dè mà xâm nhập vào miệng đối phương, chiếc lưỡi nọ háo hức tìm kiếm đầu lưỡi của người trước mặt, tiếng nhớp nháp vang lên bên tai là từ những chiếc hôn say đắm.

Bàn tay của Phương Thức Chu đè lên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, dương vật mềm mại của anh bị ép sát vào đám lông mu rậm rạp của đối phương, ma sát đến phát đau. Chu Mục thò một tay vào trong áo, lòng bàn tay đầy kén của hắn không ngừng mơn trớn làn da mịn màng của anh, dùng đầu ngón tay thô ráp ấn vào đầu núm vú nhỏ, nhẹ nhàng bóp lại chậm rãi xoa niết, dương vật đang nhét trong lỗ của anh lại phình ra một chút.

“… A, không…” Chu Mục nhẹ nhàng đưa đẩy vào cái lỗ chứa đầy tinh dịch của đối phương. Chủ động hôn Phương Thức Chu, sau đó rút lưỡi ra khỏi miệng anh, tự nhiên kéo ra một sợi chỉ bạc của nhau.

Phương Thức Chu há miệng, đầu lưỡi đỏ tươi lộ ra, một sợi nước bọt trong suốt nối với đầu lưỡi Chu Mục, nước bọt từ khóe miệng chảy dài xuống chiếc cổ thon dài của anh.

Giọng Phương Thức Chu khàn khàn, thều thào nói: “… Biến thái… Súc sinh… Mày chết chắc rồi…”

Hiện tại Phương Thức Chu đã biết người này đang làm trong công trường. Việc anh tìm ra hắn chỉ là vấn đề thời gian. 

Ngày hôm sau, Nguyễn Thành mang đến tất cả thông tin nhân sự công trường. Còn Phương Thức Chu mệt mỏi tựa người vào thành giường, đôi mắt quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, trên cổ tay khi cử động lộ ra những vết đỏ chói mắt dưới chăn.

Chương 12:

Ánh nắng buổi sáng sớm tràn ngập toàn bộ căn phòng, xuyên qua khung cửa kính trong suốt từ giếng trời đến sàn nhà, phản chiếu căn phòng ngủ rộng lớn của Phương Thức Chu bằng sắc vàng rực rỡ.

Nguyễn Thành đứng cạnh giường Phương Thức Chu với gương mặt lạnh nhạt, nói: "Anh Phương, nhân viên kỹ thuật đã tìm thấy người đó. Hắn ở gần công trường của chúng ta."

“Cho hắn chết đi.” Phương Thức Chu vô cùng căm phẫn. Anh rúc người ở trong chăn, giọng nói phát ra như bị bóp nghẹt ở bên trong nghe có vẻ vừa khàn khàn lại nghẹn ngào.

Phương Thức Chu thích ngủ co người khi ngủ, lớp chăn trùm bít đầu để lộ vài sợi tóc rối bù. Nhân viên kỹ thuật kia đúng thật có hơi chậm nên việc anh không vui cũng là chuyện bình thường, nếu không phải vì nhân viên quá chậm thì anh đã không bị người ta làm tới hai lần.

Nguyễn Thành đứng ở bên giường ôm một chồng tài liệu, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tấm chăn bông phồng lên trên giường lớn. Y là kiểu người không biết ngại là gì.

Không gian tĩnh lặng kéo dài rất lâu. Cơ thể khó chịu cuối cùng cũng làm cho Phương Thức Chu tỉnh táo, anh ngồi dậy, mái tóc hơi rối bù, cổ áo ngủ dài đến tận xương quai xanh lộ ra dấu hôn dày mơ hồ, ai lỡ liếc nhìn đều đỏ mặt. Không biết người đó có cố ý hay không nhưng vết hickey trên cổ hằn rất đậm. Màu da của anh lại trắng cùng những mảng đỏ được xếp chồng lên nhau. Càng khiến nó đặc biệt bắt mắt.

Nguyễn Thành không quá quan tâm đến đời tư của sếp. Với y mà nói, tò mò là chuyện lãng phí lớn nhất cho đầu óc và thời gian. Chốn công sở, nhiều đồng nghiệp thấy y quá nhàm chán và thiếu sự tế nhị, cũng không ít người không thích y. Nhưng với Phương Thức Chu, tính cách này của Nguyễn Thành chính là điều khiến anh cảm thấy yên tâm nhất.

Phương Thức Chu nhận tài liệu từ tay Nguyễn Thành, anh dựa vào đầu giường đọc từng trang, cau mày: “Ký túc xá nhiều người như vậy à?”

Nguyễn Thành đáp: “Dự án của công trình lần này rất lớn, nên có rất nhiều đội xây dựng từ nơi khác đến.”

Phương Thức Chu trầm ngâm, thật lâu mới nói: “Ký túc xá đơn có bao nhiêu người sống?”

“Có mười công nhân sống trong ký túc xá đơn.”

Phương Thức Chu nhìn lại lần nữa, cất tập tài liệu đi, tựa đầu vào giường rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong tài liệu ghi rõ ai sống ở từng khu ký túc xá, nhưng anh không xác định được hôm qua mình đã vào ký túc xá nào. Vì khi tỉnh dậy đã ở nằm trong xe của mình. Điều này có nghĩa là anh phải đến công trường một lần nữa.

Khi Phương Thức Chu đang suy nghĩ, Khâu Hạ Đình mang theo hai giỏ trái cây bước vào phòng.

“Anh Chu, tôi nghe nói anh không khỏe, trong người thấy sao rồi?” Khâu Hạ Đình khoa trương nói, lúc hắn bước tới thiếu điều muốn rơi nước mắt.

Nguyễn Thành nghe thấy giọng nói của Khâu Hạ Đình liền đưa mắt nhìn về phía cửa, Phương Thức Chu chỉ liếc nhìn rồi nhắm mắt lại.

“Ai nói với cậu là tôi cảm thấy không khỏe?”

“Vậy thì anh đừng lo nữa.”

Khâu Hạ Đình đi đến bên giường, đặt giỏ trái cây xuống bàn, khoác tay lên vai Nguyễn Thành, cười khẩy: “Trợ lý Nguyễn Thành cũng ở đây à?”

Nguyễn Thành bình tĩnh đẩy Khâu Hạ Đình ra, nói: "Anh Khâu, xin anh tự trọng."

Tay Khâu Hạ Đình dừng tay lại trong không trung nhưng hắn cũng không tức giận. Còn nghiêng người về phía trước, dùng nửa trọng lượng cơ thể đè lên người đối phương, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nguyễn Thành thì hắn càng muốn trêu chọc: “Chúng ta đều là đàn ông, cũng không cần quan trọng hóa vấn đề. Trợ lý Nguyễn, đừng lạnh lùng như vậy mà.”

“Đàn ông phải tự yêu lấy mình.” Nguyễn Thành nói: “Anh Phương, tôi xin phép về trước.”

Khâu Hạ Đình: “…”

Phương Thức Chu gật đầu, Nguyễn Thành liền rời đi, lúc y đi về đến cả cái liếc mắt cũng chưa hề đặt lên người Khâu Hạ Đình.

“Gần đây anh sống thoải mái quá nhỉ?” Khâu Hạ Đình ngồi trên ghế sô pha đối diện giường, bắt chéo chân nhìn chằm chằm vào cổ Phương Thức Chu: “Anh thay đổi sở thích rồi đúng không? Xem ra người này rất chiếm hữu đấy.”

Phương Thức Chu không muốn trả lời hắn, liếc nhìn giỏ trái cây dưới giường, đổi chủ đề: “Tuy tôi thấy khó chịu nhưng cũng không đến mức phải nhập viện, cậu đem thứ này đến làm gì?”

Khâu Hạ Đình nhún nhún vai, nói: “Tôi không với tay không được!”

“Mua ở đâu?”

“Tôi trộm từ phòng ông già.”

Phương Thức Chu: …

Phương Thức Chu muốn yên tĩnh nghỉ ngơi nên lên tiếng đuổi khách. Sau khi Khâu Hạ Đình đi rồi, anh bảo Nguyễn Thành gọi thêm vài vệ sĩ cao to biết đánh đấm đến cho mình. Sau khi tắm rửa xong thì đi thẳng đến công trường. 

Công trường xây dựng bắt đầu nhộn nhịp từ sáng sớm. Lúc này, khoảng cách giữa mặt trời và trái đất như kéo buổi trưa dài hơn một chút. Cái nóng hầm hập làm cho người ta không tài nào chịu nổi, nhưng được hít thở sảng khoái khiến người lao động tràn đầy nhiệt huyết. Những cánh tay máy móc khổng lồ bắt đầu hoạt động, tiếng ồn ào bắt đầu nổi lên, bụi trên mặt đất bay lơ lửng trong không khí. Mọi người di chuyển tới lui, dưới ánh đổ lửa của mặt trời, những hạt bụi như đang nhảy múa trong không khí.

Đối mặt với ánh sáng chói lóa từ phía đông, Phương Thức Chu nheo mắt lại và nhìn thấy một bóng đen xuyên qua lớp bụi mờ mịt. Người đàn ông đang vác hai bao xi măng trên vai, trên người mặc một chiếc áo rộng để lộ nửa cổ, trên đó có hai miếng băng keo trong hơi ngứa mắt.

Vô tình, Phương Thức Chu bước tới gần hắn, giơ tay lên lột miếng băng ra, phát hiện đó là một vết cắn do răng để lại.

“Chu Mục?!” Phương Thức Chu khiếp sợ nói.

Chu Mục ném hai bao xi măng trên vai xuống đất, Phương Thức Chu không nhịn được mà đấm vào mặt hắn một cái. Một số công nhân xung quanh tạm dừng công việc đang làm dở, không biết đang xảy ra chuyện gì nên tò mò nhìn về phía họ.

Một bên mặt Chu Mục sưng lên, mạch máu mỏng manh vỡ ra, hắn dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ bị đánh liền nếm được mùi máu tanh ngọt. Chu Mục cụp mắt xuống, đôi mắt tam bạch kia nhìn vô cùng dữ tợn. Hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Phương Thức Chu, bình tĩnh nói:

“Tôi đây.”

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro