Chương 67-68
Chương này hơi dài.....
Chương 67: Kế hoãn binh.
"Mộ Hàn muốn giết hắn?" Linh Thứu nghiên đầu biết mà còn hỏi.
"Không có, chỉ là trục xuất Thái tử phủ, thế nhưng trừng phạt như vậy không thể nghi ngờ như giết Thiệu Lỗi không có khác nhau." Luôn luôn ít lời Thiệu Ngôn có chút kích động.
"Ha!" Linh Thứu gật gật đầu. "Vậy đây là vấn đề của hắn, Mộ Hàn không nghĩ muốn đẩy hắn vào chỗ chết không phải sao?"
"Nhưng mà..." Thiệu Ngôn còn muốn nói gì nữa, Linh Thứu đưa tay ngăn lại. "Muốn cho ta hỗ trợ, lấy thành ý ra, uy hiếp ta không phải là lựa chọn sáng suốt."
Thiệu Ngôn trầm mặc một hồi. "Kính xin Thái tử phi công khai, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương Thái tử với Tề Dự quốc."
"A, cái này tự nhiên, bất quá ngươi còn phải đi khuyên huynh đệ có lòng tốt của ngươi, muốn lưu lại có thể, bất quá ta muốn hắn làm tùy tùng của ta, nhận ta làm chủ." Linh Thứu thản nhiên nói.
...
"Không thể nào!" Trong địa lao, Thiệu Lỗi chịu đựng đau đớn trên thân thể, tức giận gầm nhẹ nói.
Thiệu Ngôn khá là bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Vậy ngươi là muốn rời khỏi Thái tử phủ?"
"Đương nhiên không muốn! Quá mức thì chết!" Thiệu Lỗi cường nói.
"Ngươi!" Đối mặt Thiệu Lỗi như vậy, Thiệu Ngôn có chút tức giận, nhưng Thiệu Lỗi quá mức lỗ mãng, nếu hắn cũng kích động theo, buông tay mặc kệ, chỉ sợ Thiệu Lỗi liền thật sự muốn chết!
Thiệu Ngôn xoa xoa cái trán phát đau. "Ngươi làm sao lại suy nghĩ liền chết như vậy?"
"Hừ!" Thiệu Lỗi hừ lạnh.
Thiệu Ngôn hít một hơi thật sâu lại thở mạnh, hắn thế nào cảm giác nói chuyện với hắn ta càng vô ích a, không văn hóa, thật đáng sợ.
Nỗ lực bình phục tâm tình một chút: "Ngươi làm tùy tùng của nàng chỉ là kế hoãn binh, chờ Thái tử hết giận, hoặc là ngày nào đó nàng thất sủng, ngươi còn sợ không trở về bên người Thái tử sao?"
Nhìn Thiệu Lỗi hơi có dao động, Thiệu Ngôn không ngừng cố gắng. "Hơn nữa nếu là tuỳ tùng của nàng, ngươi là có thể danh chính ngôn thuận giám thị hành động của nàng ta, một khi nàng ta muốn tổn hại Thái tử, ngươi không chỉ có thể bắt được nàng ta, còn có thể lấy công chuộc tội."
"Đúng vậy! Ta làm sao không nghĩ tới a! Nhưng mà, nhận nàng làm chủ~..."
Thiệu Ngôn xem Thiệu Lỗi lại suy nghĩ muốn chết, nửa thật nửa giả nói:"Đại trượng phu co được dãn được, vì Thái tử, nhận một nữ nhân làm chủ không mất mặt."
"Ừm! Có đạo lý! Được! Ta đáp ứng nàng ta!"
Ban đêm hôm ấy Lãnh Mộ Hàn xử lý tốt tất cả, đi tới Mai uyển.
Trong sân Linh Thứu nằm nghiên trên ghế quý phi đã bày nệm mềm lót ở dưới, trên người khoát một cái áo choàng màu nhạt, không phấn son trang điểm, gò má trong suốt mà không mất đi vẻ đẹp của thiếu nữ, con mắt khẽ nhắm, tựa hồ là đang mộng đẹp, khóe miệng hơi cong lên.
Nhìn Linh Thứu như vậy, Lãnh Mộ Hàn chỉ cảm thấy cả ngày uể oải đều được giảm bớt, sờ sờ khóe môi của chính mình, tựa hồ hôm nay hắn cười đều thay đổi hơi nhiều.
Nhẹ nhàng đi tới, Lãnh Mộ Hàn đem Linh Thứu từ trên ghế quý phi ngang ôm lên, Linh Thứu mi mắt khẽ nhúc nhích.
"Tỉnh rồi?" Lãnh Mộ Hàn cúi đầu nhìn Linh Thứu một chút. "Sau này không nên ở trong sân ngủ, sân này buổi tối buồn chán."
Chưa từng nói lời quan tâm người, nhưng mà nói với Linh Thứu, hắn lại không một chút nào cảm thấy khó chịu, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
"Ừm." Linh Thứu đáp, hướng về Lãnh Mộ Hàn trong lồng ngực cọ cọ. "Ta chính là muốn chờ chàng, kết quả không cẩn thận ngủ."
"Lần sau ta sẽ về sớm một chút." Lãnh Mộ Hàn ôm Linh Thứu đi vào nhà: "Còn ngủ sao?"
"Không được, tỉnh ngủ, chàng còn phải xử lý công văn, ta cùng chàng có được hay không." Linh Thứu nói lôi kéo áo của Lãnh Mộ Hàn.
"Ân."
Trong phòng, ánh nến chập chờn, Lãnh Mộ Hàn nghiêm túc nhìn công văn, Linh Thứu lại là gục xuống bàn ngoẹo cổ nhìn hắn, tình cờ được mỹ nam ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, một mảnh ấm áp thật đẹp...
"Đúng rồi Mộ Hàn, ta, có thể hay không hỏi chàng muốn một người?" Linh Thứu đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở miệng nói.
Lãnh Mộ Hàn nghe vậy tầm mắt từ công văn dời qua, ngẩng đầu lên nhìn Linh Thứu.
Ở dưới con mắt dò hỏi của Lãnh Mộ Hàn, Linh Thứu lúc này mới khẽ nhả ra hai chữ. "Thiệu Lỗi."
"Không được!" Lãnh Mộ Hàn không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
"Yên tâm đi, ta sẽ xem chừng hắn mà." Linh Thứu trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại là cố ý vặn vẹo ý tứ của Lãnh Mộ Hàn.
"Thiệu Ngôn tìm nàng cầu xin?" Lãnh Mộ Hàn thoáng nghĩ liền có thể nghĩ đến, con ngươi lạnh lẽo.
Linh Thứu biết không gạt được, cũng không nghĩ muốn giấu diếm gì, nhưng mà nàng cũng không phải thánh mẫu, sẽ không bởi vì ai cầu xin mà nhẹ dạ, nàng chỉ là có quyết định của nàng thôi.
Bất luận Thiệu Lỗi lần này xúc phạm điểm mấu chốt của Mộ Hàn là bao nhiêu, người bên ngoài đều chỉ nói Mộ Hàn không phải, còn có thể nói hắn ham mê sắc đẹp, vì một người nữ nhân xử trí thuộc hạ trung thành tận tâm theo hắn nhiều năm.
Thậm chí cuối cùng còn có thể sẽ liên lụy đến tương lai Mộ Hàn muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ vì hắn là Thái tử, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, bọn họ ước gì Mộ Hàn lộ ra nhược điểm để bọn họ nắm lấy.
Giống như Thiệu Ngôn nói, đem Thiệu Lỗi trục xuất Thái tử phủ cũng giống như giết hắn, vì lẽ đó Thiệu Lỗi kiên quyết không thể bị đuổi ra phủ.
Mà đối với nàng mà nói, nàng cần một người giúp nàng làm việc, người kia có thể tự do ra vào Thái tử phủ, đồng thời bất kỳ tình huống gì đều sẽ không làm thương tổn đến Mộ Hàn, Thiệu Lỗi chính là ứng cử viên tốt nhất.
Bởi vì đem so sánh bọn người Thiệu Ngôn, hắn dễ dàng bị nàng kích tướng hơn, dễ dàng hành động theo cảm tình hơn, sẽ không phải chuyện gì đều bẩm báo Mộ Hàn.
Đương nhiên, còn có cái nguyên nhân chính là nàng không hy vọng bởi vì chính mình, để Mộ Hàn mất đi một thuộc hạ luôn trung tâm đối với hắn, càng không hy vọng bởi vì nàng, để những người theo Mộ Hàn tâm lạnh.
Bằng không, nàng với kiếp trước có cái gì khác nhau chứ? Nàng đã nói, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
"Mộ Hàn." Linh Thứu nắm chặt một tay Lãnh Mộ Hàn đang để trên bàn, độ ấm lòng bàn tay tựa hồ cũng ấm trái tim hắn: "Chính là Thiệu Ngôn không tìm ta, ta cũng không hy vọng chàng thật sự xử trí Thiệu Lỗi, mặc kệ phương pháp của hắn có đúng hay không, ít nhất hắn đối với chàng là tuyệt không hai lòng."
Tuyệt không hai lòng? Vậy nàng đâu? Nàng muốn hắn lưu lại Thiệu Lỗi, là vì hắn, vẫn là vì tranh thủ sự tin tưởng của hắn? Tại sao càng ở chung với nàng, hắn càng muốn đi tin tưởng nàng, dù cho ôn nhu này khả năng sau lưng là vạn kiếp bất phục...
"Tại sao muốn xin tha cho hắn? Hắn muốn thương tổn nàng, hơn nữa hắn muốn..., là mạng của nàng."
Nếu như lúc đó chứng thật Linh Thứu là mật thám, nếu như hắn đối với nàng không có một tia động lòng, như vậy hắn thật sự sẽ không chút lưu tình diệt trừ nàng, dù sao giết chóc đối với hắn, vị trí này tới nói là lại chuyện quá đỗi bình thường.
Linh Thứu cười, nàng không phủ nhận Thiệu Lỗi là muốn mạng của nàng, nhưng mà cái kia lại có quan hệ gì? "Hắn đối với chàng trung thành, lý do này còn chưa đủ sao?"
Trả lời như vậy làm Lãnh Mộ Hàn không kịp chuẩn bị.
Bởi vì Thiệu Lỗi đối với hắn trung thành, cho nên nàng giúp Thiệu Lỗi cầu xin, dù cho Thiệu Lỗi từng thương tổn nàng.
Nếu như nói đây chỉ là một lời nói dối, như vậy hắn là tình nguyện sống ở trong lời nói dối trên.
"Được rồi, chuyện lần này ta tạm thời buông tha hắn, nhưng lần sau không được viện lý lẽ này nữa, ngày sau hắn nhất định phải bảo đảm bảo hộ nàng chu toàn, nếu mà nàng lại xảy ra chuyện gì, ta nhất định không buông tha hắn."
"Tốt a." Linh Thứu bị Lãnh Mộ Hàn chọc phát cười. "Ừm, một lời đã định! Aizz, tiểu tử kia, kỳ thực ta cũng nhìn hắn không vừa mắt, Mộ Hàn, ta bắt nạt bắt nạt hắn, chàng sẽ không tức giận nha?"
"Hắn không phải theo nàng sao? Bị bắt nạt cùng ta có quan hệ gì?" Lãnh Mộ Hàn đàng hoàng trịnh trọng 'Nghi hoặc' nói.
Mà Thiệu Lỗi còn không biết, chính mình vẫn trung tâm chủ nhân liền đối xử tuyệt tình như vậy, mắt đều không có chớp một cái đem mình đưa cho một nữ nhân vui đùa.
Bởi vì cách Đấu Linh đại hội thời gian bất quá hai tháng, người đến Tề Dự quốc cũng càng ngày càng nhiều, Lãnh Mộ Hàn cần phải xử lý công việc cũng càng thêm nặng nề lên.
Nhìn sắc trời đã muộn lắm rồi, để Linh Thứu trước tiên đi nghỉ ngơi, mà hắn tiếp tục xử lý tất cả công việc.
Linh Thứu không có miễn cưỡng muốn kề cận, chết một lần sau, nàng ngược lại nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Kỳ thực hạnh phúc bất quá là người ngươi yêu còn sống sót, mà chính mình có thể cùng hắn sống sót như thế, bởi vì chỉ có sống sót mới có hi vọng, chỉ cần sống sót chính là tốt nhất, huống chi bây giờ nàng với hắn ở cùng bên trong một căn phòng, cái khác vẫn không cần quá lập dị.
Nằm lại trên giường, Linh Thứu nhắm mắt lại quan sát không gian bên trong thân thể, bên trong không gian khắp nơi du đãng cô hồn dã quỷ mà nàng hôm qua mới đưa vào, mà trước hết những tên quỹ kia bị nàng ném vào bây giờ đang ngâm bên trong huyết trì, có lẽ Băng vẫn là quyết định bảo hiểm, trước tiên cầm một tên quỷ thử hiệu quả.
"Thế nào rồi?" Linh Thứu dùng linh hồn mật âm với Băng bên trong không gian nói.
Băng bỗng nghe được âm thanh Linh Thứu hơi ngẩn người, nhìn xung quanh một chút, nghĩ đến khả năng Linh Thứu cũng không có vào không gian, liền đối không khí nói: "Chủ nhân đưa những tên quỷ này đến đã bắt đầu ngâm, hiện tại vẫn ổn định, khoảng chừng hai canh giờ một lần, im lặng tốc độ như vậy, tám canh giờ liền có thể thăng một cấp, chỉ là muốn đẳng cấp càng cao thì tốc độ càng chậm, hiện tại còn đang quan sát."
"Ừm, vậy bọn họ liền giao cho các ngươi, thuận tiện lúc không có chuyện gì làm giúp ta xây mấy dãy phòng đi, nếu là bọn họ thật thành quỷ cao cấp, có tư tưởng có văn hóa, mỗi ngày cứ bay tới bay lui cũng không phải chuyện hay."
Băng giật giật khóe miệng, bọn họ là quỷ a, không phải là bay tới bay lui sao, chủ nhân đây là muốn đem chúng nó bồi dưỡng thành người sao...
Ngược lại mệnh lệnh là truyền đạt, không phải có câu nói, chủ nhân nói đúng là phải phục tùng, chủ nhân nói không đúng, có thể bảo lưu ý kiến, thế nhưng cũng phải phục tùng.
Ngày thứ hai, Thiệu Lỗi liền bị Thiệu Ngôn đưa tới, chỉ là Linh Thứu không nghĩ tới, Thiệu Lỗi khi bị đưa tới trên người dĩ nhiên lại có nhiều thương tổn như vậy.
Nhìn ra Linh Thứu trong mắt kinh ngạc, Thiệu Ngôn cũng không biết là xuất phát từ ý gì mà lên tiếng giải thích. "Thái tử chỉ là muốn Thiệu Lỗi rời đi Thái tử phủ, đây là chính hắn yêu cầu trách phạt."
Linh Thứu ở trong lòng dư vị xoay một cái, a, hắn đây là muốn nói cho nàng, Mộ Hàn vẫn là rất coi trọng Thiệu Lỗi, đối với bọn họ vẫn có tình nghĩa, vì lẽ đó ám chỉ nàng không cần thật sự cho rằng Thiệu Lỗi là cho nàng, cũng không phải nàng thật sự có thể muốn đem hắn như thế nào thì được cái đó.
Không phải là sợ nàng trả thù Thiệu Lỗi sao, nếu không tin nàng, cần gì đáp ứng điều kiện của nàng nha, liền không sợ kết cục của Thiệu Lỗi chính là cái chết, đến trên tay nàng liền sống không bằng chết sao?
"Ngươi đồng ý theo ta, nhận ta làm chủ?" Không để ý tới Thiệu Ngôn, Linh Thứu đi tới trước người Thiệu Lỗi.
"Hừ, tự nhiên, đại trượng phu nói lời giữ lời." Thiệu Lỗi giơ giơ đầu lên.
"Ồ? Nói lời giữ lời? Vậy ngươi sẽ trung thành với ta sao?" Linh Thứu tiếp tục hỏi.
"Chỉ cần ngươi không làm chuyện thương tổn tới Thái tử, ta sẽ trung thành với ngươi!"
Linh Thứu nhíu mày, cũng không làm khó hắn, nàng với Mộ Hàn vốn là một thể, không nghĩ tới muốn Thiệu Lỗi chỉ trung thành với nàng, nếu là Thiệu Lỗi như vậy dễ dàng liền phản chiến đối mặt, nàng ngược lại sẽ không dùng hắn.
Linh Thứu để nha hoàn đem Thiệu Lỗi dàn xếp ở nhà bên cạnh gian nhà với Đổng lão.
Nguyên bản kế hoạch có Thiệu Lỗi, nàng có thể ra ngoài phủ bắt đầu bắt tay một ít công việc chuẩn bị phản kích, nhưng hôm nay chỉ có thể trước chờ Thiệu Lỗi thương tổn dưỡng cho tốt lên mớ được.
Bốn bề vắng lặng, vì phòng ngừa mà Thiệu Lỗi chưa từ bỏ ý định mang theo thương tổn lặng lẽ đến giám thị nàng, Linh Thứu để một tên tiểu quỷ ở cửa bảo vệ, chính mình tiến vào không gian.
Hôm nay cũng chỉ là dùng thần thức nhìn một chút quỷ bên trong huyết trì, hiện tại khoảng cách gần mà nhìn, cảm giác những tên quỷ này quả thật có biến hóa rất lớn, tuy rằng sắc mặt vẫn là trắng bệch, nhưng khí chất đã khác.
Như vậy để Linh Thứu cũng có chút muốn thử.
Suy nghĩ một chút, Linh Thứu để Quỷ lão đầu ra không gian hỗ trợ nhìn chằm chằm, tiểu quỷ không thể đối với con người làm cái gì, lão lại là có thể, nếu là Thiệu Lỗi thật sự còn không hết hi vọng, vậy hãy để cho Quỷ lão đầu trước tiên cùng hắn vui đùa một chút đi.
Bộ Xương Máu từ lúc Linh Thứu tiến vào không gian liền vẫn theo sau Linh Thứu, nghĩ đến đợi lát nữa muốn đi ngâm huyết trì, Linh Thứu quay đầu nhìn về phía Bộ Xương Máu. "Đúng rồi, ngươi là nam hay là nữ?"
Bộ Xương Máu méo xệch đầu, biểu thị không rõ.
Quên đi, vẫn là bản thân nàng phán đoán đi.
Nhìn một chút Bộ Xương Máu thân cao, so với nàng còn cao hơn nhiều, thể trạng tựa hồ so với nữ tử bình thường phải lớn hơn chút, như vậy, nếu như không phải dung mạo rất cao rất tráng nữ tử, thì nó chính là nam, hiển nhiên vế sau khả năng càng lớn hơn chút.
Linh Thứu quyết đoán để Bộ Xương Máu ngốc tại chỗ không cho lại đi theo, mặc dù là đơn thuần vô hại nam quỷ, nhưng đến cùng là nam, Linh Thứu điểm ấy vẫn là rất bảo thủ.
Bộ Xương Máu tựa hồ không muốn, một đôi mắt lỗ thủng ướt nhẹp mà nhìn Linh Thứu, dường như Linh Thứu làm sự tình gì tội ác tày trời vậy.
Không biết tại sao, nàng đối đãi ai cũng có thể quyết tâm lạnh lùng, một mực đối đãi với Bộ Xương Máu này ngạnh không đứng lên được, sờ sờ đầu Bộ Xương Máu. "Ngoan, nghe lời."
Bộ Xương Máu dùng đầu đang trong lòng bàn tay Linh Thứu giật giật, lúc này mới chịu rời khỏi, nhìn ra Băng một trận rùng mình, đây vẫn là hắn nhận thức ma quỷ sao.
Đi tới một ao huyết trì nhỏ khác, do Hỏa bảo vệ, Linh Thứu cởi bỏ bớt quần áo, trước xem những tên quỷ kia ngâm ở trong đó không cảm thấy có cái gì, bây giờ chính mình muốn tiến vào huyết trì đúng là có chút không khỏe a.
Ngẫm lại cũng phải, một người sống, để máu tươi bao vây chính mình, thêm vào mùi máu tanh xông vào mũi, không buồn nôn mới là lạ đó.
Nhưng mà Linh Thứu không có vì vậy dao động, cắn răng bước vào bên trong huyết trì.
Khi nàng vẫn là phế vật, thời điểm bị người vứt bỏ, nàng liền thường xuyên nghĩ, tại sao nàng là phế vật? Nếu như có biện pháp có thể thay đổi thể chất phế vật của nàng, như vậy mặc kệ đánh đổi cái gì nàng đều đồng ý chịu đựng, nhưng khi đó, cho dù nàng đồng ý đi chịu đựng cũng không có con đường nào cả.
Vì lẽ đó đối mặt huyết trì, buồn nôn thì thế nào? Không cần nói buồn nôn, chính là sẽ đau đến không muốn sống, nàng đều sẽ không lùi bước.
Sau khi tiến vào huyết trì, Linh Thứu chỉ cảm thấy máu kia tựa hồ xuyên thấu qua làn da đang nhập vào trong cơ thể nàng, thân thể chậm rãi ấm lên ...nóng lên, đến cuối cùng giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Bỏng rát cuốn lấy toàn bộ thân thể Linh Thứu, nhưng nàng từ đầu đến cuối đều không có kêu ra tiếng, mà là cường ngạnh nhịn đau, dẫn dắt trong cơ thể ám nguyên tố bắt đầu tu luyện.
Hỏa ở một bên nhìn ra có chút nóng nảy, nàng trước đó làm sao đã quên nhắc nhở chủ nhân, nàng với bọn họ không giống nhau, bọn họ là quỷ, không có thân thể máu thịt, chủ nhân là người, thân thể máu thịt trực tiếp tiến vào huyết trì, không phải ai đều chịu đựng được.
—-/-/—-
Chương 68: Chữa trị đấu Linh căn.
"Yêu~~, tâm tình không tệ a! Ta đều đã nghe nói rồi nha."
Trên đường cái, bốn nam tử cùng đường mà đi, cũng đều là tuấn mỹ phi phàm, khí chất cao quý, không khỏi dẫn tới mọi người liếc mắt nhìn qua, mà bốn người này chính là Lãnh Mộ Hàn, Mộ Dung Sùng Tĩnh, Mộ Dung Thích Dật cùng Đoạn Chương.
Chỉ thấy Mộ Dung Sùng Tĩnh đẩy cùi chỏ vào người Lãnh Mộ Hàn bên cạnh, vô cùng thần bí mà tiếp cận người, đùa giỡn nói.
Hắn nhưng là quan sát hắn ta hơn nửa ngày rồi, từ bắt đầu bốn người chạm mặt khóe miệng của Hàn liền vẫn là giương lên, hắn có thể không nhớ rõ Hàn thích cười a, thật giống như trong mấy người quạnh quẻ nhất chính là Hàn a.
Lãnh Mộ Hàn liếc mắt nhìn hắn nhưng không có phản bác, hắn xác thực tâm tình rất tốt, làm sao, đố kị?
Lúc này một đường trầm mặc Đoạn Chương nhíu nhíu mày, một mặt nghiêm túc nói. "Ta cũng nghe nói, Hàn, ngươi thật sự vì một nữ nhân đem Thiệu Lỗi trục xuất Thái tử phủ sao?"
Lãnh Mộ Hàn ngừng một lát, nhìn về phía hắn. "Ngươi sẽ muốn lưu một cái thuộc hạ hành sự lỗ mãng, tiến vào thư phòng ngươi không hỏi mà lấy, ở bên người ngươi đùa giỡn sao?"
"Không thể nào! Thiệu Lỗi tuy rằng lỗ mãng, tuy nhiên không đến nỗi không hiểu đúng mực như vậy?" Mộ Dung Sùng Tĩnh một mặt kinh ngạc.
Mộ Dung Thích Dật gật gù, biểu thị đồng ý lời giải thích của ca ca mình. Hơi nghi hoặc một chút nhìn Lãnh Mộ Hàn
Đoạn Chương cũng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Lãnh Mộ Hàn tâm trạng chìm xuống, dừng bước, nghiêm túc nói. "Các ngươi không biết? Vậy các ngươi là từ nơi nào nghe được chuyện này?"
Ba người vừa nghe lời ấy, cũng ngừng lại, liếc nhau một cái, trong mắt đều là nghiêm nghị.
Vẫn là Mộ Dung Thích Dật lên tiếng trước nói. "Chúng ta đi Vân nhàn tửu lâu nghe được."
Mấy người gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, bốn người liền ngồi ở Vân nhàn tửu lâu bên trong phòng ngăn.
Đoạn Chương nhìn một chút ba người, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Mộ Hàn. "Ta là nghe được trong phủ gia đinh lén lút nghị luận."
"Ta cũng là từ bên ngoài nghe được lời đồn." Mộ Dung Thích Dật tiếp theo mở miệng.
"Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Sùng Tĩnh ít đi một phần cà lơ phất phơ, có thêm một phần nghiêm túc.
Lãnh Mộ Hàn sắc mặt hơi trầm xuống, hắn ngược lại không quá mức lưu ý lời đồn đãi chuyện nhảm bên ngoài, bởi vì thói quen, có thể thói quen nhưng không có nghĩa là yêu thích.
Liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
"Cùng với chúng ta nghe đến xác thực chênh lệch rất lớn." Mộ Dung Thích Dật sau khi nghe xong gật gật đầu, nếu như sự tình là như vậy, như vậy nói còn nghe được.
"Nói cách khác, đây là có người cố ý bịa đặt sinh sự, muốn gây bất lợi cho ngươi, hơn nữa còn là người trong phủ." Đoạn Chương phán đoán.
"Sẽ không." Lãnh Mộ Hàn rất khẳng định hồi đáp. "Tuy rằng ta vốn muốn đem Thiệu Lỗi trục xuất Thái tử phủ, nhưng mà ngay tại hôm qua, Linh Nhi xin tha cho hắn, vì lẽ đó, Thiệu Lỗi đến nay còn ở trong phủ."
"Vậy là nói, người trong phủ ngươi đều biết, Thiệu Lỗi căn bản không có bị trục xuất Thái tử phủ?" Mộ Dung Sùng Tĩnh nói tiếp.
"Mà trước khi ngươi ra lệnh người đó ở Thái tử phủ, sau đó ngươi thay đổi chủ ý, người đó lại không ở..." Mộ Dung Thích Dật dừng một chút, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát chén trà, sau đó ngẩng đầu.
Trong lòng mọi người có đáp án, Mộ Dung Sùng Tĩnh quay đầu ái muội nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn. "Hàn a~, người ta đây chính là yêu mới sinh hận a!"
Lãnh Mộ Hàn trực tiếp quăng cho hắn một cái liết mắt lạnh lùng.
"Xem ra Thái tử phi của ngươi còn giúp ngươi một đại ân, tin tưởng lời đồn này chẳng mấy chốc sẽ tự sụp đổ thôi." Đoạn Chương đối với Bắc Ảnh Linh Thứu phiến diện nhất thời tiêu hơn một chút, không phải hồng nhan họa thủy là tốt rồi.
"Hàn đại ca, huynh hôm nay thật khác thường, sẽ không phải bởi vì Thái tử phi của huynh chứ? Huynh động tâm?" Mộ Dung Thích Dật có chút không thể tin tưởng. "Không phải nói nàng rất có thể là người của Lãnh Trạch Phong sao?"
Ở trong mắt hắn, Mộ Hàn đại ca từ trước đến giờ là không gần nữ sắc, hơn nữa hôn nhân như vậy, không bài xích liền rất tốt rồi, làm sao có khả năng chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại động tâm, huống chi đối phương còn là một phế vật, thân phận lại khả nghi, nghe ca của hắn nói, nữ nhân kia lớn lên cũng thường thường mà thôi.
Nói như thế, bất kể là phương nào xem, cũng không trả lời a!
Lãnh Mộ Hàn liếc nhìn Thích Dập quăng tới tầm mắt, thô bạo trực tiếp. "Có ý kiến?"
"Hắc hắc, không, không ý kiến." Mộ Dung Sùng Tĩnh nâng ghế lên kề sát Lãnh Mộ Hàn một ít, ân cần giúp hắn rót trà, bộ dạng chân chó đến nổi Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương không còn gì để nói.
"Hàn, ngươi xem a, ngươi hiện tại cũng coi như là ôm đến mỹ nhân rồi, như vậy người kia của ta đâu? Ta để ngươi giúp ta tìm lại mỹ nhân ngươi đến cùng có tin tức hay không a? Tiểu gia ta gần nhất đều bị bệnh tương tư, cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, ngươi xem ngươi xem, ta đều gầy đi nhiều lắm nè!"
Mấy người liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn ta, cuối cùng không nhìn thẳng hắn ta, ăn so với heo còn nhiều hơn! Đây là trà không nhớ cơm không nghĩ biểu hiện đây sao?
"Được rồi, chúng ta vẫn là nói chính sự đi." Đoạn Chương trước tiên nói: "Hàn, lần này Đấu Linh đại hội, năm đại gia tộc khác cũng sẽ đến Tề Dự quốc, ta sợ Nam cung gia tộc sẽ có động tác, cái này cũng là phụ thân ta lo lắng."
Mộ Dung Thích Dật gật đầu biểu thị tán thành. "Nếu lần này Đấu Linh đại hội xảy ra chuyện gì, không thể nghi ngờ trách nhiệm đều sẽ đẩy lên trên người huynh. Chờ mãi đến lúc chổ dựa đến, nếu đệ là Lãnh Trạch Phong, đệ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy."
"Làm cho người ta đau đầu nhất chính là thế lực của Nam Cung gia tộc, chỉ là cao thủ đấu khí đỉnh cấp liền có mấy chục người, mà toàn bộ Tề Dự quốc cũng bất quá hơn hai mươi người." Mộ Dung Sùng Tĩnh nói tiếp. "Bất quá cũng may Hoàng Thượng vẫn là sủng ái đứa con trai này nhất."
"Hàn, ngươi thấy thế nào." Đoạn Chương nhìn về phía trầm mặc Lãnh Mộ Hàn.
"Nếu mà các ngươi muốn phá hoại Đấu Linh đại hội lần này, các ngươi sẽ bắt tay từ phương diện nào." Lãnh Mộ Hàn giống như tùy ý hỏi.
Ba người nhìn nhau nở nụ cười.
Lại nói đến bên trong Mai Uyển, quả thực như Linh Thứu suy đoán, Thiệu Lỗi đúng là chưa từ bỏ ý định, nhẫn nhịn vết thương trên người một mình phi thân đi tới bên trên nóc nhà.
Liền như lời của hắn nói, bây giờ Mai uyển Ám vệ đã rút lui, Thái tử lại không ở, thêm vào hắn còn có thương tổn trên người, Bắc Ảnh Linh Thứu khẳng định là phòng bị thời khắc yếu đuối nhất, vào lúc này dễ dàng lộ ra kẽ hở nhất!
Quỷ lão đầu quang minh chính đại nhìn Thiệu Lỗi lén lén lút lút ở trên nóc nhà nhảy nhót lung tung, sờ sờ cằm, cười đến nham hiểm.
Tiểu tử này liên hợp người khác bắt nạt nha đầu, hắn còn không tìm tiểu tử này tính sổ nha, tiểu tử này vẫn đúng là dám tự động đưa tới cửa! Không cùng tiểu tử này vui đùa một chút đều có lỗi với mình rồi!
Quỷ lão đầu hưng phấn chà xát tay, sau đó chỉ nghe được 'Ầm' một tiếng, Thiệu Lỗi trực tiếp từ trên nóc nhà ném xuống trên đất.
Trên người vết thương vừa mới có chút kép lại trong nháy mắt xé rách, máu cũng theo rỉ ra, đau đến hắn tê một tiếng, nửa ngày không phát ra được thanh âm nào, đáng thương còn không chỉ dừng lại tại đây, tiếp theo liền nhìn thấy bên cạnh hắn một cây đại thụ đột nhiên gãy vỡ.
Thiệu Lỗi dùng hết khí lực toàn thân lăn về một bên, cũng là trong nháy mắt này, đại thụ ngã vào vị trí ban nãy hắn vừa nằm đó, sợ đến hắn một trận mồ hôi lạnh run cả người, mãnh liệt nuốt nước miếng, hắn suýt chút nữa liền chết bên trong Mai uyển này a!
Nhưng mà chuyện vừa xảy ra xong, hắn một mực còn không biết chuyện gì thế này, chỉ nghĩ chính mình không cẩn thận té xuống, thời điểm không cẩn thận té xuống đem cây đụng ngã.
Tuy rằng trong ký ức hắn rõ ràng là cảm giác bị người đẩy xuống, hắn cũng thật giống như là không đụng phải cái cây này, nhưng điều này có thể sao? Xung quanh một người đều không a! Chẳng lẽ gặp quỷ rồi!
Quỷ lão đầu vô vị bĩu môi, thật sự không đủ hắn đùa a, hai lần liền thành như vậy, thực sự là, yếu! Quá yếu rồi!
Hai canh giờ trôi qua, cả người Linh Thứu đau đớn như bị thiêu đốt, mặt trắng bệch, mấy lần gần như muốn ngất đi, trên trán chảy xuống mồ hôi như mưa đem tóc và mặt của nàng đều thấm ướt.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Mộ Hàn, Linh Thứu liền khiến bản thân mình phải tỉnh táo, nhiều lần như vậy, mãi đến tận ám nguyên tố ở trong người đột nhiên tăng vọt.
Linh Thứu chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, mà cả người cũng trở nên mềm mại lên, đau đớn cảm quan theo linh trí đóng kín của mình mà đoạn tuyệt.
Linh Thứu tựa hồ nhìn thấy ám linh căn trong cơ thể nổi lên biến hóa nhỏ, thật giống như càng thô càng đen.
Cùng theo đó liền thấy đấu linh căn vốn đã khô héo. Giờ khắc này nó cũng bắt đầu lấy mắt thường thấy được tốc độ bắt đầu gây dựng lại, chỉ là có hơi khác biệt là nó nhìn qua như huyết nhục chồng chất dựng lên nhau.
Mãi đến tận lúc chạng vạng, Linh Thứu mới khôi phục linh trí, mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh minh.
Linh lực trong cơ thể tựa hồ dồi dào rất nhiều, chỉ là đau đớn trên thân thể vẫn không có toàn bộ tiêu tan, Hỏa muốn tiến lên nâng Linh Thứu, nhưng khi đụng vào người Linh Thứu liền làm cho cả người Linh Thứu đau đến bốc lên mồ hôi lạnh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là khô cứng đứng ở một bên nhìn Linh Thứu đang chật vật cố chịu.
Linh Thứu ngoắc ngoắc môi, nàng nghĩ tới sẽ đánh đổi một số thứ, thế nhưng không nghĩ tới sẽ đau như vậy, xem ra chí ít gần đây là không thích hợp lại xuống ngâm huyết trì, nhưng vừa nghĩ tới Đấu Linh căn trong cơ thể, Linh Thứu tâm tình liền vui sướng không ít.
Còn không nghỉ ngơi một lúc, Quỷ lão đầu liền sưu thoáng cái xuất hiện ở không gian. "Nha đầu, nam nhân của ngươi trở về rồi! Cũng nhanh đến Mai Uyển đó!"
"Chủ nhân, lấy hiện tại tình hình này nếu mà đi ra ngoài..." Băng thấy Linh Thứu đứng dậy vội vàng lên tiếng.
Linh Thứu khoát tay một cái. "Vô sự, ngược lại trước cũng bị thương, liền nói vết thương lại bắt đầu tái phát là được."
Băng và Hỏa thấy Linh Thứu nói, không thể làm gì khác hơn là không tiếp tục ngăn trở.
Linh Thứu đột nhiên xuất hiện ở bên trong phòng, kỳ thực chỉ cần bất động, không đụng tới đến thân thể, vẫn là không đau lắm, ngay cả khi ngủ, cũng nhiều nhất mới vừa ngủ xuống, lưng có chút đau, lát nữa không xoay người là ổn thôi.
Linh Thứu suy nghĩ một chút, vì không cho Mộ Hàn chờ sẽ phát hiện dị dạng, nàng vẫn là trước tiên nằm xuống tốt hơn, sau đó liền nói vết thương có chút đau, trước tiên ngủ.
Mộ Hàn đi tới Mai uyển, trong phòng còn sáng ánh của ngọn nến.
Đẩy cửa ra không nhìn thấy Linh Thứu, đi vào trong phòng, lúc này mới thấy Linh Thứu đã ngủ.
Nhìn thấy người mà cả ngày nay đều mong muốn gặp, khóe miệng của Lãnh Mộ Hàn bất giác liền cong lên.
Đi tới, ngồi ở bên giường, Linh Thứu đúng lúc mở hai mắt ra, cười nói. "Chàng trở về."
"Ừm." Lãnh Mộ Hàn đáp một tiếng. "Ngày hôm nay làm sao lại sớm ngủ rồi, ăn tối chưa?"
"Ta không đói bụng." Linh Thứu mím mím môi, nàng rất đói a, nhưng mà hôm nay ngâm huyết trì đến cả buổi, hiện tại nàng không còn có khí lực để ăn.
Lãnh Mộ Hàn sắc mặt lạnh lẽo. "Hồ đồ, nàng bao lớn rồi, không đói bụng là có thể không ăn cơm sao?" Nói liền đối với ngoài cửa hô. "Người đến, chuẩn bị bữa tối."
Nhé lấy mặt Linh Thứu, Lãnh Mộ Hàn lại nói. "Đứng lên đi, ăn xong ngủ tiếp, được không?"
Linh Thứu nhìn Mộ Hàn đối với mình quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng lại không ngừng kêu rên, nàng đau quá a, con ngươi chuyển động, làm nũng nói: "Mộ Hàn ~~, chàng đúc ta ăn có được hay không? Ta thật sự buồn ngủ quá. Không có khí lực cầm đũa..."
Lãnh Mộ Hàn tất nhiên là không chịu nổi ánh mắt Linh Thứu tràn đầy khẩn cầu, bất đắc dĩ thở dài, chỉ là trong mắt sủng nịch không cần nói cũng biết. "Được, đút cho nàng."
Bữa tối rất nhanh được đưa tới, Lãnh Mộ Hàn cầm lấy bát đũa gấp một chút món ăn ở trong bát.
Đi tới bên giường, thật sự làm a, đây vẫn là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác nha, nhưng một mực, hắn tựa hồ còn có chút yêu thích, nữ nhân này thật sự là khắc tinh của hắn.
Linh Thứu nhịn đau nhẹ nhàng ngồi dậy một chút, cái trán tựa hồ như có mồ hôi chảy xuống, nhưng nàng vẫn cười như trước, chỉ lo Mộ Hàn nhìn ra được cái gì.
Lãnh Mộ Hàn gắp một ít món ăn. "Đến, há mồm."
Linh Thứu vui rạo rực mở miệng cắn lấy, vừa nhai một bên nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Hàn, Mộ Hàn của nàng thấy thế nào đều đẹp nha, đặc biệt thời điểm đút cho nàng ăn từng chút.
"Đến, lại há mồm."
Linh Thứu lại ngoan há mồm ăn một miếng cơm.
Dù sao Lãnh Mộ Hàn là lần thứ nhất đút người ăn cơm, khó tránh khỏi để Linh Thứu khóe miệng dính một chút cơm.
Linh Thứu duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, lại không biết hành động như vậy là cở nào trêu chọc trái tim một người đàn ông.
Lãnh Mộ Hàn một tay cầm bát đũa, chậm rãi tới gần, Linh Thứu bị nhìn có chút động tình, ngay tại môi của hai người sắp chạm vào nhau, Lãnh Mộ Hàn một tay nhẹ nhàng nắm chặt vào vai Linh Thứu.
Vốn là một cử động vô tình, Linh Thứu lại bị đau đến mồ hôi lạnh tràn trề, lông mày đều cau lên.
Cảm giác được Linh Thứu biến hóa, Lãnh Mộ Hàn tiến lên động tác liền ngừng, vội vàng buông ra vai Linh Thứu. "Làm sao vậy?"
Linh Thứu bình phục một lúc, cười động viên nói. "Không có chuyện gì, khả năng là chạm vết thương."
"Chạm đến vết thương?" Lãnh Mộ Hàn nhìn vai Linh Thứu một chút, rõ ràng hôm qua đều không có chuyện gì, hơn nữa hắn vừa nãy hầu như không có dùng lực.
"Ừm, yên tâm, không có chuyện gì, nói không chắc ngày mai sẽ ổn thôi." Linh Thứu cho hắn một ánh mắt an tâm.
Lãnh Mộ Hàn biết Linh Thứu không muốn nói, gật gật đầu, con ngươi để xuống tất cả tâm tình. "Vậy nàng trước nằm nghỉ ngơi một lúc đi." Nói liền tiến lên đỡ Linh Thứu.
May mà lần này có chuẩn bị, Linh Thứu vẫn cứ nhẫn nhịn bị đụng vào đau, ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng cho rằng nàng đã ngụy trang rất tốt, nhưng Lãnh Mộ Hàn là người nào, Linh Thứu bị hắn đụng vào, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng thân thể lại cứng ngắc là che giấu không được.
Lãnh Mộ Hàn đáy mắt xẹt qua một tia giận. nhưng cũng không thiếu thương tiếc nàng bị thương.
Không chạm vào người nàng, mà chỉ sờ sờ vào đầu của nàng, tận lực cho mình nhìn qua không khác ngày thường: "Mệt mỏi liền đi ngủ sớm một chút, ta đi xử lý công sự."
Linh Thứu nhìn Mộ Hàn đi ra ngoài, gian ngoài ánh nến chập chờn, có lẽ là thật sự mệt mỏi, nhìn nhìn, Linh Thứu liền ngủ thiếp đi.
Lãnh Mộ Hàn vừa đi ra khỏi phòng, sắc mặt liền trầm không ít.
Hắn đã có thể kết luận Linh Thứu trên người có thương tích, còn không phải chỉ là một chổ, nhưng làm hắn tức giận phẫn nộ nhất chính là Linh Thứu lại còn muốn giấu hắn.
Chuyện bị thương như vậy tại sao lại giấu diếm? Nàng không muốn sống sao?
Nhưng mà nàng thà rằng chính mình chịu đau cũng không muốn nói cho hắn biết, tại sao? Là bởi vì sợ hắn lo lắng, hay là nói nàng lần này bị thương là có quan hệ với Lãnh Trạch Phong.
Mà hắn lại còn muốn đóng giả không biết, chỉ là sợ chân tướng đánh vỡ tình cảm bây giờ, sợ nàng triệt để rời đi hắn.
Hi vọng tất cả đều là hắn suy nghĩ nhiều, nhìn về phía trong phòng, Lãnh Mộ Hàn để tay xuống, suy tư: Bắc Ảnh Linh Thứu, nàng đến cùng cho ta hạ xuống sâu độc gì ...
Này vừa cảm giác Linh Thứu ngủ đến có chút trầm, tỉnh lại thời điểm trời đã sáng choang.
Theo bản năng nhìn bên cạnh một chút, bất ngờ, Mộ Hàn vẫn còn, hơn nữa chính nghiêng thân, một cái tay chống đầu nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết nhìn bao lâu.
Linh Thứu đối với hắn nở nụ cười, liếc nhìn cửa sổ. "Giờ nào rồi?"
"Nhanh đến buổi trưa." Lãnh Mộ Hàn vẫn như cũ nhìn Linh Thứu, gần giống như hiện tại chỉ có nàng ở trong mắt hắn.
Trể như vậy, Linh Thứu hơi kinh ngạc. "Vậy sao chàng không đi lâm triều? Phát sinh chuyện gì gấp gáp sao?"
Lãnh Mộ Hàn gật đầu, đúng là phát sinh chuyện gấp gáp. "Nữ nhân của ta bị thương, nàng nói có quan trọng không?"
Là bởi vì nàng! Linh Thứu có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đây là chuyện Mộ Hàn sẽ làm. "Đồ ngốc, thương thế của ta chỉ là vết thương nhỏ, thế nhưng chàng hôm nay không đi lâm triều không phải cho người khác cơ hội nói xấu chàng sao."
Lãnh Mộ Hàn con ngươi lóe lên, nàng đây là đang lo lắng cho hắn sao. "Không ngại, chút chuyện nhỏ này, thân là Thái tử ta vẫn là có thể ứng đối được, như thế nào, thương tổn tốt hơn chưa."
Linh Thứu nhẹ nhàng đụng một cái, có chút rát, nhưng đã không giống ngày hôm qua đau đớn như vậy, hơn nữa nàng cảm giác thân thể bên ngoài khoan khoái, hẳn là không sao rồi.
"Ân nha, tốt hơn rất nhiều." Linh Thứu đối Lãnh Mộ Hàn cười cười.
Lãnh Mộ Hàn thấy thế cũng thoáng an tâm một chút. "Có muốn ăn một ít hay không." Dừng một chút. "Ta đút nàng ăn."
"Ha ha, tốt, Mộ Hàn đút ta!" Linh Thứu ngây ngốc nở nụ cười, nàng cảm giác mình thật giống càng ngày càng lưu luyến cảm giác được Mộ Hàn sủng như vậy a.
"Mộ Hàn, ăn xong chàng mang ta đi ra ngoài một chút có được hay không?" Linh Thứu đột nhiên mở miệng.
"Thương tổn của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục." Lãnh Mộ Hàn trần thuật nói, đáp án không cần nói cũng biết.
"Nhưng mà, ta rất muốn cùng chàng đi trên đường phố dạo một chút, ta không sao rồi, thật sự, không tin chàng xem." Nói Linh Thứu liền muốn vỗ ngực một cái, lại bị Lãnh Mộ Hàn một phát bắt được cánh tay không an phận của nàng.
Lãnh Mộ Hàn đối với nàng làm nủng không có cách nào, hắn cũng không phải là người hiểu ý mềm lòng, nhưng một mực gặp gỡ nữ nhân này.
"Trên đường phố nhất định phải ngốc luôn ở bên cạnh ta không cho chạy loạn." Ngữ khí thoáng cái nghiêm túc nói với Linh Thứu.
Linh Thứu gật đầu liên tục, còn nhớ khi đó, hắn biết nàng quanh năm bị giam ở tiểu viện, vì lẽ đó nếu có một ít thời gian liền dẫn nàng đi ra ngoài dạo, nhưng mà nàng lại một lòng muốn hại hắn, lần lượt thiết kế, ám sát...
Nghĩ đến những thứ đó viền mắt của Linh Thứu không khỏi ẩm ướt, cúi đầu lau nước mắt, tính ra, nàng còn thật không có thật tốt cùng Mộ Hàn đồng thời đi dạo với nhau nha, có thể làm lại, thật tốt...
Trên đường một mảnh phồn hoa, có lẽ là bởi vì gần đến Đấu Linh đại hội, người trên đường so với dĩ vãng đã nhiều hơn rất nhiều, cũng không ít người nước khác đến.
Mà từ ra Thái tử phủ, Lãnh Mộ Hàn lại như là gà mái hộ gà con vậy, một tay nắm chặt lấy Linh Thứu, cẩn thận bảo vệ, làm cho Linh Thứu vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, nàng nơi nào nhu nhược đến vậy, nàng là thật sự không có chuyện gì có được không!
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Linh Thứu cũng như trước rất phối hợp được Mộ Hàn ôm, nàng hiện giờ rất trân quý mỗi một phần Mộ Hàn thương yêu nàng, bao gồm cả việc Mộ Hàn nhất định bắt nàng đeo khăn che mặt mới chịu dẫn nàng ra ngoài. Nàng biết Mộ Hàn đây là không để cho người khác nhìn nàng.
Hiếm thấy thời gian nhẹ nhõm như vậy, trong lòng Linh Thứu cũng có chút thả lỏng hơn, bắt đầu xem những vật nhỏ ở hai bên hàng bán, đây chính là chuyện nàng một đời trước vẫn không có tình cảm mà đi làm.
"Chúng ta tới đó thử xem có được không?" Linh Thứu chỉ vào một sạp hàng của ông lão trong đó, bày ở mặt trên một ít đồ trang sức.
"Ừm." Lãnh Mộ Hàn nhìn ra Linh Thứu cao hứng, tâm tình cũng rất tốt.
Hai người đi tới trước sạp hàng, Linh Thứu ngồi xổm xuống, Lãnh Mộ Hàn là đứng, dù sao cũng là Thái tử, từ nhỏ tiếp xúc hoàn cảnh liền không cho phép hắn kém người khác một bậc.
"Mộ Hàn, chàng xem vòng cổ này thế nào?" Linh Thứu cầm lấy một cái vòng cổ màu hắc đồng, dáng vẻ hơi cổ điển, nhưng hình thức lại rất tinh xảo, ở giữa còn gắng lên một viên đá tựa như bảo thạch Lam Ngọc.
"Nàng thích?" Lãnh Mộ Hàn hỏi, mà trong tay đã lấy ra một nén bạc ném cho ông lão bán đồ.
Kỳ thực chỉ cần chú ý xem Linh Thứu là có thể phát hiện, trên người nàng mang trang sức thật sự rất ít, hắn không có đi hỏi qua nàng đồ cưới có bao nhiêu. Nhưng điều này không có nghĩ là hắn không biết.
Nói đến chính là nữ nhi bình thường xuất giá cũng sẽ không giống Linh Thứu keo kiệt như vậy, mà hắn càng hối hận chính mình lúc trước không có cho nàng một hôn lễ ra dáng, không có làm chổ dựa cho nàng khi bị mọi người chế nhạo, nàng nhất định chịu rất nhiều khổ, hắn, có phải hay không thật khốn kiếp.
Linh Thứu còn không biết Lãnh Mộ Hàn liền ném một nén bạc trong nháy mắt, đầu óc liền quay vòng, nàng hiện tại chỉ biết nàng hối hận rồi, không nên hỏi ý kiến của Mộ Hàn, hắn có biết không, một cái vòng cổ này cũng bất quá hai lạng bạc vụn, mà hắn vừa ra tay chính là một nén bạc a.
Nhưng mà bạc trả lại có thể cầm về sao? Aizz, Linh Thứu chỉ có yên lặng thở dài, xem ra nàng sau này không chỉ phải bảo vệ Mộ Hàn, càng phải giúp Mộ Hàn kiếm bạc và giữ bạc, bằng không nơi nào chống lại hắn tiêu như vậy a, tương lai bọn họ còn phải tốn tiền nuôi hài tử đây...
Bất quá, Linh Thứu lại là quơ quơ vòng cổ trong tay, này xem như là Mộ Hàng tặng cho nàng sao, ha ha, Linh Thứu tự mình ngây ngốc nở nụ cười.
"Đến, cho ta." Lãnh Mộ Hàn cầm cẩn thận nhìn, ở bên trong đống trang sức kia, cái này đúng là phù hợp với khí chất của Linh Thứu nhất, cổ điển mà lại vừa thần bí, chỉ là chung quy là trang sức giá rẻ, nữ nhân của hắn lẽ ra nên mang đồ tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Lãnh Mộ Hàn tập trung linh lực bắt đầu truyền vào bên trong bảo thạch, Linh Thứu nhìn động tác của hắn hơi sững sờ: "Mộ Hàn, chàng đây là?"
Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu cười, không hề trả lời.
Sau khi linh khí đưa vào xong, chỉ thấy nguyên bản màu xanh bảo thạch Lam Ngọc dừng như ánh sáng lộng lẫy hơn vạn phần, khiến người ta không dời khỏi tầm mắt.
Lãnh Mộ Hàn thoả mãn gật gật đầu, trong lúc đó cổ tay nhẹ chuyển, trong tay liền có thêm một Kim xà to bằng ngón tay, đầu rắn hình tam giác, màu sắc tươi đẹp, vừa nhìn chính là có kịch độc.
Mộ Hàn khi nào thì bắt được tiểu tử này? Linh Thứu chân mày nhẹ nhàng nháy một cái, vẫn là nói, kiếp trước, nàng còn có chuyện không biết?
Nếu như, nàng vẫn bỏ sót cái gì, cái kia có phải là đại biểu, kỳ thực lúc trước hắn mỗi lần gặp nàng điều có thể có hàng ngàn vạn loại phương thức chuyển bại thành thắng, tất cả đều chỉ là bởi vì nàng, hắn là cố ý bị thương, cố ý để Hoàng Thượng, Hoàng Hậu trách phạt hắn.
"Linh Nhi, tướng công thật là rất dễ nhìn sao." Lãnh Mộ Hàn đem Kim xà cùng vòng cổ dung hợp sau, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Linh Thứu lấy một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình, dừng một chút, cố ý cười trêu nói.
Không biết có phải là hắn nhìn lầm hay không, hắn tựa hồ nhìn thấy đau lòng, còn hổ thẹn, hắn không thích nàng nhìn hắn như thế, hắn yêu thích nàng nhìn hắn, sau đó lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như ánh mắt mỗi buổi sáng nàng nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro