
Chương 20: Đệ Tử Của Lý Sư Thúc
Editor: Yuki
Beta: Ciedyy
Triển lãm tranh, nửa chặng đường sau, Lộc Dư An tham quan một mình.
Trong toàn bộ triển lãm, bức tranh mà Lộc Dư An thích nhất là một bức tranh sơn thủy với gam màu vàng rực rỡ. Mặc dù kích thước của bức tranh không lớn, nhưng nó lại toát lên một vẻ đẹp hùng vĩ, mạnh mẽ, ẩn chứa những chi tiết tinh tế, nhẹ nhàng.
Tranh sơn thủy sử dụng sắc vàng là một thể loại hiếm trong quốc họa, vì màu vàng trong tranh có chứa vàng thật, mà vàng từ xưa đã là một nguyên liệu quý giá, khó kiểm soát. Nếu không có kỹ thuật vững vàng, họa sĩ rất dễ cảm thấy lo lắng, khiến tranh trở nên cứng nhắc.
Loại tranh này nếu không phải do một người có tâm hồn rộng mở thực hiện, thì khó có thể đạt được sự hòa quyện hài hòa giữa màu sắc và hình ảnh, tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ và cuốn hút.
Bức tranh này khác biệt so với những bức sơn thủy kim bích khác, thường lộng lẫy và hoành tráng. Điều mà Lộc Dư An nhìn thấy nhiều hơn chính là vẻ cô tịch, cao ngạo ẩn chứa trong cảnh núi sông. Giữa những đường nét uốn lượn của núi non và dòng sông, mờ mờ hiện lên hình ảnh hai con hạc tiên đang cúi đầu chải lông, đứng lẻ loi.
Bức tranh này không phải là tác phẩm nổi bật nhất trong số nhiều bức tranh khác, nhưng nó lại cuốn hút anh một cách sâu sắc.
Ở phần đầu cuộn tranh còn có lời đề của họa sĩ. Chữ viết sắc nét, thể hiện sự mạnh mẽ nhưng cũng ẩn chứa sự tinh tế, cho thấy tay nghề vững vàng của người vẽ, rõ ràng là một nghệ nhân vừa giỏi vẽ tranh vừa thành thạo thư pháp.
Ai đã vẽ bức tranh này?
Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang nhìn chăm chủ bức màn trắng tỉnh phía trước.
Cậu ngây người hồi lâu, ngửa đầu nhìn bức sơn thủy kia, ngay cả dáng người cũng hòa làm một thể với cái bóng trên tường.
Thiếu niên quần áo rộng rãi, làm cho vóc dáng cậu trở nên mỏng manh hơn, nhưng bóng lưng của thiếu niên lại thẳng tắp, có vẻ như cậu sẽ vĩnh viễn đứng thẳng ngửa cao đầu dù có trải qua chuyện gì đi chăng nữa cũng không khiến cậu cúi người.
Yếu ớt mà quật cường, thiếu niên mang hai hình thái tương phản, nhưng lúc nào cũng hoàn hảo xuất hiện trước mặt anh.
Mạc Nhân Tuyết chậm rãi đi ngang qua, đôi mắt nặng nề, cuối cùng không dừng lại ở bên cạnh cậu, mà là vòng tới phía trước thiếu niên.
Là nơi cậu vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh.
Cho đến khi tầm mắt thiếu niên dời khỏi bức tranh kia, chú ý tới sự tồn tại của anh, Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn lên bức tranh này, không chút để ý hỏi: " Có phải rất thích bức tranh này không?"
"Đúng vậy, rất thích. "Lộc Dư An không do dự gật đầu, không hề che giấu sự thích thú của mình, cậu nhìn bức tranh trước mắt, con ngươi màu Hổ Phách lấp lánh nói thêm: "Em có thể mua được không?"
"Nếu như không đắt! "Cậu nhanh chóng bổ sung một câu.
Mạc Nhân Tuyết dừng lại một lúc mới nói: "Đây là hàng không bán."
Sự thất vọng trong mắt Lộc Dư An không hề che giấu: "À, thì ra là vậy."
Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết dừng trên vai Lộc Dư An, khẽ nhíu mày.
Lộc Dư An theo tầm mắt anh nhìn sang vai trái của mình, lúc này mới ý thức được miệng vết thương trên vai trải không biết vì sao lại rách ra rồi.
Từ lần trước mắc mưa về, vốn dĩ vết thương đã khép lại, vữa nãy né tránh thang hẳn là làm cho nó bị rách, chỉ là cậu không chú ý tới.
Trên làn da trắng nõn của thiếu niên lộ ra nửa vết sẹo dữ tợn, ngày bị thương không được chủ nhân xử lý tốt vì vậy mà miệng vết thương sưng đỏ, máu thịt hé mở, vừa khép lại liền bị rách ra, thậm chí so với ngày bị thương còn tệ hơn, từng giọt máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra thấm vào áo.
Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ sợi dây đỏ trên có thiếu niên, cậu cẩn thận từng chút một tháo sợi dây ra cất vào túi.
Sợi dây có đính Dương Chi Ngọc thoáng hiện rồi bị mất hút trong túi.
Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy hình dáng Long Quy đặc biệt trên Dương Chi Ngọc, nhận ra đây là một con dấu.
Mang con dấu trên người, thật sự là hiếm thấy.
Cách cậu đối xử với đồ vật còn tốt hơn cả bản thân.
Mạc Nhân Tuyết hai lần nhìn thấy thiếu niên, cậu đều đứng dưới mưa, cũng không chăm sóc bản thân tốt lắm.
Anh nói chuyện thanh âm thản nhiên: "Hiện tại học sinh trung học đều như vậy không đem thân thể của mình coi ra gì có phải không?"
Cậu học sinh cấp ba không biết quý trọng cơ thể hiển nhiên cũng không ngờ, vết thương dưỡng vài ngày thì tốt, lúc này bị xé rách không ngừng chảy máu, Lộc Dư An thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp từ vết thương chảy ra, trượt xuống xương quai xanh, sau đó nhanh chóng bị quần áo thẩm thấu, cậu không có ý định cầm máu.
Vết thương này không tính là gì, nhưng cứ đứng trước mặt Mạc Nhân Tuyết mặc cho máy chảy như vậy, thật sự rất kỳ quái.
Cậu khó xử nghiêng đầu nhìn vết thương, vươn tay chần chờ đặt lên vai, ánh mắt sắc bén thế mà có chút do dự, một lát sau vẫn ấn bàn tay xuống, ý đồ sử dụng quần áo để cầm máu.
Mạc Nhân Tuyết lại vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, động tác thiếu niên dừng lại, ngẩng đầu ngước mắt mê mang nhìn anh, Mạc Nhân Tuyết lúc này mới chú ý tới đôi đồng tử của thiếu niên có màu hổ phách, trong trẻo như dòng suối mà anh từng thấy khi đi bộ qua khe núi ở Thụy Sĩ.
Hơi thở của anh dừng lại một chút, nói: " Khoan đã, Anh sẽ đưa em đến phòng y tế"
Mạc Nhân Tuyết là người triển khai buổi triển lãm, từ bố trí đến hội đấu giá, anh đều đã làm rồi, triển lãm lớn như vậy đều sẽ có phòng y tế chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp. Anh luôn yêu cầu mọi thứ cho phòng triển lãm tranh, cho dù lớn nhỏ, nhất định phải dựa theo trình tự mà làm.
Anh mang theo Lộc Dư An tìm được phòng y tế, lấy ra một ít thuốc khử trùng bông gòn, ném về phía Lộc Dư An.
Lộc Dư An phản ứng nhanh chóng, một tay tiếp được, túi y tế nho nhỏ cái gì cần cũng có.
Nhưng vết thương của cậu là ở bả vai, bôi thuốc thì phải cởi quần áo ra. Cậu hơi chần chừ, nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, suy nghĩ một lát.
Nếu kêu Mạc Nhân Tuyết đi ra ngoài, có phải rất không lễ phép hay không?
Mạc Nhân Tuyết nhíu mày, thức thời rút điếu thuốc, đi ra ngoài.
Mạc Nhân Tuyết ở ngoài cửa chậm rãi hút thuốc, ước chừng thời gian không còn nhiều lắm, đi tới cửa phòng y tế, bên trong truyền đến tiếng vang loảng xoảng, anh sợ cậu học sinh cấp 3 không biết trời cao đất rộng, ở trên địa bàn của mình gặp chuyện không may, bất chấp đẩy cửa đi vào.
Trên mặt đất đồ vật vương vãi , rải rác đầy bình truyền dịch, bên trong còn có bình thủy tinh bị rơi vỡ, mảnh thủy tinh trong suốt trộn lẫn với các loại chất lỏng.
Lộc Dư An cởi bỏ áo nửa người, đưa lưng về phía anh, thiếu niên thân thể cao ngất, làn da trắng toát lạnh lẽo, xương bướm rất đẹp, xương sống kéo dài từ cổ đến eo được bọc dưới cơ bắp chặt chẽ hơi nhô lên, nhưng trên chiếc lưng trần của thiếu niên lại hiện đầy vết sẹo, tỉ mỉ nhìn kỹ còn có rất nhiều vết sẹo hình tròn dữ tợn, là vết bỏng đầu thuốc lá, anh từng làm tình nguyện viên phục vụ cộng đồng, đã thấy qua loại vết thương này.
Trên sống lưng còn có chút vết thương, phần lớn hình dạng dữ tợn đáng sợ..
Loại thương tích này thường xuất hiện ở phụ nữ và trẻ em yếu đuối.
Mạc Nhân Tuyết sắc mặt hơi trầm xuống, đang muốn tiến lên, anh biết loại thương thế này đến từ đâu.
Nhưng anh chỉ tiến lên một bước, liền nhận thấy thiếu niên đưa lưng về phía anh cả người cứng ngắc, cơ bắp ở sống lưng bởi vì khẩn trương mà căng lên, giống như động vật bị kinh hãi.
Mạc Nhân Tuyết không nói gì cả, xoay người đóng kỹ cửa phòng, cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay đang hút một nửa, không chút do dự dập tắt, nhắm thời gian thiếu niên đã mặc xong quần áo, anh một lần nữa đẩy cửa đi vào.
Thiếu niên đã đem những mãnh vỡ rơi trên mặt đất bỏ vào thùng rác. Vì hoảng hốt, nên cậu không phát hiện ra dây chuyền Dương Chi Ngọc trong túi đã rơi xuống góc phòng y tế.
Mạc Nhân Tuyết tiếp tục im lặng cái gì cũng không hỏi, chỉ lấy ra một túi y tế, đưa cho Lộc Dư An. Anh không phải là một tên lắm mồm, nhưng vừa nghĩ tới tác phong trước sau như một của người trước mắt, anh nhịn không được bổ sung một câu: "Trở về nhớ rõ phải bôi thuốc đúng giờ." Hai chữ đúng giờ nói vô cùng nặng nề.
Vốn tưởng rằng học sinh trung học tính tình xấu sẽ lại lạnh mặt.
Ai ngờ thiếu niên đem túi y tế ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc trịnh trọng gật đầu. Gương mặt sắc bén kiêu ngạo hiếm khi có cảm giác nhu thuận.
Mạc Nhân Tuyết tiến lên, giọng điệu không khỏi mềm mại nói: " Cậu đã từng xem triển lãm chưa? Đúng rồi, ngoài tác phẩm của sư thúc còn có một bức tranh do ông ngoại tôi về. Tôi dắt cậu đi xem." Những bức tranh của ông ngoại thật ra là đồ vật cá nhân của ông, cũng không phải nội dung của buổi triển lãm.
Từ trước đến nay anh vô cùng coi trọng bức tranh ông ngoại tặng cho anh.
Bức tranh có thể bị hỏng, mỗi lần trưng bày ở triển lãm đều sẽ làm cho màu sắc tróc ra, nên những bức tranh này quanh năm đặt ở phòng sưu tầm, muốn đi vào cần nhập ba lần mật khẩu, đến cả bạn thân của anh cũng khiếm khi được nhìn thấy, nếu lúc trước có người nói với anh rằng anh sẽ chủ động dẫn một người chỉ vừa gặp qua vài lần đi xem những bức tranh kia, anh nhất định sẽ mắng người kia nằm mơ.
Lộc Dư An lại lui về phía sau một bước, lễ phép cự tuyệt không chút do dự "Cảm ơn anh, nhưng không cần."
Thật ra cậu muốn đi, nhưng cậu biết những bức tranh của cụ Nhan hẳn là vật sưu tầm riêng của Mạc Nhân Tuyết. Cậu đã nợ Mạc Nhân Tuyết quá nhiều. Nợ nữa sẽ không trả nổi.
Mạc Nhân Tuyết như bị người hắt chậu nước đá vào đầu, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại.
Chắc là nhìn thấy thiếu niên cực lực che dấu mặt yếu ớt của bản thân, mà anh như bị quỷ dẫn lối mà nảy sinh một ít thương cảm trước bộ dạng miệng lưỡi sắc bén nhưng lại cần sự yêu thương của cậu.
Lúc này, quản lý cuối cùng cũng tìm được Mạc tổng đã biến mất hơn nửa ngày, bước lên phía trước gọi.
"Tôi đi trước. "Mạc Nhân Tuyết đi về phía quản lý nhưng lãnh đạm nói với thiếu niên.
Quản lý báo cáo các giao dịch của buổi triển lãm đâu vào đấy, khi Mạc Nhân Tuyết đi ngang qua bức tranh sơn thủy kim bích thì bước chân hơi dừng lại, đầu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng nghiêng đầu, mắt khóa chặt bóng dáng thiếu niên giữa đám đông.
Anh nhìn thấy bên ngoài cách đó vài bước, thiếu niên cúi đầu lục tìm trong quần áo, lấy ra túi thuốc y tế lúc nãy anh tiện tay nhét vào người thiếu niên, không nhúc nhích nhìn hồi lâu.
Sự lãnh đạm trong lòng Mạc Nhân Tuyết thoáng chốc đã tan thành mây khói.
"Mạc tổng? Mạc tổng? "Quản lý gọi mấy lần.
Mạc Nhân Tuyết mới lấy lại tinh thần, anh nhìn thấy bác Dương đứng cách mấy bước, vươn tay, để trợ lý tạm dừng, anh bước nhanh tới chỗ bác Dương, khó có được có một tia chần chờ, nhưng chỉ chốc lát sau anh vẫn nói: "Cậu, cậu có thể giúp con dẫn bạn đi xem triển lãm không ạ? Con đang bận quản lý triễn lãm."
Dương Xuân Quy luôn rất đau lòng với Lộc Dư An. Nghe Mạc Nhân Tuyết thỉnh cầu ông không chút do dự liền đáp ứng.
Ông đã nhìn Lộc Dư An từ lúc cậu vừa mới sinh ra, hài tử sinh non nhỏ như cái hộp, trên người da gần như trong suốt, có thể nhìn rõ thấy mạch máu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dư An, trong lòng ông lộp bộp một tiếng, ông không xác định đứa bé này có thể sống sót hay không.
Ông không ít thì nhiều nhận ra Lộc Dư An không thoải mái khi ở nhà họ Lộc.
Nhưng ông chỉ là người ngoài, tuy đau lòng nhưng không có cách nào để giúp đỡ. Ông chỉ có thể mang Lộc Dư An đi xem triển lãm tranh, một đường nghiêm túc cẩn thận giảng giải cho cậu, giúp cậu bổ sung kiến thức mỹ thuật mà cậu thiếu hụt, ông giảng cho cậu rất lâu.
Triển lãm tranh lại có trình độ cao, đối với một người vẽ tranh mang đến sự nâng cao rất lớn.
Không phải ông coi thường Dư An, ông biết gia cảnh cha mẹ nuôi của Dư An không tốt, ông vẫn cho rằng Dư An chỉ là hơi tinh thông một chút về quốc họa, cho nên ông chưa bao giờ yêu cầu xem tranh của Dư An.
Ông sợ Dư An xấu hổ.
Thậm chí khi Dương Xuân Quy giảng bài cho Lộc Dư An, ông đều tận lực dùng từ ngữ thông dụng dễ hiểu.
Nhưng điều khiến Dương Xuân Quy ngạc nhiên là, Dư An thường có cái nhìn độc đáo về hội họa, những ý tưởng đó thường khiến ông kinh ngạc, thậm chí không thua gì Dư Ninh.
Trong lòng ông vô cùng vui mừng, không khỏi đối xử với Dư An dịu dàng hơn, hai người một trước một sau đi tới, gặp đến bạn cũ của ông, ông cũng sẽ giới thiệu Dư An với người khác.
Có đôi khi bạn cũ trêu ghẹo: "Đây có phải là tiểu đồ đệ ông chuẩn bị thu hay không a."
Dương Xuân Quy trong lòng khẽ động, cũng không phủ nhận.
Ông quả thật có chút động tâm, nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, kỹ năng không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành, ông không cho rằng Dư An có nền móng tốt trong hoàn cảnh như vậy.
Mà xa xa, Lộc Dữ Ninh nhìn Lộc Dư An đi theo sau bác Dương. Bộ dáng hai người cười nói vui vẻ, không khỏi siết chặt sách trong tay.
Vẻ mặt y thấp thỏm, tuy rằng cực lực che giấu, nhưng làm sao có thể qua mắt được Lộc Vọng Bắc.
Lộc Vọng Bắc đứng im tại chỗ chậm rãi khuyên bảo.
Lộc Dữ Ninh thấp thỏm nửa ngày, ngước mắt nhìn Lộc Vọng Bắc mê mang nói: "Anh ơi, nếu em không thể trở thành học trò của bác Dương anh và cha có thất vọng lắm không?"
Cậu biết cơ hội này là do anh trai và ba cố gắng tranh thủ cho cậu, từ nhỏ bọn họ đều luôn đối tốt với cậu, chưa từng để cậu chịu qua ấm ức.
Cậu ta bắt đầu vẽ bởi vì cậu ta biết ba và các anh trai đều nhớ mẹ, cậu ta muốn mình giống mẹ hơn một chút, nhưng sau này vẽ tranh là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu ta.
Người như cậu ta trong giới hội hoạ không biết kể bao nhiêu cho hết, y cũng không phải người có tài năng nhất, y chẳng qua mà nói so với người khác chỉ cố gắng thêm một chút mà thôi.
Nhưng chỉ dựa vào cố gắng thì không đả động được bác Dương, thậm chí bức tranh khiến Dương đại sư yêu thích cũng không phải là cậu ta vẽ.
Ai ngờ Lộc Vọng Bắc nghe xong lại cười cười, xoa mái tóc mềm mại của Lộc Dữ Ninh, thâm tình nói: "Ai nói em không thể trở thành đệ tử của bác Dương chứ."
Lộc Dữ Ninh nghe ra chút ý nghĩa khác, nghi hoặc nhìn Lộc Vọng Bắc.
Lộc Vọng Bắc vốn là muốn nói cho Lộc Dữ Ninh muộn một chút, nhưng thấy Lộc Dữ Ninh rầu rĩ không vui, cũng chỉ có thể nói trước cho cậu biết tin tức: "Em còn nhớ bức tranh anh tìm thấy ở phòng vẽ tranh của em đêm đó không?"
Lộc Dư Ninh gật đầu, cậu ta nhớ rõ tối đỏ anh trai cậu ta đột nhiên hỏi rất nhiều chuyện về bức tranh đó, sau đó thì cầm tranh di dâu mất.
Có vấn đề gì với nó không? Cậu ta nhớ bức tranh là do ông cụ trong công viên đưa cho, ông cụ đã dạy cậu ta vẽ suốt một năm, cũng xem như sư phụ vỡ lòng của cậu ta, đáng tiếc sau đó lại đột nhiên biến mất không nói lời nào.
"Em còn nhớ bức tranh tổ hợp mà Dương đại sư khen ngợi không?" Lộc Vọng Bắc tiếp tục nói: "Bức tranh kia dùng phương pháp đặc biệt của sư môn chú Dương. Em có nghĩ được rằng - - có thể ông cụ dạy em vẽ tranh chính là sư thúc của chú Dương."
Lộc Dữ Ninh xấu hổ trong mắt chợt lóe lên, chuyện cho tới bây giờ tất cả mọi người cho rằng bức tranh kia là y vẽ, y đã không còn đường giải thích, chỉ có thể ngầm thừa nhận chuyện này mơ hồ nói: "Nhưng phương pháp này rất nhiều, cũng không thể nói chỉ có Sư thúc bác Dương mới có thể biết."
"Nhưng trên bức tranh lại có ấn ký của riêng sư thúc bác Dương . "Lộc Vọng Bắc lại tiếp tục nói.
Anh lấy ra hai tấm hình để so sánh, ngay cả lỗ thủng trên ấn ký hình dạng đều giống nhau như đúc, anh đã tìm người đi giám định.
Đại khái chính là cùng một ấn.
Lộc Dữ Ninh cũng không khỏi trừng to hai mắt lẩm bẩm nói: "Không thể nào."
Đối với người vẽ tranh mà nói, mỗi người đều có ấn ký riêng quen dùng của mình, ấn ký riêng giống như thân phận họa sĩ.
Chữ ký và ấn ký riêng giống nhau.
Cái này cũng không phải là quá trùng hợp rồi chứ
Nhưng Lộc Dữ Ninh do dự nói: "Nhưng ông cụ kia nói cho em biết ông ấy họ Tống mà." cậu ta nhớ sư thúc của chú Dương họ Lý.
Lộc Vọng Bắc lại nói: " Ông cụ nói cho em biết ông họ gì cũng không quan trọng. Ông ấy có thể mai danh ẩn tích. Nếu không thì vì sao tìm lâu như vậy cũng tìm không thấy."
Lộc Dữ Ninh sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh mình.
Lộc Vọng Bắc kiên nhẫn giải thích: "Ninh Ninh, em biết kỹ xảo đặc biệt của sư môn chú Dương, em cũng có bức tranh mà sư thúc chú Dương để lại, chỉ cần em muốn, em có thể trở thành học trò của chú ấy." Lộc Vọng Bắc không nói quá rõ ràng.
Theo như anh đoán, ông cụ trong công viên vô cùng có khả năng chính là Lý sư thúc, nếu không làm sao có thể có trùng hợp như thế. Trùng hợp dạy tuyệt kỹ của thầy ấy cho Ninh Ninh, lại cho Ninh Ninh bức tranh mang theo dấu riêng.
Nam Thành mênh mông, muốn tìm một người, nói dễ như vậy sao, hai năm trước mới nhờ vả, Lý sư thúc tất nhiên lành ít dữ nhiều, nếu như ông chết, chỉ với một tiểu đệ tử vô danh không tên tuổi tướng mạo, không nơi nương tựa thì căn bản tìm không thấy. Nếu ông không chết, cũng không liên lạc với cụ Nhan nữa, chứng tỏ ông cũng không muốn trở về, đệ tử kia của ông càng sẽ không trở về.
Cho dù như thế nào đi nữa cũng chỉ là công dã tràng, không bằng đem thân phận này cho Ninh Ninh mượn.
Nếu như ông cụ trong công viên là Lý sư thúc, vậy Ninh Ninh danh chính ngôn thuận.
Trong tình huống tìm không thấy đệ tử của Lý sư thúc, có một người được xem là đệ tử của Lý sư thúc tồn tại, việc Ninh Ninh tiến vào sư môn của chú Dương sẽ thuận lý thành chương.
Trăm lợi mà không một hại.
Từ lúc phát hiện bức tranh kia, Lộc Vọng Bắc cũng đã nghĩ kỹ toàn bộ.
Anh là một doanh nhân.
Anh chỉ muốn cho em trai của anh thứ tốt nhất, cuộc sống của những người khác không liên quan đến anh.
"Nhưng mà...." Lộc Dữ Ninh cắn môi, cậu ta biết bức tranh kia không phải của mình, cậu cũng căn bản không biết gì về cách vẽ đặc biệt kia, nhưng cho đến hiện tại, cậu không ngừng sử dụng hết những lời nói dối để che đậy chuyện này. Cậu ta biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để thú nhận.
Thế nhưng, câu ta nhìn thấy xa xa, anh hai đi theo bên cạnh bác Dương.
Không biết anh hai đã nói gì khiến cho chú Dương trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, đây là ánh mắt mà chú Dương chưa bao giờ dùng để nhìn cậu.
Lộc Dữ Ninh cuối cùng ngậm miệng lại, đem bí mật chôn sâu đáy lòng, ngầm thừa nhận tất cả những gì Lộc Vọng Bắc nói.
Mạc Nhân Tuyết bận rộn xong lại đi ngang qua phòng y tế.
Ma xui quỷ khiến lại lần nữa đẩy cửa đi vào.
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi lại bị khối Dương Chi Ngọc nhẫn mịn trên mặt đất hấp dẫn.
Anh liếc mắt liền nhận ra đây là đồ của Lộc Dư An. Anh không nghĩ nhiều nhặt con dấu đó lên tùy ý đặt trong lòng bàn tay.
Vô tình nhìn thoáng qua, đồng tử của anh hơi mở rộng, mạnh mẽ dừng động tác lại.
Thậm chí trong phút chốc còn quên cả việc hít thở.
Bởi vì mặt sau con dấu rõ ràng có khắc hai chữ "Phùng Nguyệt".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro