Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: 100-104

Cr pic: weibo @likool
Chương 19: 100-104

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

100.

Xe ngừng, tôi lén lút mở mắt, thấy anh Mạt đi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, tôi lục lọi mọi ngóc ngách trên xe, không tìm được bằng chứng gì chứng minh anh Mạt từng hẹn hò yêu đương.

Tuyệt vời~

Chờ tôi bới tung đồ trong xe lên xong, anh Mạt quay lại, tôi vội vàng nhắm mắt, lại hé một mắt ra, thấy anh bối rối ném một cái túi đen ra hàng ghế sau.

Bình thường túi đen đều dùng khi con gái mua băng vệ sinh, anh Mạt mua băng vệ sinh mà con gái dùng? Ở nhà anh có cô nào cần dùng băng vệ sinh sao?

Xong đời!

Bình tĩnh, Kỷ Trường Phong mày phải bình tĩnh.

Tôi giả vờ như vừa tỉnh lại, hỏi Tống Mạt đi đâu, Tống Mạt như có tật giật mình đạp chân ga: "Đi hút điếu thuốc."

Anh nói dối, trên người anh không có mùi thuốc, bên cạnh anh có phụ nữ, còn mua thứ đồ riêng tư như băng vệ sinh cho cổ.

Tôi suy sụp!

"Vừa nãy anh ném gì ra ghế sau thế?" Tôi quanh co hỏi.

"Rác." Tống Mạt lạnh nhạt trả lời.

"Em xem được không?"

"Không được!!"

Tống Mạt quay phắt sang nhìn tôi, chân đạp mạnh phanh, cao giọng quát, giọng nói còn mang theo kích động và bén nhọn.

Tôi quay mặt đi, nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, không nhìn sang anh lần nào nữa.

Ô tô chậm rãi đi về nhà Tống Mạt, nhưng tôi lại cảm thấy khoảng cách đến bến bờ hạnh phúc mỗi lúc bị kéo càng xa -- Tống Mạt đã có niềm vui mới, còn là phụ nữ, hoá ra lúc trước anh đã nói dối tôi là anh thích đàn ông.

Vì sao tôi chưa gì đã cho rằng lúc trước là anh nói dối tôi?

Có thể bởi vì anh chưa từng nói yêu tôi, anh luôn rất bao dung với tôi, nhưng đây không phải yêu, chị A Xuân từng gửi tin nhắn cho tôi, nói Tống Mạt đã chỉnh đốn lại viện phúc lợi, bọn họ đều có nơi để về rồi.

Tôi biết Tống Mạt là người tốt, tôi biết mình đã chọn đúng người, nhưng người tốt này lại không phải của tôi.

Anh không phải của tôi.

Anh không phải của tôi...

Anh không phải của tôi!!!

101.

"Em xem đi," Tống Mạt chợt nói, "Nhưng xem xong không được bất ngờ ngạc nhiên, không được nhào đến ôm anh, cũng không được hôn, không được động vào anh, anh đang lái xe, em phải giữ bình tĩnh."

Tôi bày ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, còn xì một tiếng: "Cứ làm như em chưa thấy bao giờ ấy."

Bên trong xe yên tĩnh chừng hai ba giây.

Tôi xoay người với chiếc túi đen to kia, hơi xa, tôi không vươn tới, bèn hạ lưng ghế, cởi luôn dây an toàn, nhờ vào cánh tay dài của mình rốt cuộc với đến chiếc túi đen to, vừa mở ra --

Anh Mạt, anh chính là người tình tuyệt vời nhất trần đời của em!!!

102.

Là ai đêm hôm còn đi mua bao?

Là ai vì sợ bị phát hiện mà giấu giấu diếm diếm bỏ vào túi đen?

Là ai mua tám chín hộp, còn đều là big size của tôi?

Là anh Mạt tốt nhất trần đời của tôi đó!

Tôi giang hai tay muốn ôm lấy anh, may mà kịp thời nhớ ra Tống Mạt đang lái xe, lập tức thu móng vuốt về. Tôi nhìn khuôn mặt và vành tai anh đều đỏ lên, thật muốn hôn anh quá đi!

"Vui chưa?" Tống Mạt hỏi.

Tôi gật đầu, cầm một hộp ra, nói: "Dùng cái này trước!"

Tống Mạt: "Em ở Anh từng làm chuyện này với người khác rồi?"

Anh hỏi bằng giọng do dự, trong sự do dự đó lại nghe ra được chua chua, trong không khí tràn ra mùi giấm.

Tôi nói: "Làm rồi nha."

Tống Mạt lại đạp phanh.

Tôi không cài dây an toàn, đầu dúi về phía trớc, đập vào chỗ để đồ đằng trước, trên trán lập tức sưng một cục u. Tôi ôm trán quay sang nói với Tống Mạt: "Lừa anh đó, em chỉ muốn xem thử anh có quan tâm em không thôi."

Sắc mặt Tống Mặt trờ nên gượng gạo, thoắt cái lại chuyển thành lạnh lùng và tức giận: "Cho nên lừa được anh rồi, em vui lắm đúng không?"

Tôi ôm lấy hai má anh, hôn chụt một cái: "Lừa được anh không vui, nhưng biết anh có quan tâm em, em vui chết đi được, anh nghe đi, xung quanh em có phải có tiếng bong bóng đang nổ bùm bụp không, bụp~ bụp~ bụp~ nè, anh nghe thấy không?"

Tống Mạt ấn tôi ngồi về chỗ, cài dây an toàn cho tôi, tôi đặt tay lên đùi anh, Tống Mạt lập tức bắt tôi ngồi đàng hoàng.

Tôi ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, mang chỗ hộp trong túi ra chia--

Anh Mạt 0 hộp, tôi 1 hộp;

Anh Mạt 0 hộp, tôi 1 hộp;

Anh Mạt 0 hộp, tôi 1 hộp;

...

Anh Mạt 0 hộp, tôi 1 hộp~

0 và 1, quá hoàn hảo!

103. Góc nhìn của Tống Mạt

Mấy năm không gặp, Tống Mạt vẫn còn canh cánh trong lòng một màn bị Kỷ Trường Phong chơi khóc năm đó.

Anh vừa mở cửa, Kỷ Trường Phong đã nắm lấy eo anh, ý tứ không rõ đẩy anh vào trong, lưng đụng phải bức tường cứng rắn.

Kỷ Trường Phong ngậm lấy môi anh, hung hăng cắn một cái, đau đớn quen thuộc khiến Tống Mạt thoáng trở nên mơ màng.

Anh như trở lại hai năm trước, Kỷ Trường Phong trước khi rời đi để lại đủ loại dấu vết trên người anh.

"Bây giờ được chưa?"

Tống Mạt nghe thấy giọng nói dò hỏi của Kỷ Trường Phong phát ra trong bóng tối, ngón tay cậu miết nhẹ lên môi anh.

Hai người như lửa khô bén lửa, Tống Mạt bị bế lên giường, Kỷ Trường Phong từ trên cao nhìn xuống: "Ngày mai là sinh nhật ba mươi tuổi của anh Mạt, em không chuẩn bị quà gì cho anh, anh Mạt xem em như quà sinh nhật có được không?"

Tống Mạt quay đầu đi tránh không nhìn thẳng vào Kỷ Trường Phong, dù là trong bóng đêm nhưng anh vẫn có thể thấy được cặp mắt đen láy sáng quắc kia đang nhìn chăm chú vào mình, như hổ đói rình mồi.

Kỷ Trường Phong áp đến, hơi thở nóng bỏng phả lên hõm cổ Tống Mạt, cả người anh bị khoá chặt không thể động đậy, anh chưa bao giờ bị áp chế đến như vậy.

"Trường Phong, hay là tối nay thôi đã?" Tống Mạt thừa nhận, anh sợ rồi.

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng hộp bcs bị xé mở, tiếng loạt soạt đeo vào, Kỷ Trường Phong làm xong những chuyện này, lại nằm đè lên người anh, giọng nói hung hăng mạnh mẽ: "Không được! Hoặc là anh đẩy em ra, hoặc là anh chấp nhận em, Tống Mạt, anh chọn đi."

Tống Mạt chỉ đành ép bản thân chuyển tầm mắt về trên người cậu, bọn họ từng chung sống như người nhà, cùng nhau trưởng thành, bầu bạn sớm tối. Tống Mạt vươn tay ôm lấy cổ Kỷ Trường Phong: "Thế em... làm nhẹ thôi."

Kỷ Trường Phong trước nay luôn cẩn thận nâng niu Tống Mạt đến mức không thể cẩn thận nâng niu hơn được nữa, chỉ sợ trêu chọc quá mức khiến người này không vui, nhưng lần này rốt cuộc đã không kiên nhẫn được nữa, cho đến tận khi trời tờ mờ sáng, Tống Mạt mới được thở ra một hơi, vừa nằm xuống đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Anh có cảm giác như cơ thể mình bị đục ra một cái ổ to mà sâu, anh nhích người lên trước, người phía sau lập tức nhích lên theo.

Như một cái kẹo cao su dính người.

104.

Làm rồi!

Thắng đời 3-0!

Tôi khiến anh Mạt phải rên rỉ, phải khóc lóc cầu xin~

Tôi giả vờ ngủ nhưng khoé miệng vẫn giương lên, nhân lúc anh Mạt ngủ lại hôn hôn lên mặt anh, dùng nước bọt mà đánh dấu bảo bối của tôi. Tôi dựa vào người anh Mạt, nhìn anh mơ mơ màng màng mở mắt nhưng nghĩ còn đang nằm mơ, xin tôi nhẹ một chút, đừng làm nữa, tôi quấn chăn bao chặt lấy hai chúng tôi, vùi đầu vào hõm cổ anh.

Hạnh phúc này cứ như là đang mơ vậy.

Em yêu anh chết mất, yêu anh nhất nhất!

Bánh su kem ngọt ngào cả đời này chỉ yêu mình anh Mạt~

--- Lời tác giả ---

0-1 rõ ràng, chắc là không ai nhầm đâu ha~

Còn một phần ngoại truyện nho nhỏ nữa là hết rồi~

Hết lái xe rồi, xét duyệt đừng cấm tui nữa, xin đó huhu

***

88: :)))) lái xe là cái đó đó

Công nhận tác giả cũng cực ghê, để lách xét duyệt mà chấm cách chữ rồi dùng mấy cái từ khó hiểu, bcs thì viết là kẹo cao su làm lúc dịch chương trước tui cứ tưởng ổng mua kẹo cao su nhai cho thơm miệng thật :))))))), thuật ngữ game rồi luyến láy đồng âm gì dùng hết, tui phải mò baidu gần chết mới hiểu sơ sơ mà dịch ra cái bản có thể hiểu được này cho mọi người ớ :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro