Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Màu lam

7 giờ sáng, Lâm Lang nghe thấy tiếng đóng cửa cành cạch, trước đó, cô cũng đã tỉnh, bởi vì Hạ Thiệu đêm qua đã quên lấy quần áo đi công tác ba ngày ra, cô nghe thấy cửa phòng ngủ của anh đi đi lại lại do do dự dự suy nghĩ nửa ngày, vẫn nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi cô: “Lâm Lang, có thể tiến vào không? Anh cần lấy ít đồ vật.”

Cô ngồi dậy, nhưng cố ý không nói gì, đợi một lát, thấy cửa dường như không có động tĩnh, cô mới lớn tiếng nói: “Vào đi.”

Hạ Thiệu tiến vào thấy tóc dài của người trước mắt hơi hỗn độn, xoa đôi mắt, cũng không bật đèn, vẫn là ánh sáng ấm vàng của đèn trên đầu giường kia như cũ, anh đi đến tủ quần áo ở mép giường, thấy Lâm Lang luôn nhìn anh, anh ngừng lại, nói với cô: “Em xoay qua chỗ khác đi.”

“Ai chưa từng thấy chứ, kệ hàng ở siêu thị có cả đống, còn có ảnh chụp nữa, mau lấy đi, em còn buồn ngủ.”

Lâm Lang nói dõng dạc, không có chút thẹn thùng nào.

Bây giờ cũng không phải giả vờ là em gái ngọt ngào, Hạ Thiệu nhớ đến quyển notebook hồng nhạt kia của cô, hoá ra trước kia đều là giả vờ trước mặt anh.

“Màu lam đẹp, lấy màu lam.” Lâm Lang ngồi trên giường chỉ huy anh.

Anh đã tận lực lấy áo khoác che đậy, làm sao vẫn để cô nhìn thấy, anh hơi khó thở, đóng ngăn kéo lại: “Em, ngủ đi.”

Lâm Lang cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, vội vàng nằm xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt, tràn ngập nước, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hờ, còn không phải cầm rồi sao, đợi lát nữa anh đi rồi, em sẽ xem hết sạch.”

Tiếng nói thật nhỏ như vậy vẫn truyền vào trong tai của Hạ Thiệu, dừng lại động tác kéo then cửa ra, quay người dùng ánh mắt cảnh cáo cô, vừa nhìn, chỉ nghe thấy người bọc kín bản thân lại dùng tiếng nói ngọt ngào kia: “Đàn anh Hạ, thuận buồm xuôi gió nhé.”

“Lâm Lang, đặt tâm tư vào việc học.” Người cạnh cửa lưu lại một câu này rồi đẩy vali rời đi.

Lâm Lang đợi anh đi rồi, tức giận đấm giường, hừ, cô chỉ tỏ tình một lần, người đàn ông thúi này vậy mà từ chối cô hai lần, nhớ đến đêm qua cô giống thám tử lừng danh Conan phân tích hành động của anh một lúc, anh không có lời nào để nói, trực tiếp đóng cửa bảo cô nghỉ ngơi, cô không phục, sớm hay muộn cô cũng sẽ kéo người đàn ông nói một đằng làm một nẻo này xuống ngựa!

Bởi vậy sau khi kết thúc ba ngày công tác, lần thứ sáu Lâm Lang đến nhà Hạ Thiệu.

Cô hưng phấn gõ cửa, còn mang cho Hạ Thiệu bánh kem mousse mà cô thích nhất, muốn chia sẻ với anh.

Nhưng người mở cửa cho cô chính là một người con gái xấp xỉ tuổi của Hạ Thiệu, mặc váy vàng, màu da trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng, thấy Lâm Lang, hơi không rõ nguyên do: “Tiểu Thiệu, em quen một cô gái nhỏ như vậy từ khi nào thế.”

Lâm Lang sững sờ ở cửa, ánh mắt đầu tiên của cô đã nhận ra người trước mắt này chính là người trong bức ảnh kia của Hạ Thiệu, lúc này cô giống như tắt nguồn, không nghe thấy cái gì, chỉ nhìn thấy Hạ Thiệu đi từ trong phòng ra, miệng hai người trước mắt như đang nói cái gì.

Cô thấy Hạ Thiệu mặc quần áo ở nhà.

Lâm Lang nghĩ, trước kia cô đến học bù, anh đều mặc đồ trang trọng, vest cà vạt mặc chỉnh tề.

Rốt cuộc trong đầu cô cũng có âm thanh, cô nghe thấy Hạ Thiệu nói với nữ sinh mặc váy vàng: “Đàn em cùng trường.”

Anh chỉ nhìn cô một cái.

Nữ sinh váy vàng mời cô vào nhà ngồi.

Lâm Lang đứng ở cửa chưa tiến vào, nhớ đến hành động trước đó của mình, nhìn hai người trong phòng càng xứng đôi, hổ thẹn đan xen sự phẫn nộ, cô ném bánh lên mặt đất, nói một câu: “Em sẽ không bao giờ đến nữa!”

Thang máy cũng không kịp chờ, một hơi chạy từ hàng hiên xuống.

Trời lại mưa, làm sao mỗi lần cô gặp anh, hơn phân nửa đều là đang mưa.

Lâm Lang đi hết một nửa tiểu khu, trên người đã bị ướt, cô bây giờ cũng không có tâm tình quản những thứ đó, trước đó chưa tận mắt nhìn thấy còn có thể lừa bản thân, nói đây là cách anh từ chối cô, nhưng bây giờ nên tự lừa như thế nào chứ.

Có bạn gái còn đối xử với cô như vậy, đồ tồi!

Lâm Lang bỗng nhiên bị người kéo xuống dưới ô, Hạ Thiệu đưa ô vào tay cô: “Cầm đi.”

Vẫn là chiếc ô xám kia.

“Vậy anh về thế nào?”

Mắt thấy thế mưa càng lúc càng lớn, lúc này cô cũng đã sắp đến cổng tiểu khu, nhưng anh chỉ cầm một chiếc ô.

“Không cần quản anh, em cầm về đi.” Hạ Thiệu trả lời.

Lâm Lang không nhận, hỏi anh: “Anh biết cái ô này là do em tính tiền không? Chính là ở cửa hàng tiện lợi kia.”

Cô chỉ chỉ cửa hàng ở đối diện đường cái.

“Ngày 4 tháng 10, 10 giờ 22 phút tối, anh mặc áo gió màu nhạt đẩy cửa đi vào, chọn lấy cái ô này trong những chiếc ô màu sắc rực rỡ, khi đó tóc còn dài hơn bây giờ, câu đầu tiên em nói với anh vậy mà lại là 37.” Lâm Lang nghĩ lại, chính mình cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Nên là Hoan nghênh ghé thăm, ông chủ trong tiệm yêu cầu mỗi khách hàng tiến vào, phải nói câu này đầu tiên, chỉ là ngày đó nhìn thấy anh, vui mừng choáng váng, quên mất.”

Hạ Thiệu bị những câu thao thao bất tuyệt của cô làm cho không nói nên lời.

Lâm Lang lại muốn mở miệng hỏi cái gì, lại không nói thành lời, cảm thấy không còn quan trọng nữa.

“Chúc anh và bạn gái bách niên hảo hợp.”

Lâm Lang xoay người đi đến cổng, không quay đầu lại.

Hạ Thiệu nhìn bóng dáng rời đi của cô, áo khoác quân sự công nghiệp trên người cô đã biến thành màu xanh lá cây đậm, anh nhớ đến hôm ở lễ khai giảng của Đại học S, anh lái xe đi vào, nghe thấy mấy cô gái ở lối đi bộ đứng dưới bóng cây nghỉ ngơi.

“Thật sự là liên tiếp không có khe hở, vốn tưởng được giải phóng còn phải đi họp.” Có cô gái oán giận.

“Hình như mỗi năm đều là lưu trình như thế.”

Lúc này bên cạnh các cô ấy có hai cô gái đang thảo luận: Cậu biết không? Hạ Thiệu lại đến diễn thuyết đó, đây đã là lần thứ tư rồi, đàn chị của tớ bảo trông rất tuấn tú đó.

Các cô gái dưới tàng cây nghe thấy lại mở miệng: “Aizz, Lâm Lang, lát nữa chúng ta đi xem Hạ Thiệu này đẹp trai bao nhiêu đi.”

“Không xem, tớ phải về tắm rửa, một người đàn ông già tốt nghiệp bốn năm có thể đẹp trai bao nhiêu chứ.”

Hạ Thiệu bị ba chữ “đàn ông già” hấp dẫn, xoay đầu nhìn lại, cô gái dựa vào dưới cây ngô đồng, cau mày, chắc là quá nóng, tóc mái trên trán kẹp ở hai sườn bằng hai kẹp màu hồng nhạt, trên mặt bị nóng đến ửng đỏ không bớt chút nào như cũ, quần áo quân huấn to rộng bị cô cuốn lên vài gấp, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, trong tay cầm mũ quân huấn không ngừng quạt gió.

“Không phải cậu muốn yêu đương sao? Vừa vặn có nhân tài chất lượng cao như vậy, thử một lần đi, không được thì đổi.”

Nữ sinh bên cạnh đang khuyên cô.

Lâm Lang không để ý đến.

Hạ Thiệu không biết cô gái bên cạnh cô nói gì, Lâm Lang thay đổi sự mệt mỏi, cười cực ngọt, trả lời một câu “được”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro