Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: 19,20

“Hai người yêu nhau?”

Hạ Thiệu kéo cô ra, giữ khoảng cách, hơi nghiêm túc hỏi cô.

Không đợi Lâm Lang trả lời, Hạ Thiệu lại mở miệng: “Đây lại là cược với bạn cùng phòng của em à? Lần này đánh cược cái gì? Cơm trưa một tháng?”

Lời này Lâm Lang nghe không hiểu gì, cái gì vậy chứ.

“Lâm Lang, yêu đương không phải trò đùa, em phải phụ trách với bản thân mình.”

Hạ Thiệu càng nói càng tức giận, nói xong lập tức tránh ra, còn không quên nhét cốc cà phê ấm vào trong tay Lâm Lang.

“Cậu nói anh ấy đang nói gì thế?”

Lâm Lang về ký túc xá kể chuyện Hạ Thiệu nói cho Tư Miểu Miểu nghe một lần.

Hiển nhiên, người thực hiện đánh cược luôn có ấn tượng hơn chút, Tư Miểu Miểu suy nghĩ trong chốc lát, đã nhớ ra gì đó.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ…” Tư Miểu Miểu lẩm bẩm nói: “Hôm khai giảng, hai chúng ta nói đùa dưới tàng cây, lúc ấy trước mặt có một chiếc xe đang dừng, sẽ không phải là xe của Hạ Thiệu chứ?”

Tư Miểu Miểu vẫn có ấn tượng sâu sắc vì chuyện này là vì cô ấy trước đó cũng tưởng Lâm Lang đùa giỡn, không nghĩ đến Lâm Lang từ lúc bắt đầu đã rất nghiêm túc theo đuổi.

Lấy kinh nghiệm của cô ấy, cô ấy tin, Lâm Lang vừa gặp đã yêu Hạ Thiệu, chính là vào đại hội đón tân sinh viên buổi chiều nóng bức đó.

Tư Miểu Miểu không có ý tốt cười nói: “Cậu còn nhớ cậu nói gì lúc đó không?”

Cô ấy bắt chước ngữ khí của Lâm Lang: “Một người đàn ông già tốt nghiệp bốn năm có gì đẹp.” Sau đó lại bổ sung: “Cậu nói anh ấy không đẹp, cậu nói anh ấy già!”

Lâm Lang bây giờ xem như đã nhớ ra hoàn toàn, tay đỡ trán, ủ rũ nói: “Xong đời, bảo sao, từ lúc bắt đầu ấn tượng đã kém như vậy. Cho nên anh ấy vẫn luôn cảm thấy tớ đang đùa giỡn đúng không, trời ạ, tớ nên cứu chữa thế nào đây, mù mịt quá!”

Tư Miểu Miểu chống cằm suy nghĩ, vài phút sau, tròng mắt chuyển động: “Tình huống trước mắt, hiện tại cậu ở trong lòng người ta đã là một người con gái đểu đùa giỡn tình cảm của người khác, nhưng tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu, sự việc vẫn có đường cứu, công kích mạnh mẽ không được, trước đó cậu đã từng thử, bây giờ chỉ có thể dùng trí.”

Lâm Lang nhanh chóng tiến lên: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Hạ Thiệu lại nhìn thấy Lâm Lang lần nữa là mười ngày sau, trong đêm giao thừa.

Cuối năm công ty tụ tập, anh làm chủ quản không nên tham dự, sợ ảnh hưởng hứng thú, anh lấy cớ có chuyện cần xử lý, chờ đến khi sắp kết thúc, anh mới lái xe đến bar.

Khi trả tiền xong trước quầy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy âm sắc quen thuộc cách đó không xa: Hạ Thiệu chính là tên khốn, tôi mới không thích đâu.

“Làm sao vậy, em gái.” Tiếng nói này làm Hạ Thiệu nghe khá chói tai.

“Hạ Thiệu bắt nạt tôi, lần trước gặp mặt cãi nhau một trận đã đi mất rồi, nói tôi ham chơi không có trách nhiệm, không thích tôi còn hiểu lầm tôi…”

Tiếng nói chói tai lại cắt ngang Lâm Lang: “Đúng vậy, thích anh đây rất tốt, anh đây…”

Hạ Thiệu bước nhanh đi qua, đi đến thì cho người đàn ông kia một quyền, kéo Lâm Lang ra khỏi quán bar.

Không khí ngày hội trên đường nhiệt liệt, ầm ĩ không chịu được.

Lâm Lang gân cổ lê hô: “Anh là ai.”

Hạ Thiệu luôn bị cô chọc tức: “Em xem anh là ai?”

“Tên khốn.” Lâm Lang mở miệng là mắng, sau đó lập tức đổi ngữ khí, làm nũng vươn hai tay: “Tên khốn, ôm một cái.”

Hạ Thiệu không biết cô uống bao nhiêu, không có cách nào, thấy cô lắc đông lắc tây, cúi người cõng lấy Lâm Lang.

“Em muốn ôm một cái, không cần cõng.” Lâm Lang ở trên lưng anh không an phận, đầu cọ sau cổ anh.

Vành tai của Hạ Thiệu đỏ bừng trong nháy mắt, không thể so sánh, quả thực là đỏ bừng, anh chịu đựng nói: “Đừng nhúc nhích, vì sao lại đến đây?”

“Đương nhiên là đến gặp anh trai đep trai rồi.”

Lâm Lang vui vẻ nói.

“Em đặt tâm tư lên việc học đi.”

Lại là những lời này, Lâm Lang biết ngay anh sẽ nói những lời này.

“Tên khốn, anh có biết Đại học là thời gian yêu đương tốt nhất hay không, anh là đồ cổ hủ, không có cơ hội rồi!”

Lại nói tiếp: “Em muốn yêu thêm mấy người, tương đối một chút, gom đủ bạn trai mười hai chòm sao, triệu hoán Thần Long, ha ha ha ha ha.”

Nói xong cũng không biết cô nhớ đến cái gì, cười không ngừng.

Hạ Thiệu đột nhiên sinh ra một nhúm lửa vô danh.

“Anh biết không? Đào hoa của em gần đây khá tốt, ai đó trong lớp em và ai đó bên lớp bên cạnh đều tỏ tình với em, hai người còn đánh một trận vì em, anh bảo làm sao bây giờ? Em chọn ai mới tốt đây, người kia trông đẹp trai hơn người còn lại một chút, nhưng không có cảm giác hài hước, người còn lại rất vui tính, nhưng khá dở hơi.

Em cảm thấy, vẫn là người trong lớp kia em khá thích, vừa đẹp trai vừa khôi hài vui vẻ, nghe nói cậu ấy mới chia tay bạn gái, ngày mai… không, lát nữa sau khi anh đưa em về trường học, em sẽ đi tỏ tình cậu ấy, hôm nay ngày mấy nhỉ, đúng đúng đúng, ngày cuối cùng năm 2019, trên mạng nói, người đi cùng bạn từ năm 2019 sang năm 2020, sẽ vẫn luôn yêu bạn, vẫn luôn ở bên cạnh bạn. Đúng, chính là hôm nay, hôm nay là ngày lành…”

“Xuống dưới.” Hạ Thiệu càng nghe càng bực, vẫn không vững vàng.

Lâm Lang từ trên lưng anh tụt xuống, nhìn qua bộ dáng không để bụng: “Anh không đưa em về à? Vậy em tự về.”

“Em chờ một chút.”

Hạ Thiệu nhìn thoáng qua thời gian trên cổ tay.

Cửa hàng phía sau đang phát sóng trực tiếp buổi diễn Tất niên cũng đang đếm ngược, 10, 9, 8… 3, 2, 1!

Các MC trong TV cùng nhau lớn tiếng chúc năm mới vui vẻ.

Lâm Lang vẫn nghe rất rõ lời của Hạ Thiệu, anh nói:

“Năm 2020 đến rồi, em không có cơ hội đâu.”

Cô lại nghe được anh nói tiếp:

“Mệt cho em là học sinh Đại học S, em không biết qua 11 giờ, sẽ khoá cổng sao?”

Tuy không nghe được lời mình muốn nghe, nhưng giờ phút này Lâm Lang vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt thật đáng yêu.

Có lẽ là vì cuối năm rất bận, trên cằm của anh mọc ra ít râu còn chưa được cạo, trước mắt cũng hơi thâm, có lẽ gần đây chưa nghỉ ngơi tốt, Lâm Lang duỗi tay sờ râu của anh, hơi chọc tay, Lâm Lang không biết vì sao lại cười, cô lại muốn nói đùa, cố ý lảo đảo một chút, không ngoài dự đoán, đôi tay bị người nắm lấy, nắm chặt, sợ cô té ngã.

Cô bỗng nhiên không muốn cố ý làm anh ghen như lời nói của Tư Miểu Miểu, cô đứng thẳng người, cái loại rất quy củ, sau đó mở miệng:

“Hạ Thiệu, em thích anh.”

Lời này không phải lần đầu Hạ Thiệu nghe thấy cô nói, nhưng đôi mắt Lâm Lanh giờ phút này lấp lánh ánh sáng, tim anh đập thình thịch không ngừng như cũ.

“Lúc đón tân sinh viên, em và Tư Miểu Miểu chỉ nói đùa thôi, lúc ấy em quá nóng, không có ý tốt gì, quả nhiên vẫn là không thể nói bậy về người khác, vừa nói đã bị đương sự nghe thấy…”

“Anh tha thứ cho em, Hạ Thiệu, em với anh, là vừa gặp đã yêu.”

“Hạ Thiệu, anh cũng thích em, anh thừa nhận đi.” Lâm Lang đứng đắn không quá hai giây, cô cười tủm tỉm nói: “Lúc em hỏi thăm hành động gần đây của anh ở chỗ chị Hạ Khanh, chị ấy đã nói hết cho em rồi.

Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, thật là, anh mới 26 già gì chứ, em cũng thật sự vừa gặp đã yêu anh. Anh còn vì em mà đi mua say, thật là, rượu có gì ngon, vừa rồi em cũng thử một chút, thật sự rất khó uống, làm sao anh uống được vậy. Anh thích em thì phải đối xử…”

Môi bỗng nhiên có đồ vật ấm áp mềm mại phủ lên, chớp mắt trôi qua.

Lâm Lang bị người ta hôn.

“Lâm Lang, anh thích em.”

Người cô theo đuổi một học kỳ tỏ tình với cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro