Chương 1: Cơm hộp ngày mưa
Cuối mùa thu, thành phố S tháng mười đã đổ mưa non nửa tháng, trận mưa hôm nay vô cùng lớn, Hạ Thiệu chỉ đi từ bãi đỗ xe của tiểu khu đến dưới lầu toà nhà, nửa người đã ướt thấu.
Thay quần áo ướt, Hạ Thiệu mở tủ lạnh ra lại phát hiện đã không còn rau tươi để anh dùng, chỉ phải gọi cơm ngoài, nghĩ thời tiết này, chọn một quán cơm thịt kho gần đây, ghi chú trên giao diện điện thoại một câu: Chú ý an toàn.
Không nghĩ đến chưa đến hai mươi phút cơm đã được giao đến, Hạ Thiệu mở cửa đã nhìn thấy bên ngoài vậy mà lại là con gái, quần áo lao động trên người cô đã ướt đẫm, tóc mái dưới mũ cũng không biết là bị mồ hôi hay nước mưa làm ướt, trên lông mi cũng dính bọt nước tinh mịn, thấy cô lau lung tung, ngẩng đầu cười nói: "Xin chào, tiên sinh, cơm của ngài."
Hạ Thiệu cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nói được là gặp qua ở đâu, nhận cơm rồi nói cảm ơn.
Khi đang muốn đóng cửa, nghe thấy cô gái kia nói: "Tôi có thể ở hành lang ngoài cửa nhà ngài tránh mưa không? Trận mưa bên ngoài thật sự quá lớn." Giọng nói của cô gái hơi mềm mỏng, nghe không giống dãi nắng dầm mưa thời gian dài.
Hạ Thiệu nghĩ bên ngoài gió lớn, anh nói: "Nếu cô không ngại thì vào trong phòng khách nhà tôi ngồi một lát, có thể mở cửa ra, tôi đến bàn ăn để ăn cơm." Anh là một người đàn ông không quen việc con gái vào nhà, ít nhiều vẫn phải cố kỵ một chút.
"Vậy thật sự là quá tốt, cảm ơn ngài." Giọng nói của cô gái nghe vô cùng hưng phấn.
Hạ Thiệu nói câu đừng khách khí, rồi cầm cơm đến bàn ăn.
Cô gái ngồi xuống dưới, ánh mắt không ngừng đảo qua mỗi một góc có thể nhìn đến, cuối cùng phát hiện cái gì, mở miệng nói: "A, hoá ra anh chính là Hạ Thiệu."
Cô nhìn cúp sinh viên ưu tú tốt nghiệp của Đại học S trên ngăn kính, nói với Hạ Thiệu, lại nói tiếp: "Em cũng ở Đại học S, chào đàn anh."
Hạ Thiệu đứng dậy vào phòng bếp nấu nước, thuận miệng hỏi cô một câu: "Vậy thì thật trùng hợp, em làm thêm à?"
"Ha, trải nghiệm cuộc sống, đàn anh Hạ lúc học Đại học là học ngành toán học ạ, em nhớ là vậy." Cô gái hỏi xong lại tự mình khẳng định, mỗi năm Hạ Thiệu đều sẽ về trường học cũ diễn thuyết, tin tức cá nhân cũng được treo trên diễn đàn sinh viên ưu tú tốt nghiệp mỗi năm của trường học.
Hạ Thiệu vừa chờ nước sôi vừa trả lời cô: "Ừm, chuyên ngành toán học và toán ứng dụng."
Chỉ nghe cô gái bên phòng khách tủi thân mà nói: "Cũng thật lợi hại, toán học quá khó, tiết toán học tháng này em cũng chưa từng nghe hiểu."
"Các em bây giờ học đều là chút tri thức cơ sở, xem sách nhiều, luyện làm đề đối ứng, không khó hiểu." Hạ Thiệu nghiêm trang nói cách học cho cô.
Cô gái tự nhiên là không tin, lại khen ngược lại: "Đàn anh thông minh như vậy, nhất định cảm thấy không khó, em rất sùng bái những người học tốt toán học, đàn anh quá tuyệt vời!"
Một câu cuối cùng cô gái nói cực ngọt, cánh tay đang rót nước sôi của Hạ Thiệu không nhịn được mà run một cái, suýt nữa thì bị bỏng.
"Nào, uống nước đi." Hạ Thiệu mang từ phòng bếp đến đưa cho cô.
Cô gái nhận lấy, phát hiện là nước ấm, nên bưng lên, cũng không buông xuống, uống từng ngụm từng ngụm, lại nhìn nhìn Hạ Thiệu đang chuyên tâm ăn cơm.
Trong lòng nhiều thêm mấy phần vui vẻ, dáng ngồi không khỏi cũng thả lỏng một chút, cô nghĩ thời gian cứ tạm dừng như vậy thì thật tốt, chỉ là điện thoại công việc không ngừng rung lên đánh vỡ sự bình tĩnh này, cô gái bất đắc dĩ chỉ phải đứng dậy.
"Đàn anh, em đi đây." Ngữ khí nói chuyện dường như hơi không cam lòng.
Hạ Thiệu buông đũa, đi đến, cầm một cái ô hình ô vuông màu xám ở mặt trên của tủ giày đưa cho cô: "Cầm đi đi."
Mắt cô gái sáng rực lên mấy phần, cũng không từ chối, sảng khoái nhận lấy, nói: "Cảm ơn đàn anh, em sẽ trả cho anh sau ạ." Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó lại nghĩ đến cái gì, chợt loé người chạy vào bàn ăn, cầm thứ gì đó, sau đó lại chạy ra ngoài ngay lập tức, để lại một câu:
"Đàn anh, nhớ phải đánh giá năm sao cho em nhé, em tên là Lâm Lang, Lang trong rực rỡ muôn màu (琳琅满目), Lâm (họ Lâm: 林) bỏ chữ Vương (王) bên cạnh 琳 đi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro