-[05]-
|25.12.2023|
16
Tôi ôm cánh tay Phó Đình Thiên Yết không rời, tựa như một vật trang sức dính lấy anh đến phòng ăn.
Sau sự việc lúc nãy, tôi thật sự bắt đầu có cảm giác sợ mất anh, tôi không muốn anh rời khỏi tôi một phút nào.
Cả thời gian ăn cơm nói chuyện phiếm tôi đều ở bên cạnh anh, Phó Đình Thiên Yết lúc nói chuyện với người khác cũng nhịn không được nở nụ cười nhiều lần.
Trận đua xe này không làm anh sợ mà ngược lại tôi còn sợ hơn, tôi cầm đũa tay còn run, Phó Đình Thiên Yết để ý thấy bèn cẩn thận giúp tôi gắp thức ăn.
Trình độ tinh ý đến mức tôi nhìn món ăn nào một cái, anh đều có thể gắp ngay giúp tôi. Chẳng qua vì lúc nãy sợ quá, tôi uống nước nhiều hơn ăn cơm.
Đến nửa bữa ăn, tôi không nhịn được phải đi toilet.
Huhu nếu như Phó Đình Thiên Yết là con gái thì tốt rồi, tôi sẽ bắt anh đi WC cùng tôi. Nhưng mà tôi cũng chỉ suy nghĩ thế thôi.
"Tôi đi toilet."
Tôi nói xong đứng dậy.
Lúc ra cửa, nghe thấy phía sau có tiếng của một đàn chị.
"Cô ấy của cậu quả thật rất đáng yêu đó."
Phó Đình Thiên Yết hình như cười một tiếng.
"Cám ơn, cô ấy vẫn luôn rất đáng yêu như thế."
17
Chết tiệt.
Mặt đỏ quá.
Tôi vội vàng đóng cửa che mặt chạy như điên.
18
Tôi vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa tay.
Trong đầu tự nhiên lại nhớ đến lúc Phó Đình Thiên Yết gắp thức ăn cho tôi.
Khuôn mặt góc tinh xảo của anh, khi ngẩng đầu lên yết hầu siêu gợi cảm.
Lúc gắp đùi gà vào bát tôi sẽ rất ôn hòa nói một tiếng, "Còn muốn ăn gì nữa?"
Hơn nữa lúc người khác nói chuyện với anh, anh cũng không quên giúp tôi gắp thức ăn, còn có thể dặn dò: "Cẩn thận nóng."
Hu hu hu thật sự rất đẹp trai!
Lúc này tôi đã nghĩ kỹ tương lai sau này chúng tôi kết hôn sẽ đặt tên con là gì rồi.
Lúc tôi còn mải cúi đầu đi vào cõi thần tiên xoay người đột nhiên đụng trúng lồng ngực cứng rắn.
Lòng bàn tay nóng rực của đối phương nắm cổ tay tôi, sau khi đỡ tôi đứng vững chậm rãi buông ra.
Là Giang Quân Thiên Bình.
"Có thể cho tôi một lý do được không?" – Ngón tay anh siết chặt lại buông ra. "Có chuyện gì khiến em nói thay đổi là thay đổi vậy?"
Tôi thực sự buồn cười.
Đúng rồi, những lời này tôi cũng muốn hỏi anh đây!
"Giang Quân Thiên Bình tôi hỏi anh một vấn đề," – Tôi nhìn anh, "Lúc trước ở buổi hòa nhạc trên sân thể dục, anh chủ động xin wechat của tôi, có phải bởi vì tôi giống người nào đó không?"
Ánh mắt của hắn hơi ngạc nhiên một chút.
"Được rồi, tôi đã biết đáp án rồi."
Tôi xoay người muốn đi, anh cũng không buông tha ngăn tôi lại: "Anh thừa nhận! Lúc trước anh tìm em xin wechat đúng là bởi vì em...... em giống người anh thích từ nhỏ."
"A Xử em tin tưởng tôi, tôi bây giờ hiểu rất rõ tâm tình của mình, người anh thích là em, thật sự chỉ thích em!"
Tôi rũ mi mắt cười một tiếng.
"Giang Quân Thiên Bình, nếu một chuyện bắt đầu từ sai lầm, vậy chuyện đó không nên kéo dài đâu."
19
Tôi từng cho rằng Giang Quân Thiên Bình là chàng trai sẽ mang ánh sáng đến cho tôi.
Nhưng rốt cuộc ánh sáng hắn mang đến tràn ngập sự rẻ rúng tầm thường.
Giang Quân Thiên Bình vĩnh viễn cũng không biết, ngày xảy ra tai nạn xe cộ, trong lòng tôi tràn ngập vui mừng chuẩn bị khăn quàng cổ tự tay đan cho hắn.
Nếu như tai nạn không xảy ra, tôi sẽ tự tay đeo cho hắn món quà này.
20
Tôi một mình từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Quân Thiên Bình cũng không đuổi theo.
Bất ngờ là Phó Đình Thiên Yết đã đợi tôi ở ngoài từ bao giờ.
Về chuyện vừa rồi, rất ăn ý, tôi không nói, anh cũng không hỏi.
Nhưng tay của chúng tôi lại lặng lẽ nắm lấy nhau.
Mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay của nhau.
Cứ như vậy chúng tôi ở bên nhau, không theo trình tự thổ lộ, hứa hẹn, nhưng lại tin tưởng tâm ý đến kì lạ.
Tôi đột nhiên hỏi anh một vấn đề: "Anh này, anh chắc là thích em từ lâu rồi phải không?"
"Ừ."
Anh nhìn về phía trước, khóe miệng bất giác nhếch lên. "Từ rất lâu đã chú ý đến em, cô bé kiên cường lại cố chấp. Cho dù mỗi lần trực ban đến cuối cùng chỉ còn lại một mình em, em cũng sẽ nghiêm túc kiểm tra tất cả mọi thứ một lần rồi mới về."
Ồ hoá ra như thế nên sau mỗi ca trực đều trùng hợp gặp anh đang về.
Không thể không nói, con đường nhỏ tối đen, bởi vì biết anh sẽ ở phía sau tôi đi cùng tôi đoạn đường này.
Chỉ tiếc những thứ này kiếp trước tôi chưa bao giờ chú ý tới, luôn cho rằng là trùng hợp.
Dừng một chút, tôi chậm rãi hỏi:
"Nhưng nếu em vẫn luôn giống như lúc trước, trong lòng chỉ có Giang Quân Thiên Bình thì sao?"
"Vậy anh sẽ luôn ở phía sau trông chừng em, chờ em phát hiện tình yêu của anh. Chờ em, xác nhận tâm ý của anh."
Anh ấy sẽ không bao giờ gây áp lực cho tôi.
Anh sẽ bước được chín mươi chín bước, chỉ chờ tôi quay đầu lại, anh sẽ không ngần ngại ôm lấy tôi.
—————⇥⌁🍻⌁⇤—————
𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ôi!! Ước gì cũng có một người yêu mình giống thế này nhỉ? 🥰🥰🥰🥰
|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 05|
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro