Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

18.09.2023

5.

Tôi rời quán lẩu không lâu, Giang Vũ Thiên Bình gọi điện đến.

"Xử Nữ, anh không đồng ý ly hôn, bây giờ em đang ở đâu?"

Tôi cầm điện thoại, đang định nói thì một chiếc ô tô chậm rãi đỗ bên cạnh tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt nghiêm nghị.

Cùng với khuôn mặt của người đàn ông gọi cảnh sát ở kiếp trước dần dần trùng khớp.

"Giang Đường Thiên Yết?"

Giang Đường Thiên Yết ra hiệu cho tôi, "Lên xe đi."

Giang Vũ Thiên Bình ở đầu dây bên kia hẳn đã nghe thấy.

Giọng nói trở nên lạnh lùng, "Xử Xử, tại sao em và Giang Đường Thiên..."

Tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Giang Vũ Thiên Bình gửi thêm một vài tin nhắn, có lẽ là nói rằng hôm nay anh ta tuyệt đối sẽ không đến Cục dân chính, muốn nói chuyện lại với tôi.

Và, cảnh báo tôi, đừng lại gần Giang Đường Thiên Yết.

Tôi bị anh ta làm cho tức đến bật cười.

Giang Đường Thiên Yết là con lão gia của nhà họ Giang, tính tình lạnh lùng, bị nhà họ Giang ghẻ lạnh.

Giang Vũ Thiên Bình rất sợ chú nhỏ của mình.

Mấy năm nay Giang Đường Thiên Yết phát triển trong giới giải trí, không có hứng thú với công việc kinh doanh của gia đình.

Năm nay, anh ấy đột nhiên rời khỏi vòng tròn giới giải trí, ngấm ngầm tranh giành tài sản gia đình với Giang Vũ Thiên Bình.

Có vẻ như đó là thời điểm tôi và Giang Vũ Thiên Bình mới kết hôn, anh ta đã vô số lần bỏ rơi tôi để đi tìm Ôn Huyền Xà Phu.

Nhìn người đàn ông trước mặt, còn chưa kịp hỏi tại sao anh ấy lại ở đây, tôi đã nghe thấy anh ấy nói:

"Tôi đưa em đến bệnh viện."

Giang Đường Thiên Yết cụp mắt xuống nhìn lên mặt tôi.

"Đau không?"

Tôi sửng sốt, vô thức đưa tay sờ lên mặt.

Tỉnh lại sau khi được trọng sinh, trong lòng tràn đầy hận thù, tôi đến cả cơn đau bởi nước canh nóng hổi hất lên cũng phớt lờ đi.

Bây giờ Giang Đường Thiên Yết hỏi một câu như vậy, cơn đau giống như đến muộn, trên mặt và cổ đau rát.

"Vậy thì làm phiền anh rồi." – Tôi mở cửa xe và ngồi vào.

Trong cuộc đời mới, sức khỏe của tôi là quan trọng nhất, anh ấy có lòng tốt, tôi cũng không cần phải đạo đức giả như vậy.

Khi đến bệnh viện, Giang Đường Thiên Yết nhờ bác sĩ kiểm tra toàn thân, may mắn là nước lẩu không quá nóng nên tôi không sao.

Sau khi bôi thuốc, tôi nhắm hờ mắt và nhìn qua.

Tôi nhìn thấy Giang Đường Thiên Yết đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Nếu như anh đang rất bận, anh có thể về công ty trước, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến bệnh viện."

Trong ấn tượng của tôi, anh ấy rất ít khi về nhà cũ của Giang gia, hơn nữa số lần chúng tôi gặp nhau gần như bằng không.

Thực ra lần này tôi khá bất ngờ trước lòng tốt của anh.

"Không sao đâu." – Anh cúp điện thoại.

Anh ấy không đầu không cuối, hỏi tôi một câu: "Em định ly hôn với Giang Vũ Thiên Bình phải không?"

Tôi sửng sốt, hình như anh ấy đã nhìn thấy chuyện xảy ra ở quán lẩu.

Gật đầu, "Ngày mai tôi sẽ tìm luật sư."

Anh lặng lẽ nhìn tôi rồi không nói nữa.

Tôi bỗng nhiên bị anh ấy nhìn có chút không được tự nhiên. "Tôi hơi khát nước."

Sau khi nói xong, tôi mới biết rằng mình đang ra lệnh cho người đàn ông lực lưỡng và không hay cười này đi lấy nước cho tôi.

Anh liếc nhìn tôi rồi đi thật.

Tôi đứng trước cổng bệnh viện mà lòng rưng rưng xúc động.

Vừa vặn nhìn thấy Giang Vũ Thiên Bình ôm Ôn Huyền Xà Phu chạy đến.

"Bác sĩ!"

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Giang Vũ Thiên Bình sững sờ.

Tôi không có cảm xúc gì mà quay lại.

Ở trong phòng chờ đợi một lúc, Giang Đường Thiên Yết vẫn chưa quay lại, vừa định nhắn tin cho anh thì ngoài cửa có động tĩnh.

"Xử Xử." – Là Giang Vũ Thiên Bình.

"Buổi chiều em đổ nước lẩu nóng lên khắp mặt Xà Phu tại quán lẩu. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ bị hủy dung, chịu phải kích thích và phát bệnh thêm lần nữa. Cô ấy lao vào bếp và cắt cổ tay bằng một con dao bếp."

"Bây giờ cô ấy chảy rất nhiều máu, nhưng ngân hàng máu trong bệnh viện không đủ, nhóm m.áu của em cũng giống như vậy, em có thể giúp cô ấy một chút không?"

Tôi nhìn Giang Vũ Thiên Bình trong mắt tràn đầy lo lắng, chỉ nhàn nhạt mà nói:

"Cô ta sống chết không có liên quan gì đến tôi."

"Anh nhìn không thấy sao? Tôi cũng bị thương rồi. "

"Vẫn còn muốn làm loạn sao?"

Giang Vũ Thiên Bình sải bước đi tới nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói giống như không thể từ chối, "Đi theo anh lấy máu."

...

6.

Tôi còn bị một vết thương ở cổ tay, vừa bôi thuốc xong liền bị Giang Vũ Thiên Bình kéo một cách thô bạo, tôi đau đến thở hổn hển.

Nhưng anh ta hoàn toàn không nhận ra điều đó.

"Giang Vũ Thiên Bình, anh không có quyền ép tôi làm điều tôi không muốn."

Giang Vũ Thiên Bình sắc mặt tối sầm.

"Tô Khuynh Xử Nữ, em nhất định phải bắt tôi nói rõ ràng như vậy sao? "

"Nếu hồi đó em bảo quản kỹ chiếc nhẫn thì làm sao Tiểu Xà lại gặp tai nạn? Anh cũng đâu cần phải đi chăm sóc cho cô ấy."

"Nếu buổi chiều em không đột ngột nổi điên, sao Tiểu Xà lại cắt cổ tay?"

"Con người phải chịu trách nhiệm về những sai lầm mình gây ra."

Giang Vũ Thiên Bình lạnh lùng nhìn tôi.

Hóa ra trong lòng anh ta, tôi luôn là kẻ chủ mưu.

Tôi cố gắng hết sức để kìm nén sự khó chịu đang trào dâng trong lòng, mỉa mai nói:

"Giang Vũ Thiên Bình, anh không cần phải nói về sự thay lòng của mình thanh tao thoát tục đến như vậy."

"Anh quên rồi sao, là Ôn Huyền Xà Phu hất nước vào tôi trước? Cô ấy phát điên lên chứ không phải tôi."

"Ôn Huyền Xà Phu sợ bị hủy dung, còn tôi thì đáng bị như vậy sao?"

"Hơn nữa, tôi bị bệnh tim, truyền máu rất có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Cũng đúng, quý nhân như anh nhiều chuyện hay quên như vậy, anh hẳn là cũng quên rồi đúng không?"

"Trái tim anh đã hoàn toàn hướng về cô ta rồi, lừa dối bản thân để làm gì cơ chứ?"

Giang Vũ Thiên Bình sững người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác.

"Giang Vũ Thiên Bình, nếu tôi nói rằng Ôn Huyền Xà Phu bị cưỡng hiếp năm đó, chỉ là một màn do cô ta tự biên tự diễn, liệu anh có tin tôi không?"

"Thử nghĩ kỹ lại đi, tại sao cô ta lại khăng khăng không gọi cảnh sát chứ?"

"Đủ rồi."

Giang Vũ Thiên Bình ngắt lời tôi một cách thô bạo, "Tô Khuynh Xử Nữ, em không cần phải bịa ra những cái cớ ngớ ngẩn như vậy để trốn tránh trách nhiệm."

"Tin hay không thì tùy."

Tôi đẩy anh ta ra và lấy điện thoại di động gọi cảnh sát, nói rằng có người đang ép tôi truyền máu.

Bỏ qua khuôn mặt đen của Giang Vũ Thiên Bình.

Tôi bình tĩnh nói địa chỉ bệnh viện với cảnh sát, rồi ngước nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm.

"Giang Vũ Thiên Bình, việc ly hôn tôi nói với anh là nghiêm túc."

"Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ kiện."

...

7.

Một y tá chạy đến nói với Giang Vũ Thiên Bình rằng đã tìm thấy một túi máu dự phòng, trước khi rời đi, anh ta để lại một câu:

"Xử Xử, chuyện xảy ra ngày hôm nay là lỗi của anh. Nhưng anh thực sự chỉ coi Xà Phu là em gái của mình. Người mà anh yêu, luôn luôn chỉ có em."

Ngụ ý là dù thế nào đi nữa, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn.

Khi Giang Đường Thiên Yết bước vào, Giang Vũ Thiên Bình vừa rời đi.

"Ở đây không có nước nóng, tôi xuống bệnh viện dưới lầu mua ít hoành thánh và cháo."

Anh ấy đang giải thích cho tôi tại sao lại đi lâu như vậy.

Tất nhiên là tôi sẽ không để ý rồi, chắc anh ấy thấy tôi không được tự nhiên nên đề nghị quay lại công ty.

Thấy anh ấy cuối cùng cũng rời đi, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.

Giang Đường Thiên Yết gửi cho tôi một tấm danh thiếp.

"Luật sư chuyên về các vụ kiện ly hôn có tỷ lệ thắng kiện cao và chưa bao giờ thua kiện."

Tôi: ???

Còn phải lễ phép nói lời cảm ơn: "Cám ơn chú nhỏ."

Bên kia trầm mặc một hồi, gửi đến một câu: "Nếu đã quyết định ly hôn, vậy thì không cần giống cậu ta gọi tôi là chú nhỏ nữa."

...

Trong thời gian chuẩn bị khởi kiện ly hôn, tôi đã ở lại bệnh viện để tĩnh dưỡng.

Giang Vũ Thiên Bình đã đến gặp tôi nhiều lần.

Giọng điệu nhẹ nhàng chân thành, anh hứa sẽ đưa Ôn Huyền Xà Phu ra nước ngoài chữa trị và sẽ không liên lạc với cô ấy nữa.

Tôi chỉ yêu cầu bảo vệ đuổi anh ta đi với vẻ mặt tỉnh bơ.

Tối đó, Ôn Huyền Xà Phu đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn:

"Cô có nghĩ rằng cô đã thắng sao? Để tôi nói cho cô biết, đêm qua anh ấy uống rượu say và chúng tôi đã quan hệ."

"Nói không chừng, trong bụng tôi đã có đứa con của anh ấy rồi."

Sau đó thu hồi trong giây lát.

Tôi nhìn màn hình vài giây rồi trả lời:

"Sau này nhớ đề phòng, nếu sinh ra đứa con bị teo tiểu não như cô thì lỗi tại mẹ đấy."

Vào ngày xuất viện, Giang Vũ Thiên Bình lại đến gặp tôi và nói rằng anh ấy sẵn sàng thảo luận về việc ly hôn với tôi, nhưng có một điều kiện - phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh ấy.

"Mẹ vẫn luôn rất thích em, gần đây sức khỏe của mẹ không tốt, muốn gặp em, sau tiệc rượu anh sẽ nói chuyện với em."

Tôi đồng ý.

Yến tiệc của mẹ Giang rất náo nhiệt, tất cả những người thân thuộc dòng dõi của gia đình đều đến.

"Tô Khuynh Xử Nữ thực sự càng ngày càng xinh đẹp, giá như nhà tôi cũng có một cô con dâu đức hạnh như vậy thì tốt rồi."

Trong số những lời khen ngợi của họ hàng, tôi có thể thấy rằng Giang Vũ Thiên Bình dường như không có ý định nói với gia đình về việc ly hôn.

"Ấy, đây là Thiên Yết sao?"

"Không phải anh ấy chưa từng tham gia loại tiệc này sao, tại sao hôm nay anh ấy lại đến đây."

"Đúng vậy. Anh ấy và Thiên Bình từ trước đến nay vẫn luôn bất hòa, hôm nay e rằng không tới đây để gây sự với anh ta đâu."

"Làm sao mà gây chuyện được chứ, chẳng nhẽ còn có thể cướp vợ anh ta đi sao hahaha."

Tôi vừa nhấp một ngụm rượu, thì thấy xung quanh mình bao quanh bởi vầng trăng và muôn vàn vì sao - Giang Đường Thiên Yết.

Anh ấy cao và có đôi chân dài, rất nổi bật trong đám đông.

Khi ánh mắt lướt qua tôi thì nó không một gợn sóng.

Tôi gật đầu với anh một cách lịch sự.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, rồi lạnh lùng quay đi.

Con người kì quặc gì vậy.

Anh ấy tức giận cái gì chứ?

...

8.

"Xử Xử." – Một giọng nói vang lên bên tai tôi.

Giang Vũ Thiên Bình ăn mặc bảnh bao, mang theo một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt đẹp trai.

Anh ấy đưa tay về phía tôi, "Mẹ đang đợi em ở sảnh, chúng ta đi thôi."

Lời vừa dứt, một bóng người chợt lóe lên, khéo léo nắm lấy cánh tay anh, "Thiên Bình, em tìm anh lâu lắm rồi."

Là Ôn Huyền Xà Phu.

Tôi hơi ngạc nhiên Giang Vũ Thiên Bình thế mà lại đưa cô ấy đến đây.

Có phải Giang gia cũng đã nhận ra thân phận của cô?

Nụ cười trên môi Giang Vũ Thiên Bình biến mất, anh ấy nhanh chóng kéo tay Ôn Huyền Xà Phu, có chút lo lắng giải thích với tôi, "Xử Xử, đừng hiểu lầm anh."

Tôi chỉ cười, "Giang Vũ Thiên Bình, chúng ta sẽ sắp ly hôn rồi, anh dẫn ai đến dự tiệc gia đình là quyền tự do của anh."

Sự không vui Ôn Huyền Xà Phu sắp tràn ra khỏi mặt, tôi tiếp tục nói:

"Không ngờ anh lại mang nghiệp chướng đến đây, thật khiến tôi bất ngờ đấy."

Khuôn mặt của Ôn Huyền Xà Phu tái nhợt.

Nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dữ dội.

Nhưng rồi ánh mắt cô ta quét qua ly rượu đỏ trên tay tôi và cười một cách lạ lùng.

"Chị Xử Nữ, hôm nay phải chơi thật vui vẻ đó nha."

Trực giác mách bảo tôi rằng có điều gì đó không ổn với cô ấy.

Vì vậy, sau khi trò chuyện với mẹ Giang, tôi định kiếm một cái cớ và rời đi càng sớm càng tốt.

Giang Vũ Thiên Bình có lẽ sẽ không nói chuyện ly hôn với tôi trong hôm nay, mà chỉ muốn lừa tôi tổ chức sinh nhật cho mẹ anh ta.

Khi tôi đi vào phòng tắm, tôi cảm thấy một cảm giác nóng nực không thể giải thích được, tôi mới nhận ra những gì Ôn Huyền Xà Phu muốn làm.

Chân tôi yếu đi, tôi loạng choạng bám vào tường.

Choáng váng, một bàn tay bịt miệng tôi lại, tiếp sau đó tôi mất đi ý thức.

Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, miệng bị dán băng dính, tay chân bị trói.

Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một đoạn đối thoại:

"Cô ta bị tôi đánh thuốc mê, đến lúc đó anh sẽ quan hệ với cô ta, nhất định phải quay phim lại."

"Nhớ cho kỹ, lát nữa tôi sẽ mang theo mọi người đến bắt quả tang, ở trên người cô ta lưu lại nhiều dấu vết một chút."

Tôi cố gắng mở mắt ra, Ôn Huyền Xà Phu đang nói chuyện với một vài người đàn ông ở cửa.

Dáng vẻ của bọn họ...

Rõ ràng là đám đàn ông kiếp trước xông vào nhà tôi rồi giết tôi!

Điều này đáng lẽ sẽ xảy ra một vài năm sau đó, tại sao lại sớm hơn thế?

Hơn nữa ở đây còn là Giang gia, Ôn Huyền Xà Phu điên rồi sao?

...

9.

Ôn Huyền Xà Phu rời đi rồi, nhưng đám người đàn ông dường như đang tranh cãi về điều gì đó.

Hơn nữa, ngoài cửa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, tôi nhân cơ hội đó, hai tay giơ cái gạt tàn lên, đập mạnh vào cửa.

"Bang!"

Tiếng đập cửa nặng nề khiến tiếng bước chân ngoài cửa ngập ngừng dừng lại.

"Thật là một con chó chết."

Động thái này rõ ràng đã chọc giận những người đàn ông đó, họ vừa đi tới vừa la hét như kiếp trước, còn chưa kịp làm gì thì cửa đã bị gõ tung.

Trong bóng tối, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Giang Đường Thiên Yết.

"Giang Đường Thiên Yết..."

Mở mắt ra lần nữa, tất cả dây trói trên người tôi đều được gỡ ra hết, trong phòng chỉ còn lại mình Giang Đường Thiên Yết.

Tôi cố gắng để đứng dậy, nhưng đôi chân tôi mềm nhũn, tôi lao người về phía trước.

Không hề có sự đau đớn như đã dự liệu, mà rơi vào vòng tay ấm áp.

Tôi nắm lấy cổ áo anh ấy, chống đỡ lấy thân mình,

"Giúp tôi với."

Tôi thấy rõ hầu kết của anh ấy đang lên xuống một chút.

"Tô Khuynh Xử Nữ..."

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nói cho hết câu, "Đưa tôi vào phòng tắm."

Giang Đường Thiên Yết nhìn chằm chằm tôi một lúc, không biết đang nghĩ gì, liền nhanh chóng đẩy tôi vào trong bồn tắm trong phòng tắm.

Dội nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, vừa đủ dập tắt hơi nóng trong người.

"Đỡ hơn chưa?"

Giang Đường Thiên Yết ở ngoài cửa hỏi.

Tôi mở cửa phòng tắm và nói rằng tôi đã khá hơn, nhưng tôi vẫn hơi xấu hổ.

Bầu không khí hơi khó xử.

Giang Đường Thiên Yết thản nhiên hỏi: "Hôm nay em đến yến tiệc là để tha thứ cho Giang Vũ Thiên Bình?"

Tôi trực tiếp phủ nhận: "Làm sao có thể chứ? Tôi với anh ta đã không thể nữa rồi."

Sau đó tôi nói cho anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi nhận thấy hình như anh lộ ra một tia vui mừng khó nhận thấy.

Bỗng có tiếng nói ngoài cửa, tiếng bước chân dày đặc.

"Tôi vừa thấy Tô Khuynh Xử Nữ bước vào phòng này với một người đàn ông..."

"Có lẽ không nhìn nhầm đâu."

Âm thanh càng ngày càng gần.

Trong lúc hoảng loạn, tôi không kịp suy nghĩ, liền đẩy Giang Đường Thiên Yết vào phòng tắm.

Cánh cửa bị đẩy ra với một tiếng rầm.

Người đầu tiên lao vào là Giang Vũ Thiên Bình.

Sau đó là Ôn Huyền Xà Phu dẫn hầu hết các khách mời lên.

Còn tôi, mặt đỏ bừng, quần áo trên người vẫn còn nhỏ giọt nước.

Vẫn còn dấu vết do trận chiến với những người đàn ông vừa rồi.

Rất khó để khiến người ngoài không nghĩ linh tinh.

Mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ khó tin, thấp giọng nói:

"Trời ạ, tình huống này là như thế nào vậy, ai sẽ tin rằng không có chuyện gì xảy ra chứ..."

"Không ngờ đứa con dâu ngoan của Giang gia lại là loại phụ nữ dâm loạn."

Có người còn chê chưa đủ loạn, huýt sáo với Giang Vũ Thiên Bình, "Trên đầu đội một chiếc mũ xanh lớn thật nha."

Giang Vũ Thiên Bình dường như tức đến thở gấp rồi, đôi mắt anh siết chặt vào những vết đỏ khóa trên cần cổ và cổ tay tôi.

Không cần biết đúng sai.

Giây tiếp theo, giáng một cái tát xuống mặt tôi.

Tôi ngã thẳng xuống đất.

Giọng nói ghen tuông lạnh như băng của Giang Vũ Thiên Bình gần như bật ra khỏi kẽ răng.

"Nói, thằng khốn đó là ai hả?"

—————⇥⌁🥨⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Ơ??? Ủa alo luôn??? Tự nhiên vào tát con gái nhà người ta vậy ba? Tính ra ông là người có lỗi trước luôn đó! Tự nhiên giờ vào vai nạn nhân à?? Điên!!! 🙄🙄🙄

𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 02

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro