
01
⟦18.09.2023⟧
Vào ngày tôi và Giang Vũ Thiên Bình kết hôn, Ôn Huyền Xà Phu bị vài người đàn ông cưỡng hiếp trong ngõ.
Sau chuyện đó, Giang Vũ Thiên Bình ôm cô ấy và trách mắng tôi: "Tô Khuynh Xử Nữ, là em có lỗi với cô ấy."
Từ đó trở đi, cán cân trong lòng anh ấy đã hoàn toàn nghiêng về phía người khác.
Sau này, tôi bị giết trong nhà, vào lúc đang hấp hối, tôi đã gọi cho Giang Vũ Thiên Bình lần cuối.
Lại bị anh vội vàng mà cúp máy:
"Em không thể hiểu chuyện một chút sao, Tiểu Xà sợ sấm sét, anh không thể đi khỏi đây được."
Trọng sinh lại một kiếp, tôi quyết định làm như những gì anh muốn.
Hiểu chuyện mà rời đi.
——⇥⌁🥨⌁⇤——
1.
Khi tôi trọng sinh trở về, Ôn Huyền Xà Phu đang cầm một bát nước lẩu cay nóng còn sót lại hất thẳng vào mặt tôi.
"Con tiện nhân, dụ dỗ đàn ông đã có gia đình thú vị không?"
Nói như cô ta mới thực sự là vợ của Giang Vũ Thiên Bình vậy.
Hiện tại đang là giờ ăn tối, quán lẩu đông nghịt người, ai ai cũng đều nhìn qua đây.
"Thì ra là tiểu tam à."
"Nhưng người đàn ông vừa rồi đã gọi cô ấy là vợ. Quả nhiên chỉ cần đẹp trai thì muốn lấy bao nhiêu vợ cũng được."
"Phỉ nhổ, tiểu tam thì đáng chết."
Ôn Huyền Xà Phu nhếch môi, nhìn về phía tôi để lộ ra một ánh mắt khiêu khích.
Kiếp trước của cô chính là như vậy, bất kể lần nào cô ta cũng muốn phát điên lên, khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Nếu tôi không biết sự thật trước khi chết, có lẽ lần này, tôi vẫn sẽ chịu đựng.
Dù gì thì cô ấy đã bị cưỡng hiếp, mắc bệnh tâm thần, tôi và Giang Vũ Thiên Bình có những trách nhiệm không thể trốn tránh....
"Xử Xử, không sao chứ."
Giọng nói dịu dàng của Giang Vũ Thiên Bình vang lên bên tai tôi, như thể nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Anh ấy đang cẩn thận lau dầu cay trên mặt tôi.
Tuy nhiên vào lúc này, tôi không thể không nghĩ đến vô số những lời chỉ trích gay gắt của anh ấy ở kiếp trước:
"Xà Xà thành ra như vậy là do chúng ta, em không thể nhẫn nhịn một chút sao?"
Lần này, tôi gần như vô thức đẩy anh ta ấy ra.
Tiếp đó, cùng là một bát nước lẩu cay nóng tôi đổ trực tiếp lên mặt Ôn Huyền Xà Phu.
"A!" – Ôn Huyền Xà Phu hét lên, che mặt và lăn lộn trên mặt đất một cách khoa trương, nhìn tôi như bị nhiễm độc.
"Đau không?"
Nhìn cô ấy đau đớn, tôi thực sự đã bật cười thành tiếng, chậm rãi đến gần cô ấy, giọng nói đầy căm hận gần như bật ra từ kẽ răng,
"Ôn Huyền Xà Phu, cô có biết không, tôi đã muốn làm điều này từ lâu rồi."
Giang Vũ Thiên Bình nhanh chóng đỡ Ôn Huyền Xà Phu dậy, lạnh lùng khiển trách tôi: "Tô Khuynh Xử Nữ! Cô ấy chỉ là một bệnh nhân, em còn tính toán với cô ấy sao?"
"Bệnh nhân?"
Tôi nhắc lại một cách mỉa mai, lặng lẽ liếc nhìn Giang Vũ Thiên Bình.
Giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.
"Đối với anh, tôi đã muốn làm điều này từ lâu rồi."
Có một sự náo động trong quán, một số người thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, cố ý tăng âm lượng để mọi người có thể nghe thấy,
"Giang Vũ Thiên Bình, hôm nay tôi đến đây để yêu cầu anh ly hôn. Ba giờ chiều, tôi chờ anh ở cổng cục dân chính."
Giang Vũ Thiên Bình kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, thẳng lưng bước ra khỏi quán lẩu, đầu óc choáng váng không thôi.
...
2.
Tôi, Giang Vũ Thiên Bình, Ôn Huyền Xà Phu, chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cùng một cô nhi viện, có thể nói chúng tôi nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Cho đến khi Giang Vũ Thiên Bình được gia đình Giang nhận nuôi, chúng tôi đã mất liên lạc.
Sau đó, tôi và Giang Vũ Thiên Bình gặp nhau ở trường đại học và quen nhau.
Vào thời điểm đó, Ôn Huyền Xà Phu, người đang đi du học, đã nghe tin này và nói đùa rằng,
"Đến khi hai người kết hôn, nhất định phải mời em đến làm phù dâu đó nha."
Thế nên tôi chưa từng nghĩ đến rằng, cô ấy cũng thích Giang Vũ Thiên Bình.
Cho đến cái ngày hôn lễ diễn ra, tôi vô tình làm mất chiếc nhẫn dự phòng.
Ôn Huyền Xà Phu đã giúp tôi về nhà để lấy chiếc nhẫn, bị một số người đàn ông vô gia cư say xỉn kéo vào ngõ...
Lúc hấp hối rồi được đưa đến bệnh viện, cô ấy vẫn không ngừng gọi tên Giang Vũ Thiên Bình.
Cô ấy hét lên bao lâu, Giang Vũ Thiên Bình liền trầm lặng bấy lâu.
Chúng tôi hủy tuần bỏ trăng mật, thay phiên nhau chăm sóc Ôn Huyền Xà Phu trong bệnh viện.
Nhưng Ôn Huyền Xà Phu đã phát điên lên khi nhìn thấy tôi, đập phá đồ đạc, khóc và trốn trong vòng tay của Giang Vũ Thiên Bình.
Cô ấy giống như một chú thỏ yếu đuối, không còn có thể chịu đựng được bất kỳ khó khăn nào.
Cuối cùng, Giang Vũ Thiên Bình cau mày và nói:
"Tô Khuynh Xử Nữ, là chúng ta có lỗi với cô ấy."
"Bây giờ cô ấy chỉ nhận ra anh. Em về sau có thể ... tránh xa cô ấy một chút không."
Từ đó trở đi, cán cân trong lòng anh ấy đã hoàn toàn nghiêng về phía người khác.
Chỉ cần Ôn Huyền Xà Phu lên tiếng, giữa tôi và cô ấy anh ấy sẽ chọn Ôn Huyền Xà Phu một cách vô điều kiện.
Mỗi ngày sau khi tan sở, anh luôn lái xe đến nhà Ôn Huyền Xà phu trước, nửa đêm mới về, có khi còn ở ngoài đến tận khuya cũng không về.
Tôi có thể nói gì đây.
Tôi cũng thấy xấu hổ trong lòng, không nói được gì, cũng không có quyền nói gì.
...
3.
Sau sự cố ở quán lẩu ở kiếp trước, Giang Vũ Thiên Bình đã không đến tìm Ôn Huyền Xà Phu trong một thời gian dài.
Tình trạng này kéo dài cho đến ngày sinh nhật của tôi.
Giang Vũ Thiên Bình đã hứa với tôi rằng hôm nay anh ấy sẽ không đi đâu cả và cùng tôi ăn mừng.
Sau đó, Ôn Huyền Xà Phu gọi tới.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ nhìn sự lo lắng giữa lông mày và đôi mắt của Giang Vũ Thiên Bình ngày càng nghiêm trọng, cầm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Tôi gần như vô thức nắm lấy cổ tay anh, "Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã hứa..."
Giang Vũ Thiên Bình thất vọng nhìn tôi như thể không kiên nhẫn,
"Tô Khuynh Xử Nữ, nếu em gặp phải chuyện Xà Phu đã trải qua, em sẽ không nói những lời nhẹ nhàng như vậy."
Không ngờ, lời nói của anh ấy đã trở thành sự thật.
Không lâu sau khi Giang Vũ Thiên Bình rời đi, một số người đàn ông đã gõ cửa nhà tôi.
Tôi ngay lập tức trốn trong phòng ngủ và gọi cảnh sát.
Ngay sau khi gọi cảnh sát, những người đàn ông đã mở cửa phòng ngủ bằng chìa khóa.
Nhưng làm sao họ có được chìa khóa phòng ngủ của tôi?
Trước khi tôi có thời gian để suy nghĩ về điều đó, họ đã đẩy tôi xuống đất và xé nát quần áo của tôi một cách bừa bãi...
Trong lúc bối rối, tôi đã tìm thấy cơ hội thích hợp và gọi cho Giang Vũ Thiên Bình.
Tôi biết anh ấy đang ở chỗ của Ôn Huyền Xà Phu, nhà của Ôn Huyền Xà Phu rất gần, chỉ cần anh ấy có thể đến nhanh...
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của anh ấy: "Em không thể hiểu chuyện chút sao, Tiểu Xà sợ sấm sét, vì vậy anh không thể rời khỏi đây."
Hóa ra cô ấy sợ sấm sét.
Tôi chỉ kịp cười gượng, điện thoại đã bị bọn tội phạm thô bạo cướp đi và cúp máy.
"Con khốn."
Tôi nghe thấy một tiếng chửi rủa giận dữ.
...
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi tự nhủ.
Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi phải tránh xa họ.
...
4.
Sau khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể, tôi vậy mà lại trôi dạt đến nhà của Ôn Huyền Xà Phu.
Tôi thấy Ôn Huyền Xà Phu rụt rè nắm lấy cánh tay của Giang Vũ Thiên Bình, giống như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng, "Anh phải đi rồi sao?"
Giang Vũ Thiên Bình đặt điện thoại xuống, sờ trán cô, anh thì thầm: "Chờ em ngủ thiếp đi."
Trong mắt Ôn Huyền Xà Phu lóe lên một tia hoảng sợ, cô nắm lấy áo anh, hôn lên môi anh.
Giang Vũ Thiên Bình trực tiếp đẩy cô ra, "Tiểu Xà, anh kết hôn rồi."
Nghe kỹ liền có thể phát hiện ra một chút không vui.
Ôn Huyền Xà Phu hai mắt ngân ngấn nước, vô cùng không cam lòng,
"Nếu không phải bởi vì cô ấy đánh mất chiếc nhẫn, em làm sao có thể gặp phải chuyện như vậy chứ?"
"Giang Vũ Thiên Bình, anh đã nói thay cô ấy sẽ chuộc tội."
"Chỉ cần không đi đến bước cuối cùng, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, anh không phải đã nói thế sao?"
Vẻ mặt của Giang Vũ Thiên Bình thay đổi. Anh cứng người, cuối cùng nhắm mắt lại thỏa hiệp, để Ôn Huyền Xà Phu hôn anh lần nữa.
Thậm chí còn đưa tay ra khéo léo đặt lên eo Ôn Huyền Xà Phu để cô không bị ngã.
Giống như một cốt truyện đã được dàn dựng hàng nghìn, hàng vạn lần.
Tôi nhìn anh dần dần động tình, trong mắt nhuốm đầy dục vọng, anh thậm chí còn không tự chủ được đè lên gáy Ôn Huyền Xà Phu, hôn sâu hơn.
Tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội trong dạ dày, tôi bắt đầu nôn khan không ngừng.
Sấm đã ngừng, nhưng Ôn Huyền Xà Phu vẫn không dám ngủ một mình, vì vậy Giang Vũ Thiên Bình đã ở lại với cô ấy.
Anh gọi cho tôi rất nhiều nhưng đều không bắt máy, mặt dần tối lại. "Xử Nữ tức giận rồi sao?" – Ôn Huyền Xà Phu hỏi.
Giang Vũ Thiên Bình giữ một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng không nói gì.
Nửa đêm, sau khi anh ấy ngủ say, tôi thấy Ôn Huyền Xà Phu thận trọng dậy đi ra ban công gọi điện thoại.
"Sự việc đã giải quyết xong chưa?"
"Cái gì? Có người chết?"
Mặt của Ôn Huyền Xà Phu tái nhợt,
"Không phải tôi đã nói với anh rằng chỉ cần quan hệ được với cô ta, quay lại video để uy hiếp cô ta là được rồi sao, đám phế vật các anh."
"Quên đi, tôi vẫn tin các anh, lúc đó tôi nhờ các anh giả vờ xâm hại tôi, tôi không ngờ các anh..."
"Kết thúc rồi, bây giờ mọi thứ kết thúc rồi."
...
Hóa ra đám côn đồ đó là do Ôn Huyền Xà Phu tìm tới.
Ngay cả việc bị xâm hại ngay từ đầu cũng là một bộ phim do cô ấy tự biên tự diễn.
...
Sau khi tôi chết, có lẽ vì cắn rứt lương tâm, Ôn Huyền Xà Phu đã mua vé máy bay và chuẩn bị đến một nơi khác để tránh đi sóng gió.
Chỉ là đã bị cảnh sát bắt tại chỗ ở sân bay.
Báo cáo cô ta là một người đàn ông to lớn.
Tôi trông quen thuộc một cách khó hiểu.
Nhưng chắc chắn rằng đó không phải là Giang Vũ Thiên Bình.
Tôi cố gắng hết sức để nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông đó, nhưng lại mất đi ý thức.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh về rồi.
𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 01
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro