𝒞𝒽𝓊̛𝑜̛𝓃𝑔 133
~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 133⟧: 𝓛𝓪̣𝓲 𝓬𝓱𝓮̂́𝓽 𝓱𝓪𝓲 𝓷𝓰𝓾̛𝓸̛̀𝓲.~
Lương Huyền Xử Nữ nháy nháy mắt, cảm thấy sự ồn ào này mang theo cảm giác chân thực, khiến cô hoảng hốt tưởng rằng những chuyện xảy ra trước đó đều là mộng.
Nhưng sau khi tỉnh táo, liền biết những điều đó là thật sự xảy ra — thuộc về quá khứ của ma nữ.
"Thế nào Xử Xử? Có phát hiện gì không?" Thịnh Vũ Dương nhớ thương nhất là chuyện này, đang làm bộ quan tâm sau hỏi: "Bây giờ ngay cả Phúc Minh cũng đã chết, nhà họ Thịnh ngoại trừ tôi chỉ còn lại Thiên Bình, Xử Xử nếu cháu có biện pháp gì phải nói ra, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi đều đi chuẩn bị."
"Chú Thịnh." Sắc mặt Chung Nguyên Thiên Yết không vui, hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Chuyện này nói sau đi, thân thể Xử Xử không thoải mái, mọi người đều ra ngoài đi."
"...." Thịnh Vũ Dương cứng lại, nghĩ muốn tranh thủ một chút, lại có chút sợ tên Chung Nguyên Thiên Yết khó tính này.
Cũng may lúc này Lương Huyền Xử Nữ kịp thời mở miệng nói: "Không cần đâu chú Chung, cháu không có việc gì."
Cô ngồi dậy từ trong ngực Chung Nguyên Thiên Yết, nói với Thịnh Vũ Dương: "Cháu đã biết cách giải quyết, không cần núi vàng núi bạc, chỉ cần chết hai người nữa, đại nạn này tự nhiên sẽ kết thúc."
"Hai người?" Thịnh Vũ Dương giật mình, trực giác cho rằng hai người này là chỉ hai người còn sót lại của nhà họ Thịnh là ông ta và Thịnh Nguyệt Thiên Bình, sắc mặt trong nháy mắt tái đi.
Chung Nguyên Thiên Yết lại biết theo tính cách của Lương Huyền Xử Nữ, nếu như thật sự có Thịnh Nguyệt Thiên Bình ở trong đó, tất sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng anh cũng không giải thích cho Thịnh Vũ Dương — người này sau khi anh ôm Lương Huyền Xử Nữ từ trên sân thượng xuống, liền bắt đầu lo lắng Lương Huyền Xử Nữ có chuyện bất trắc, không nói đến chuyện khác, chỉ với ông ta ý như một lời nguyền nghĩ rằng Lương Huyền Xử Nữ sẽ có chuyện, cũng làm cho anh phiền vô cùng.
"Có cái gì không được? Diêm Vương bảo người ta chết lúc canh ba, kẻ nào có thể sống đến canh năm?" Lương Quách Bảo Bình cũng nhìn ra hiểu lầm trong này, cố ý đe doạ Thịnh Vũ Dương.
Thịnh Vũ Dương bị nói á khẩu không trả lời được, trong lòng sợ hãi vô cùng, sắc mặt càng khó coi.
Thịnh Nguyệt Thiên Bình ngược lại coi nhẹ chuyện này rất nhiều, chỉ là cô chết cũng muốn chết được rõ ràng, tiến lên hỏi Lương Huyền Xử Nữ: "Xử Xử, chị muốn biết nguyên nhân, đều nói ác giả ác báo, nhưng từ nhỏ đến lớn chị đều chưa làm việc ác gì, vật kia vì sao tìm tới chị?"
"Chị Thiên Bình, chị hiểu lầm rồi, em không có nói là chị mà." Lương Huyền Xử Nữ nhìn bộ dáng Thịnh Vũ Dương bị hù muốn chết liền muốn cười, nhưng lại không thể không giải thích cho Thịnh Nguyệt Thiên Bình: "Không phải chị, cũng không phải chú Thịnh."
Thịnh Nguyệt Thiên Bình có chút ngoài ý muốn: "Vậy là..."
"Là người sớm đã bị đánh dấu." Lương Huyền Xử Nữ nói.
Thịnh Vũ Dương nghe xong, tảng đá lớn trong lòng triệt để buông xuống, quả thực thở dài một hơi, cũng lập tức kiêu căng.
"Nhất định là hai con nhỏ chết tiệt kia làm chuyện thương thiên hại lý gì mà, Xử Xử yên tâm, chú nhất định trong coi kỹ bọn họ, không cho chạy trốn."
Coi như chạy trốn, cũng khó lòng trốn thoát, trên người hai người kia đều đã có đánh dấu, chạy trốn tới chỗ nào Trình Giai Nghi cũng sẽ không buông tha.
Đương nhiên, muốn bảo vệ hai người họ, cũng không phải không có cách nào.
Giống như là cho Thịnh Nguyệt Thiên Bình bùa hộ mệnh, cho hai người kia đeo lên, liền sẽ có tác dụng bảo vệ, nhưng Lương Huyền Xử Nữ cũng không muốn.
Cô đã cùng ma nữ làm giao dịch, hai người đó cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, không đáng để cô phí sức bảo vệ, vẫn nên để Trình Giai Nghi trút hết oán giận cuối cùng, an tâm rời đi là tốt nhất.
"Hai người hầu đó chết rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đúng không? Tòa nhà này có phải còn có thể tiếp tục ở hay không?" Thịnh Vũ Dương hỏi vấn đề ông ta vẫn luôn đang quan tâm.
Lương Huyền Xử Nữ bất đắc dĩ nhìn ông ta một cái: "Chuyển hay không chuyển đi đều có thể, nhưng mà tòa nhà này đã chết nhiều người như vậy, nói thế nào cũng là điềm xấu, chú Thịnh cũng không phải mua không nổi căn nhà khác, cần gì phải ở nơi này."
"..." Thịnh Vũ Dương cười cười, biểu cảm có mấy phần xấu hổ: "Căn nhà này đã có từ rất lâu, từ nhỏ tôi đã ở đây, rời đi khó tránh khỏi không nỡ."
——————↬⊱ʚɤɞ⊰↫——————
𝓣𝓪́𝓬 𝓰𝓲𝓪̉ 𝓬𝓸́ 𝓭𝓸̂𝓲 𝓵𝓸̛̀𝓲 𝓶𝓾𝓸̂́𝓷 𝓷𝓸́𝓲:
𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Chỉ là không nỡ?? Hay là sợ mất hết tài lộc đây??? 🤔🤔🤔🤔
~.~.~ 𝓗𝓮̂́𝓽 𝓬𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 133 ~.~.~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro