Chương 26.
Khắc Hạo trên phòng ngồi uống rượu. Gương mặt anh buồn rười rượi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào chất lỏng đỏ như máu trong ly.
Lắc lắc vài cái, anh cười nhạt, ngửa cô uống hết.
Từng ngụm, từng ngụm rượu trôi vào cuống họng nhưng lại không cảm nhận được vị gì vì hiện tại anh chỉ cảm nhận được nỗi đau đang dày xéo trong tim.
Đau đớn tột cùng.
" Khắc Hạo, xuống ăn trưa. "
Tuyết Vy đứng bên ngoài gõ cửa phòng hét vọng lên. Giờ đã 11h trưa, anh còn chưa xuống bàn ăn nên cô bắt buộc phải đích thân đi gọi.
Khắc Hạo không buồn trả lời. Anh cứ ngồi rót rượu rồi uống liên tục.
" Tôi mở cửa vào nha! "
Rầm.
Tuyết Vy thấy lâu quá, hỏi một tiếng, cũng không cần anh lên tiếng cho phép đã tự ý mở cửa mạnh làm cái rầm. May là cánh cửa chắc chắn chứ không mấy là cửa xúc bản lề đè chết cô rồi.
" Ra ngoài. "
Khắc Hạo quát lớn khiến cô giật mình. Tay cầm ly rượu ném mạnh xuống đất. Anh say rồi, mặt đã đỏ lên không ít.
Tuyết Vy không ra mà từ từ đi lại, ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của ly. Cô không biết vì sao anh lại uống say như vậy. Nếu cô mà ra ngoài, anh loạng choạng thì giẫm phải mảnh vỡ thì sao đây?
Khắc Hạo tầm mắt mơ mơ hồ hồ, rượu vào người làm anh không được tỉnh táo. Chẳng rõ người trước mặt là ai, anh chỉ biết mình phải đuổi người đó ra khỏi phòng.
Đi lại chỗ Tuyết Vy, anh mạnh bạo nắm tay cô lôi lên.
" Áaaaa... "
Bị mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay, Tuyết Vy đau đớn kêu lên. Khắc Hạo lúc này như bừng tỉnh khỏi cơn say. Anh hoảng hốt nhìn những giọt máu không ngừng chảy xuống sàn, áy náy nói với cô.
" Tôi không cố ý. Em đợi tôi một chút. "
Chạy đi lấy hộp y tế mang vào rồi kéo cô vòng qua chỗ mảnh ly lại giường ngồi. Anh lấy một miếng bông gòn thấm một ít nước muối, nâng tay cô lên rồi sát trùng quanh vết thương.
" Á...đau...nhẹ thôi. "
Tuyết Vy la lên, cô nhíu chặt mày vì vết thương đau rát.
" Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay. "
Khắc Hạo quá lo lắng nên khi sát trùng vết thương có hơi kích động tránh không khỏi chạm phải trọng tâm vết thương.
Xong xuôi, anh lấy một miếng gạc đặt vào vết thương, dùng băng cuộn quấn quanh theo hình xương cá.
Tuyết Vy ngồi nhìn bàn tay mình bị quấn băng, không biết nói gì hơn.
" Tôi thật sự không cố ý làm em bị thương. "
Khắc Hạo bộ dạng có lỗi, có chút mất tự nhiên khi nhìn vào cô. Nhanh tay thu dọn những thứ bẩn, anh quăng vào sọt rác trong phòng.
" Vốn dĩ chẳng phải lỗi của anh. Tại tôi tự tiện nên mới thế. "
Tuyết Vy đứng dậy nhận lỗi thuộc về bản thân mình. Cô có ý muốn ra khỏi phòng, anh cản lại.
" Ngồi yên đó đi. "
Cô iễn cưỡng ngồi xuống chăm chú quan sát anh gom hết mảnh vỡ, bất giác hỏi.
" Khắc Hạo, anh làm gì uống nhiều rượu vậy? "
" Em làm tôi buồn khổ nên mới thế. "
" Tôi...tôi...chẳng cố ý nhưng anh cũng đừng vì thế mà hành hạ bản thân. Anh có biết không ăn mà uống nhiều rượu là có hại lắm không? "
Tuyết Vy không nhanh không chậm nói. Cô hầu như không có một biểu cảm trên mặt khi nói ra mấy lời thật lòng đó.
Khắc Hạo dọn xong, anh từ từ đi lại giường.
" Em quan tâm tôi sao, Tuyết Vy? "
" Chuyện đó không quan trọng. Giờ anh đi rửa tay, rửa mặt rồi xuống ăn trưa đi. "
Khắc Hạo không được nghe câu trả lời chỉ biết lặng lẽ thở dài, nói với cô.
" Em chờ tôi cùng xuống. "
" Được, anh nhanh đi. "
Cô rất nhanh đồng ý. Im lặng ngồi đợi anh trên giường. Khắc Hạo vào phòng tắm rửa tay, rửa mặt.
Vài phút sau trở ra, anh thấy cô ngoan ngoãn đợi mình thì nở nụ cười nhẹ. Ít ra cô lâu lâu còn nghe lời.
" Xong rồi hả, vậy đi thôi kẻo thức ăn nguội lạnh ăn vô xong là bệnh. "
Tuyết Vy đứng dậy chạy lại đứng kế bên anh. Cô chỉ cao ngang vai Khắc Hạo nên nói chuyện phải ngước lên mỏi luôn cả cổ.
Anh gật đầu, nhân cơ hội nắm tay không bị thương của cô kéo xuống nhà.
~~~~~~~
Khắc Hạo ngồi vào bàn ăn, Tuyết Vy đứng một bên. Thấy vậy, anh chỉ cái ghế đối diện mình.
" Tuyết Vy, em qua đó ngồi xuống. "
" Tôi không đói. Bữa sáng ăn hơi nhiều nên giờ còn no. "
" Nghe lời tôi. "
Lúc nãy trên phòng còn nghe lời. Giờ trở lại cái tính ngang bướng, khó bảo. Mặc kệ cô có ăn nổi hay không, ngang nhiên kéo cô ngồi lên đùi anh.
" Anh làm gì kì vậy? Khắc Hạo, bỏ tay ra khỏi eo tôi ngay "
Tuyết Vy một phần vì tay kia bị thương, một phần vì tay kia bị anh kìm rồi ôm eo, cô bất động không nhúc nhích được.
Trơ mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
" Há miệng ra. "
Khắc Hạo gắp một miếng thịt bò đưa trước miệng Tuyết Vy. Cô kỳ thật thấy rất ngại và thật sự không có đói bụng.
" Tôi không đói mà. "
" Ăn nhanh, em mà không ăn. Tôi mãi ôm eo em không buông. "
Anh bá đạo nói buộc cô không muốn cũng phải há miệng ăn miếng thịt bò.
Sau đó đút thêm cho cô vài món nữa, cô không có từ chối nên anh thấy rất hài lòng.
" Ăn nữa tôi thật sự bể bụng. "
Tuyết Vy thật sự khóc không ra nước mắt với tính khí ngang ngược, bá đạo của anh.
" Vậy em đi uống nước rồi đi vòng vòng cho dễ tiêu hóa đi. "
Cô lườm lườm anh đầy bất mãn. Bắt cô ăn rồi lại bắt cô đi vòng vong, rảnh ghê hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro