Chương 20.
Dù biết rõ bản thân một khi rơi vào tay Khắc Hạo là khó thoát khỏi nhưng Tuyết Vy vẫn chưa từ bỏ ý định mong manh ấy.
Cho nên cô luôn miệng làm ồn kêu Khắc Hạo mau bỏ mình xuống làm anh nhức cả đầu, bực bội gắt lên.
" Câm miệng đi. Cô còn nói tôi liền hôn cô. "
" Khắc Hạo, bỏ tôi xuống. Tôi..."
Khắc Hạo nói là làm. Anh cúi xuống hôn lên môi Tuyết Vy một cách dễ dàng chẳng có gì trở ngại vì từ lúc cô bị bế lên cô đã lấy mũ lưỡi trai của anh ném xuống đất.
Bị cưỡng hôn bất ngờ, Tuyết Vy đấm anh bình bịch. Miệng phát ra tiếng ưm..ưm...nói không được.
Khắc Hạo một lúc sau mới rời môi cô. Anh liếm môi khiêu khích nhìn Tuyết Vy.
Cô còn dám nói, anh còn dám hôn.
" Tên khốn, anh... "
Tiếp tục bị cưỡng hôn. Lần này Tuyết Vy bật khóc, hai tay không ngừng vung loạn xạ. Khắc Hạo cảm nhận được giọt nước mắt trên mặt cô, anh dừng lại lạnh nhạt nói.
" Là cô chuốc lấy. "
" Hức...hức...hức... "
Tuyết Vy bặm chặt môi khóc lóc. Ánh mắt long lanh trong suốt nhìn anh đầy tức giận. Móng tay báu chặt ở sau lưng anh không buông.
Tuy ở bên ngoài một lớp áo nhưng không ngăn được móng tay cô xuyên qua lớp áo ghim mạnh vào da thịt anh. Khắc Hạo nghiến răng, sắc mặt thâm trầm nhìn Tuyết Vy.
" Cô có thôi báu tôi không? "
Tuyết Vy buông tay chuyển qua ôm chặt cổ Khắc Hạo, rướn người lên há miệng cắn phập vào cổ anh.
Hành động đến quá nhanh, quá bất ngờ khiến anh không kịp nhìn thấy nên tránh không khỏi phải phíu mày vì đau. Mà lúc này cô còn chưa chịu nhả ra, cứ một mực dùng sức cắn mạnh như để phát tiết lửa giận trong lòng.
Khắc Hạo lúc này đến động cũng chẳng dám, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn cơn đau. Mãi một phút sau đau răng quá hay sao nên Tuyết Vy nhả ra. Anh khỏi nhìn cũng biết cổ mình hiện giờ đã hằn lên dấu răng, còn chảy một ít máu.
" Tuyết Vy, cô là chó sao? "
Tuyết Vy không trả lời. Nụ hôn đầu của cô bị tên này cướp mất, cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Khốn kiếp thật.
" Tôi đang hỏi cô là chó sao? "
Khắc Hạo mở miệng lặp lại lần nữa. Tuyết Vy trừng mắt nhìn. Ban nãy anh bắt cô câm, cô ngu nên không câm. Giờ thì cô không cần câm nữa vậy cô mắng cho đã miệng.
" Chó cái dòng họ Bông Tuyết nhà anh. Nếu anh mà không thả tôi xuống ngay bây giờ thì đừng trách tôi hổ báo."
" Không thả. Cô làm gì được tôi thì cứ việc. "
Tuyết Vy nghiến răng ken két. Là Khắc Hạo anh lì lợm thì đừng bảo sao Tuyết Vy này không nể tình trước đây mà cho hai má anh thành bánh bao.
Hai tay cô đặt lên má anh hung hăng nhéo mạnh.
Anh đang bế cô mà cũng phải buông ra theo phản xạ tự nhiên để ôm lấy hai má đang nóng bừng bừng như bánh bao vừa mới hấp xong và không ngừng xuýt xoa.
Tuyết Vy được tiếp đất một cách tự do nhưng vì té quá mạnh nên đầu cô đập luôn xuống đường dẫn đến ngất xỉu.
Khắc Hạo thấy mình lỡ tay, nhanh chóng nhặt cái mũ lưỡi trai đội lên, ôm cô ngồi dậy rồi lấy điện thoại gọi tài xế đến đón.
~~~~~~~~~~~
Phong Lãnh đã hoàn thành xong chuyến đi công tác. Anh và Tuyết Nhi đang ở trên máy bay trở về.
Tuyết Nhi ngồi cạnh anh mệt mỏi ngủ gục. Mấy ngày đi công tác, anh đều bỏ cô ở lại khách sạn một mình. Còn anh thì đi bàn hợp đồng với đối tác.
Một nơi xa lạ, không thông thạo ngôn ngữ nên Tuyết Nhi luôn trong phòng. Bữa ăn cũng nhịn, chờ anh trở về cô mới được dùng bữa cùng anh.
Đưa tay vén tóc cô, Phong Lãnh thấy thật áy náy. Bắt cô đi theo lại không cho cô ăn đủ bữa khiến cô gầy đi nhiều rồi.
Gương mặt nhợt nhạt hẳn đi. Mắt còn có quầng thâm hệt như gấu trúc.
~~~~~
Ngồi 3 tiếng đồng hồ trên máy bay. Cuối cùng Phong Lãnh và Tuyết Nhi đã về tới sân bay.
Phong Lãnh gọi tài xế đến đón.
Đợi cỡ nửa tiếng, tài xế lái xe đến. Đem vali cất hết vào cốp rồi mở cửa phía sau cho anh và cô ngồi vào. Sau đó tài xế dường như không dám trễ nãi mà nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi.
Trên xe, Tuyết Nhi vẫn còn buồn ngủ nên gật gà gật gù. Phong Lãnh thấy vậy sợ đầu cô đụng vào cửa xe nên ngồi xích lại để đầu cô tựa lên vai mình.
Tầm một tiếng phút, xe đã dừng tại biệt thự nhà anh. Tuyết Nhi còn đang ngủ say, anh không nỡ đánh thức nên tự mở cửa xe bế cô ra, căn dặn tài xế.
" Đem vali của tôi để ở phòng khách. "
Chờ cho quản gia mở cổng ra, Phong Lãnh lập tức bế cô đi thẳng vào, anh dừng chân tại phòng khách thay dép lê rồi mới đem cô lên phòng.
Đặt Tuyết Nhi xuống giường, anh cúi người tháo giày cô ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy tấm chăn đắp lên cho cô.
Vốn không quen ngủ đắp chăn nên khi chăn vừa chạm đến Tuyết Nhi đã khó chịu giơ chân đạp ra, nghiêng người sang bên trái tiếp tục ngủ.
" Hết nói nổi. "
Phong Lãnh lắc đầu cười trừ đi lại mở tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước phát ra làm Tuyết Nhi giật mình tỉnh giấc và phát hiện ra bản thân không biết bằng cách nào đã lên đến căn phòng quen thuộc.
Đúng là thần kì.
Cửa phòng tắm lúc này mở ra, Phong Lãnh cầm khăn lau khô tóc đi lại phía cô.
" Tỉnh rồi đợi chút nữa hẳn tắm. "
Tuyết Nhi gật gật nghe lời, ngồi nhìn anh đang chăm chú lau tóc không chớp mắt.
" Nhìn tôi dữ vậy? "
Phong Lãnh lên tiếng, cô giật mình thu hồi tầm mắt, cúi đầu lí nhí.
" Đâu có. "
" Còn nói không có. Mau qua đây giúp tôi lau khô tóc. "
Phong Lãnh ngồi xuống giường, đưa cái khăn cho Tuyết Nhi. Cô chậm rì rì bò qua, đón lấy nó rồi đem trùm lên tóc anh vò vò.
" Tôi tự mình về phòng sao? "
Đối với câu hỏi ấp úng của cô, anh rất tự nhiên trả lời lại.
" Là tôi bế cô lên đấy đồ ngốc. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro