Chương 19.
Đến chiều, Phong Lãnh quay lại nhà bà đón Tuyết Nhi về.
" Bà ơi, tụi con về nha! "
Tuyết Nhi ôm chầm lấy bà, nhỏ nhẹ nói. Cô có chút quyến luyến không nỡ xa bà. Cổ họng nghèn nghẹn rất muốn nức nở khóc.
" Ờ, tụi con về cẩn thận. Khi khác tới thăm bà. "
Bà anh mỉm cười phúc hậu, vuốt ve mái tóc mượt mà của Tuyết Nhi mà cất giọng trìu mến.
Phong Lãnh vâng một tiếng rồi dặn dò bà dăm đôi câu như nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau đó anh kéo theo Tuyết Nhi lên xe ra về.
~~~~~~~~
Trên đường về nhà, Tuyết Nghi không ngừng sụt sùi. Cô càng nghĩ càng thấy thương bà. Vì một mình bà sống ở đó rất cô quạnh. Đêm nào cũng một mình quẩn tới quẩn lui.
Chắc buồn tủi dữ lắm!
" Này, cảm ơn cô vì hôm nay làm bà tôi vui vẻ. "
Phong Lãnh tằng hắng giọng nói với cô. Anh thấy biểu hiện hôm nay của cô rất tốt, diễn giả như thật.
" Không cần cảm ơn đâu. "
Tuyết Nhi xua xua tay, lấy khăn giấy có sẵn trong túi xách mà lau nước mắt.
" Mà anh định để bà ở đó một mình hoài sao? Anh không có biện pháp khác ư? "
" Hiện tại thì như vậy. Đến lúc tôi lấy vợ tôi sẽ đến ở cùng bà. "
Phong Lãnh nhàn nhạt trả lời. Anh còn không biết chừng nào mình mới lấy vợ đây.
~~~~~~~
Một tuần sau.
Tuyết Vy từ ngày hôm đó đã bặt vô âm tín nhưng Tuyết Nhi vẫn chưa hay biết tin gì. Và hiện tại cô còn đang đi cùng với Phong Lãnh sang nước khác.
Anh rõ là công tác bàn chuyện làm ăn mà còn bắt cô theo, nói cái gì là tiện bề chăm sóc.
Cô thấy anh đang bịa lời nói dối thì có nhưng chưa bao giờ cô có ý định vạch trần anh, cứ ngoan ngoãn nghe theo sự an bày sắp xếp của anh.
Vì nếu nói ra chắc hẳn anh sẽ mất mặt, sẽ tức giận đuổi mắng cô nên giả vờ không biết là tốt nhất.
Còn về phần Phong Lãnh, anh cảm nhận hình như bản thân đang dần có tình cảm với Tuyết Nhi và anh cũng chẳng muốn giấu nó nữa. Bởi bây giờ kẻ thù đã bị tiêu diệt, không còn đe dọa tới tính mạng người bên cạnh anh.
~~~~~~~
Tuyết Vy thật ra đang sống yên ổn tại khách sạn. Cô chưa từng chui ra khỏi phòng nên chẳng ai hay biết tung tích.
Nhưng hôm nay có lẽ sẽ khá vì cô hết tiền tới nơi rồi, đang rầu thúi ruột đây.
Cũng tại thuê phòng trọ không có mà cô phải ở trong khách sạn, hại số tiền có trong người từ từ hết sạch.
Tuyết Vy thở dài một hơi. Buồn rầu thu xếp đồ đạc, kéo vali xuống đại sảnh, cô trả chìa khóa phòng.
Rồi một thân một mình xoa xoa cái bụng đói meo mà đi thẳng ra ngoài. Trong túi không còn một đồng nên Tuyết Vy đành lê lếch cuốc bộ.
Ngay giờ khắc này cô thấy mình thật vô dụng. Ngay cả bản thân lo còn chưa xong mà suốt ngày nghĩ tới chuyện khác. Bao nhiêu dự tính trước đây cũng phút chốc đều bị hiện thực đánh bẹp.
Cô bực bội quẳng vali sang một bên, ngồi đại một trên vỉa hè phóng ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời. Cái ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt khiến cô vừa nóng vừa rát.
Mồ hôi từ trên trán bắt đầu rịn ra chảy dọc theo xuống cần cỗ trắng noãn. Cô đưa tay quệt một cái, miệng lầm bầm cầu mong có cơn gió mát lành thổi qua mà cầu hoài chẳng thấy.
Tuyết Vy đành than nhẹ một tiếng. Sau đó phủi mông cái dột đứng bật dậy, tiếp tục kéo vali đi về phía trước. Cô không biết mình nên đi đâu và về đâu nữa.
" Hay hôm nay mình chịu khó ngủ ở gầm cầu. "
Một ý nghĩ lướt qua đầu cô. Đành ngủ tạm ở đó chứ biết làm sao? Cô đang thất nghiệp, trong túi không còn tiền. Chịu thiệt vậy.
Lo miên man nghĩ tới chuyện tối nay. Cô còn lâu mới nhận ra có người đi theo mình từ lúc rời khỏi khách sạn.
Một bước chân, hai bước chân...
Cô dừng lại lắc lắc đầu.
" Không được, mình mà ngủ ở đó lỡ gặp phải bọn xấu thì khổ. "
Cả người không còn cái gì có giá trị vật chất. Nhưng bản thân cô rất quý nha!
Đằng sau, Khắc Hạo chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô. Anh len lén đi theo. Trên người vận một bộ đồ đen từ đầu đến chân. Đầu đội mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt.
Bộp.
Anh đạp phải cái chai nhựa nằm lăn lốc ở đường. Hít một ngụm khí lạnh, anh sợ cô nhận ra gì bất thường, giả vờ ngó lơ chỗ khác.
Nghe tiếng động, Tuyết Vy quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hoài nghi anh, cô ngẫm nghĩ.
" Tên này hắn đang làm gì vậy? Trời nắng gắt, hắn lại ăn bận kín mít. Có chút quái đản hay hắn đang theo dõi mình. Không được...chạy thôi. "
Tuyết Vy hoang mang tột độ, cầm tay kéo vali chạy như điên trên đường. Cô chạy thì anh cũng chạy theo mới đuổi kịp.
Người chạy, kẻ rượt.
Cô biết mình gặp chuyện, liền tăng tốc lên bất chợt ngã trượt chân vì vỏ chuối quăng ở đường.
" Khốn kiếp, đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà té. Ai ăn mà vứt bừa bãi hại mình thế. Aaaaaa..."
Tuyết Vy bực tức nhăn mặt, cổ chân đang truyền đến một trận đau nhói. Anh lúc này đã đuổi tới nơi, thấy cô ngồi trên đất, khụy một chân xuống.
" Sao vậy? "
Chất giọng lạnh lùng quen thuộc khiến Tuyết Vy ngờ ngợ.
Chắc chắn là anh ta.
Khắc Hạo.
Cô dẹp sự khẳng định chắc nịch qua một bên để cố gắng đứng dậy nhưng không được. Vừa ê mông vừa đau chân, hai tay cũng chẳng khá khẩm là bao. Do lúc nãy cô chống xuống đường nên bị trày xước chảy máu.
Khắc Hạo trông tình trạng cô tệ hại như thế, lòng có chút ẩn ẩn đau. Không nói không rằng, anh lạnh lùng lấy tay cô choàng qua cổ mình bế lên theo kiểu công chúa.
" Bỏ tôi xuống. "
Tuyết Vy vùng vẫy hét lớn.
" Im miệng đi. "
" Cứu tôi với, có biến thái. "
Dù Khắc Hạo đã nhắc nhở cô im miệng nhưng cô vẫn làm trái ý anh, cố gân cổ lên dùng hết sức bình sinh hét lớn cầu cứu.
Nhưng tất cả đã vượt ngoài sự mong đợi của cô. Bởi người đâu không thấy mà chỉ thấy một chú chó lặng lẽ đi qua sủa ăng ẳng vài tiếng như trách móc cô làm ồn tới giờ nghỉ trưa của nó.
Tuyết Vy đúng là khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro