CHƯƠNG 1: LĂNG NHẤT NGHIÊU, MÌNH THÍCH CẬU!
LĂNG NHẤT NGHIÊU, MÌNH THÍCH CẬU!
Chiều hôm qua, Lăng Nhất Nghiêu gửi cho tôi một tấm hình, là hình mặc váy cưới, cô ấy hỏi tôi đẹp hay không, tôi nói cũng tạm.
Cô ấy nói: "Ngày 5 sẽ tổ chức hôn lễ, giống y như trước đây chúng ta từng tưởng tượng, có cổng hoa, có thảm đỏ, có sare trắng vest đen, chỉ là không có cậu."
Tôi nói: "Có cần mình đến dự không?"
Rất lâu sau đó cô ấy mới nói: "Không cần đâu."
Chiếc vòng kim cô này, cả đời tôi cũng không thể tháo xuống được.
-----
Mùa hè năm 2001, tôi 16 tuổi, đang học cấp ba.
Cho dù là đêm rồi, trời vẫn nóng đến không thể ngủ được, bóng tối đen đặc tiếng trở mình và tiếng thở đều đều của bạn cùng phòng, mà tôi ngậm đèn pin, chui trong chăn, viết bức thư tình đầu tiên của cuộc đời.
Người nhận bức thư này của tôi tên là Lăng Nhất Nghiêu, tóc cột đuôi ngựa, trán cao, người nhỏ nhắn, eo thon chân dài. Chết tiệt ở chỗ cô ấy là một học bá, luôn luôn chiếm vị trí đầu tiên trong bảng vàng xếp hạng thành tích hàng tháng. Với đầu óc thông minh và vẻ ngoài xinh đẹp đó, cô ấy đã là Athena trong mắt tất cả mọi người, đứng trước cô ấy chỉ có thể quỳ mà không thể nhìn thẳng.
Gần như mỗi ngày tôi đều mơ tưởng hão huyền, nghĩ đến đủ mọi cách để bắt chuyện với cô ấy. Trong đó thậm chí còn có cảnh cô ấy ngã từ trên cầu thang xuống bị hủy hoại dung nhan, tôi ôm lấy cô ấy điên cuồng chạy đến bệnh viện, thề rằng cả đời này không bao giờ bỏ rơi cô ấy, sau cùng là cảnh cô ấy trong vòng tay ôm tôi hạnh phúc rơi nước mắt.
Ngày thứ hai sau khi gửi thư tình, địa điểm mộng tưởng của tôi bị dời đến văn phòng giáo viên, trước mặt là chủ nhiệm Đào, người chúng tôi vẫn lén lút sau lưng gọi là "Đào Ngàn Tuổi".
Ông ấy nói: "Bạn học Lữ Khâm Dương này, hôm qua em thức đêm viết ba trang giấy, hôm nay sao lại cắn bút rồi? Có phải môi trường này không phù hợp cho linh cảm sáng tác của em, có cần đem về kí túc xá từ từ viết không?"
Tôi rất lý trí đáp lại: "Không cần không cần, ở đây có máy lạnh."
Lăng Nhất Nghiêu mang thư của tôi gửi đến phòng chủ nhiệm, việc này thật là quá đáng. Khi vết thương lòng tôi còn chưa kịp khép miệng, chủ nhiệm chạy lại nói cho tôi một tin "tốt": "Em sắp được lên tivi rồi."
"Tivi gì chứ?" Tôi có chút kích động.
"Tivi của trường. Sau khi lãnh đạo họp quyết định, chủ đề của hội nghị chỉnh đốn kỷ luật lần này là chấm dứt tình trạng yêu sớm, em phải làm bản kiểm điểm công khai trong hội nghị trực tuyến của trường."
"Sao lại là em? Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao?"
Chủ nhiệm sâu sắc nói: "Nhưng da mặt người khác mỏng quá, sợ sẽ để lại bóng đen tâm lý."
Mẹ nó chứ!
Vài ngày trước hội nghị chỉnh đốn kỷ luật trực tuyến, tâm trạng của tôi tệ vô cùng.
Mỗi lần nhìn thấy Lăng Nhất Nghiêu từ xa, tôi sẽ rẽ sang con đường khác, không muốn giáp mặt với cô ấy. Nói thật lòng, tôi có hơi hận cô ấy, không thể hiểu nổi sao cô ấy phải làm như vậy, lẽ nào bị tôi thích là một việc đau khổ đến thế sao? Nếu như vậy, sau này tôi không thích cô ấy nữa là được rồi.
Mặc dù nói video của lần hội nghị này sẽ được bảo quản đàng hoàng, với tư cách là tượng đài cho quá trình phát triển của trường tôi, để lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho các học muội khóa dưới, tôi đã đặc biệt đi cắt một kiểu tóc rất gọn gàng sạch sẽ, ủi áo sơ mi trắng, còn đi mượn một đôi giày Nike. Lần đầu lên tivi mà, vô cùng kích động.
Trưa hôm đó, ủy viên thể dục của lớp Hai đến thăm tôi, thân thiết hỏi thăm động viên, cổ vũ tôi cố gắng biểu hiện.
Cậu ấy mang đến một tin, nói rằng bức thư tình của tôi không phải bị nộp lên trên mà bị Tào Lão Thái - chủ nhiệm lớp cậu ấy tịch thu, Lăng Nhất Nghiêu còn bị gọi lên văn phòng tự kiểm điểm.
Giữa phòng trực tuyến của trường đặt một cái camera đen, trước ống kính là một cái bàn chủ tịch, ngồi ở đó là các vị lãnh đạo và trưởng ban các lớp, còn ngoài cửa có sáu "tội nhân", tôi là một trong số đó.
Năm người còn lại tôi gần như đều quen, tội của bọn họ không giống tôi: Tội gì mà lấy xu chơi game để giả làm tiền mua trứng gà nước trà, cái gì mà nửa đêm vác cần câu ra hồ nước trong trường để câu cá, còn có cậu bạn sống ở lầu hai, đi tiểu vào một cái ly rồi hắt xuống bức tường bên dưới, khiến cho mấy cái cây ở gần đó chết khô, đến cỏ dại cũng không mọc nổi.
So sánh ra, tôi chắc chắn là người thuần khiết nhất. Nhưng không biết vì sao, khi tôi nói tội của mình là viết thư tình cho gái rồi bị người ta đưa cho giáo viên, bọn họ ai ai cũng tỏ ra khinh bỉ, làm như tội tôi phạm phải ghê tởm hơn bọn họ vậy.
Lúc đó tôi mới sáng suốt nhận ra rằng, người sai không phải là tôi mà là thế giới này.
Bởi vì yêu sớm là vấn đề trọng điểm cần lên án trong hội nghị lần này, Đào Ngàn Tuổi sắp xếp cho tôi xuất hiện sau cùng. Chủ nhiệm hơi không yên tâm về tôi, còn đặc biệt đến dặn dò lên tinh thần cho tôi trước khi ra trận, ông nói: "Lát nữa em nhất định không được căng thẳng, phải khống chế tâm trạng cho tốt."
"Thầy sợ em bị dọa khóc hay sao ạ?" Tôi hơi quê độ.
Chủ nhiệm nói: "Không phải, thầy sợ làm trò cười ở nơi nghiêm túc như thế này."
Cuối cùng cũng đến lượt tôi, tôi đứng trước micro đọc bản kiểm điểm lần trước viết. Cố hết sức không nhìn ống kính, coi như đọc điếu văn cho Đào Ngàn Tuổi.
Trước khi kết thúc, thầy hiệu phó còn đứng trước hội trường nói lên tác hại của việc yêu sớm. Lúc đó tôi vô cùng xấu hổ, đứng như thằng ngu ở đó, bị trăm ngàn con mắt mà tôi không thấy nhìn vào, loại cảm giác này quả thực đau khổ.
Không biết thầy hiệu phó nói gì, Đào Ngàn Tuổi đột nhiên hỏi tôi, tất cả mọi người kể cả cái camera đều nhìn tôi.
Trong đầu tôi lạnh toát "A" lên một tiếng.
Đào Ngàn Tuổi lặp lại câu hỏi: "Bạn học Lữ Khâm Dương, cậu có cảm thấy hối hận với tất cả hành vi của mình không?"
Lúc đó tôi kinh ngạc vô cùng. Câu hỏi rác rưởi gì thế này?
Mẹ nó chứ, thầy không phải chưa từng đọc bức thư đó của em, thư viết thật sự quá cảm động, khiến người đọc rớt nước mắt và chìm vào ưu tư, trong thư em còn thề không phải Lăng Nhất Nghiêu thì không lấy vợ, thầy còn hỏi em hối hận hay không?
Chỉ vì lấy đại cục làm trọng nên em mới phối hợp với thầy diễn một màn kịch "rung cây dọa khỉ" này, thầy lại còn thật sự coi em như cỏ rác?
Đối mặt với cái ống kính đen sì, không, không phải chỉ là một cái camera, đó là hàng ngàn hàng vạn con mắt, tôi đã đưa ra một quyết định hệ trọng.
Tôi nhìn chằm chằm vào ống kính camera, nói: "Em không hối hận!"
-----
Thời tiết buổi chiều hôm đó vô cùng đẹp, lúc đi ra khỏi phòng trực tuyến của trường, một tầng mây hồng đỏ rực rỡ bao trùm phía tây, áo sơ mi trắng của tôi cũng nhuộm một màu hồng óng ánh.
Các lớp vừa lúc tan học, học sinh các lớp như heo xổng chuồng ào xuống nhà ăn, rất nhiều người quen và cả không quen đều vẫy chào tôi, đến cả những thầy cô giáo, trẻ có già có cũng nhìn tôi cười đầy thâm ý.
Lúc đi qua lớp Lăng Nhất Nghiêu, có mấy bạn học sinh nữ cầm hộp cơm đi tới, trong đó có Lăng Nhất Nghiêu, cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy tôi, lập tức như nhìn thấy quỷ mà quay trở lại lớp.
Các bạn nữ khác đồng loại ồ lên vang vọng khắp hành lang.
Tôi như AQ, trải qua khoảnh khắc vinh quang nhất trong đời, mỗi bước đều như đang đi trên một tầng mây mềm xốp, cảm giác bản thân mình trở thành một anh hùng chiến thắng cả thế gian.
Tôi vì một phút bướng bỉnh của mình mà trả một cái giá cực đắt --- mức phạt từ cảnh cáo lên ghi vào học bạ. Thứ hai, cả trường đang nghe giáo huấn từ lãnh đạo thì tôi đang chà rửa nhà vệ sinh xấu xí hôi thối ở góc sân trường. Cọ xong nhà vệ sinh, tôi bình thản đi qua con đường rải nhựa trước mặt toàn trường, cái thùng thiếc trong tay tôi khua lên những âm thanh ầm ĩ kéo dài.
Những hành động này ấu trĩ hết sức, dùng ngôn ngữ bây giờ mà nói thì đại khái là đang "tìm chết", nhưng lúc đó chúng lại khiến tôi trở thành một trong ba "của hiếm" trong trường.
Bi thảm hơn nữa là, hai người còn lại là hai người anh em chết tiệt của tôi, "Đại Kiều" và "Tử Thạch".
Dũng khí để viết thư cho Lăng Nhất Nghiêu của tôi có một phần nguyên nhân là do hai thằng đầu bò này đánh cược, bọn nó nói nếu tôi dám theo đuổi Lăng Nhất Nghiêu, thì chúng sẽ cởi chuồng chạy quanh sân trường một vòng.
Lúc đó Châu Kiệt Luân mới nổi tiếng, Đại Kiều đã trở thành fan hâm mộ lớn, một bài "Tình yêu trước công nguyên" mà nó hát ngày hát đêm, cuối cùng lọt vô danh sách biểu diễn văn nghệ của trường. Tuy nhiên, ngày biểu diễn chính thức, nó trước mặt hàng ngàn giáo viên và học sinh lại quên lời.
Sau khi xuống sân khấu nó không hề cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục khổ luyện bài hát này. Chiều tối hai ngày sau đó, nó lén lút trèo cửa sổ vào phòng phát thanh, đứng trước micro hát lại một lần "Tình yêu trước công nguyên", giọng hát ám ảnh đó truyền đến mỗi một góc của trường học.
Tử Thạch tên là Tưởng Tuệ Đông. Nó thích một em gái ở trường nghề bên cạnh. Có mấy tên côn đồ vác dao đến tìm, Tưởng Huệ Đông cầm đòn gánh đánh cho mấy tên đó răng bay đầy đất, đến bảo vệ trường cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng cũng chính ông tướng này, buổi tối tự học không hiểu tại sao lại nghĩ ra ý tưởng điên khùng bôi dầu gió lên "cậu bé" để thử cảm giác "tự tìm giá treo cổ", cuối cùng tiếng hét thảm thiết đau đớn chói tai của nó vang lên khắp các phòng học. Từ đó, không ai nhớ tới sự thần dũng kia của nó nữa.
Sở dĩ tôi tập trung vào hai anh em thân yêu này là vì họ đang xem trực tiếp câu chuyện, họ muốn tôi khen nhiều hơn chê để không phá hỏng hình tượng sừng sỏ của họ, nhưng tôi chọn đứng về phía sự thật.
_________
CÔ GÁI BÊN TÔI 10 NĂM KẾT HÔN RỒI!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro