Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

“Tử Thư, Hành nhi, chưa ngủ chứ?”

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư đang ở trên giường đùa giỡn đến vui vẻ, chỉ nghe thấy tiếng Ôn hậu gõ cửa hỏi thăm. Bởi vì sớm đã cho cung nhân lui ra, cũng không có người thông báo trước, hai người ở trên giường quần áo không chỉnh tề. Nhưng đèn đuốc trong phòng sáng rực, nếu là giả vờ ngủ say thì cũng không được.

“Hành nhi?” Ôn hậu lại hô một tiếng.

“Mẫu hậu chờ chút, con đang mặc quần áo.”

Cái tay đang mặc quần áo của Chu Tử Thư ngừng lại một chút. Hai người vốn chỉ là chơi đùa, Ôn Khách Hành đáp như vậy, ngược lại dễ khiến cho người nghĩ sang hướng khác. 

“Nhạc…”

Chu Tử Thư lúng túng mở cửa. Ôn hậu lại không để ý lời của Ôn Khách Hành, vỗ vỗ tay Chu Tử Thư: “Đã sắp thành hôn rồi, gọi mẫu hậu theo Hành nhi là được.”

“Mẫu hậu, sao người lại đến ạ?” Ôn Khách Hành cũng đã mặc xong quần áo, chạy đến cửa. Ôn hậu bèn kéo hai người ngồi lại trong phòng.

“Mẫu hậu đến thăm con. Thuốc buổi tối đã uống chưa?”

“Vâng, sớm đã uống xong rồi ạ.”

“Xem ra Tử Thư cho con uống thuốc còn có tác dụng hơn cả mẫu hậu.” Ôn hậu nhéo nhéo mũi hắn: “Sau nàu việc cực nhọc thế này đã có Tử Thư thay thế rồi.”

“Mẫu hậu! Sao người vậy đã chê con rồi.” Ôn Khách Hành bĩu bĩu môi, giả vờ bất mãn.

Chu Tử Thư cười an ủi hắn: “Không phải việc cực nhọc, nhưng nếu người nào đó cũng phải ít bị ốm mới được, khiến cho người khác đau lòng.”

“Tử Thư nói không sai.” Ôn hậu nói, lại lấy ra một miếng ngọc chưa mài đưa cho Chu Tử Thư: “Ngọc này, vật quy nguyên chủ (vật về chủ cũ).”

Hai đứa đều nghi hoặc.

“Mẫu hậu, sao người lại có đồ của A Nhứ?”

“Đây là thứ lúc con sinh ra, A Nhứ của con cho con đó.”

Chu Tử Thư nghe đã nghe qua phụ hoàng của mình nói qua về chuyện hồi nhỏ, đã biết thứ này là cái vật thay Ôn Khách Hành xung hỉ của mình kia.

Chỉ là nếu đã đưa cho Ôn Khách Hành thì vật này không được coi là của mình nữa.

“Nếu đã là A Nhứ cho con, vậy không phải là đồ của con à.” Ôn Khách Hành cũng không khách khí, trực tiếp đưa tay cầm lấy: “Vả lại sao mọi người không cho con xem qua?”

“Con đó, trả ngọc này lại cho Chu Tử Thư đi, để Tử Thư thay nó che chở cho con cả đời, được không?”

“Nhưng mà… đây không phải chính là, tín vật định tình à? Là vật đã cho con từ lúc con sinh ra rồi mà.”

Bị Ôn Khách Hành nói thế, Chu Tử Thư mới phát hiện, giữa hai người, tuy là thuận theo tính nết của Ôn Khách Hành, đã mua rất nhiều đồ vật cho hắn, nhưng chưa bao giờ chân chính tặng cho hắn cái gì.

“Đã cho A Hành thì chính là của A Hành. Sau này tất cả những gì của con cũng sẽ là của A Hành.”

Chu Tử Thư cũng nói vậy, Ôn hậu cũng không băn khoăn nữa. Dù gì mục đích đến đây, chủ yếu cũng là nói với hai người chuyện hồi nhỏ.

“Được rồi được rồi, đều thuận theo con. Mẫu hậu qua đây, chủ yếu là đến để kể cho con vài chuyện trước giờ đi ngủ.”

“Con muốn nghe chuyện liên quan đến miếng ngọc này.”

“Đều theo con.” Ôn hậu nhéo nhéo má hắn.

“Lúc con ra đời, bởi vì sức khỏe yếu đuối, cả khóc cũng không biết. Lúc đó cung nữ đỡ đẻ suýt nữa cho rằng con là một cái thai lưu. Vẫn là Diệp quốc sư nói, không cần lo lắng, có thể nuôi dưỡng, ta với phụ hoàng con mới hơi yên tâm một chút. Chỉ là con vẫn luôn hô hấp kém, cũng không khóc nháo, sữa bón vào cũng hầu như đều nôn ra. Mọi người đều sợ con không thể chống đỡ được. Diệp quốc sư bèn thu xếp nói là muốn làm tiệc, xung hỉ cho con. Lúc tiệc trăm ngày, hoàng đế Chu Quốc đưa Tử Thư đến chúc mừng sinh nhật con. Nói đến thì cũng kỳ quái, Tử Thư lúc đó cũng mới là oa oa hai tuổi, vừa thấy là đã thích con rồi, muốn ôm ôm. Người lớn chúng ta không yên tâm, chỉ dám đưa con đến gần chút cho nó xem. Con ra đời lâu như vậy mà cũng không động, mà lúc Tử Thư đưa tay sờ con, con vậy mà lại dang tay bắt lấy ngón tay của hắn. Vừa rút về, con còn khóc lên. Sinh ra được trăm ngày, con còn chưa từng khóc qua. Ta với phụ hoàng con đều rất kinh ngạc và vui mừng, bèn để các con ở cùng nhau lâu hơn một lát. Diệp quốc sư cũng nói, nói là giữa ngón tay hai người các con đều có nốt ruồi, báo trước hữu duyên, dùng đồ của người có duyên để xung hỉ thì không còn gì tốt hơn. Chu đế cũng đồng ý, mọi người bèn tìm Tử Thư để xin miếng ngọc bội này.”

“Thì ra là xin…” Ôn Khách Hành nhìn nhìn miếng ngọc bội trong tay, đột nhiên cảm thấy nó cũng không trân quý như vậy nữa.

“Đây chính là quà mà mẫu phi của Tử Thư tặng cho Tử Thư nhân dịp sinh thần. Là vật quý báu nhất của người ta đó. Nghe nói là muốn đưa cho con, nó nghĩ cũng không nghĩ liền chọn cái ngọc bội này. Giờ đây…” Ôn hậu liếc nhìn phản ứng của Chu Tử Thư, thấy thần sắc hắn vẫn như thường mới nói tiếp: “Giờ đây mẫu phi Tử Thư đã qua đời, ngọc bội này, nên về tay hắn, cũng là một phần tưởng niệm."

Ôn Khách Hành không nghĩ đến lại là như vậy, vừa muốn trả ngọc bội về, Chu Tử Thư đã nắm chặt tay hắn, ngăn lại động tác ấy: “Người mất đã mất, người sống vẫn luôn phải nhìn về phía trước.” Kỳ thực ngay cả bản thân Chu Tử Thư cũng không nhớ lai lịch của miếng ngọc này. Lúc đưa cho hắn thì hắn còn nhỏ, lúc mẫu phi qua đời thì hắn cũng vẫn còn nhỏ. Nhỏ đến mức hắn không nhớ nổi hương vị tình thương của mẹ nữa. Một lát sau, Chu Tử Thư mới mở miệng: “Mẫu… mẫu hậu, ngài nói tiếp đi.”

Ôn hậu đau lòng Chu Tử Thư mất mẹ từ nhỏ, thương yêu sờ sờ đầu hắn, giống như mỗi lần vuốt ve Ôn Khách Hành vậy. Điều này suýt nữa khiến Chu Tử Thư đỏ vành mắt. Người nên nhìn về phía trước. Mẫu hậu, sau này cũng có người thay người yêu thương con rồi.

“Mấy ngày Tử Thư ở Ninh Quốc, tinh thần của con vô cùng tốt. Lúc trước khi đi, bởi vì không nỡ xa con, Tử Thư còn trộm trộm ôm con đi tìm một chỗ giấu đi. Chung ta tưởng là có thích khách bắt hai đứa con đi rồi, cuống cuồng triệu tập tất cả thân binh hộ vệ đi tìm. Kết quả vẫn là ca ca con và cung nữ chơi trốn tìm, lúc trốn vào tủ gặp phải các con, đem các con tìm ra.”

Đoạn chuyện cũ này vui vẻ khiến ba người đều cười lên.

“Tử Thư ôm con, con không khóc, chúng ta vừa ôm con ra, con liền khóc ghê gớm. Chúng ta bèn cảm thấy, con cũng thích người ta, Ninh Chu giao hảo, hai đứa các con lại hợp nhau. Lúc đó hai bên bèn thương nghị rồi định thân cho các con.”

“Hồi nhỏ cũng không nghe người cùng phụ hoàng nói qua.” Ôn Khách Hành làu bàu.

“Có nói qua, chỉ là con không nhớ nữa.”

Ôn Khách Hành nghĩ có lẽ là mình quá nhỏ nên đã quên rồi.

“Hồi nhỏ, thực ra con cũng đã từng xuất cung. Chỉ là con cũng không nhớ nữa.” Nói đến chuyện này, thần sắc Ôn hậu đã có chút buồn bã: “Lúc con được năm tuổi, phụ hoàng con có được một khối san hô rất không tồi. Hải vực của Chu Quốc không có vật này, phụ hoàng con muốn tặng cho lão hữu, bèn quyết định mang đến Chu Quốc bái phỏng một chuyến. Lúc đó con cứ quấn phụ hoàng con, nói muốn đi cùng. Nghĩ là con cũng chưa gặp qua vị hôn phu tương lai của con, mấy ngày hôm đó cũng không bị ốm, chúng ta bèn đưa con đi. Nhưng mà sau khi đến Chu Quốc, đúng lúc gặp phải chuyện mẫu phi của Tử Thư qua đời. Chúng ta đến không phải lúc. Trên đường được dẫn vào chính điện, chúng ta còn thấy có một đứa bé ngồi xổm bên đường nhỏ khóc nức nở. Bốn năm trôi qua, lúc đó chúng ra cũng không nhận ra, nhưng con lại nhớ mãi không quên nó. Không chịu được con làm ầm ĩ, bái phỏng Chu đế xong, ta bèn dẫn con đi tìm. Cuối cùng tìm thấy người ở chỗ túc trực linh cữu, ta mới biết hài tử đó chính là Tử Thư. Con nói ca ca xinh đẹp trông có vẻ rất thương tâm, con không muốn làm phiền nó, bèn trốn ngoài cửa ngắm một lúc rồi rời đi, còn nhờ ta đem đồ chơi con tùy thân mang theo bên người đưa cho Chu đế, nói đợi ca ca xinh đẹp không khóc nữa thì tặng cái đồ chơi này, để hắn vui lên.”

“Nói vậy, chỗ phụ hoàng con, cũng có một thứ mà A Hành đưa?” Chu Tử Thư có chút kích động. Đây mới đúng là tín vật định tình chứ.

“Xem ra là phụ hoàng con không đưa cái đồ chơi đó cho con.”

“Có lẽ là lúc đó có quá nhiều chuyện, nên quên rồi đi.” Ôn hậu nhìn ra nhi tử không vui, vội vã bổ sung.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro