Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33*: NT Cổ đại 2.4

Buổi tối Lục Gia Ninh sai người chuẩn bị một bàn thức ăn mà Thẩm Yến Quân thích, còn cố ý mua hai bầu rượu. Thẩm Yến Quân chưa về, y uống trước mấy chén rượu nhỏ, cố gắng hạ quyết tâm. Bình thường y nhát gan, hay ngại, hôm nay nhất định phải mượn rượu làm càn, nhưng y quên mất bản thân mình không uống được rượu, mới uống xong đã say choáng đầu.

Thẩm Yến Quân vừa vào cửa đã thấy một con mèo nhỏ say rượu nằm gục trên bàn, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lục Gia Ninh nghe thấy tiếng động, mơ màng ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn. Hắn đi tới, vừa định giải thích với Lục Gia Ninh thì y đã mơ màng chống người đứng dậy, một giây sau con ma men nhỏ nằm gọn trong lồng ngực hắn.

Có lẽ y đã say thật rồi, Lục Gia Ninh bình thường chắc chắn sẽ không chủ động thế này, Thẩm Yến Quân thấy mới lạ, ôm người trong ngực thật chặt, nhìn vết thương đã kết vảy trên môi Lục Gia Ninh, vội mở lòng bàn tay y ra, vẫn còn vết sẹo, hắn đau lòng muốn chết. Hắn cúi đầu hôn lên trán Lục Gia Ninh, mở miệng nói: "Xin lỗi, Ninh Ninh, hôm đó là ta nói sai, lại còn nổi nóng với em, ta..." - Hắn còn chưa nói hết đã bị Lục Gia Ninh che miệng.

Lục Gia Ninh lắc đầu với hắn, hai tay run run ra hiệu:【Phu quân】

Thẩm Yến Quân ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Lục Gia Ninh gọi hắn như vậy, hắn hơi giật mình nhìn Lục Gia Ninh, câu nói tiếp theo của y lại khiến hắn vui mừng không thôi:【Nếu chàng muốn có con, em sẽ sinh cho chàng.】

Thẩm Yến Quân cầm lòng không đặng cúi đầu hôn lên môi y, mang theo dục vọng chiếm hữu không che giấu, hắn chỉ hận không thể ăn người trước mặt ngay lập tức. Trong miệng Lục Gia Ninh vẫn còn hơi rượu say lòng người, mơ mơ màng màng mặc người kia liên tục đòi hỏi, nhưng quỷ say rượu vốn chẳng có nhiều sức lực, bị hôn một chút đã mềm nhũn người, túm lấy quần áo người ta làm điểm tựa. Nhìn đôi mắt đã đầy hơi nước của Lục Gia Ninh, Thẩm Yến Quân hôn nhẹ hơn một chút, mổ mổ mấy lần lên môi y rồi buông tha. Lục Gia Ninh dựa vào lòng hắn thở hổn hển, một lúc sau bình tĩnh lại mới ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ tủi thân oan ức:【Đừng bỏ em, được không?】

Thẩm Yến Quân chỉ muốn quay về đập cho bản thân mình hôm ấy một trận, hắn nắm chặt tay Lục Gia Ninh, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của y: "Ta sẽ không bỏ em, hôm đó là tại ta không tốt, Ninh Ninh ngốc này, có đau không hả? Lần sau không được làm mình bị thương nữa!"

Lục Gia Ninh lắc lắc đầu nói cho hắn biết:【Không đau】rồi lại chỉ chỉ trái tim mình【Chỗ này đau.】

Thẩm Yến Quân không biết nói gì cho phải, chuyện đã qua, hắn có đau lòng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể nâng Lục Gia Ninh dạy, trịnh trọng thề với y, sau này sẽ không bao giờ để y buồn lòng nữa, hắn sẽ luôn luôn đối xử tốt với y.

Lục Gia Ninh ôm mặt hắn, hôn một cái, rồi lại cười với hắn, cười xong mới nhớ ra chuyện chính cần làm hôm nay là gì. Rượu vào lớn gan, Lục Gia Ninh say rượu đã mạnh dạn hơn rất nhiều, y hơi ngồi thẳng lên, xác nhận Thẩm Yến Quân đang nhìn thẳng mình rồi tập trung khoa chân múa tay, y chỉ sợ mình làm nhầm động tác:【Phu quân, ôm em lên giường.】,còn cười ngốc nghếch với hắn một cái.

Lục Gia Ninh lúc này là thứ vũ khí có lực sát thương cực đại với Thẩm Yến Quân, hắn ôm y lên giường, đè y hôn môi, liếm mút xương quai xanh của y một lúc. Lục Gia Ninh đã say thế này, hắn không muốn tranh thủ làm gì y, nhất định phải ngừng lại đúng lúc. Thế là hắn bất chợt dừng hôn, thơm nhẹ lên trán Lục Gia Ninh, dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi."

Thẩm Yến Quân vừa đứng dậy đã bị người kia túm quần áo giật về, hắn mất thăng bằng ngã đè lên người Lục Gia Ninh, vội vàng chống tay để tránh đè đau y. Lục Gia Ninh nhanh hơn, bật dậy áp hắn xuống giường, ngồi xổm trên người hắn, hai tay vất vả cởi y phục của mình rồi lại gỡ bỏ của Thẩm Yến Quân.

Nhưng hắn không phải kẻ cơ hội như thế, hắn cố nhịn muốn ngăn y lại, Lục Gia Ninh lại chống tay ngồi thẳng dậy. Không biết hôm nay y đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm, lúc này rồi vẫn còn nhớ chuyện chính cần làm. Y lấy hộp nhỏ đã giấu sẵn dưới gối, mơ màng nhớ lại những gì trong sách đã dạy, lấy một phần cao nhỏ, làm tan nó, dùng ngón tay dính đầy cao bôi trơn thăm dò phía sau của mình.

Thẩm Yến Quân giật mình, hắn hơi không hiểu vì sao Lục Gia Ninh lại biết làm những chuyện này, hắn nhìn Lục Gia Ninh đang ý loạn tình mê nằm trên người mình, đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Thực ra hắn có một bí mật nhỏ, liên quan đến chuyện Lâm Phù đưa quyển sách kia cho Lục Gia Ninh. Lúc trước Lâm Phù không tiện mua mấy loại sách xấu hổ này, cũng không dám tìm hiểu sâu xa, người như nàng chỉ cần nghĩ một chút là biết được người trong cuộc cần làm những gì rồi, nhưng Lục Gia Ninh thì không. Nàng không quen biết ai, chỉ có thể nhờ Giang Thần mua hộ, mà Giang Thần lấy được sách này ở đâu, chắc không cần nói thì ai cũng biết.

Lúc trước Thẩm Yến Quân mất công tốn sức đưa quyển sách đến tay Lục Gia Ninh cũng không có ý định sâu xa, hắn chỉ muốn khi hai người chính thức ân ái, Lục Gia Ninh sẽ không đến mức sợ sệt vì không biết gì. Nhưng hắn không ngờ rằng đến tận bây giờ Lâm Phù mới đưa sách cho Lục Gia Ninh, hắn càng không ngờ rằng hôm nay lại gặp may mắn đến thế!

Lục Gia Ninh uống say không nghe lời hắn, trong đầu y chỉ có quyết tâm và chấp niệm làm tình, bản thân y lại không làm được, nước mắt cứ rơi không ngừng. Thẩm Yến Quân đành vỗ nhẹ lưng y, hôn lên tai y, nhẹ nhàng nói: "Bảo bảo, đừng khóc, để ta giúp em được không?"

Lục Gia Ninh nghe hắn nói muốn giúp mình mới ngừng khóc, ngoan ngoãn gật gật đầu. Nếu bây giờ y tỉnh táo, chỉ cần nghe Thẩm Yến Quân gọi y một tiếng "bảo bảo" đã đủ khiến y thẹn thùng trốn đi mất, cũng may y say rồi.

Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng lau đi nước mắt chưa khô trên mặt Lục Gia Ninh, nhẹ nhàng ôm y nằm ngang. Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của y, đè giọng nói với y: "Bảo bối, đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta sẽ không nhịn được đâu."

Nhưng Lục Gia Ninh không phản ứng kịp, vẫn bất lực ngước gương mặt ngây thơ vô số tội chớp mắt nhìn hắn.

Thẩm Yên Quân túm chặt hai tay y, hôn hôn mấy cái, dụ dỗ y: "Bảo bối, đừng nóng vội, ta ở đây."

Thẩm Yến Quân nhấc hai chân Lục Gia Ninh vác lên vai mình, đặt một chiếc gối xuống dưới eo y, nghiêng đầu để lại mấy dấu hôn đỏ hồng trên đùi non trắng mịn của y. Lục Gia Ninh nghe thấy tiếng khàn khàn bên tai: "Bảo bối, ta vào đây."

Ngay sau đó miệng nhỏ bị một thứ gì đó chọc vào.

Lục Gia Ninh lần đầu làm chuyện người lớn, Thẩm Yến Quân không dám mạo hiểm tiến vào luôn, trên trán hắn đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng. Lục Gia Ninh cắn môi, Thẩm Yến Quân vội vàng đẩy môi y ra, vết thương chỗ đó mới kết vảy.

Hắn cúi người tháo khăn giúp y, Lục Gia Ninh chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khẽ híp mắt, y nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Thẩm Yến Quân, nghe thấy âm thanh mê hoặc của hắn: "Bảo bối, ta vào được, nhìn ta."

Thẩm Yến Quân kéo tay Lục Gia Ninh chạm lên nơi hai người kết hợp, để y cảm nhận chân thực rằng y đã bị hắn chiếm giữ.

Thẩm Yến Quân ôm người lấy lại hơi thở bình thường rồi mới đặt y nằm xuống giường. Đêm nay, tiếng giường gỗ va chạm kẽo kẹt vang lên đến tận nửa đêm mới ngừng lại. Lục Gia Ninh không biết mình bị làm mấy lần, y chỉ nhớ mang máng trước khi mệt mỏi ngất xỉu thì trời đã tang tảng sáng rồi.

Lục Gia Ninh đã quen dậy sớm, bị Thẩm Yến Quân dày vò cả đêm trời vẫn thức dậy theo thói quen. Vì uống rượu nên y hơi chóng mặt đau đầu, hôm qua lại khóc quá nhiều, hai mắt đã sưng lên, y cố gắng mở to mắt mới nhận ra mình đang nằm trong lòng Thẩm Yến Quân. Y vừa nhấc cánh tay lên một chút đã đau đớn muốn chết, da thịt vốn trắng nõn giờ đã phủ đầy vết hồng hồng tím tím, dường như đang chứng minh rằng đêm qua hai người đã điên cuồng đến nhường nào.

Lục Gia Ninh nhớ lại cảnh mình uống say chủ động quyến rũ người ta, gương mặt phừng một phát đỏ lên, y hơi cựa quậy một chút, Thẩm Yến Quân đang ngủ say cũng có dấu hiệu sắp tỉnh lại, y không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, đành vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ.

Thẩm Yến Quân vừa mở mắt đã thấy người bên cạnh đỏ mặt, đôi mắt nhắm chặt, có lẽ y đang căng thẳng nên mí mắt và hai hàng lông mày đều run rẩy không ngừng. Hắn khẽ cười thành tiếng, nếu có người đang giả bộ ngủ, vậy hắn chỉ cần tùy ý làm càn thôi. Hắn chống người nửa nằm nửa ngồi, cúi đầu mút mát đôi môi của Lục Gia Ninh, dò đầu lưỡi đỏ tươi tấn công khoang miệng y. Lục Gia Ninh giơ cờ đầu hàng, mở mắt nhìn hắn, lúc này Thẩm Yến Quân mới ngẩng đầu lên, chống đầu, cười nhìn y: "Phu nhân, chào buổi sáng."

Nghe Thẩm Yến Quân gọi mình như vậy, y ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, nhưng có vẻ hành động này không lễ phép lắm, thế là y ra hiệu với hắn:【Chào buổi sáng.】

Thẩm Yến Quân ngáp một cái, trong giọng nói còn mang theo vẻ khàn khàn không tỉnh táo: "Phu nhân, có phải em quên mất xưng hô rồi không?"

Hắn cúi đầu hôn lên trán Lục Gia Ninh, nói tiếp: "Hôm qua, không phải em gọi rất tự nhiên sao?"

Lục Gia Ninh lại hôm qua, màu đỏ trên mặt đã lan đến cổ.

Thấy y không đáp, Thẩm Yến Quân ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, rồi trượt đến phần cổ màu hồng phấn: "Phu nhân không nhớ ư? Vậy ta giúp em nhớ lại nhé?"

Lục Gia Ninh vội vàng đẩy hắn ra, đỏ mặt ra hiệu:【Phu 】. . . 【Phu quân, chào buổi sáng.】

Thẩm Yến Quân thoả mãn bật cười, Lục Gia Ninh xấu hổ kéo chăn che mặt, trong đầu không

khống chế được mà tua lại một đoạn ngắn trong tối hôm qua, đột nhiên y nghĩ đến một chuyện! Không chờ Thẩm Yến Quân mở chăn của y, y đã tự bỏ chăn ra.

Lục Gia Ninh không để ý đến thân thể đau đớn của mình, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, ra hiệu với Thẩm Yến Quân:【Chàng có đói bụng không?】

Tối hôm qua y uống say lôi kéo người ta lên giường, có thể Thẩm Yến Quân còn chưa ăn cơm đâu! Trong mắt y, chuyện gì liên quan đến Thẩm Yến Quân cũng vô cùng quan trọng.

Sau đó y nghe thấy Thẩm Yến Quân cười càng to hơn, hắn cười một lúc mới nhẹ giọng ho khan, nhìn Lục Gia Ninh suy tư một lát, gật đầu: "Đúng! Đúng là ta hơi đói bụng."

Lục Gia Ninh vội vàng ra hiệu, y định nói hai người mau dậy thôi, gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn, nhưng y chưa kịp làm gì thì đã bị người ta kéo lại đè dưới thân. Mãi đến khi Thẩm Yến Quân bắn vào bụng Lục Gia Ninh, y vừa mơ hồ vừa tỉnh táo. Không phải phu quân đói bụng sao? Sao lại làm chuyện này chứ! Chúng ta mau rời giường thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro