Chương 41: "Lục thế huyền tôn, long cốt thân truyền"
Chương 41: "Lục thế huyền tôn, long cốt thân truyền, trẫm đây truyền xuống cái thứ gì vậy chứ!"
Trần Chấp tỉnh dậy từ trên giường nhưng không nhận ra mình đang ở đâu.
So với các tẩm điện khác trong cung, cung điện này nom vô cùng xa hoa, nhưng không thấy ánh sáng trời, chỉ nương vào ánh nến chiếu rọi khắp phòng.
Toàn thân hắn vô lực, đầu cũng âm ỉ đau nhức, hẳn là bị người khác hạ thuốc mê.
Thuốc mê...
Hai mắt Trần Chấp ngưng trọng lại, hắn từ từ hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra ở từ đường đêm đó.
Hắn nghiêng đầu, thấy nghịch tôn đã đánh thuốc hắn đang ôm chặt lấy hắn mà ngủ, nửa người trên cường tráng trần trụi của y dán sát vào người hắn.
Khi nhìn thấy xiềng xích trên cổ tay và cổ chân bên phải của mình, cơn giận của Trần Chấp bùng lên.
Hắn chống đỡ thân thể suy nhược ngồi dậy, gân xanh trên cổ nổi rõ.
Mà Trần Chấp vừa động, Trần Liễm Vụ lập tức giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở đã co cánh tay lại ôm lấy hắn.
Đợi đến khi y mở mắt ra, đối diện chính là tròng mắt uy nghiêm của Thái tổ.
Cơn giận của thiên tử mang khí thế khiến trăm vạn dặm thiên hạ đầu rơi máu chảy, thây phơi đầy đất.
Trần Liễm Vụ chớp chớp mắt, tay vẫn ôm rịt lấy hắn.
Trần Chấp vung tay hất ra, trầm giọng quát y một câu: "Đúng là nuôi sói trong nhà!"
Trần Chấp thật sự bị nghiệt tôn này chọc tức. Bản thân hắn sống lại một đời trở thành hầu giường của y thì chớ, suốt cả một đường còn chịu bao nhiêu khuất nhục vì y mà phò tá giang sơn, nhưng sau khi y biết được thân phận của hắn xong thì bèn đánh thuốc Thái tổ, đeo xiềng xích giam cầm hắn trong u cung.
Giang sơn hãy còn ngàn cân treo sợi tóc, nguy trong sớm tối, y ấy thế mà vẫn mãi chỉ lo chuyện nhi nữ tình trường.
"Lục thế huyền tôn, long cốt thân truyền," Trần Chấp tức giận đến mức tay cũng run rẩy, khiến xiềng xích va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng của kim loại, hắn quát thẳng vào mặt Trần Liễm Vụ: "Trẫm đây là truyền xuống cái thứ gì vậy chứ?!"
Trần Liễm Vụ nhìn Trần Chấp, ánh mắt từ vẻ cảnh giác mơ màng khi vừa tỉnh giấc từ từ trở nên bất thường.
Nhưng Trần Chấp đang nổi trận lôi đình, đầu đau lòng tức, sao có thể chú ý đến phản ứng của y nữa chứ.
Trần Liễm Vụ xích lại gần, ngó môi Trần Chấp định hôn lên.
Một tiếng "bốp" vang lên, Trần Chấp hung hăng tát vào má Trần Liễm Vụ một cái. Cho dù thân thể Trần Chấp hãy còn suy yếu, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, căn cơ võ công vẫn còn đó. Một chưởng này hạ xuống, tuy không đánh Trần Liễm Vụ đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng mặt y nhanh chóng nhiễm sắc đỏ, huyết sắc nổi lên trên da thịt.
Nhưng y cứ như không cảm giác được, hai mắt nhìn chằm chằm vào môi Trần Chấp, lại muốn dán lên.
"Cút!" Trần Chấp nghiến răng nạt y.
Trần Liễm Vụ nhìn chằm chằm vào đôi môi của Trần Chấp, trong mắt dần dần hiện lên những tia máu đỏ dày đặc, y bất chấp tất cả nhất định phải hôn hắn, mở miệng khẽ thầm thì: "Chẩm Nhi... hôn ta."
Trần Chấp bị y áp sát, dồn sức vặn cánh tay dài của y, dùng một chiêu tứ lạng bạt thiên cân lật y ngã xuống đất.
Nếu là lúc bình thường Trần Liễm Vụ nhất định sẽ không dễ bị chà đạp như vậy, nhưng hiện tại thần trí của y mờ mịt, thân thủ cũng chậm chạp không biết tránh né.
Trần Liễm Vụ ngã xuống đất, việc đầu tiên khi chống người dậy vẫn là muốn hôn hắn, lẩm bẩm gọi hắn "Chẩm Nhi" không ngừng, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trần Chấp càng lộ ra vẻ cố chấp.
Trần Chấp giơ cánh tay lên, vung xiềng xích trên cổ tay quất vào người Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ bị đánh cũng không thấy đau, giãy giụa thân thể xông về phía hắn.
Trần Chấp lại quạt tay, xiềng xích vung về phía mắt y, đến trước mặt y mới nghiêng đi đánh vào trên vai trên gáy y.
Lần tiếp theo hắn vung xích đánh về mắt Trần Liễm Vụ thì y mới biết tránh.
Thế là từng nhát từng nhát quất xuống, đánh đến mức y ngã lăn ra trên đất ôm đầu.
Trần Chấp lại quất thêm mấy nhát vào lưng y, cơn giận mới nguôi ngoai được đôi phần.
Trần Liễm Vụ im lìm bất động.
"Đứng lên," Trần Chấp duỗi bàn chân trần đá vào người y một cái, "Đừng giả bộ, đánh trúng chỗ hiểm hay không trẫm tự biết."
Trần Liễm Vụ bị hắn đá đến nỗi thân thể lắc lư, sau đó từ từ co người lại trên đất, tứ chi co quắp.
Lúc này Trần Chấp mới nhận ra hình như y có gì đó bất thường, không giống như ngất xỉu, mà giống như sau khi phát bệnh thì nửa tỉnh nửa mê.
Kéo kéo xiềng xích của mình, vừa chắc vừa dài, có thể dễ dàng đi lại trong cung điện này. Trần Chấp xuống giường bước qua Trần Liễm Vụ đang co quắp, đến bên bàn rót cho mình một chén trà để hạ hỏa.
Sau đó mắt hắn vẫn hướng về phía đứa nghịch tôn đang nằm dưới đất của mình kia.
Thân hình cường tráng, cao hơn tám thước, cho dù co thành một cục thì vẫn thấy được khổ người to lớn của y. Tay dài chân dài co quắp lại nhìn cực kỳ khó coi, giống như người lớn mà giả bộ làm một đứa con nít. Hành vi tự bảo vệ trong vô thức này chẳng biết có phải là thói quen y dưỡng thành từ khi còn nhỏ hay không.
Trần Chấp ngồi trước bàn nhìn y một lúc lâu, nhìn mãi đến khi y tỉnh lại.
Qua một lúc lâu sau, bờ mi Trần Liễm Vụ mới run rẩy mở ra, duỗi thẳng tứ chi chống tay xuống đất loạng choạng đứng lên.
Điều đầu tiên y làm là nhìn quanh phòng tìm Trần Chấp.
Trần Chấp nhìn y, lạnh lùng nói: "Trẫm không so đo mấy chuyện tủn mủn này với nhà ngươi. Trước tiên cứ theo an bài của trẫm mà ổn định giang sơn, chuyện sau này thì sau này chúng ta hẵng nói."
Trần Liễm Vụ đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thái tổ của y, không biết đã tỉnh táo chưa. Y dứ lưỡi lên một bên má mình, sau đó há miệng dùng tay áo lau một cái, máu khô màu nâu sẫm dính đầy tay áo.
Là do cái tát kia của Trần Chấp.
Trần Chấp nhìn y, nghiêng đầu thở dài một hơi, hung hăng đè xuống hơi thở đang phập phồng trong ngực.
Sau đó cầm ấm rót cho y một chén trà, đặt lên bàn đẩy về phía y.
Trần Liễm Vụ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chớp mắt nhìn Trần Chấp.
"Qua đây!" Trần Chấp lớn tiếng dạy dỗ y một câu.
Lúc này Trần Liễm Vụ mới động chân đi đến bên bàn cầm chén trà lên, ngậm vào súc miệng.
Vốn định nhổ xuống đất, nhưng lại nghĩ đến việc mỗi một ngóc ngách trong cung này đều được tỉ mì bày bố vì Trần Chấp, Trần Liễm Vụ bèn đi đến giá để đồ tìm một thau nước, nhổ máu ra.
"Bây giờ ngươi phải triệu Thôi Hoài Cảnh vào cung ngay lập tức, đưa chiếc hộp đó cho hắn ta xem, bảo hắn ta cầm gói thuốc giải giao cho đứa con trai nào có tài ăn nói nhất, sau đó khẩn cấp cưỡi ngựa đến nước La hòa đàm." Trần Chấp nói với y như vậy.
Trần Liễm Vụ lại nhổ thêm hai ngụm nữa mới nhổ sạch máu trong miệng, đặt thau nước xuống đi về phía bàn, đoạn y nói với Trần Chấp: "Lão Thôi nói cả đời mình hùng chí chưa thành, muốn đích thân đi hòa đàm lập công. Ta nói cần sáu mươi vạn binh La, ông ta nói ông ta có thể mượn được tám mươi vạn. Bây giờ ước chừng đã ở trên lưng ngựa bôn tẩu ngoài thành rồi."
"Mười sáu lão cấm quân Trần Khoách mà người để lại ở Thôi phủ ta đã phái đi cùng lão Thôi luôn. Trong chiếu thư ta đã vạch ra mười sáu tuyến đường cho họ trở về nước ta dẹp loạn, cũng căn dặn nhất định phải cưỡi ngựa cao, cầm quân bài của quân Trần Khoách vào thành, dọc đường phải lấy danh nghĩa hữu nghị quân bình phản loạn để không làm kinh động lòng dân. Đến nước La lãnh binh xong bọn họ sẽ chia nhau ra hành động, phản kích loạn đảng họ Khương từ nhiều phía. Mặt bắc Trần Bang ta hiện không gặp nguy nữa."
"Kinh thành không cần đến mười vạn Trần binh, ta đã chia một ít xuống phía Nam để bảo vệ các thương hội và kênh đào, số còn lại đều đã được chuyển đến hậu giao cấm địa của hoàng gia, đồng thời cung cấp lương thảo và dựng trại. Ta cũng phái binh khống chế người nhà họ Khương trong hậu cung rồi, những động tĩnh trong cung sẽ không bị truyền ra bên ngoài. Đám vây cánh Khương Đảng ngày mai ta sẽ xử lý, sáng sớm thiết triều ta sẽ phái binh áp giải không sót một ai đến Triệu Quyền điện."
Trần Chấp nhìn huyền tôn trước mặt, cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Hết chương 42
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro