Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Sao em lại tốt với anh như vậy?

Editor: Nơ

Khoảng thời gian trước Đường Khê có xem được một đoạn video cắt tỉa trái cây ở trên mạng trong lúc nhàm chán, cảm thấy nó khá thú vị nên đã học theo.

Chỉ cần có thể nghĩ ra bất kỳ hình thù nào là Đường Khê đều cố gắng hết sức để tạo ra chúng, nhìn trái cây trên tay biến thành đủ mọi hình thù khác nhau như bông hoa, con vật, hòn non bộ, cây cối v.v. Đường Khê cảm thấy cuộc sống sinh hoạt đơn điệu cũng trở nên đầy màu sắc.

Khoảng thời gian đó, sáng nào cô cũng thức dậy sớm để cắt tỉa một mâm hoa quả, tạo thành những hình thù đẹp mắt rồi chụp ảnh lại, cặm cụi tới lui có khi mất hết một ngày.

Gần như thứ nào có thể nghĩ ra cô đều làm qua một lần, cô có thể dễ dàng tạo ra đủ mọi hình thù đẹp mắt cho đĩa trái cây, nhưng dần dà lại không còn hứng thú với chuyện này nữa. Sự mới lạ không còn, một mình ở nhà gọt hoa quả mà không ăn hết thì quá lãng phí, vì vậy kỹ năng này liền bị cô ném ra sau đầu.

Vừa rồi khi đi ngang qua quầy trái cây trong chợ, cô chợt nhớ tới tay nghề miễn cưỡng được coi là ổn áp của mình, liền mua một ít trái cây chuẩn bị thể hiện tài nghệ này cho Tần Kiêu xem, coi như thêm chút gia vị cho cuộc sống.

Vì để thể hiện kỹ năng cắt tỉa trái cây siêu phàm của mình, Đường Khê đã đứng trước bệ bếp, bảo Tần Kiêu nói ra một hình thù bất kỳ, anh nói cái nào cô sẽ cắt cái đó.

Tần Kiêu đem trái cây rửa sạch dưới vòi nước, bình thản nói: "Nào cũng được."

Dứt lời, anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Đơn giản thôi."

Nếu quá phức tạp anh sợ cô sẽ cắt vào tay.

Nhưng Đường Khê đã nghĩ ra một từ khi trông thấy vẻ mặt "Ơn trên liếc nhìn chúng sinh" kia của anh.

Khổng tước.

Khổng tước kiêu hãnh.

Thế là, một đĩa trái cây hình khổng tước xinh đẹp và rực rỡ lập tức được ra đời dưới bàn tay của Đường Khê.

Một đĩa trái cây, thật sự được cô cắt tỉa như đang biểu diễn tiết mục.

"Xong rồi, cho anh này, khổng tước kiêu ngạo."

Cô mỉm cười nhìn anh, cái câu "Khổng tước kiêu ngạo" không biết là đang nói đĩa trái cây hay đang nói anh.

"Thích không?" Đường Khê hỏi.

Tần Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, không rõ hàm ý mà đáp: "Thích."

Đường Khê không khỏi cúi đầu trước cái nhìn chăm chú của anh, đây là lần đầu tiên anh trả lời mấy câu hỏi thích hay không của cô.

Cũng không biết là anh nói thích đĩa trái cây hay thích cô nữa.

"Anh thích là được rồi." Cô vốn là mong anh sẽ thích.

Đường Khê cười nói: "Anh cầm cái này đến phòng ăn trước đi, em còn phải làm cơm."

Cô xoay người lại, bắt đầu nấu ăn.

Tần Kiêu đặt đĩa trái cây lên bàn trong phòng ăn, sau đó cầm điện thoại chụp một tấm ảnh đăng vòng bạn bè.

Ngay lập tức có bình luận bên dưới.

Những người có trong danh sách bạn bè WeChat của anh đều hưởng ứng một cách nhiệt tình.

Tần Kiêu chỉ đăng một tấm ảnh không kèm caption, nhưng lại nói trong phần bình luận rằng đĩa trái cây này là do Đường Khê gọt.

Sau một loạt các hoạt động nào là vali của Đường Khê, quần áo do Đường Khê phối, những bức ảnh mà Đường Khê chụp, từng cái một đều liên quan đến Đường Khê, thì ngay cả khi không có đám cưới, mọi người trong vòng bạn bè của anh đều biết đến cái tên Đường Khê này.

Đều biết Đường Khê là vợ anh.

Cho nên toàn bộ khu bình luận đều khen ngợi Đường Khê lên tận mây xanh, hết khen tài giỏi lại khen tay nghề điêu luyện.

Có lời khen xã giao thì tất nhiên cũng có lời khen chân thành.

Tần Kiêu làm mới vòng bạn bè hết lần này đến lần khác, nhìn thấy bình luận bên dưới càng ngày càng nhiều thì nhướng mày, nét kiêu ngạo không sao đè xuống được.

Đây là đĩa trái cây do chính tay Đường Khê gọt.

Điện thoại nhận được tin nhắn của Tần Viện.

Tần Viện: [Anh, chị dâu gọt trái cây cho anh ạ?]

Tần Kiêu: [ Ừ.]

Tần Viện: [Chị dâu có vui không? Anh thật sự tặng hai cái túi màu hồng cánh sen đó cho chị ấy sao?]

Tần Kiêu: [Đừng hỏi chuyện không nên hỏi.]

Tần Viện tức đến bật cười: [Nói tóm lại em chỉ là "công cụ người*" của anh thôi chứ gì.

*Công cụ người: chỉ những người làm không công, có hơi hướng trách móc người ta lợi dụng mình.

Tối hôm qua, khi cô ấy chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của anh họ mình.

Người nọ gửi đến hai tấm ảnh, còn hỏi cô ấy phản ứng đầu tiên khi trông thấy túi xách này là gì.

Vừa mở ra xem thì đập vào mắt là hai cái túi màu hồng cánh sen chói lọi kia, hại cô ấy cười suýt chảy cả nước mắt ngay tại chỗ.

Tần Viện tưởng rằng anh trai muốn tặng túi xách cho mình, coi như phần thưởng cho màn phối hợp diễn xuất ngày hôm đó.

Vì vậy cô ấy đã từ chối thẳng thừng, đáp lại anh trai rằng: Anh à, túi xách em không thiếu, anh muốn tặng quà thì tặng cái khác đi, chứ màu hồng cánh sen này trông buồn cười chết mất.

Nhưng anh trai chỉ hỏi cô ấy rằng trông nó rất buồn cười sao? Có phải khi nhìn thấy sẽ bật cười không

Lúc này Tần Viện mới chợt nhận ra có lẽ bản thân đã tự mình đa tình, cái túi này không phải tặng cho cô ấy, mà là đến tìm cô ấy chỉ để kiểm tra hiệu quả cái túi mang lại.

Cô ấy đã bảo rồi mà, làm sao gu mua sắm của anh trai mình có thể thẳng nam như vậy chứ.

Bởi vì bị ảnh hưởng từ người chị gái sành điệu thích sưu tập túi xách là Tần Xu, nên thẩm mỹ về túi xách của anh trai cô ấy đã rất thời thượng từ khi còn nhỏ.

Đột nhiên mua một cái túi sến rện như vậy, có lẽ là muốn pha trò dỗ dành chị dâu vui vẻ đây mà.

Lúc này cô ấy mới nhận ra suy nghĩ của mình quá mức nông cạn.

Phụ nữ mua túi xách vốn dĩ là để vui vẻ.

Chỉ cần vui vẻ thì không quan trọng đẹp xấu.

Nhưng loại chuyện chỉ vì muốn dỗ vợ vui trong chốc lát mà mua túi xách đắt tiền tặng cho vợ, sau đó lại ném vào phòng quần áo không thèm ngó ngàng đến thì chỉ có anh trai cô ấy mới làm được.

Vì vậy, cô ấy đã phát huy tính tự giác của một "công cụ người" hoàn hảo, nói rằng màu sắc này trông rất buồn cười, hơn nữa còn phân tích cho anh trai rằng phụ nữ đều có cảm nhận giống nhau khi nhận được túi xách màu hồng cánh sen từ chồng mình, đó là cảm thấy chồng mình quá thẳng nam.

Nếu anh muốn tặng túi xách thì phải cẩn thận, kẻo ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại và uy nghiêm trong lòng chị dâu.

Sau khi cô ấy phân tích xong, anh trai không nói tiếng nào.

Cô ấy không biết anh trai mình đã tặng túi xách hay chưa, hôm qua có chuyện gì làm chị dâu không vui mà nửa đêm nửa hôm anh trai lại phải tìm đến mình. Nhưng hiện tại trông thấy anh ấy bắt đầu khoe mẻ tình yêu trên vòng bạn bè, chắc là mọi chuyện đều ổn cả rồi.

Tần Kiêu: [Muốn mua cái gì cứ mua, quẹt thẻ của anh.]

Tần Viện: [Tạ chủ long ân! Anh à, nói thật với anh, gần đây em đang mê một con xe thể thao, không rẻ lắm, anh có chắc là hiện tại anh có thể tùy ý sử dụng tài sản của mình không đấy? Chi một khoảng lớn như vậy, có cần báo cáo với chị dâu không?]

Những người đàn ông trong gia đình cô ấy đều không có tiền trong người.

Ba và bác trai của cô ấy còn đỡ, cả ngày ở nhà uống trà câu cá, có con cái chăm lo, hàng tháng đều được cho tiền tiêu vặt.

Anh rể của cô ấy thì thê thảm hơn, con gái còn nhỏ nên chưa có năng lực nuôi anh ấy, vì vậy chỉ có thể lấy tiền tiêu vặt từ vợ.

Lần trước anh rể và chị gái cô ấy về nhà, cô ấy bắt gặp chị gái lấy tiền trong ví của mình đưa cho anh rể, toàn là tờ năm với mười tệ, không biết chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền lẻ như vậy.

Tần Kiêu: [Có thể.]

Tần Viện: [Tốt quá, vẫn là địa vị trong nhà của anh cao hơn, đến chị dâu cũng mặc anh làm gì thì làm. Thôi không nói nữa, em đi xem xe trước đây, tạm biệt.]

Tần Kiêu nhìn thấy dòng "chị dâu mặc anh làm gì thì làm" thì sắc mặt đanh lại.

Một lúc sau, anh trả lời Tần Viện: [Chị dâu em xuống bếp nấu cơm cho anh.]

Nào có chuyện bỏ mặc anh.

Tần Viện: [Thì sao?]

Tần Kiêu: [Chị hai không biết nấu cơm cho anh rể.]

Tần Viện đã hiểu, cái này là đang so sánh với anh rể, xem ai là người được vợ yêu thương hơn.

Mặc dù không biết cái này có gì mà phải so sánh, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến cái miệng bôi mật của cô ấy.

[Đúng vậy, chị dâu đối xử với anh tốt nhất, chị dâu là người vợ tuyệt vời nhất trên thế giới này.]

Tần Kiêu hài lòng: [Em có thể chọn hai chiếc xe.]

Tần Viện: [Tạ chủ long ân!]

Đường Khê nấu một bàn lớn đầy các món ăn cho bữa trưa, trông rất hoành tráng.

Cô đặt món gà hầm nước dừa yêu thích của Tần Kiêu ở trước mặt anh, dịu dàng nói: "Anh ăn đi, món anh thích nhất."

Tần Kiêu liếc nhìn gà hầm nước dừa, khẽ ừm một tiếng, sau đó cắn một miếng dưới cái nhìn chăm chú của Đường Khê.

Đường Khê thấy vẻ mặt của anh có gì đó không đúng, quan tâm hỏi: "Sao thế? Không ngon sao?"

Tần Kiêu nói: "Không có."

Đường Khê suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Mẹ nói món anh thích nhất là gà hầm nước dừa, nhưng em làm mấy lần đều có cảm giác anh không thích lắm, có phải là do mùi vị em làm không đúng hay không? Nếu em làm không ngon, không đúng hương vị yêu thích của anh thì anh cứ nói ra nhé, trở về nhà chung em sẽ nghiêm túc học hỏi mẹ."

Ánh mắt Tần Kiêu thoáng khựng lại, nhưng sau đó khóe môi liền cong lên, trong mắt ẩn chứa ý cười, anh lại ăn thêm một miếng thịt gà, trong giọng nói xen lẫn tiếng cười, "Không phải, em nấu rất ngon."

"Thật sao?" Đường Khê có chút không tin, cô đã làm món gà hầm dừa rất nhiều lần, nhưng anh lại không ăn nhiều như mẹ Tần nói, cùng lắm chỉ được mấy miếng thôi, nhìn qua giống như thật sự không thích.

Trước kia cô cảm thấy việc này chẳng sao cả, làm thế nào cũng được, miễn là có tấm lòng.

Nhưng bây giờ cô muốn đối xử tốt với anh, cho nên không thể qua quýt như vậy.

Tần Kiêu gật đầu, "Thật sự không tệ."

"Để em nếm thử xem."

Đường Khê cầm thìa múc một miếng cho vào miệng, cẩn thận nếm thử, cảm thấy mùi vị quả thật không tồi, tài nghệ nấu nướng của cô xem ra vẫn khá tốt, ít nhất đã được người sành ăn là Tô Chi chứng nhận.

Tần Kiêu thấy cô chẹp miệng, còn hơi nhướng mày, nghiêm túc nếm thử món gà hầm dừa thay anh, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Anh có thể cảm nhận được, sự quan tâm của Đường Khê dành cho anh đã khác so với ban đầu.

Đường Khê cũng đã phát hiện ra, anh không thích gà hầm nước dừa.

Trước khi kết hôn với Đường Khê, đã rất nhiều năm anh không có chạm vào cái món mình thích ăn hồi còn bé, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng khiến dạ dày của anh khó chịu vô cùng.

Bắt đầu từ mười năm trước, món ăn này đã là món mà anh ghét nhất.

Nhưng ký ức của người lớn trong nhà luôn dừng lại ở đoạn thời gian anh còn nhỏ, vẫn luôn cho rằng món anh thích nhất chính là gà hầm nước dừa.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, "Khê Khê."

"Sao vậy?"

Đường Khê ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt đầy ẩn ý của anh, đôi mắt sâu thẳm như hố đen không đáy khiến cô hoảng loạn không biết làm sao.

Cô buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt anh.

"Khê Khê, hiện tại có thể hôn môi không?"

"Hả, bây giờ sao?" Đường Khê sửng sốt, không hiểu tại sao đang yên đang lành anh lại muốn hôn.

Đôi mắt anh sáng như sao trời, sau một thời gian dài ở chung, Đường Khê có thể cảm nhận được hiện tại anh đang rất vui.

Nhưng tại sao người đàn ông này lại nổi hứng trong lúc ăn cơm vậy chứ?

Thôi vậy, anh muốn hôn thì hôn, miễn anh vui là được.

"Được." Đường Khê bị anh nhìn chằm chằm, gò má ửng hồng, "Đợi em một lát, em súc miệng."

Cô vừa mới ăn xong gà hầm nước dừa, miệng vẫn còn dính chút dầu mỡ.

Cô cầm cốc nước trước mặt lên hớp một ngụm, hai má phồng lên bắt đầu súc miệng.

Tần Kiêu ngồi đối diện với cô cũng cầm ly nước lên, lúc đầu anh còn khá im lặng, nước vào miệng mà cơ mặt vẫn bất động. Nhưng sau khi trông thấy gương mặt Đường Khê phồng lên xẹp xuống y hệt chuột hamster, anh cũng làm theo cô, bắt đầu súc miệng một cách nghiêm túc.

Đường Khê nhổ nước trong miệng ra bát dơ, lại hớp một ngụm khác, lặp lại hành động vừa rồi, phồng má súc miệng.

Lúc đầu, Đường Khê còn thấy hơi ngại ngùng vì nụ hôn sắp tới cũng như địa điểm không phù hợp, nhưng khi trông thấy Tần Kiêu đang súc miệng cùng mình, cô đột nhiên rất muốn cười.

Sao lại phát sinh loại chuyện này nhỉ?

Bây giờ cô và Tần Kiêu đang ngồi đối mặt với nhau trên bàn ăn.

Nhưng không phải là ăn cơm.

Mà là súc miệng để chuẩn bị hôn môi.

Hai người nhìn nhau phì cười, Đường Khê sợ mình không nhịn được mà phun nước vào mặt anh nên vội vàng quay đi chỗ khác, cúi đầu nhổ nước trong miệng ra, mím môi cảm nhận trong miệng không còn mùi vị nào nữa mới ngoan ngoãn ngồi đợi anh đến hôn.

Tần Kiêu cũng phun nước trong miệng ra, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ phía đối diện đi vòng qua, cúi xuống hôn lên môi cô.

Đường Khê ngẩng đầu nhìn anh cúi người, tư thế này hẳn là không thoải mái với anh, cô nghiêm túc nghĩ cách để anh hôn mình dễ dàng hơn.

Cảm giác được cô không tập trung, Tần Kiêu ngậm lấy môi dưới của cô, cắn nhẹ một cái.

Đường Khê rít lên một tiếng, vết cắn này kéo suy nghĩ của cô trở về, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, anh đứng quá cao so với vị trí ngồi của cô.

Đôi môi non mềm vẫn đang bị anh ngấu nghiến, Đường Khê ân cần đưa tay kéo chiếc ghế bên phải sang, sau đó vỗ vỗ ra hiệu anh ngồi xuống.

Ánh mắt Tần Kiêu tối sầm, sau khi ngồi xuống liền kéo cô vào lòng, dùng lòng bàn tay ma sát eo cô.

Đường Khê phát ra âm thanh nỉ non, cơ thể không tự chủ được mà áp sát vào ngực Tần Kiêu, vẻ mặt ấm ức ngước nhìn anh.

Phần eo của cô rất mẫn cảm, lúc lăn lộn ở trên giường anh đều cố ý chạm vào để trêu chọc cô, còn khi hôn bình thường, anh lại véo eo cô như đang trừng phạt.

"Tập trung."

Anh thấp giọng cảnh cáo, sau đó hung hăng xâm chiếm cánh môi, không cho cô có cơ hội phản bác.

Nụ hôn của anh thật sự rất mãnh liệt, Đường Khê bị anh ôm trong lòng, sức lực như bị rút cạn, cô ngồi trên đùi anh như người không xương, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của anh. Đường Khê ngửa đầu, mặc cho anh dày vò môi mình, ngoại trừ hơi thở hỗn loạn và cơ thể tê dại này ra, cô không thể nghĩ được gì nữa.

Tần Kêu nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt long lanh nước, khàn giọng nói: "Sao em lại tốt với anh như vậy?"

"Sao cơ?"

Sắc mặt Đường Khê có chút mông lung, lẩm bẩm một câu như thể không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động dâng hiến môi mềm.

Tần Kiêu nhìn cô không chớp mắt, Đường Khê bị anh nhìn thì cả người nóng bừng, cô quay mặt đi, tựa cằm lên vai anh.

Tần Kiêu vỗ lưng cô, hỏi: "Đói bụng không?"

Đường Khê gật đầu, thành thật nói: "Đói."

Tần Kiêu: "Vậy ăn cơm nhé."

Đường Khê rời khỏi vòng tay của anh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Đường Khê cầm đũa lên, nhìn thấy món gà hầm nước dừa thì nhớ tới chủ đề vừa rồi, hỏi anh: "Anh thật sự thích món gà hầm nước dừa sao?"

Tần Kiêu trầm mặc một lát, đang muốn nói không thích, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thế là đổi lời: "Khá thích."

Khá thích?

Đường Khê nghiêng đầu quan sát kỹ sắc mặt của anh, thấy trên mặt anh không có biểu cảm nào khác, cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ nhiều. Trước đây, mỗi lần bảo anh về nhà cô đều lấy cớ làm gà hầm nước dừa, nếu anh không thích thì đã không trở về rồi.

Cô mỉm cười, ân cần nói: "Nếu anh thích, rảnh rỗi em sẽ nghiên cứu một chút, thử làm bảy vị cho anh chọn nhé. Từ Thứ Hai đến Chủ Nhật, mỗi ngày một vị, thế nào?"

Tần Kiêu đè nén cảm giác muốn nôn trong dạ dày, sắc mặt cứng đờ: "Được."

--------------------

Nơ: Edit xong khúc hôn tui kiểu:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro