Ngoại truyện: Bạch mã hoàng tử của Thiên Nhi.
Trong quán bar Lady Fra ngập tràn ánh đèn xanh đèn đỏ, tiếng nhạc xập xình hòa cùng điệu nhảy bốc lửa trên đài cao khiến không khí trong quán không ngừng lên cao. Nhạc nhỏ dần rồi được thay thế bằng một bản nhạc sôi động khác, cô gái đang múa cột trên đài cũng đi xuống và được thay bằng hai cô gái nóng bỏng khác.
Người vừa xuống là một cô gái có dáng dấp nóng bỏng, ăn mặc khiêu gợi, vừa rồi điệu nhảy vượt mức bình thường dĩ nhiên thu hút không ít ánh mắt lang sói. Chỉ tiếc là chưa chạm đến một sợi tóc nào hai người đàn ông mặc âu phục đeo kính đen đã chắn trước cô gái. Cánh lang sói tiếc rẻ nhìn cô gái xinh đẹp thông thả rời khỏi khu vực nhảy múa tiến về phòng VIP của mình, phía sau là bốn người vận y phục bảo vệ.
Cô gái tiến vào phòng VIP số sáu, vừa vào liền tiến đến ngồi bắt chéo chân trên sô pha, lúc này mới có thể nhìn rõ dung mạo của cô. Mái tóc màu vàng nhạt được uốn lọn mềm mại rơi trên vai cô gái, lộ ra nước da trắng thuần nõn nà. Gương mặt kiều mị không bị tuổi tác bào mòn xuất hiện, chân mày lá liễu được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt hoa đào màu xanh lơ nhẹ nhàng chớp, hàng mi dài khẽ run run, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mộng như một quả cherry khiến người ta thèm muốn cắn một cái. Bộ váy màu đen bó sát lộ ra thân hình hoàn mỹ, lúc cô gác chân lên còn mập mập mờ mờ lộ ra đôi chân trắng ngần hút mắt.
- Thông tin ta bảo các người tìm sao rồi?_ Cô gái đặt điếu xì gà đắt tiền trên môi, bật lửa từ bên cạnh liền được một người vận âu phục cung kính đưa tới. Khói từ cái miệng ngọt ngào phả ra lượn lờ dần dần khiến hình ảnh cô thêm yêu mị._ Đã có kết quả rồi chứ?
- Thưa phu nhân, mọi thông tin cần thiết đều đã có!_ Một người vận âu phục khác cũng cung kính kính dâng lên một xấp giấy, mặt không đổi sắc nhìn cô gái nhận lấy thứ mình đưa.
- Tốt!_ Cô dụi tắt điếu xì gà, khóe môi cong cong lên nụ cười ngoan độc quen thuộc. Nhưng ánh mắt khi chạm đến thông tin ghi trên giấy lại dịu xuống, nhẹ nhàng.
Ngón tay thon dài lướt qua trang bìa, vuốt ve cái tên trên đó rồi lướt đến thông tin bên trong. Phản chiếu trong mắt cô là ba chữ: Hàn Thiên Nhi.
***
Xin chào mọi người! Chương trình hôm nay là do Thiên Nhi đạo diễn, mọi người có vui không?
Mà chắc mọi người thắc mắc lắm đúng không? Thiên Nhi là ai? Là đứa nào? Liên quan gì ở đây nha?
Xin tự giới thiệu lần thứ n, Thiên Nhi tên họ đầy đủ là Hàn Thiên Nhi, bố là CEO của tập đoàn Laryhana Hàn Dương Phong, mẹ là người ăn không ngồi rồi chờ cơm tới Mỹ Lệ. Mười năm trước bố mẹ kết hôn và hai năm sau Thiên Nhi chào đời, với sự chúc phúc của rất rất nhiều người. Thiên Nhi có rất nhiều bố mẹ nuôi: mẹ nuôi một tên là Hân, mẹ rất hiền, y như một bà tiên, mẹ rất giỏi luôn chỉ bài cho Thiên Nhi; mẹ nuôi hai là Như, mẹ vui vẻ lắm, lúc nào cũng cười nên Thiên Nhi rất thích chơi với mẹ; bán mẹ nuôi còn gọi là dì Diệu, dì không thường đến nhà Thiên Nhi nên Thiên Nhi không rõ nữa; bố nuôi thì Thiên Nhi có bố Bảo, bố Hoàng, bố Hạ, bố Đình, bố Tâm Thiên Nhi còn có một bố già tên là Trưởng Thiên nữa. Nói Thiên Nhi là con của cộng đồng cũng không ngoa nha.
Tập đoàn Laryhana của bố Phong rất rất rất lớn, vì có hùn vốn với bố Bảo và bố Hoàng mà. Bố Phong tuy làm CEO nhưng thật sự rất rảnh rỗi, chỉ cần mẹ Lệ làm gì bố cũng biết, mẹ Lệ mà than chán bố liền không màng công việc mà đưa mẹ đi chơi. Thiên Nhi chỉ đứng vị trí thứ hai trong lòng bố thôi.
Nhắc đến mới nhớ, bố Phong, bố Bảo, bố Hoàng sở hữu một tập đoàn Laryhana còn các bố khác cũng có công ty lớn nhỏ. Cả mẹ Hân và mẹ Như cũng có hẳn một dãy các Spa trên toàn nước. Nhưng mẹ Lệ của Thiên Nhi lại không có gì hết.
Mẹ không nhà, không xe, không tiền, không đẹp ấy thế mà được bố Phong cưng lên tận trời. Thiên Nhi còn nghe nói bố Tâm từng thề sẽ độc thân để toàn tâm toàn ý yêu mẹ cơ. Bố Phong từng rất cay cú chuyện này mà tuyệt thực hẳn ba ngày, mẹ Lệ phải năn nỉ ỉ oi lâu ơi là lâu bố mới nguôi. Mẹ Lệ không những không có mấy cái trên mà còn xấu tính, mẹ thích ăn, thích ngủ, mẹ chỉ biết mỗi làm bánh ngọt cho bố Phong còn lại toàn do vú làm. Mẹ còn rất hung dữ, mỗi lần Thiên Nhi quậy ở nhà trẻ mẹ đều đánh đòn Thiên Nhi. Bởi vậy Thiên Nhi ghét mẹ Lệ nhất!!!
Nhưng Thiên Nhi sẽ không nói ra khỏi miệng đâu, mẹ Lệ là bảo bối của bố Phong và mọi người, Thiên Nhi mà nói ra nhất định sẽ bị đánh đòn~
Giới thiệu xong rồi, bây giờ đến chủ đề chính nè! Hôm nay Thiên Nhi sẽ dẫn chương trình "Thử thách cuộc sống" - một chương trình về con đường chinh phục khó khăn của Thiên Nhi, cho mọi người xem!
À quên, hôm nay Thiên Nhi còn đi với hai người nữa. Một là Hoàng Hà con của mẹ Hân, hai là Ngọc Hưng con của mẹ Như. Cả hai đều là em trai của Thiên Nhi đó, hì hì.
Ngọc Hưng sinh sau Thiên Nhi một tháng nên mẹ Lệ và mẹ Như thống nhất để Hưng gọi Thiên Nhi là chị. Còn Hoàng Hà thì nhỏ hơn Thiên Nhi một tuổi, tất nhiên sẽ gọi Thiên Nhi là chị rồi. Hưng giống bố Bảo, tính tình rất cẩn trọng, lời ăn tiếng nói đều ra bộ dáng ông cụ non. Còn Hà thì giống y hệt mẹ Hân luôn, hiền hiền mà lúc nào cũng cười tươi rối như bố Hoàng ý. Bất quá mẹ Lệ nói Hoàng Hà bị bố Hạ dạy hư, không chịu gọi Thiên Nhi là chị, lúc nào cũng chỉ gọi Thiên Nhi, Thiên Nhi.
- Thiên Nhi, trốn đi như vậy nhất định các mẹ sẽ la!_ Hoàng Hà ló đầu ra khỏi hàng rào, cảnh giác nhìn xung quanh rồi trưng gương mặt bánh bao ra nhìn Thiên Nhi.
Thấy chưa, Thiên Nhi bảo rồi mà, Hoàng Hà không bao giờ gọi Thiên Nhi là chị hết á!
- Không sao, không sao, chị có mẹ Lệ bảo kê rồi!_ Thiên Nhi cười hì hì rồi dùng tư thế Thạch Sùng Công của thần trộm Nhất Chi Mai trèo lên hàng rào.
- Chỉ sợ mẹ Lệ là người đầu tiên nổi bão thôi._ Ngọc Hưng sắc mặt không đổi nối gót theo sau Thiên Nhi, chỉ cần hai ba bước đã ngồi lên thành hàng rào.
Còn Thiên Nhi thì vẫn đang quẫn bách với tạo hình Thạch Sùng Công của mình, loay hoay một lúc thì trước mặt thò ra hai bàn tay xinh đẹp.
- Nắm tay!_ Hoàng Hà và Ngọc Hưng đồng thanh, bọn họ là thanh mai trúc mã đương nhiên hiểu nhau nên không nhìn nhau cũng nói y hệt.
Thiên Nhi chớp mắt nhìn hai người, chợt hai mắt to tròn long lanh lên, Thiên Nhi hạnh phúc hai tay tóm lấy tay hai người rồi thả mình đung đưa. Thiên Nhi yêu hai người lắm lắm luôn! Và tất nhiên hai bạn trẻ phía trên bị dọa sợ đều không làm chủ được ngã khỏi hàng rào.
Hàng rào cao hai mét, nếu không phải phía dưới có bụi cây thì cả ba đã tan xương nát thịt mất rồi. Mà đầu xỏ là Thiên Nhi đã được Ngọc Hưng ôm chặt đảm bảo không xây xát gì. Hoàng Hà ai oán bị Thiên Nhi nằm đè lên, chỉ biết nhìn con chim hoàng anh của mẹ Lệ lần nữa bị sổng bay ngang qua đầu. Tình hình này mẹ Lệ nhất định sẽ xuất hiện ngay nha~
Không khác với suy nghĩ của Hoàng Hà cho lắm, ba mươi giây sau mẹ Lệ đã lù lù xuất hiện. Vừa cầm chảo chiên cá vừa nhìn tạo hình mắc kẹt trong bụi cây của ba đứa.
Bị phạt quỳ cả buổi chiều ngoài hiên nhà, Thiên Nhi ngủ gà ngủ gật dựa vào Ngọc Hưng ngồi ngay ngắn bên cạnh. Hoàng Hà rất không tình nguyện đúng lúc kịp thời đánh thức Thiên Nhi để cả ba lại không phải chịu phạt.
Có người đã từng nhận xét, ngoại trừ mẹ Lệ thì Thiên Nhi chính là bảo bối thứ hai của mọi người.
Tóm lại buổi trốn nhà đi phiêu lưu hôm đó bể show!
***
Thiên Nhi rất thích đi ra ngoài chơi nhưng vì là con gái bảo bối của CEO Laryhana nên lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt cóc, bên người Thiên Nhi lúc nào cũng phải có ba chú vệ sĩ mới được cơ. Ngọc Hưng và Hoàng Hà được một tay bố Tâm đào tạo tất nhiên cũng thạo võ không kém nhưng vẫn là trẻ con. Rốt cuộc bố Tâm vẫn phái ba chú vệ sĩ giỏi nhất, trung thành nhất đến chơi với Thiên Nhi. Nhưng Thiên Nhi không thích, làm gì nhất định ba chú sẽ báo lại cho bố mẹ hết, cảm giác không tự do làm Thiên Nhi ghét ghét ghét!
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Thiên Nhi xây lâu đài cát ở ngoài sân. Ngọc Hưng bị cảm phải nghỉ ở nhà, Hoàng Hà gần đây hay đi theo bố Hoàng làm gì đó không biết nên hôm nay Thiên Nhi chỉ chơi ở một mình. Buồn chán phá nát cái lâu đài thứ ba mình nặn được, Thiên Nhi chạy đi mượn cô giáo một trái bóng rồi tập đá qua đá lại.
Thiên Nhi đá hơi mạnh nên trái bóng đập vào tường rồi lăn lăn ra tận hàng rào gần đường. Trường tiểu học nằm gần đường cái, mà nơi Thiên Nhi chơi chỉ được ngăn cách với bên ngoài bằng một hàng rào bằng sắt, từ bên trong vẫn có thể nhìn ra bên ngoài. Thiên Nhi thường hay đứng ở đây nhìn xem xe của bố đến chưa.
Gần cổng có một chiếc xế hộp mới choang, từ trên đó đi xuống ba người. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng và hai người mặc âu phục y như vệ sĩ của Thiên Nhi. Cô giám thị liền ra chào đón, có vẻ như là người rất quan trọng. Mấy lần trước khi bố Phong và mẹ Lệ đến bọn họ cũng chào đón như vậy.
Thiên Nhi ngẩn người nhìn ba người từ chiếc Audi đi ra cũng không biết xung quanh diễn ra cái gì. Chợt một tiếng hét toáng vang lên, tiếng xe cộ rõ ràng ở rất xa lại gần như ngay bên cạnh. Thiên Nhi trân trối nhìn một thứ to lớn tông đổ hàng rào xông thẳng đến mình.
Thiên Nhi sợ hãi nhắm mắt lại, một lúc sau Thiên Nhi mới dám mở mắt ra nhìn. Thiên Nhi còn sống! Thiên Nhi không thấy đau! Nhưng Thiên Nhi sợ. Sau khi biết bản thân suýt chết Thiên Nhi mới sợ, chết sẽ đau mà không chết cũng sẽ đau, Thiên Nhi sợ đau nên Thiên Nhi sợ bị thương.
Thiên Nhi òa khóc, người đang ôm Thiên Nhi cũng lúng túng hẳn. Người phụ nữ hốt hoảng vỗ vỗ lưng Thiên Nhi, bộ dáng vụng về khác hẳn với vẻ oai phong khi cứu Thiên Nhi một mạng.
- Tiểu thư!_ Vệ sĩ gần như phóng vụt tới, một người cũng bị xe tông nên bị thương, bọn họ đều là vẻ mặt sợ hãi nhìn Thiên Nhi.
- Không bị thương gì, chỉ là bị dọa sợ thôi!_ Người phụ nữ ôm Thiên Nhi vào trong lòng, giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến Thiên Nhi thấy rất an tâm.
Thiên Nhi khóc nức nở nhưng Thiên Nhi vẫn hé mắt ra nhìn người vừa cứu mình. Oa, người này đẹp mê hồn luôn, đẹp hơn mẹ Lệ nhiều lắm. Đặc biệt đôi mắt xanh lơ của người này, Thiên Nhi như đang nhìn một viên pha lê màu xanh ý.
Lúc Thiên Nhi được đưa về nhà, còn chưa kịp nhìn thấy ai đã bị mẹ Lệ ôm lấy. Mẹ hình như khóc rất nhiều, khóc sưng cả mắt, từ khi sinh ra cho đến giờ Thiên Nhi chưa từng thấy mẹ khóc nhiều đến vậy. Thiên Nhi ôm mẹ, Thiên Nhi cũng khóc nhưng Thiên Nhi cũng biết an ủi mẹ mà. Bố Phong thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, cũng đau lòng đến kéo hai mẹ con về phòng.
Thiên Nhi chưa có mệt, Thiên Nhi khóc xong cũng ngủ trên xe rồi nên giờ Thiên Nhi không muốn ngủ. Mẹ Lệ vẫn hiểu tâm lý đuổi bố Phong đi, hai mẹ con nằm sấp trên giường nói chuyện. Thiên Nhi hào hứng kể về người phụ nữ cứu mình, với vẻ hạnh phúc lắm không còn vẻ sợ sệt gì hết.
- Thiên Nhi làm mama tổn thương, mama cũng có thể bay cho Thiên Nhi xem mà!_ Mẹ Lệ vờ lau mắt, cười nói với Thiên Nhi.
- Ứ ừ, nhưng mẹ toàn nhờ bố Phong giúp thôi!_ Thiên Nhi dẩu môi, lăn lăn trên giường làm nũng.
Mẹ Lệ lè lưỡi, Thiên Nhi biết hết nha. Bố Phong không bao giờ để mẹ Lệ một thân một mình làm gì, lần nào bố cũng là người đứng đằng sau.
- Đúng rồi, người đó có đôi mắt đẹp lắm mẹ! Màu xanh lơ á, khiến cho gương mặt đẹp càng đẹp hơn!_ Thiên Nhi đang nằm liền bật dậy, vui vẻ oang oang cái miệng.
- Vậy à?_ Mẹ Lệ chớp mắt nhìn Thiên Nhi rồi cười.
Không hiểu sao trong giây phút đó Thiên Nhi lại thấy mẹ trông buồn buồn? Mẹ bình thường ngoại trừ tập trung đọc cái gì mà tiểu thuyết ra thì đều cười toe toét. Thật sự là chưa thấy mẹ buồn bao giờ. À, ngoại trừ một ngày trong năm mẹ thường ra ngoài đến tận tối mới mệt mỏi trở về.
Không được bao lâu thì Hoàng Hà và Ngọc Hưng lo lắng chạy đến, cả hai hình như vừa đi đâu đó về, cả người nhễ nhại mồ hôi. Ngọc Hưng chống tay lên cửa thở không ra hơi nhìn Thiên Nhi ngồi trên giường, Hoàng Hà thì ngồi bệt xuống dưới đất, bộ dáng thở phào. Cả hai nhất định phải rất lo, dù gì lúc bọn họ không có ở đó mà, suýt chết ai lại không lo cơ chứ?!
- Xin lỗi, xin lỗi!_ Hoàng Hà bắt lấy hai vai Thiên Nhi, bộ dáng như sắp khóc lại không khóc, không ngừng nói xin lỗi._ Lần sau, sẽ không có lần sau đâu! Hà nhất định sẽ bảo vệ Thiên Nhi!
- Hưng cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi chị nữa, nhất định không!_ Ngọc Hưng cũng khẳng định nói, dù vẫn còn sốt nhưng vẫn chạy đến đây.
Thiên Nhi cảm động nhìn cả hai, Thiên Nhi cười rộ lên một cái thật tươi rồi gật gật đầu. Có Ngọc Hưng và Hoàng Hà bên cạnh, Thiên Nhi không sợ gì nữa. Oa, Thiên Nhi yêu cả hai lắm lắm luôn!
- Thiên Nhi, con hiểu yêu là gì không?_ Mẹ Lệ cười nham hiểm nhìn Thiên Nhi, bộ dáng mẹ cười theo lời mẹ Hân thì là gì nhỉ? Đúng rồi, là bỉ ổi!
- Yêu? Không phải yêu là yêu sao?_ Thiên Nhi chớp chớp mắt nhìn mẹ, hoài nghi hỏi.
Mẹ Lệ phá lên cười, vui vẻ xoa đầu Thiên Nhi, Hoàng Hà và Ngọc Hưng rồi thong thả đi ra ngoài. Mẹ nói: "Nên nhường không gian riêng cho bọn trẻ!"
Thiên Nhi không hiểu nhìn Hoàng Hà và Ngọc Hưng mới phát hiện, Hoàng Hà thì hai má hồng hồng còn Ngọc Hưng thì nhìn sang chỗ khác. Thiên Nhi càng không hiểu.
***
Hôm qua mẹ Lệ mới phổ cập kiến thức cho Thiên Nhi, là một công chúa chúng ta phải có một hoàng tử, là một nữ chính chúng ta cũng có nam chính của riêng mình. Mẹ nói Thiên Nhi phải tìm hoàng tử nào đẹp đẹp một chút ít nhất phải như bố Phong, phải tìm nam chính nào ôn nhu một chút như bố Bảo, phải tìm anh đẹp trai nào có muối một chút như bố Hoàng, rồi oai một chút như bố Tâm, ngầu một chút như bố Đình, dai một chút như bố Hạ và ngốc ngốc một chút như bố Thiên. Tổng kết lại bố Phong lạnh lùng nói: Thiên Nhi có đào hết thế giới cũng không có người cho Thiên Nhi vớt về.
Ai da, Thiên Nhi bị bố mẹ làm cho lùng bùng hết rồi.
Hôm nay trường tổ chức đi chơi, Thiên Nhi háo hức lắm nên cả đêm qua cứ nhộn nhạo không ngừng. Lên xe ngủ một giấc tâm trạng vẫn bồn chồn nha. Hoàng Hà khác lớp nên mãi khi xuống xe mới gặp được, cả Hoàng Hà và Ngọc Hưng đều quyết tâm chuyến đi lần này phải đảm bảo an toàn cho Thiên Nhi trăm phần trăm! Vậy Thiên Nhi cũng phải vui chơi một trăm hai mươi phần trăm luôn!
Thiên Nhi theo cô giáo đi mua đồ, lúc dừng lại mua kẹo bông gòn Thiên Nhi chợt nghe tiếng người kêu. Rảnh rỗi sinh nông nổi, Thiên Nhi theo tiếng kêu đi vào một con đường nhỏ. Đến cuối đường mới thấy người, có bốn năm người mặc đồ đen trông rất hung dữ đang vây một người. Bị khuất nên nhìn không rõ, đến khi người nọ mở miệng Thiên Nhi mới nhận ra. Đó là một cậu trai bằng tuổi Thiên Nhi!
- Cút sang một bên!_ Giọng cậu ta thật lạnh, Thiên Nhi dựa vào nhiệt kế được luyện từ bố Phong cá người này cũng lạnh lùng không kém bố đâu.
Lúc này bốn năm người kia cười khanh khách lên, tiếng cười rất đáng ghét. Một người trong bọn họ rút một con dao găm ra, Thiên Nhi sợ hết hồn. Cây kẹo trên tay rơi xuống đất, hai tay Thiên Nhi bịt miệng lại. Nhưng mà bọn họ tai thật thính, đều quay lại nhìn Thiên Nhi.
Đúng lúc mấy người kia quay lại nhìn, gương mặt của cậu trai kia cũng lộ ra. Thiên Nhi ôm má hãi hùng. Oa oa oa, mẹ ơi, cậu ta đẹp còn hơn cả bố Phong kìa! Gương mặt bầu bĩnh với nước da mềm mại, tuy trong con đường nhỏ không có quá nhiều ánh sáng nhưng vẫn để Thiên Nhi nhìn ra từng chân tơ kẽ tóc của cậu ta. Đôi mắt trong góc khuất của cậu ta màu xanh lơ, lạnh, lạnh đến đỉnh điểm luôn.
- Này, con bé đó..._ Một trong mấy người đó lên tiếng, ánh mắt xẹt xẹt ra tia điện.
Mấy người đó gật đầu với nhau rồi lao về phía Thiên Nhi. "Chạy trời không khỏi nắng", Thiên Nhi chỉ biết bịt mắt hét toáng lên.
- Hoàng Hà! Ngọc Hưng! Cứu mạng!!!
Cậu trai kia khẽ chậc một tiếng khi thấy bộ dáng của Thiên Nhi, một tay đút túi một tay tóm lấy đầu của một người ném về sau mình rồi tiếp tục lao về phía Thiên Nhi.
Chợt từ phía sau Thiên Nhi xuất hiện hai bóng đen, một người nhảy qua người Thiên Nhi đá mạnh vào cổ của người đang cầm dao lao đến, một người thì hung hăng đấm vào bụng người khác, liên tục nhiều đến mức không đếm nổi. Khi cậu trai kia nhảy đến thì quanh Thiên Nhi đã lập thành một vòng bảo vệ.
- Hoàng Hà! Ngọc Hưng!_ Thiên Nhi mở to mắt ra nhìn rồi mừng rỡ kêu lên, lúc ánh mắt chạm phải cậu trai kia càng sáng hơn.
Đẹp trai! Dịu dàng! Có muối! Ngầu! Oai! Lúc mà bọn họ xuất hiện cứu Thiên Nhi, đầu Thiên Nhi đã mặc định như vậy! Nụ cười của Thiên Nhi càng không nhịn được kéo cao hơn.
- Bắt lại hết!_ Lúc mà bọn người kia chuẩn bị tiếp tục lao đến thì một, không, hai giọng đồng thanh vang lên.
Ngọc Hưng, Hoàng Hà đồng thời kéo Thiên Nhi lui về góc tường, cậu trai kia cũng lặng lẽ lùi lại tạo thành một đường đi. Một nhóm người mặc thường phục đi vào, Thiên Nhi nhận ra họ, đều là bạn bè của bố Tâm hết hay đến chỗ mẹ Lệ hỏi thăm sức khỏe lắm. Lúc mà họ đi hết rồi Thiên Nhi mới chạy ra đường cái, có hai người đang đứng, một dĩ nhiên là mẹ Lệ mà hai là... người phụ nữ xinh đẹp!
- Phong, đến đây!_ Người phụ nữ ngọt ngào gọi, cậu trai ở sau lưng Thiên Nhi lù lù đi ra, đến đứng bên cạnh cô.
- Băng, đây là..._ Mẹ Lệ ôm Thiên Nhi lên, đảo mắt nhìn cậu trai lại nhìn người phụ nữ.
- Đây là con trai tôi, Trương Kiến Phong, chào dì đi._ Băng mỉm cười, từ đôi mắt sắc sảo bắn ra một tia sáng nhỏ. Cô vỗ vỗ đầu cậu trai gọi là Phong.
Kiến Phong không nói chỉ hơi gật đầu với mẹ Lệ mà mặt mẹ lại mang biểu tình dở khóc dở cười. Mẹ Lệ thả Thiên Nhi xuống rồi nói.
- Đây là Thiên Nhi, bên cạnh là Hoàng Hà và Ngọc Hưng. Chắc cô cũng biết hết rồi! Thiên Nhi, ba đứa chào hỏi dì Băng và bạn Phong đi.
Thiên Nhi hai mắt sáng rực nhìn người phụ nữ, oa, tên là Băng? Là người mà các mẹ hay kể, là nữ chính tuyệt vời đây sao? Thiên Nhi lại nhìn Kiến Phong, cùng tên với bố Phong, có tính tình giống bố Phong. Đích thị là nam chính rồi!
- Mẹ, mẹ, vậy mẹ thật sự là nữ phụ sao?_ Thiên Nhi đột nhiên thấy hưng phấn lạ thường, Thiên Nhi túm váy mẹ hồ hởi hỏi.
- Khụ, khụ..._ Mẹ Lệ nghẹn họng ho khù khụ, trong ánh mắt "xem thường" của Hoàng Hà và Ngọc Hưng cốc đầu Thiên Nhi.
Thiên Nhi đang ai oán bĩu môi xoa đầu thì chợt một tiếng cười truyền đến. Kiến Phong phía đối diện cong cong môi mỉm cười, mà dưới ánh nắng mặt trời nụ cười của cậu ta còn mê hồn hơn.
Thiên Nhi ngẩn người nhìn, đôi mắt to tròn tham lam thu hết khung cảnh đó vào mắt. Mà chưa để Thiên Nhi ôm má thẹn thùng các thứ Hoàng Hà đã kéo Thiên Nhi về đoàn xe của trường. Thiên Nhi và Hoàng Hà đi không nói, chỉ có mỗi Ngọc Hưng sắc mặt không tốt ở lại chào hỏi. Không biết mẹ Lệ nói gì mà sắc mặt cậu càng không tốt hơn.
- Mẹ nói tuần sau cậu kia sẽ chuyển đến trường ta!_ Bị ánh mắt bức người của Thiên Nhi nhìn chằm chằm, Ngọc Hưng buông xuôi thở dài nói.
Hai mắt Thiên Nhi càng thêm sáng tỏ, tuần sau Kiến Phong sẽ là bạn học của Thiên Nhi rồi? Ôi chao, Thiên Nhi mong đợi quá đi!
- Nè nè, khi đó bốn chúng ta phải chơi với nhau nha! Phải chơi thật lâu nha!
Thiên Nhi cảm thấy rất hạnh phúc, có nhiều bạn như vậy Thiên Nhi nhất định là người hạnh phúc nhất!
***
Thiên Nhi bên kia hạnh phúc bất tận còn Mỹ Lệ bên này uể oải không biết tính làm sao. Cô ngồi bắt chéo chân trên sô pha, con gái thì có một, con rể thì có ba, cô lại không nỡ buông tay ai. Làm sao bây giờ?
***
Đến đây là kết thúc rồi!!!~
Cám ơn mọi người vẫn theo dõi cho đến tận bây giờ, đặc biệt là những bạn comment ủng hộ mình~ o(>////<)o
Dù mình thấy truyện vẫn có nhiều thiếu sót nhưng mình vui vì các bạn thích nó ^^ mong rằng những tác phẩm sau của mình vẫn được mọi người ủng hộ~
Chân thành cám ơn
Chị ba - độc giả đầu tiên của truyện.
Thiếu Muối Team đã lập ra bảng xếp hạng để mình có cửa để đăng kí 😂😂😂
Những độc giả đã, đang và sẽ đọc truyện của mình.
Những bạn đã follow mình.
Gakuanalice <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro