Chap 13: Ái muội
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong lớp, tiết học vào buổi chiều như thế này rất dễ khiến các chiến binh gục ngã. Buổi chiều học Toán hay Hóa Lý sẽ khiến cho các em phải vận dụng đầu óc, sự buồn ngủ sẽ không tới, nhưng lớp này lại học Văn. Vậy nên Thái Anh từ từ chìm vào giấc ngủ không hay không biết.
Giọng của Lệ Sa vang lên dịu dàng, nàng chăm chú giảng bài, vô tình lướt mắt xuống thì thấy Thái Anh ngủ gật trong lớp. Có vẻ như tối qua con bé không ngủ sớm, nàng vừa giảng vừa đi xuống chỗ của Thái Anh, mọi người dồn sự chú ý vào nàng, có đứa còn trộm cười.
Lệ Sa đưa ngón tay chạm vào má Thái Anh một cái, không tỉnh.
Một ngón tay khác chọc vào má Thái Anh, lần này Thái Anh đưa tay chụp lấy ngón tay nàng thật nhanh, nhanh đến độ nàng còn giật mình.
"Chị Sa..."
Mấy bạn học trong lớp đồng loạt đổ mồ hôi, chẳng hiểu sao Thái Anh lại dám gọi cô chủ nhiệm mình bằng chị Sa. Đã vậy còn là nói mớ!
"Dậy đi, không ra thể thống gì hết." Lệ Sa hơi gằn giọng.
Nhiên thúc vào eo Thái Anh một cái khiến Thái Anh bừng tỉnh, cô mở mắt ra và thấy mình đang nắm lấy ngón tay của chị dâu, mọi người thì đang nhìn về phía hai người bằng ánh mắt khó hiểu. Cô nhìn xung quanh tự hỏi mình là ai, đây là đâu.
"Đi rửa mặt mau lên!"
Chưa bao giờ mọi người trong lớp nghe cô chủ nhiệm gắt gỏng như thế, lần này là lần đầu tiên, mà người chạm đến giới hạn gắt gỏng này lại là học sinh đứng đầu lớp – Thái Anh!
Thái Anh đi như chạy ra nhà vệ sinh để rửa mặt, cô vốc nước lên mặt để tỉnh ngủ, chẳng hiểu sao lại ngủ trong lớp như vậy, lại ngủ đúng ngay lớp của chị. Có lẽ kì thi học kì một qua đi khiến cô thả lỏng hơn, tâm tình cũng dễ chịu hơn nên ngủ lúc nào không hay.
Tháng mười hai đến cũng là lúc sắp được nghỉ đón chào năm mới, trời mấy hôm nay thường bão, Thái Anh nghe nói cơn bão trực tiếp vào miền Trung, miền Nam chỉ chịu ảnh hưởng của bão nhưng có nhà còn bay cả nóc tôn, cô không biết miền Trung đã chịu những gì. Ánh nắng hôm nay nhàn nhạt nhưng Thái Anh lại có cảm giác nếu nó càng nắng, khả năng đổ mưa sẽ cao. Chẳng hiểu vì sao cô nghĩ vậy, chỉ là cảm giác trời sẽ mưa, mà còn mưa to.
Khi cô vào lại trong lớp mọi người có nhìn cô, Nhiên còn cười cô, nhưng chị lại không liếc mắt tới, cũng không ngưng bài giảng. Bài giảng vẫn tiếp tục đều đều, tới giờ tiếng trống trường vang lên thì trời cũng đổ mưa to. Cũng may hôm nay Thái Anh chuẩn bị một chiếc dù, cô cười hì hì nói với Nhiên: "May mà tao đem dù, không thì ướt hết."
Đem dù ra hành lang để bung ra thì thấy Lệ Sa đang đứng dưới hành lang, chị ấy nhìn ra làn mưa với vẻ nghi ngại, với chiếc áo dài này, Thái Anh chắc chắn là chỉ cần liều mạng chạy ra mưa chị ấy sẽ show tất cả ra cho mọi người xem.
"Đi cùng anh đi." Thầy Trung đứng bên cạnh chị ấy từ lúc nào, Thái Anh nghe được nên cũng không dám mở lời kêu chị ấy đi chung dù với mình. Cô thấy chị ấy nhìn về hướng mình nên vội vàng vểnh tai lên lắng nghe, chị ấy đi lại gần cô rồi bảo: "Đi chung đi."
"Dạ."
Hai người cùng nhau đi dưới tán ô, Thái Anh hơi nghiêng nghiêng ô về hướng chị ấy để che, vì nghiêng nghiêng như vậy nên vai áo của cô ướt hết.
Đi ra đến bãi đỗ xe thì đã có mái che cho nên Thái Anh để chị ấy tự lấy xe máy của mình còn cô thì đi ra bãi xe lấy xe đạp, ở trường chỉ có bãi giữ xe giáo viên mới có mái che, giữ xe đạp cho học sinh không hề có mái che cho nên bình thường sung hay rụng xuống xe hệt như phân chim, có hôm ra về còn thấy liền năm bãi sung rớt tung tóe trên yên, vô cùng kinh tởm.
Vì học buổi chiều nên Thái Anh đi làm vào buổi tối, cô không chạy về nhà mà chạy hẳn đến nhà chị Vân để dọn dẹp nhà cửa. Khi đến vào đến trong sảnh thì thấy rất nhiều người đang tụ tập uống bia ở bếp, thấy cô, chị Vân đi lại gần nói: "Dọn dẹp phòng chị với nhà sau thôi, chỗ này không cần dọn."
Thái Anh dạ một tiếng rồi đi làm việc của mình, trước khi đi còn nghe mọi người hỏi: "Trong nhà em có học sinh cấp ba luôn hả? Haha."
"Uống đi." Giọng chị Vân đáp lại mọi người.
Đang dọn phòng thì nghe có tiếng mở cửa, Thái Anh nhìn ra cửa xem là ai thì thấy chị Vân đang đi vào chỗ cô. Thở phào một hơi, cô còn tưởng là bạn của chị ấy đi vào phòng.
"Chị quên nói em hôm nay bạn chị tới."
Thái Anh vẫn tiếp tục hút bụi không ngơi tay tí nào, thật ra bạn của chị ấy đến hay không cũng không quan trọng với cô lắm?
"Có sao đâu chị? Ngày mai em dọn ngoài ấy cũng được."
Vân ngồi xuống giường lơ đễnh nhìn cô di máy hút bụi đi khắp phòng, chân chị ấy khẽ đung đưa, như có như không hỏi: "Không hỏi chị cái gì hả?"
"Dạ? Hỏi cái gì cơ?"
"Hỏi cái gì cũng được!"
Thái Anh suy nghĩ thử xem chị ấy muốn cô hỏi là hỏi cái gì, tự nhiên lại bắt cô hỏi, cô đâu có vấn đề gì cần chị phải giải thích cho mình?
"Chị ăn cơm chưa?"
Lúc này Vân chỉ muốn đá cho Thái Anh một cước, thật ra cô trông chờ Thái Anh sẽ hỏi mình xem bên ngoài đó có những ai, có mối quan hệ như thế nào với cô, ấy vậy mà Thái Anh chỉ hỏi một câu xem cô ăn cơm chưa, thật sự khiến cô thất vọng.
"Chị ăn rồi."
"Vậy chị tắm chưa?"
"Chị tắm rồi? Thơm không"
Nói rồi Vân đứng lên đi lại cạnh bên chỗ Thái Anh, cô áp người mình vào người em ấy để em ấy ngửi mùi trên người mình. Cô có cảm giác như em ấy đứng sững lại không dám động đậy, tự dưng cảm giác cưng chiều lại tới, thấy một động vật nhỏ cute như vậy không thể không trêu chọc thêm một chút.
"Thơm không?"
Cô lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa, hơi đứng tách người ra khỏi Thái Anh để thấy được nét mặt của em ấy lúc này. Hai bên gò má đỏ lựng lên vì ngại, càng nhìn cô càng thấy trêu chọc Thái Anh rất vui vẻ.
"T...thơm..."
Vân bật cười haha, sau đó bỏ ra khỏi phòng để tiếp tục tụ tập với bạn mình để lại Thái Anh ngơ ngẩn đứng trong phòng nhìn theo bóng chị ấy rời đi.
Thật thơm.
Nhưng mà có cái gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro