Chương 4 - Vào mộng ( H )
Edit : Thanh Phong
Chương 4 - Vào mộng ( H )
Bạch Lạc Xuyên nhìn Thẩm Thanh Liên nằm ở trên giường, đôi chân thẳng tắp trắng nõn từ chổ xẻ tà của áo ngủ lộ ra ngoài, tựa hồ suy nghĩ cái gì đó nên mặt thoáng đỏ ửng lên, càng thêm kiều diễm như hoa, hết sức nghiên lệ, trông rất đẹp mắt.
Bạch Lạc Xuyên nghĩ thầm, tiểu tiện nhân nhân này đang nghĩ cái gì vậy hả, còn chưa đi ngủ, lát nữa phải hảo hảo giáo huấn một chút, nam nhân của em còn chưa có chết đâu!! Bạch Lạc Xuyên ở trước mặt Thẩm đại mỹ nhân vĩnh viễn là chỉ có cảm xúc mà thiếu đi lý trí.
Thẩm Thanh Liên khó khăn lắm mới thở đều liền đi vào giấc ngủ, Bạch Lạc Xuyên nháy mắt tiến vào trong mộng của y.
"Tiểu tiện nhân, em vừa mới suy nghĩ đến ai ? Hả?" Bạch Lạc Xuyên vừa tiến vào mộng liền hùng hồn vấn tội, đè đại mỹ nhân xuống đem hai tay ấn lên trên, một tay khác thì dùng sức mà đánh cặp mông đẫy đà của Thẩm Thanh Liên.
Thẩm Thanh Liên vốn dĩ đối với thiếu niên có chút mong đợi, ôm ấp của hắn rất mạnh mẽ, tuy rằng tính tình hay bỡn cợt nghịch ngợm, nhưng đã khiến cho Thẩm Thanh Liên luôn cô độc một thời gian dài cảm thấy bản thân rất cần thiết, vậy mà thiếu niên này mới gặp liền khi dễ y, Thẩm Thanh Liên cảm thấy ủy khuất, mí mắt nhíu lại, đôi mắt ướt át muốn rơi lệ.
Bạch Lạc Xuyên nhìn Thẩm Thanh Liên như vậy, trong lòng đều tan chảy, nhanh chóng hôn lên khóe môi của y :
"Đại mỹ nhân nhi, em là làm bằng nước sao? Động một cái liền khóc......"
"Ngươi...... Ta...... Ta mới không phải tiểu tiện nhân." nước mắt Thẩm Thanh Liên bất tri bất giác lăn xuống.
"Hảo, hảo, đại mỹ nhân nhi, em tên là gì ?" Bạch Lạc Xuyên ôm vòng eo mềm dẻo của Thẩm Thanh Liên, một tay khác lại dùng sức xoa nắn cái mông tròn trịa kia, Bạch Lạc Xuyên mỗi lần khi dễ Thẩm Thanh Liên đều cảm thấy thể xác và tinh thần cực kỳ sảng khoái .
"Thanh Liên...... Thẩm Thanh Liên." Thẩm Thanh Liên cảm thấy thân thể của mình quá dâm đãng, bị thiếu niên xoa nắn một chút liền nóng lên, từng đợt khoái cảm dâng trào, vì để tránh phát ra âm thanh, y dùng hàm răng cắn môi dưới.
"Ha, vậy không gọi em là tiểu tiện nhân...... gọi là Thẩm tiểu tiện nhân đi, tiểu tiện nhân của riêng ta." Bạch Lạc Xuyên nói xong, liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mình luôn nhung nhớ, hấp thu nước mật ở trong miệng Thẩm Thanh Liên, vị ngọt thanh cùng mùi hoa quế làm Bạch Lạc Xuyên càng thêm mê say. Thẳng đến khi y thở hồng hộc, hắn mới buông tha y, nếu là ở trong hiện thực, phỏng chừng đôi môi non mềm đó sớm đã bị hắn gặm cắn sưng lên. Bạch Lạc Xuyên dùng ánh mắt mê ly nhìn Thẩm Thanh Liên nằm ở dưới thân mình, cười nói:
"Đại mỹ nhân nhi, nhớ kỹ tên nam nhân của em, ta kêu Bạch, Lạc, Xuyên." Dứt lời liền vừa mút vừa cắn lên cổ và bả vai của Thẩm đại mỹ nhân, ý đồ gieo từng quả dâu tây.
Thẩm Thanh Liên chửi thầm, Bạch Lạc Xuyên, đại phôi đản, chỉ biết khi dễ ta! Nhưng một đôi cánh tay bạch ngọc mềm mại lại ôm lấy cổ hắn. Bạch Lạc Xuyên được động tác nhỏ của Thẩm Thanh Liên cổ vũ, biết bản thân đã được đại mỹ nhân nhi tiếp nhận rồi, ở trên người y cày cấy càng thêm ra sức.
Bạch Lạc Xuyên nhẹ nhàng gặm cắn bầu vú trắng nõn trong suốt như pha lê của Thẩm Thanh Liên, ngực của y vừa trắng lại mềm mại còn rất co dãn, cắn đi cắn lại, nhưng chính là không chạm vào đầu vú vừa đau vừa ngứa của y.
"Nơi đó, đau...... ngứa......" Thẩm Thanh Liên hai mắt ngập nước cúi đầu nhìn thiếu niên đang tàn sát bừa bãi trên người mình.
"Nơi nào? Nơi nào đau?" Bạch Lạc Xuyên nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Thanh Liên thẹn thùng đến mức hận không thể chui xuống đất, âm thanh nhỏ như muỗi: "Chính là chỗ bị...... bị tiểu ngư cắn."
"Chỗ nào a? Em không nói rõ ràng, ta làm sao biết được ?" Bạch Lạc Xuyên hôn khóe mắt Thẩm Thanh Liên, lại ác ý mà thổi vào lỗ tai của y, môi nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai mẫn cảm.
Thẩm Thanh Liên bị sự đụng chạm này làm cho toàn bộ thân vừa lạnh vừa nóng, hai đầu vú trên ngực càng thêm căng cứng, muốn được xoa bóp một chút, rồi lại hút lại cắn, nhưng ở trước mặt Bạch Lạc Xuyên thật sự là rất xấu hổ khi chạm vào chỗ đó, sợ bị hắn chọc ghẹo. Ủy khuất Thẩm Thanh Liên khẽ vặn vẹo người, hơi nước trong mắt lại bốc lên.
Bạch Lạc Xuyên tuy đã hư ảo ngàn năm, nhưng trong xương cốt lại là tâm tính thiếu niên, đối với đại mỹ nhân thân kiều thịt mềm, ngoan ngoãn nghe lời này thật là yêu đến chết, muốn đùa cợt y, nhưng nhìn thấy mỹ nhân khóc lã chã đến hoa lê đái vũ lại luyến tiếc làm mỹ nhân thương tâm, thật là không biết phải đối với y như thế nào mới hảo.
"Đại mỹ nhân nhi, ngoan ngoãn kêu một tiếng tướng công nào."
"Tương...... Tướng công, chỗ đó của Thanh Liên đau quá, ngươi...... hút một chút...... Ô" giọng Thẩm Thanh Liên đứt quãng đem ý tứ biểu đạt xong nước mắt liền lăn xuống không ngừng.
Bạch Lạc Xuyên làm sao chịu được mị hoặc từ nước mắt rưng rưng của đại mỹ nhân nhi mềm mại trong lòng ngực, lập tức đè lên người y, dùng hai tay và miệng tấn công ngực của y, làm cho hai núm vú no tròn và phấn nộn của Thanh Liên nháy mắt sảng khoái.
Thẩm Thanh Liên tức thì mở to hai mắt tầng tầng sương mù, chỉ cảm thấy một bên núm vú bị khoang miệng ướt át ngậm vào vừa hút vừa cắn, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt thỉnh thoảng cọ núm vú có ấn ký hoa sen, bên kia bị một bàn tay to lớn bắt lấy nhũ thịt, ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve nhào nặn núm vú mẫn cảm, lòng bàn tay thô ráp cọ xát quầng vú hơi mỏng kia, cảm giác đau ngứa chỗ hai núm vú tạm thời giảm bớt, nhưng lại càng trướng to hơn nữa.
Thẩm Thanh Liên nhìn núm vú càng lúc càng lớn, to tròn mơn mởn giống hai quả nho hồng, làm cho quầng vú màu hồng phấn căng đến chỉ còn một vòng nhỏ hẹp, mặt của y tức khắc như lửa đốt, thẹn thùng đến vặn vẹo thân mình để che lại......
Bạch Lạc Xuyên không kiên nhẫn dùng sức nắm chặt nhũ thịt trong lòng bàn tay : "Thẹn thùng cái gì, em là tức phụ nhi của ta, chỗ nào mà ta chưa thấy qua!"
Bạch Lạc Xuyên phát ra âm thanh nhàn nhạt, vô hình trung tạo một áp lực khiến tim Thẩm Thanh Liên nhảy loạn xạ, tức khắc thân thể cứng đờ không dám cử động. Cúi đầu liền thấy nam nhân tựa vào trong ngực mình, từng đợt tê dại từ ngực truyền đến toàn thân, tiểu ngọc bổng trắng nõn dưới hạ thân run rẩy đứng thẳng lên, sâu bên trong hoa huyệt cũng tê ngứa, mật nước nhớp nháp chảy ra.
Bạch Lạc Xuyên yêu chết đại mỹ nhân nhi nhu nhược ngoan ngoãn này, hắn muốn như thế nào liền như thế đó, miệng lại thô bạo cắn mút núm vú to tròn, đầu lưỡi cũng nghịch ngợm mà nhấn vào lỗ sữa, một bàn tay khác dùng sức vuốt ve nhào nặn nhũ thịt còn lại, ngón tay trên dưới khảy khảy núm vú, ngẫu nhiên dùng còn đem núm vú ấn xuống nhũ thịt, sau khi buông ra thì núm vú xinh đẹp kia lại càng run rẩy và dựng thẳng. Ngực của đại mỹ nhân nhi cực kỳ trơn mềm!
"Ưm, ưm......" cánh tay bạch ngọc của Thẩm Thanh Liên ôm chặt đầu nam nhân ấn vào ngực mình, một mặt ưỡn ngực lên giống như muốn đưa núm vú vào sâu hơn bên trong miệng Bạch Lạc Xuyên, một mặt lại cắn môi để chống cự từng đợt tê dại xem lẫn đau đớn, ngây thơ mà chống lại suy nghĩ muốn thét lên một tiếng xuyên thủng cổ họng. Vừa sảng khoái vừa thẹn thùng khiến ý thức của y dần dần biến mất......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro