Chương 36 - Trưởng thành
Edit : Thanh Phong
Chương 36 - Trưởng thành
Tuổi thọ của Long tộc rất dài, nhưng cũng đại biểu cho việc trưởng thành vô cùng chậm rãi. Khi Tiểu long nhãi được một tuổi, nàng chỉ biết bò và xoay người mà vẫn chưa nói được. Đây là nữ trưởng tôn đời thứ tư của Bạch gia, bởi vậy Bạch Trạch thập phần coi trọng nàng, mang theo một nhóm quan viên tới hành lễ cho béo nha đầu, ban danh và nhập tịch.
Bởi vì khách khứa đông đúc, Bạch Thẩm hai người lại không thể phân thân lo xuể, đám người hầu cũng đều vội vàng tới lui ở phía trước điện, Bạch Lạc Xuyên cho người đưa tiểu béo nha đang ngủ say về phòng. Khi Tiểu béo nha tỉnh lại, bên người không có mỹ nhân mẫu thân, cũng không có lão cha xấu xa, cũng không có người hầu ngày thường hay chăm sóc nàng, nàng rụt cổ kêu la, nhưng không có quan tâm đến, khả nhân có tam cấp, ta nhẫn nhịn...... Ta lại nhẫn nhịn...... Ta rốt cuộc không nhịn được nữa......
Phụt...... Một cái bong bóng to đùng màu vàng xuất hiện bên chiếc giường nhỏ, tiểu béo nha rất thích sạch sẽ a, ta động...... Ta lại động...... Nhưng không dịch ra ngoài được, ngược lại phải đặt mông ngồi trở lại cái đống dơ bẩn màu vàng kia !
Tiểu béo nha ủy khuất, vừa xấu vừa dơ , đại mỹ nhân nhi sẽ không thích ta! Ô...... A a a...... Nàng giương cổ kêu to lên.
Chờ lúc Bạch Lạc Xuyên Thẩm Thanh Liên tiễn khách khứa rồi trở lại tẩm điện, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nháo của tiểu béo nha truyền đến, hai người vội vàng chạy tới.
Tiểu béo nha vốn đã khóc đến mệt mỏi, chỉ có thể khụt khịt một cách ủy khuất, thấy lão cha cùng mỹ nhân mẫu thân cùng chạy tới xem nàng, không khỏi khóc lớn tiếng hơn nữa!
Bạch Lạc Xuyên cùng Thẩm Thanh Liên thấy bảo bảo ngày thường rất thích sạch sẽ, nhưng lúc này trên mông, bụng, tay, phía sau lưng, thậm chí cả khuôn mặt nhỏ đều dính đầy vết dơ màu vàng nhạt ......
Thẩm Thanh Liên cũng không ngại bẩn, ôm tiểu béo nha từ trên chiếc giường nhỏ, dỗ dành nàng rồi sai hạ nhân mang nước tiến vào, giúp tiểu béo nha tắm rửa sạch sẽ.
Bạch Lạc Xuyên thấy nhãi con vốn đã lớn lên khó coi, trên người dính một đống thứ dơ bẩn màu vàng ! Mà nàng lại cứ giương cổ cổ khóc lớn, khuôn mặt phì nộn nghẹn đỏ bừng, đôi mắt cơ hồ híp chặt lại như không có, nhìn càng xấu xí hơn nữa.
Thấy Thẩm Thanh Liên giúp nhãi con kia rửa mặt, tay chân rồi tới thân mình nhỏ nhắn, nước ấm thay đổi liên tiếp từng chậu, Bạch Lạc Xuyên theo bản năng nói một câu, thiếu chút nữa khiến Thẩm Thanh Liên tức muốn khóc! Hắn nói:
"Vẫn là ném đi cho rồi, tắm rửa sạch sẽ đến khi nào mới xong?"
Lão cha vô lương tâm này! Tiểu béo nha cùng lão cha lại kết thêm thù oán!
Bảo bảo vừa được tắm rửa sạch sẽ xong lại khụt khịt, có lẽ vì nháo quá lâu nên bị nhiễm gió, nàng nấc lên từng trận ủy khuất, cố tình vặn vẹo thân hình nhỏ bé ở trong lòng ngực mẫu thân nàng, nước dãi chảy đầy trên vạt áo Thẩm Thanh Liên, rầm rì đòi bú sữa.
Bạch Lạc Xuyên vốn không cho phép Thẩm Thanh Liên tùy tiện uy nàng bú sữa, nhưng y thấy bảo bối nữ nhi cũng đã ủy khuất một hồi lâu, nên muốn dỗ dành tiểu nữ nhi nhà mình, y đành nhìn Bạch Lạc Xuyên xin ý kiến, hắn nhíu nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Coi như tặng cho nhãi ranh này chút quà sinh thần!
Tiểu béo nha vừa thấy bầu sữa thơm ngào ngạt, cũng không khụt khịt nữa, mắt nhỏ phát ra ánh sáng, a ô một ngụm ngậm lấy núm vú to của mỹ nhân mẫu thân, hút ừng ực ừng ực...... Hút xong bên này lại tới bên kia, hút xong bên kia rồi lại qua bên này, cái bụng nhỏ uống đến căng phồng. Sữa uống hết rồi nhưng vẫn không chịu buông ra, vẫn ngậm lấy núm vú chơi đùa......
Bú sữa mà phải hơn nửa canh giờ, Bạch Lạc Xuyên tức điên, thiếu chút nữa không có tiền đồ mà đem tiểu béo nha ném ra ngoài!
Chớp mắt, Long bảo bảo đã tròn 4 tuổi, Bạch Trạch vào thời điểm nàng được một tuổi đã ban tên cho nàng, gọi là Bạch Chi Dao, nhũ danh là Nữu Nữu. Tuy rằng Nữu Nữu sớm đã không cần phải bú sữa, nhưng vẫn cứ dính chặt Thẩm Thanh Liên, quan hệ cùng lão cha Bạch Lạc Xuyên vẫn trước sau như một ―― vương bất kiến vương ―― cực kỳ kìm kẹp lẫn nhau.
* Nghĩa tương đương câu một núi không thể có hai hổ
Nhưng mà, quả thực giống như Thẩm Thanh Liên đã nói, Nữu Nữu chậm rãi trở nên xinh đẹp hơn. Tóc máu khởi sắc, đôi mắt nho nhỏ bị thịt mỡ ép chặt cũng to hơn, khuôn mặt nhỏ đô đô phấn nộn, lông mày nhàn nhạt, đôi mắt lung linh giống như quả Bồ Đào mọng nước, mái tóc đen dày đặc mượt mà thì cực kỳ giống với Thẩm Thanh Liên.
Thời điểm Nữu Nữu không nói lời nào còn tốt, giống như một tiểu công chúa vậy, nhưng khi vừa biết nói chuyện thì, cái này có lẽ là do lão cha nàng đã ban tặng, hoàn toàn chính là một tiểu lưu manh!
Thời điểm nhóm người hầu chuẩn bị xong bữa sáng, bình thường Bạch Lạc Xuyên sẽ là người đến đầu tiên, sau đó là người có tinh lực dư thừa, ngày ngày cùng lão cha nàng đoạt đại mỹ nhân nhi, Nữu Nữu, cuối cùng là Thẩm Thanh Liên người vào ban ngày phải đối phó cặp nhi tử oan gia kia, vào ban đêm thì kịch liệt hoan ái......
Hai cha con hai từ lúc ăn bữa sáng đã bắt đầu đấu đá rồi......
"Nương của ngươi còn không chưa ngồi vào bàn, vậy mà ngươi đã uống sữa đậu nành rồi?" Bạch Lạc Xuyên bởi vì đêm qua lúc cùng đại mỹ nhân nhi hành phòng bị âm thanh cào cửa của tiểu nha đầu này đánh gãy, cho nên hắn rất khó chịu.
"Đại mỹ nhân nhi chưa ra , còn không phải do ngươi...... Hừ...... Ngươi lúc nào cũng khi dễ đại mỹ nhân nhi của ta!" Nữu Nữu lại nhấp thêm một ngụm sữa đậu nành thơm nồng.
"Ranh con này, ngươi cùng cha mình nói chuyện như thế hả?!" Gương mặt già cõi của Bạch Lạc Xuyên có chút nhịn không được! Suy nghĩ xem có nên dời phòng của ranh con này ra xa tẩm điện, tránh để cho mỗi buổi tối đều bị nó nghe được, khụ...... Khụ...... Đại mỹ nhân nhi mấy năm nay vì chuyện truy sinh nhi tử nên thật sự quá ra sức......
Nữu Nữu trợn mắt liếc xéo lão cha của nàng, hừ...... Lão cha mặt than xấu xa này...... Đại mỹ nhân nhi đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu! Chờ đến khi ta trưởng thành, nhất định phải cưới đại mỹ nhân nhi về mới được!
Chờ Thẩm Thanh Liên chống đỡ thân thể bủn rủn ngồi vào bàn, hai cha con đều không ai để ý đến ai nữa, tiểu nha đầu thì cúi đầu uống sữa đậu nành của nàng, còn tên cha mặt than kia thì lấy chiếc đũa chọc chọc bánh bao!
Thẩm Thanh Liên biết hai tên oan gia này lại một lời không hợp mà bùng nổ chiến tranh rồi, y vừa định nói chuyện thì Nữu Nữu đã đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên vai y, miễn cưỡng mới với tới, giọng điệu trẻ con tuỳ tiện nói : "Đại mỹ nhân nhi, trễ như vậy mới rời giường a, ta chờ lâu muốn chết, tới đây ta thơm một cái."
Nói xong Nữu Nữu chu cái miệng lên, câu lấy cổ Thẩm Thanh Liên, hôn lên môi y một cái.
Sau một lúc yên tĩnh, Bạch Lạc Xuyên đen mặt kéo Nữu Nữu ngồi xuống, nói: "Bạch Chi Dao, ngươi xem ngươi có giống một nữ hài tử hay không! Về sau làm sao có thể gả đi được hả!"
Nữu Nữu ngồi ở trên ghế vặn vẹo thân mình, lại nhào vào lòng ngực Thẩm Thanh Liên, tức giận nói với Bạch Lạc Xuyên: "Gả không được thì thôi, đại mỹ nhân nhi nuôi ta cả đời."
Thẩm Thanh Liên nhẹ nhàng nói: "Nữu Nữu, gọi là nương!"
Nữu Nữu cứ như không nghe thấy, nũng nịu nói : "Đại mỹ nhân nhi, ta muốn chết đói rồi! Ngươi uy ta...... Ta muốn bánh bao!" Dứt lời, Nữu Nữu đem chén sữa đậu nành còn dư thừa đổ vào chén của lão cha nàng, quay người dính lấy Thẩm Thanh Liên đòi ăn đòi uống này nọ!
Bạch Lạc Xuyên vẫn là ngoài mạnh trong yếu, trong lòng vẫn rất yêu thương đại mỹ nhân nhi cùng tiểu nha đầu nghịch ngợm kia, hắn cũng không nói gì nữa, cúi đầu uống hết sữa đậu nành trong chén.
Một ngày nọ, Bạch Lạc Xuyên ở trong đình viện dạy Nữu Nữu luyện khí, nhưng Nữu Nữu luôn không chịu nghe lời, Bạch Lạc Xuyên liền hù dọa tiểu nha đầu, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
"Ngươi nói ta nghe coi, ngươi lớn lên đã khó coi rồi, nếu còn không lo tu luyện pháp thuật, về sau gả không được, ta và nương của ngươi sẽ không nuôi ngươi nữa."
Nữu Nữu suy nghĩ rồi nói: "Đại mỹ nhân nhi sẽ nuôi ta!"
Bạch Lạc Xuyên nói: "Đại mỹ nhân nhi là lão bà của ta, ta nói không nuôi ngươi thì y nhất định sẽ nghe lời."
"Vậy ta cũng sẽ cưới đại mỹ nhân làm lão bà."
"Đại mỹ nhân nhi là lão bà của ta, muốn có thì tự mình tìm đi!"
Nữu Nữu đuối lý, hầm hừ chạy đi tìm Thẩm Thanh Liên đang ngồi ở hành lang đọc sách mà cáo trạng:
"Đại mỹ nhân nhi, có người xấu khi dễ nữ nhi ngươi yêu nhất nè."
Thẩm Thanh Liên thấy cha con hai người lại vì mình mà đấu đá, liền cười nói với Nữu Nữu: "Vậy ngươi cũng khi dễ người hắn yêu nhất đi." Nói xong thì ngồi xổm xuống, hướng mặt về phía Nữu Nữu, để cho nàng nhéo mình.
Nữu Nữu nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Bạch Lạc Xuyên: "Lão cha, đây là ngươi bức ta!" Nói xong nàng ôm lấy cổ Thẩm Thanh Liên, hung hăng hôn một cái lên môi đại mỹ nhân nhi.
Quả nhiên, Bạch Lạc Xuyên không bình tĩnh được nữa, hắn lập tức bạo hỏa.
Qua mười năm, Nữu Nữu đã được mười bốn tuổi, vẫn còn bộ dáng của một đứa bé, nhưng mà so với quá khứ thì có chút nảy nở và xinh đẹp hơn, có điều tính tình ngày càng bướng bỉnh! Bạch Lạc Xuyên thật sự là không thể kiên nhẫn dạy dỗ, liền đưa Nữu Nữu đến Bích Không Sơn tìm Nhan Khanh thượng thần bái sư học nghệ.
Nhan Khanh thượng thần là Thần tộc thượng cổ, bởi vì đã trút bỏ được trọng trách của mình, nên cùng Bạch Dật Thần ẩn cư ở Bích Không Sơn. Dùng cách nói của Bạch Lạc Xuyên là, thấy tam thúc cùng Nhan thúc quá cô đơn, cho nên để tiểu bối tới tạo thêm niềm vui cho hai người.
Bạch Lạc Xuyên lại nói với Thẩm Thanh Liên, đưa tiểu nha đầu ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, sửa đổi tính tình, nếu cứ ở bên cạnh đại mỹ nhân nhi thì sẽ bị chiều hư.
Nữu Nữu cực kỳ không muốn rời xa đại mỹ nhân nhi, xách tiểu tay nải mà khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Liên. Sau đó Thẩm Thanh Liên phải đáp ứng vào mỗi cuối tháng sẽ đến Bích Không Sơn thăm nàng, lúc này Nữu Nữu mới chịu nín khóc, nắm lấy tay lão cha nàng, lưu luyến bước ra khỏi Hà Thần Điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro