Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 - Sinh con

*Nếu truyện bị lỗi chính tả, xưng hô sai, hay câu cú bị abcxyz gì đó...... thì mn hãy comment hoặc ib để mình sửa lại nhé, cảm ơn mn nhìu lắm nè (灬º‿º灬)♡

Edit : Thanh Phong

Chương 32 - Sinh con

Vào một buổi chiều nọ, Thẩm Thanh Liên đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, cùng với từng cơn trướng ngạnh ở bụng dưới, hạ thể cũng chảy ra một ít dịch nhầy, y có chút sợ hãi, nói Bạch Lạc Xuyên đi tìm Bạch Tư Ngữ lại đây.

Bạch Tư Ngữ thấy thế, biết Thẩm Thanh Liên sắp sinh, liền kêu Bạch Lạc Xuyên sai người hầu chuẩn bị đồ dùng, hắn thấy Thẩm Thanh Liên đau đến sắc mặt trắng bệch, toát ra mồ hôi lạnh, không nhịn được mà rên rỉ, trong lòng rất hoang mang, cũng không quan tâm thất thúc đang nói cái gì, chỉ ngu ngơ đứng ở mép giường, sững sờ như cây cơ.

Bạch Tư Ngữ nghĩ Bạch Lạc Xuyên là lần đầu thấy cảnh sinh nở, ngơ ngơ ngốc ngốc không làm được gì cả, đành phải tự mình chạy đi kêu người hầu chuẩn bị đồ dùng cho việc đỡ đẻ.

Bụng của Thẩm Thanh Liên rất lớn, nhưng không chảy ra nhiều chất nhầy lắm, Bạch Tư Ngữ cảm thấy bên trong không giống hoài thai nhi, càng như là trứng rồng hơn. Nếu là trứng rồng, hình dạng lớn như vậy thì rất dễ xảy ra chuyện, cho nên y càng thêm nghiêm túc.

Tiểu sinh vật trong bụng không ngừng tuột xuống phía dưới, tựa hồ đang tìm chỗ để chui ra, Thẩm Thanh Liên bị từng cơn đau nhức dưới hạ thể hành hạ, thật sự là nhịn không được mà kêu la chói tai, biểu tình cực kỳ thống khổ, nước mắt dọc theo hai bên mái không ngừng chảy xuống, mồ hôi ướt đẫm cả tấm trải giường, lúc này y thật sự rất chật vật.

Đôi chân trần của Thẩm Thanh Liên còn đang run rẩy, cái miệng nhỏ chỗ hoa huyệt dường như không đủ để cho hài tử ra ngoài, lần đầu tiên sinh nở luôn đòi hỏi rất nhiều thời gian. Đột nhiên Thẩm Thanh Liên nắm chặt tấm trải giường, bụng lại một lần nữa cứng lên. Từng cơn co thắt tăng lên không ít, hoa môi chảy ra một ít dịch nhầy cùng tơ máu.

Lúc này Thẩm Thanh Liên yếu ớt không cách nào chịu được đau đớn, càng vì cảm giác muốn ngã quỵ mà nhịn không được thét chói tai, tiếng hét này khiến đôi chân của Bạch Lạc Xuyên bùn rũn, hắn quỳ gối bên mép giường nắm lấy tay y, hai tròng mắt hơi ươn ướt, không có tiền đồ nói: "Lão bà, chúng ta không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa......"

Bạch Tư Ngữ vốn đang khích lệ Thẩm Thanh Liên kiên trì và dùng sức ép thai nhi xâm nhập sản đạo, nhưng Bạch Lạc Xuyên không chỉ không thể giúp được gì mà còn ở một bên phá đám! Vốn dĩ nước ối của Thẩm Thanh Liên không nhiều, nếu không nhanh chóng sinh ra, hài tử đại nhân sẽ có nguy hiểm, Bạch Tư Ngữ luôn ôn tồn lễ độ cũng phải nổi giận, dùng cấm chế trói hắn lại một góc, hung tợn nói: "Tiểu tử chết tiệt, lúc nào rồi mà còn nói những lời nhụt chí này, nếu sợ lão bà ngươi đau, vậy khi kia sao lại tích cực gieo mầm như thế hả "

Bạch Lạc Xuyên không thoát được chùm kim quang kia, lại không nói được lời nào, đành ở một bên mà giương mắt nhìn.

Mỗi một lần tử cung co thắt đều khiến Thẩm Thanh Liên cảm thấy  đau đớn mãnh liệt, khiến y không ngừng dùng sức trụy thân mình mà thở hổn hển. Khi bụng rõ ràng có chút tuột xuống dưới thì thậm chí toàn thân đều phát run, có thể cảm giác được hài tử không an phận ở bên trong đang chậm rãi xoay tròn, tìm vị trí tốt nhất chui ra.

"Đau...... Đau quá......" Thẩm Thanh Liên chảy nước mắt, từng cơn đau đớn cứ kéo tới liên tục, khiến y thật sự không thể chịu được. Hạ thể lại càng ngày càng căng rộng ra, nhưng lại không bài trừ được thống khổ, Thẩm Thanh Liên gần như muốn ngã quỵ.

Đột nhiên Thẩm Thanh Liên cảm giác có một cơn đau đớn dữ dội và lực xé rách nhanh chóng kéo tới, hai chân không ngừng run rẩy.

"Dùng sức mạnh hơn nữa, hài tử sắp ra rồi...... Thanh Liên...... Ngươi phải cố gắng lên !" Bạch Tư Ngữ xoa bóp và đẩy vùng bụng đang co thắt kịch liệt của Thẩm Thanh Liên, để cho thai nhi nhanh chóng tiến vào sản đạo.

"A...... A......" Thẩm Thanh Liên đau đến trước mắt tối sầm, thét lớn chói tai.

Đầu hài tử đã từ từ lộ ra, bởi vì bị đè ép mà hơi thụt lùi, lại bởi vì tử cung liên tục co thắt nên bị kẹt ở giữa hai chân Thẩm Thanh Liên.

Bạch Tư Ngữ kinh hỉ kêu to, "Thanh Liên dùng sức, thở đều nào, đầu hài tử đã ra rồi! Cố gắng một chút!"

Lúc này cơn đau đớn đã làm Thẩm Thanh Liên không thể nào khép lại đôi chân, hai đùi run rẩy càng lợi hại hơn. Bạch Tư Ngữ dùng tay căng rộng chân của y ra, xoa xoa cái bụng đang trướng đau dữ dội.

"Hít thở sâu vào, hài tử sắp ra rồi!" Bạch Tư Ngữ an ủi động viên, nhẹ nhàng ôm nửa đầu thai nhi đang được bọc trong màng nhầy, xem ra Thẩm Thanh Liên sinh ra không phải trứng rồng, như vậy cũng tốt.

"Không...... Thất thúc! Đau...... A......" Thẩm Thanh Liên cong người lên, cảm giác hạ thể bị một trận xé rách đau đớn, y biết mình cần phải  dùng sức hơn nữa, nhưng bụng lại liên tục co thắt kịch liệt.

Toàn bộ giường nệm đều bị mồ hôi của Thẩm Thanh Liên làm cho ướt đẫm. Đột nhiên, bụng của y lại co thắt kịch liệt hơn nữa, y cảm giác có một lực đẩy rất mạnh nên liều mạng cắn chặt lấy tấm trải giường.

Đầu hài tử đã hoàn toàn ra ngoài. Thẩm Thanh Liên cảm thấy cơn áp bức nặng nề đã biến mất được một nửa, cảm giác tống xuất càng ngày càng rõ ràng.

"A a ――" Thẩm Thanh Liên hét lớn,  cố gắng giải phóng cảm giác thống khổ này.

Sau đó một cục thịt tròn vo mũm mĩm bọc màng thai béo lọt vào tay Bạch Tư Ngữ. Tiểu bảo bảo ở bên trong màng bọc cuộn tròn hai chân, không nhìn ra là nam hay nữ.

Bạch Tư Ngữ nhẹ nhàng cắt lớp màng mỏng của bào thai, dịch nhầy chảy ra, Bạch Tư Ngữ dùng một miếng vải mềm lau sạch chất lỏng trên người tiểu bảo bảo, cởi trói cho  Bạch Lạc Xuyên rồi giao đứa nhỏ cho hắn, nói:

"Tiểu tử ngốc, ôm một cái xem, là tiểu nha đầu đó."

Bạch Lạc Xuyên ngây ngốc tiếp nhận tiểu bảo bảo tròn vo mập mạp kia, nhìn đứa nhỏ ở trong lòng ngực, chớp chớp mắt, run rẩy nói câu, "Nhãi con xấu xí thế này mà lại khiến cho đại mỹ nhân nhi đau như vậy......"

Kỳ thật câu tiếp theo hắn muốn nói là "Quăng ra ngoài đi", nhưng tiểu bảo bảo kia lại bởi vì nửa câu đầu của hắn mà mở to mắt, tiếp theo ho khan hai cái, đem dịch nhầy trong miệng phun vào mặt của Bạch Lạc Xuyên rồi cười vui vẻ.

Nhãi ranh này còn cư nhiên cười khúc khích, Bạch Lạc Xuyên khiếp sợ vô cùng, một bộ dạng không thể chịu nổi.

Tiếp theo, đứa nhỏ tựa hồ xoay chuyển tròng mắt nhìn xung quanh, trong nháy mắt nàng có mờ mịt, tiếp theo lại giống như là đã tiếp thu được tình hình, nhắm mắt lại khóc tượng trưng vài tiếng.

Bạch Lạc Xuyên cũng không chịu đựng được nữa, hắn thấy thất thúc đã xử trí sạch sẽ thân thể của đại mỹ nhân nhi, vội chạy lại nắm lấy tay của y, đau lòng cọ tới cọ lui ở trên mặt.

"Đại mỹ nhân nhi, em có sao không? Chúng ta về sau không sinh, nhãi ranh kia lớn lên quá xấu, chẳng đẹp chút nào, sinh nàng lại đau như vậy, chúng ta về sau tuyệt đối không sinh nữa."

Thẩm Thanh Liên vốn dĩ đã mệt mỏi cực độ, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, nhưng Bạch Lạc Xuyên cư nhiên nói hài tử y sinh ra "Quá xấu", thật sự khó có thể chấp nhận được.

"Tướng công......" Thẩm Thanh Liên có chút ủy khuất, nhìn tiểu bảo bảo đang nằm bên người, khuôn mặt mũm mĩm cùng đôi mắt nhăn nhúm, xác thật không quá đẹp, phu thê hai người một thì tuấn dật, một thì tuyệt sắc, nhưng bảo bảo sinh ra lại xấu như vậy, nước mắt của y bắt đầu trào trực ở vành mắt.

Bạch Tư Ngữ thấy Bạch Lạc Xuyên nói chuyện không đàng hoàng, oán hận, vươn tay bóp cái ót của hắn một cái, nói: "Nói bậy bạ gì chứ! Tiểu hài tử khi sinh ra đều là như vậy thôi!"

Bạch Lạc Xuyên cũng biết mình nói bậy, vội vàng dỗ dành Thẩm Thanh Liên, nói: "Lão bà, em vừa mới sinh xong thì cần phải nghỉ ngơi thật tốt, em yên tâm, nữ hài tử có xấu cũng là con của chúng ta, ta sao lại có thể không yêu thương nàng chứ? Em mau nghỉ ngơi, đừng lo lắng."

Thẩm Thanh Liên nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại rồi nắm lấy tay của Bạch Lạc Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro