Chương 17 - Phát dục
Edit : Thanh Phong
Chương 17 - Phát dục
Thẩm Thanh Liên nghe xong, trong lòng vừa kinh sợ vừa đau xót, đầu gối mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt lại mờ mịt hơi nước, lã chã rơi xuống mặt đất. Thiếu niên vì muốn cùng mình mãi ở bên nhau, mà phải tự gánh lấy hết mọi tội lỗi, từ bỏ Long Thần vị, chịu đựng thiên đao vạn quả, lột da rút gân, lại bị lưỡng đạo thiên lôi đánh xuống, chỉ để đổi lấy mệnh châu cho mình. Thiếu niên sao lại ngốc như vậy a ? Cho dù y không trở thành tiên thể , không có ngàn vạn năm sinh mệnh, chỉ cần thiếu niên còn thích mình, cho dù luân hồi chuyển thế, vẫn đời đời kiếp kiếp là người của hắn.
Bạch Dật Thần thấy Thẩm Thanh Liên khóc đến thương tâm gần như ngất đi, trong lòng cũng hơi không đành lòng, nhưng lại cảm thấy so với những gì tiểu cháu trai chịu tội, cũng chẳng là gì cả. Người trong nhà chịu tội thì xót, còn người khác chịu khổ thì không coi là cái gì, bạch tam thúc trong chuyện này cũng cực kỳ bênh vực người nhà, vô cùng ích kỷ. Vì thế, bạch tam thúc lại hạ thêm một liều mãnh dược, nói: "Cháu của ta đối với ngươi tình sâu, cực kỳ ngu dại, hắn mới vừa qua khỏi kiếp nạn, còn sót lại một hơi thở cũng phải chạy tới thành Thanh Hà cứu ngươi, nhưng ngươi ―― haizz, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi......"
Bạch Dật Thần dừng một chút, lại nói: "Ngươi có biết hắn vì sao hộc máu ngất đi không ?"
Thẩm Thanh Liên mê mang mà nhìn Bạch Dật Thần, lại lần nữa lắc đầu, y làm sao mà biết được chứ? Rõ ràng lúc trước long tinh hổ mãnh khi dễ y, ngủ dậy một giấc thì đã không còn sinh khí!
Bạch Dật Thần nói: " Lạc Xuyên cháu ta sau khi thực hiện thi thuật lịch kiếp, lập tức đi tìm ngươi, linh lực của hắn vốn đã hao tổn nghiêm trọng, mệt mỏi mà chưa được tĩnh dưỡng, thấy ngươi lại quá kích động, hắn lại không thể không ―― không tinh trùng thượng não, lăn lộn cùng ngươi lâu như vậy, cả người cũng nghẹn hỏng rồi."
Thẩm Thanh Liên nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Dật Thần, khuôn mặt không ngừng đỏ ửng. Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết, y cùng Bạch Lạc Xuyên vốn là lưỡng tình tương duyệt mà hoan hảo, không ngờ lại làm hại Bạch Lạc Xuyên mã thượng phong, hộc máu chết ngất. Chuyện này phải làm như thế nào mới tốt đây ?
*một câu tục ngữ ngày xưa, ý nói là mình không cố ý hại người nhưng người ta có thể vì mình mà chịu tội
Ở bên trong, Nhan Khanh giúp Bạch Lạc Xuyên ổn định mạch tượng, đả thông huyệt đạo, cho hắn uống đan dược, thấy hơi thở của hắn đã đều độ hơn, mới đi ra ngoài tiến vào phòng chính. Vừa vào cửa, đã thấy hai người kia một bên thì ngồi trên ghế cau mày, một bên thì quỳ trên mặt đất với đôi mắt đẫm lệ, liền gọi Bạch Dật Thần ra nói chuyện.
Linh lực nhân thân của Bạch Lạc Xuyên bị hao tổn nặng, lại còn kịch liệt hoan ái. Biện pháp chữa trị kỳ thật cũng đơn giản, chính là hấp thụ huyết linh cùng nguyên căn với hắn, chưa đầy một tháng sẽ tốt lên.
Kỳ thật, cùng nguyên căn với Bạch Lạc Xuyên chỉ có một người ―― Thẩm Thanh Liên, bởi vì hai người này chia sẻ một viên mệnh thần châu. Chỉ cần Thẩm Thanh Liên mỗi ngày cắt thịt lấy ra ba chén máu, Bạch Lạc Xuyên chưa đầy một tháng sẽ lại long tinh hổ mãnh, tung tăng nhảy nhót khi dễ người.
Bạch Dật Thần suy nghĩ, đi vào phòng chính, nói với Thẩm Thanh Liên vẫn đang quỳ trên mặt đất nôn nóng chờ đợi : "Lạc Xuyên vì ngươi cơ hồ muốn mất đi sinh mệnh, hiện tại chỉ có ngươi cứu được hắn, ngươi có bằng lòng hay không ?"
Thẩm Thanh Liên vừa nghe, lập tức tinh thần tỉnh táo, đầu ngón tay bạch ngọc giữ chặt tay áo của Bạch Dật Thần, liên tục nói: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý...... Cho dù là đánh đổi cả mạng sống , ta đều nguyện ý...... Cầu xin tam thúc cứu lấy Lạc Xuyên."
"Cũng không đến mức muốn mạng của ngươi, chỉ cần ngươi mỗi ngày hiến ra ba chén máu tươi, muốn dỗ muốn lừa gì thì tùy ngươi, nhất định phải để Lạc Xuyên uống hết !"
Thẩm Thanh Liên nước mắt nước mũi giàn dụa, vội gật đầu nói: "Ta đã biết, tam thúc, ta nhất định khiến cho Lạc Xuyên uống hết !"
"Ta mới không uống! Tam thúc, ngươi khi dễ tức phụ nhi của ta!" Bạch Lạc Xuyên sau khi được Nhan Khanh uy đan dược thì từ từ tỉnh lại, không thấy đại mỹ nhân nhi của mình ở bên cạnh, nên vội vàng kéo lết thân thể yếu ớt đi ra ngoài tìm. Hắn tìm thấy cũng không quan trọng, nhưng lại nghe được tam thúc nói muốn lừa mình uống máu của đại mỹ nhân nhi.
Bạch Lạc Xuyên vừa tức vừa khẩn trương, nếu như hắn không ra kịp, thì ba người này có phải tính toán lừa gạt hắn không. Đại mỹ nhân nhi của mình, sủng ở trong ngực cũng sợ hỏng, tam thúc như thế nào lại nhẫn tâm bắt y lấy máu cứu người chứ!
Bạch Dật Thần cũng nóng nảy, "Tùy hứng thì cũng phải có đạo lý, hiện tại ngươi rất suy yếu, nếu không điều dưỡng, ngày sau khó có thể vĩnh thọ, ngươi nhìn xem mệnh châu của ngươi đã mờ dần không còn ánh sáng!"
"Dù vậy thì ta cũng không uống!" Bạch Lạc Xuyên kiên quyết ngoan cố, ai nói gì cũng không nghe lọt tai.
"Ngươi không uống cũng được thôi, chờ ngươi đi rồi, tam thúc rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, phí công nuôi dưỡng ngươi một thời......" Bạch Dật Thần bi thương lại nói, "Nhưng mà, Thanh Liên cũng sẽ chịu khổ, không có ai có thể che chở cho y......" Nói xong, Bạch Dật Thần chuyển mắt nhìn Thẩm Thanh Liên.
Thẩm Thanh Liên hiểu ý, lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Lạc Xuyên, nhẹ nhàng mà đỡ lấy hắn, ôm vào trong lòng ngực, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Lạc Xuyên, chàng nghe lời tam thúc đi, người chỉ muốn tốt cho chúng ta, chàng thật sự nhẫn tâm bỏ ta lại một lần nữa sao?"
Bạch Lạc Xuyên nghiến chặt răng, mũi chua xót: "Nhưng cũng không thể uống máu của em!" Hắn lại hướng Nhan Khanh nói: "Nhan Khanh thúc thúc, cầu xin người giúp chất nhi nghĩ biện pháp khác !"
Nhan Khanh nhìn Bạch Dật Thần vô cùng tức tối, lại nhìn đôi tiểu phu thê ôm nhau thắm thiết, suy nghĩ một lát, nhìn về phía Bạch Dật Thần, nói: "Cũng không phải không có biện pháp khác, chỉ là ―― muốn tìm thất đệ của ngươi xin một viên Xà tộc nhũ mộc quả."
"Nhũ mộc quả?" Bạch Dật Thần nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nó thì có tác dụng như thế nào?"
"Giống nhau, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu." Nhan Khanh đáp.
Bạch Dật Thần ánh mắt sáng lên, nhìn cháu trai của mình vùi trong lòng ngực đại mỹ nhân nhi, thầm nghĩ, tiểu quỷ này, ngươi thực sự là có lộc ăn đó !
Hôm sau, Bạch Dật Thần đã tìm được nhũ mộc quả, thừa dịp còn mới nên để Thẩm Thanh Liên ăn vào, Thẩm Thanh Liên không rõ nội tình, chỉ nghe nói là bổ khí dưỡng huyết, lại muốn khuyên Bạch Lạc Xuyên mau chóng uống máu mình.
Thẩm Thanh Liên vốn đang ở bên cạnh Bạch Lạc Xuyên, bỗng nhiên cảm giác ngực của mình vừa đau vừa trướng đến khó chịu, y lại sợ làm hắn tỉnh giấc, chỉ biết cắn môi chịu đau. Muốn xoa một chút để giảm bớt đau ngứa, nhưng tay vừa đụng tới nhũ thịt liền đau run lẩy bẩy, Thẩm Thanh Liên ủy khuất mà miễn cưỡng ngủ một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Thanh Liên nhìn lại ngực mình, y lập tức hoảng sợ, vốn dĩ chỉ là hai nhũ thịt hơi hơi phồng lên, chỉ sau một đêm liền trướng to giống như hai cái bánh bao nhỏ!
Thẩm Thanh Liên vừa thẹn thùng vừa sợ hãi, khi y không biết phải làm thế nào thì Bạch Lạc Xuyên đã tỉnh dậy, mơ mơ màng màng kéo Thẩm Thanh Liên qua một phen, bàn tay to mò vào trong vạt áo của y, muốn chơi đùa núm vú trước ngực, nhưng khi mò tìm lại bắt được thứ gì đó trơn trượt mềm mại.
Xúc cảm không đúng a! Bạch Lạc Xuyên hoảng sợ, cũng không còn mơ màng nữa, tập trung nhìn kỹ, nhưng còn không phải là Thẩm Thanh Liên sao, chỉ thấy y dùng tay kéo vạt áo lại che kín ngực mình, vành mắt hồng hồng mà nhìn hắn.
Bạch Lạc Xuyên cũng rất khôn khéo xảo trá a, vừa thấy bộ dạng của Thẩm Thanh Liên, thì biết có chuyện đó xảy ra rồi, liền đến dỗ ngọt y: "Đại mỹ nhân nhi, đừng che nữa, cho ta nhìn một chút đi!"
Vừa lừa lại gạt, rốt cuộc làm Thẩm Thanh Liên buông cánh tay, Bạch Lạc Xuyên nóng nảy kéo ra vạt áo vướng bận kia, trước mắt lại nhảy ra hai nhũ thịt tròn xoe như bánh bao, run run rẩy rẩy, hai viên núm vú hồng phấn cực đại không ngừng bành trướng, câu dẫn người liếm mút nó. Bạch Lạc Xuyên tức khắc miệng lưỡi khô khốc, cái mũi nóng lên rất nhiều, hưng phấn nhào tới ngụm hút đầu vú trắng nõn kia.
Chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Liên hét thảm một tiếng, dùng sức đẩy Bạch Lạc Xuyên ra : "A...... Đau quá......"
Bạch Lạc Xuyên còn chưa kịp phản ứng lại, cái gáy đã đập xuống giường, hắn choáng váng mà nhìn Thẩm Thanh Liên, mỹ nhân nhi nước mắt lưng tròng che lại ngực nép vào góc giường.
Bạch Lạc Xuyên buồn bực đi tìm bạch tam thúc, ấp úng nói ra nghi hoặc của mình, Bạch Dật Thần lại làm bộ như nghe mà không hiểu gì hết, đúng là người nhà a , đều là tính tình thích đùa bỡn người khác.
Khi Bạch Lạc Xuyên từ trong miệng Bạch Dật Thần biết được, tiểu vú của đại mỹ nhân nhi là bởi vì ăn nhũ mộc quả nên sản nhũ lại lần nữa phát dục, sữa tươi chính là tinh huyết biến thành, cho nên Bạch Lạc Xuyên không cần uống máu cũng có thể khôi phục linh lực, mấu chốt là phương pháp này đối với Thẩm Thanh Liên cũng không có bất luận ảnh hưởng xấu nào. Bạch Lạc Xuyên vui mừng đến hận không thể ôm tam thúc hôn một cái, tam thúc a tam thúc, ngươi đúng là mụ mụ của ta!
Bạch Lạc Xuyên cho tới nay vẫn luôn mơ ước ngực của Thẩm Thanh Liên trướng đại hơn nữa, không nghĩ tới vì nuôi dưỡng huyết tinh mà được như ý nguyện, Nhan Khanh thúc thúc cùng tam thúc thế mà lại tặng cho mình phần đại lễ như vậy, cho dù có bị tổn thương linh lực, cũng coi như là được cầu được ước thấy.
Đi vào tẩm điện, Bạch Lạc Xuyên ôm choàng lấy Thẩm Thanh Liên , "Tiểu tức phụ nhi, đừng sợ, chỗ này của em là vì ta mà trướng ra, em phải tiếp nhận nó."
"Nhưng mà...... Chính là trên người ta xuất hiện thứ này ...... Chàng có thể hay không không thích ta nữa ?" Thẩm Thanh Liên bị trướng đại ra một cặp túi sữa này, suy nghĩ đầu tiên không phải là mình có tiếp thu được hay không, mà là Bạch Lạc Xuyên có thể hay không chán ghét y! Ân, Thẩm Thanh Liên này cũng thật là một người vợ mẫu mực, mọi chuyện đều vì mình nam nhân của mình mà suy nghĩ rất nhiều.
Bạch Lạc Xuyên làm sao có thể chán ghét? Thích còn không kịp nữa, hắn lại nghĩ là làm sao để Thẩm Thanh Liên tiếp thu cặp vú kia, quả thật trong chuyện này suy nghĩ của hai người rất ăn khớp với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro