Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - Thiên thư


Edit : Thanh Phong

Chương 11 - Thiên thư

*Lời tác giả : Ngược nhẹ đại mỹ nhân nhi thân kiều thịt mềm.

Lại nói về Thẩm Thanh Liên, từ sau khi Bạch Lạc Xuyên rời đi, ngày ngày đêm đêm y đều mong nhớ hắn, thật là bích hải thanh thiên dạ dạ tâm ! Y đôi khi cảm thấy có phải đó chỉ là mộng xuân một hồi vô ngân, nhưng nhìn thấy sợi dây chuyền vàng kim ở trên ngực, trong lòng vừa ngọt lại vừa khổ, khó khăn lắm mới có người toàn tâm toàn ý yêu mình bất chấp thân thể kỳ quái này, nhưng người nọ tại sao nhẫn tâm bỏ lại y một mình !

*Đây là một câu nói của nhà thơ Lý Thương Ẩn, nghĩa nôm na là chỉ có biển và bầu trời xanh hàng đêm luôn đồng hành cùng trái tim ta.

Lại nghĩ đến người nọ là Long Thần, mình chỉ là một phàm nhân, thân thể thì bất nam bất nữ, người nọ lại anh tuấn chói loà như vậy, trong Long Thần Cung thì dạng mỹ nhân nào lại không có ? Tâm tính thiếu niên của hắn có thể hay không chỉ hiếm thứ mới lạ, rồi đem y ra đùa bỡn. Nhưng tưởng niệm lại người nọ luôn nhắc y phải vì hắn thủ thân, nói rằng phải chờ hắn trở về, chờ hắn tới cưới y làm phu nhân, những lời thề son sắt ấy không tựa như câu bông đùa.

Chính là, vì cái gì mình đã hạ quyết tâm lớn như vậy, nói muốn hắn mang y đi theo, nhưng người nọ lại cự tuyệt ? Đêm đó, y đã có tâm hiến thân, người nọ cũng không tiếp nhận. Thẩm Thanh Liên đôi khi càng nghĩ càng khổ sở, nhưng ấn ký hoa sen kim sắc trên người luôn nhắc nhở y, Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn bảo hộ y.

Bạch Lạc Xuyên quả là không làm chuyện tốt gì, Thẩm Thanh Liên này vốn dĩ xuất trần thoát tục, thanh thuần như đóa hoa sen, lại bị hắn dạy dỗ tới mức giống như một cô vợ nhỏ suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng mà miên man suy nghĩ, ủy ủy khuất khuất.

Đảo mắt cũng đã ba năm trôi qua, Thẩm Thanh Liên bước vào tuổi mười chín, Thẩm Thanh Liên bên này vẫn chưa chờ được Bạch Lạc Xuyên ngày ngày tưởng niệm, bên kia Thẩm Thạch Khê lại nóng nảy. Không vì cái gì khác, chỉ vì chuyện hôn nhân của Thẩm Thanh Liên.

Thẩm gia ở thành Thanh Hà tuy không phải là giàu có nhất nhì, những cũng là một gia đình có uy tính cùng danh dự, lại có tiền, trên khắp khu phố đều nghe đồn Thẩm gia đại công tử chính là thiên nhân chi tư (khí chất như tiên), ôn hòa nho nhã, sinh thần bát tự cũng rất tốt, là một người có phúc. Hiện tại đã đến tuổi thành thân, bà mối tới cửa để hỏi cưới nối thành hàng dài không dứt. Nhưng Thẩm Thanh Liên lại có thân thể như vậy, cho y cưới một phòng thê tử, vạn nhất truyền ra ngoài, nói Thẩm gia nuôi dưỡng quái vật (quái vật chính là ông đó >.<), vậy chẳng lẽ Thẩm gia tại thành Thanh Hà phải ném hết thể hiện sao; mặc kệ cho y tự sinh tự diệt đi, có điều những người tới hỏi cưới lại đông như vậy thì không biết phải cự tuyệt làm sao. Thẩm lão gia rất phiền lòng!

Hôm nay, Thẩm Thanh Liên đang đọc sách bỗng nhiên trong lòng một trận hoảng loạn, dường như có chuyện gì đó không hay xảy ra, đột nhiên trên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Thanh Liên mở áo ra, ấn ký hoa sen kim sắc kia dần dần mờ nhạt, tựa hồ sắp biến mất.

Thẩm Thanh Liên lập tức hoảng loạn, Bạch Lạc Xuyên từng trêu đùa nói qua, ấn ký này là phù chú hộ thân, trừ phi Bạch Lạc Xuyên đã chết, ấn ký mới có thể biến mất.

Thẩm Thanh Liên cả người tức khắc thất thần, người yêu mình say đắm chẳng lẽ sắp chết sao? Thiếu niên anh tuấn lóa mắt kia, cái tên lúc nào cũng thích trêu chọc mình, vị Long Thần đem mình phủng ở trong lòng bàn tay mà yêu thương, nam nhân ở trên giường cực kỳ xấu tính và bá đạo, trước mắt mọi thứ đều là hắn, sao lại có thể sắp chết được ? Thân thể này vì chàng thủ thân phải thế nào !

Thân thể mẫn cảm thân của y vẫn còn nhớ rõ những nơi hắn chạm đến,  hàng đêm đều chờ chàng tới chạm vào ta, môi, đầu vú, hoa môi, chồi non đều chờ chàng an ủi, chàng sao lại nhẫn tâm không cần ta.

Thẩm Thanh Liên không kìm được nước mắt ôm chặt ngực của mình, nhìn ấn ký hoa sen trên ngực trở nên nhạt nhoà, không còn hiện rõ nữa, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Y lại không dám ở Thẩm gia khóc lớn, sợ vô duyên vô cớ mà chọc người chú ý, lại không có ai đó để tâm sự về chuyện này. Trong vòng vài ngày, mỹ nhân đẹp như đóa hoa tươi liền ngã bệnh. Thẩm lão gia thỉnh đại phu tới khám, cũng không tra ra được là bệnh gì, thay đổi một ít phương thuốc, Thẩm Thanh Liên bị bệnh ngày càng trầm trọng, thân thể từng chút trở nên tiều tụy. Kỳ thật cũng coi như không phải bệnh nặng, đa phần là tâm bệnh, người nọ xuất hiện thì tốt hơn so với bất cứ loại dược nào, chính là vì tâm bệnh này mà khiến cho Thẩm Thanh Liên vô cùng hốc hác, gầy yếu.

Trong phủ, những hạ nhân quét tước phòng ốc thường xuyên thấy Thẩm Thanh Liên ôm ngực khóc, thỉnh thoảng lại vừa nói chuyện vừa chải mái tóc dày mượt mà ở trước gương đồng, trong chốc lát lại cười lại khóc. Bọn hạ nhân đều đồn đãi nói là đại công tử bị bệnh điên.

Chuyện này thì một truyền mười mười truyền trăm, trong nháy mắt cả thành Thanh Hà đều lan truyền khắp nơi, đến mức bà mai cũng không dám mò tới cửa nữa. Thẩm lão gia nhìn Thẩm Thanh Liên tiều tụy, một bên cho người điều trị từ từ, một bên cũng cảm thấy bỏ được tảng đá này xuống. Thẩm gia đại công tử nếu không kết thân, thời gian lâu dài sẽ làm mọi người nghi ngờ, nhưng đại công tử lại bị bệnh, tự nhiên cũng sẽ không có ai quan tâm đến chuyện kết thân.

Bệnh của Thẩm Thanh Liên khi tốt khi xấu kéo dài hơn một năm, cho tới mùa hè năm sau, mưa lũ đặc biệt lớn, nước sông ở Vạn Thanh Hà dâng lên không ngừng, làm sụp lỡ đê, ngập lụt không ít ruộng đồng màu mỡ. Huyện thái gia sợ nước sông ở  Vạn Thanh Hà ngập lụt đến thành Thanh Hà, liền điều động nha sai mang theo bá tánh tập trung gia cố lại bờ đê, những người có tiền thì bỏ tiền thuê công nhân, không có tiền thì tự mình ra sức. Chuyện này nói ra cũng là ngẫu nhiên, mọi người khiêng đá, bao cát đi đổ bờ đê, nước sông đục ngầu cuốn lên một viên đá hình tròn dẹp to bằng cái nắp nồi, trên đó có ghi mấy chữ mờ mờ. Mọi người vây lại xem, lá gan lớn mà tới lau lau tảng đá kia, chữ viết có thể thấy được rõ ràng, có người biết chữ lẩm nhẩm "Long Thần thê Thẩm Thanh Liên". Dân chúng cũng không hiểu biết quá nhiều, người nghe gió chỉ mưa, không bao lâu sau những người ở ngoài đê đã truyền lời đồn đến thành Thanh Hà.

Truyền đi cũng rất đặc sắc và vi diệu a! Người ta nói rằng Vạn Thanh Hà bị vỡ đê, là bởi vì Long Thần ở Vạn Thanh Hà tức giận. Đều là do Thẩm gia này, năm đó trở nên giàu có là vì đã đáp ứng đem đại nhi nữ gả cho Hà Thần, Hà Thần mới cho Thẩm gia một số vàng bạc quý giá. Nhưng Thẩm gia lại không giữ chữ tín, chẳng những đem nữ nhi nuôi lớn thành công tử, tới tuổi thành thân lại chậm chạp không tiễn gả, làm cho nữ nhi kia trở nên điên loạn, nước ở Vạn Thanh Hà dâng lên vì cơn tức giận của Hà Thần

*Hà thần : một cách gọi khác của Hà bá

Sức mạnh của lực lượng bá tánh có bao nhiêu lớn a, có thể lật thuyền cũng có thể khiêng thuyền, một đội người oanh oanh liệt liệt, cũng không đổ được đê bị vỡ, mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Thẩm gia, nói là phải vì Hà Thần giành lại công đạo.

Thẩm Thạch Khê đang ở trong nhà tâm tình phiền muộn, đột nhiên có hạ nhân tới báo, nói ở ngoài đê có đại sự xảy ra, liên can đến đại công tử Thẩm gia, hay đại tiểu thư gì đó. Thẩm Thạch Khê không rõ nội tình, Thẩm Thanh Liên không phải thành thành thật thật ở trong nhà dưỡng bệnh sao? Đột nhiên lại liên quan đến đê điều ?

Bá tánh mênh mông cuồn cuộn tới đập cửa lớn Thẩm phủ, Thẩm Thạch Khê tốt xấu cũng là một hương thân có danh tiếng cùng uy tín ở thành Thanh Hà, dưới sự hộ vệ của gia đinh, lại có người ở huyện nha đến hòa giải, cuối cùng cũng có thể từ từ nói chuyện.

Nghe rõ đầu đuôi nguyên nhân, nhìn những bá tánh ngu muội đang phẫn nộ, lại nhìn sư gia huyện nha, cũng chỉ là mắt nhìn qua nhìn lại không có một chút xúc cảm như một lão tăng nhập định, Thẩm Thạch Khê trong lòng chợt lạnh, xem ra việc này có chứng có thực, cho dù mình không giao Thẩm Thanh Liên ra, nhóm quan binh cường đạo này cũng sẽ đem Thẩm Thanh Liên trói đi ném xuống sông. Thật là ngu muội đến cực điểm! Bích Lạc a Bích Lạc, không phải ta không che chở hài tử của nàng, là ông trời muốn y chết a! Thẩm Thanh Liên này đúng là thứ họa thủy, thường ngày một bước cũng không ra khỏi cửa mà có thể xảy ra đại sự như vậy.

Thẩm Thạch Khê thỉnh sư gia đến thư phòng, đem một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay áo sư gia, nói:

"Sư gia, ngài xem, Thanh Liên thân thể ốm yếu triền miên, cũng không thể làm Hà Thần vừa lòng, có thể nể tình Thẩm gia mà chuẩn bị một cô nương xinh đẹp khác thay thế Thanh Liên hiến tế cho Hà Thần không ?"

Sư gia nhếch miệng cười, đem ngân phiếu giấu vào trong tay áo: "Thẩm lão gia thật biết đùa, ta cũng là phụng mệnh làm việc, trên thiên thư của Long Thần đã ghi rõ ràng ba chữ Thẩm Thanh Liên, vạn nhất Hà Thần thật sự nổi giận, tính mạng của bá tánh ở thành Thanh Hà sẽ do ai gánh vác đây?"

Thẩm Thạch Khê sắc mặt trắng nhợt, mặc dù vẫn luôn không mặn mà gì với Thẩm Thanh Liên, nhưng vô duyên vô cớ để y đi chịu chết, hắn cũng không thể nào làm được. Thẩm Thạch Khê lại nói:

"Sư gia, vậy thỉnh ngài cho ta mấy ngày, để Thẩm gia chuẩn bị của hồi môn cho Thanh Liên, lại tìm ngày lành tháng tốt đem Thanh Liên tiễn gả, có được không?" Dứt lời, lại nhét thêm một xấp ngân phiếu cho sư gia, sư gia vui vẻ thu hết toàn bộ.

"Huyện thái gia nói, chuyện này trì hoãn không được, bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, nhiều nhất...... Nhiều nhất là hai ngày, buổi trưa ngày mốt, trên đê phải thấy được Thẩm Thanh Liên!"

Sư gia mang theo quan sai đem bá tánh giải tán hết, nháo nhào một hồi cuối cùng Thẩm phủ cũng yên tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro