Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50


"Không ngủ được à?" Công tước trẻ hỏi. Đôi mắt của Carlton ngay lập tức mở to. Tiểu chủ có thể thấy phản chiếu mờ mờ của mình trong đôi đồng tử đen của anh lính đánh thuê.

"Còn anh, công tước trẻ?"
"Tôi hơi lo lắng."
"Lo lắng về gì?"
"Về bầy sói xám. Anh nghĩ tại sao chúng lại tấn công ngôi làng?"
Carlton suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không có gì đặc biệt về ngôi làng đó."
"Chính xác. Đó là một ngôi làng được thành lập bởi những người tị nạn; hầu hết mọi người sẽ không biết rằng có một ngôi làng ở đó, đúng không?"
"Chúng chắc hẳn đã nhận ra khi đi qua. Sói xám chắc chắn không đi dọc theo con đường, để tránh sự chú ý; thay vào đó, có lẽ chúng dễ dàng phát hiện ra một ngôi làng nằm sâu trong núi hơn."
"Vậy thì chúng đã có thể chỉ đi qua. Tại sao lại tấn công?"
"Có lẽ chúng muốn một bữa ăn. Hoặc có thể là để huấn luyện."
"...Cũng có thể là cả hai, tôi nghĩ vậy." Công tước trẻ im lặng, cảm giác u uất dâng lên trong lòng. Những hồi ức về những vết máu khắp nơi khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
Thấy công tước trẻ trằn trọc, Carlton tiếp tục: "Không phải lỗi của công tước trẻ khi ngôi làng bị tấn công bởi bọn khốn đó. Chỉ là xui xẻo thôi."
"...Đó không phải là lý do."
'Tôi đến từ tương lai,' công tước trẻ muốn nói nhưng lại nuốt lời. Nếu anh thông minh hơn một chút, có lẽ đã có thể ngăn cản chuyện này–nếu anh tinh ý hơn. Giống như cách anh đã chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công của cào cào.
"Công tước trẻ không thể biết hết mọi chuyện trên đời. Và dù có biết, cũng không thể chuẩn bị cho mọi thứ. Mọi người đều biết mùa đông rất khắc nghiệt, nhưng vẫn có người chết cóng." Carlton nói như thể anh đã nhìn thấu lòng công tước trẻ.
Công tước trẻ kinh ngạc. "Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy tiếc."
"Đó là chuyện đã xảy ra rồi. Công tước trẻ cảm thấy tiếc thì có thay đổi gì không? Ngủ đi. Lo lắng vào ban ngày đi–chúng ta không làm gì được khi đang đi bộ, phải không?" Lời nói của Carlton lạnh lùng và thiếu cảm xúc, nhưng không sai. Đã đến lúc ngủ và lấy lại sức cho những công việc phải làm vào ngày mai.
Công tước trẻ cố gắng nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ tội lỗi đang lởn vởn trong đầu. Sau đó, anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
"Như anh nói, tôi sẽ không nghĩ về nó nữa... Khi chúng ta đến thủ đô, tôi sẽ tìm thêm những người sống sót từ ngôi làng đó. Tôi sẽ cho họ một mảnh đất để làm trang trại và giúp họ ổn định cuộc sống," công tước trẻ lẩm bẩm, nửa tỉnh nửa mơ.
"Chắc họ không phải là người của công tước."
"Tôi là một lãnh chúa lớn của phương nam. Dù là đất đai của ai khác, tôi cũng có thể làm được như vậy."
"Vâng, vâng. Tất nhiên rồi."
"Nếu anh có quyền lực, anh nên dùng nó. Anh không nghĩ vậy sao?" Công tước trẻ liền ngủ thiếp đi ngay sau đó.
"...Công tước trẻ?"
"......"
"Luisen Anies?"
"......"
Không có câu trả lời; Carlton nhìn mặt công tước trẻ đã ngủ say và đứng dậy. Rồi, anh bước đến chỗ bàn chân công tước trẻ, cẩn thận tháo giày và tất của anh ra. Vì công tước trẻ đã mang đôi giày này khá lâu, nên có một mùi hôi, nhưng Carlton không thấy phiền.
Bàn chân công tước trẻ mềm mại và mịn màng–không có một vết chai nào. Chúng trông rất đẹp và trắng muốt. Carlton cảm thấy một sự thôi thúc muốn nghịch ngợm và cù lét chúng.
'Cái gì thế này? Tại sao tôi lại như thế này?'
Chỉ là bàn chân có mùi thôi mà, sao lại có cảm giác này?
Carlton kiềm chế được sự thôi thúc khó hiểu đó và tiếp tục công việc. Anh rửa sạch bàn chân công tước trẻ bằng nước lấy từ ngôi làng. Sau đó, anh cẩn thận lau những giọt nước bằng vải, xoa bóp cả bàn chân và mắt cá chân. Các cơ bắp trở nên mềm mại khi anh xoa bóp bắp chân cứng của công tước trẻ. Tất cả những điều này sẽ giúp công tước trẻ dễ dàng đi bộ hơn vào ngày mai.
Với thuốc mỡ mà anh lính đánh thuê đã thu thập được từ ngôi làng, Carlton bôi lên làn da công tước trẻ. Trong suốt thời gian đó, công tước trẻ ngủ say–không hay biết gì.
Carlton cười thầm và nói: 'Ngủ ngon.'
Nếu công tước trẻ không tỉnh dậy và không biết có người đang chăm sóc đôi chân của mình, chắc hẳn anh ta đã mệt mỏi đến mức không thể thức dậy. Carlton cảm thấy tự hào vì công tước trẻ không có dấu hiệu của sự khó khăn, như thể anh ta không muốn trở thành gánh nặng.
Carlton đặt lại giày và tất vào cho công tước trẻ. May mắn là công tước trẻ không tỉnh dậy. Chỉ nghĩ đến việc bị bắt gặp khi đang chăm sóc công tước trẻ lén lút khiến Carlton phải co rúm người và vặn vẹo tay chân.
Carlton nằm xuống cạnh công tước trẻ lần nữa. Mặc dù cả hai đã để đống lửa cháy sáng, nhưng xung quanh vẫn cảm thấy lạnh lẽo và trống vắng khi anh lính đánh thuê nhắm mắt lại. Cái im lặng chết chóc khiến anh cảm thấy lo lắng.
Anh lén lút và nhẹ nhàng ôm công tước trẻ. Carlton cảm nhận được một hơi ấm trong vòng tay; khi nhắm mắt lại, anh có thể nghe thấy hơi thở của công tước trẻ hòa vào của mình. Tất cả những điều này khiến anh lính đánh thuê cảm thấy dễ chịu.

Công tước trẻ thức dậy vào sáng hôm sau, nằm trong vòng tay của Carlton.
'Liệu đêm qua có lạnh đến thế không...?'
Anh không thể tin được mình lại ôm lấy anh lính đánh thuê mặc dù họ đã ngủ gần đống lửa. Công tước trẻ rối rít vuốt tóc, xấu hổ. Carlton lập tức đứng dậy, bảo tiểu chủ rằng anh sẽ đi săn thịt và bảo anh ta giữ yên lặng, rồi rời vào rừng.
Nếu công tước trẻ chưa quay lại cơ thể trẻ con, giờ anh đã gần ba mươi tuổi rồi; không ngờ lại bị đối xử như một đứa trẻ thế này... Công tước trẻ chu môi.
'Nghĩ lại thì, Carlton bao nhiêu tuổi nhỉ?' Thêm cả tuổi của công tước trẻ trước khi quay lại, giờ anh đã gần ba mươi. Anh chưa hỏi tuổi của anh lính đánh thuê, nhưng khó có thể tin rằng người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi.
'Chắc tôi là hyung của anh ấy...?'
Suy nghĩ về việc Carlton gọi mình là 'hyung' khiến công tước trẻ rùng mình, nhưng đồng thời, anh lại thấy vui sướng với ý nghĩ đó.
'Lần sau tôi phải hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi.' Với suy nghĩ đó, công tước trẻ ngồi đợi, nhìn quanh một cách vô thức.
Một lát sau, Carlton trở lại. "Trong khu rừng này không có một con thú hoang nào cả..."
Vì anh lính đánh thuê đã hứa mang thịt về, nên Carlton trông có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhưng điều còn quý giá hơn thịt lại đứng bên cạnh anh. Nó trông giống một con ngựa, nhưng lại ngốc nghếch, nhỏ nhắn và vụng về. Đó là một con lừa với đôi tai dài đáng yêu.
"Tại sao anh lại có một con lừa?" công tước trẻ hỏi.
Nhìn vào dây cương của nó, không có khả năng nó là một con lừa hoang. Công tước trẻ đứng bật dậy và tiến lại gần Carlton; con lừa kêu ẳng và lắc đầu vui vẻ.
"Một tên cướp đã nói với tôi về nó cách đây không lâu. Có một con lừa chung của ngôi làng, nhưng mười ngày trước nó đã bỏ trốn. Tôi đã đi tìm nó–chỉ trong trường hợp–và mang nó về đây."
"Khi nào họ nói với anh về nó?"
"À, vừa mới đây thôi–dù sao thì, từ ngày mai anh cưỡi con này đi. Nó hiền lắm." Carlton vuốt ve cổ con lừa. Con lừa dường như rất quý Carlton; nó nhắm mắt lại và có vẻ như đang mỉm cười.
Con mắt đen nhánh và đầy vẻ mãn nguyện của con lừa thật dễ thương. Công tước trẻ đưa tay ra để vuốt ve nó.
"Á!"
Con lừa vươn miệng định cắn tiểu chủ.
"Chắc chắn không hiền chút nào," công tước trẻ chu môi. Đây là con lừa hiền sao? Khác xa so với cách nó cư xử với Carlton, con lừa giờ đang nhìn tiểu chủ với ánh mắt thách thức.
"Tại sao nó lại nhìn tôi như vậy? Trước đây còn ngọt ngào và hiền hòa với Carlton," công tước trẻ càu nhàu. Con lừa hừ một tiếng như thể cảm thấy lời nói của công tước trẻ thật vô lý.
Carlton bật cười. "Công tước trẻ thật sự không hòa hợp với lũ này. Tiểu chủ đã không thân thiết với bất kỳ con ngựa nào được nuôi trong lâu đài của mình."
"Chẳng phải là anh quá giỏi với chúng sao?" công tước trẻ than vãn.
"Những con này đặc biệt nhạy cảm và cảnh giác. Chúng không thích khi người ta lại gần một cách bất cẩn."
"Trước mắt thì, anh hãy giữ khoảng cách và tiếp cận từ từ. Phải để nó ngửi mình trước đã." Carlton chỉ dẫn. Con lừa ăn Mụ Phù Thủy Già mà Carlton đưa cho nó mà không chút do dự. "Tôi nghĩ nó chỉ thích anh thôi."
"Thử xem."
Công tước trẻ do dự đưa một mớ Mụ Phù Thủy Già cho con lừa. "H-Đây... cái gì ngon ngon này."
Con lừa không nhúc nhích chút nào. 'Thật ra tôi đang làm gì vậy?' công tước trẻ tự hỏi, suýt nữa định ăn Mụ Phù Thủy Già luôn, nhưng Carlton nhìn anh ra hiệu phải kiên nhẫn. Sau một lúc, con lừa ngửi và từ từ ăn lấy củ.
"!"
"Giờ thì, thử đưa tay chạm nhẹ vào nó. Nhẹ nhàng thôi."
Công tước trẻ từ từ đưa tay lên vuốt đầu con lừa. Lông của nó mềm và ấm hơn anh tưởng. Vì con lừa đang nhai Mụ Phù Thủy Già, các cơ bắp của nó chuyển động thú vị dưới ngón tay công tước trẻ.
Công tước trẻ bật cười khẽ. "Nó cũng đáng yêu đấy chứ."
"Đúng vậy." Carlton chỉ nhìn công tước trẻ không rời.
Dưới sự hướng dẫn đặc biệt của Carlton–và sau nhiều thử nghiệm thất bại–công tước trẻ cuối cùng đã có thể cưỡi lên lưng con lừa. Mặc dù con lừa thấp hơn ngựa, nhưng nó vẫn khá vất vả khi phải leo lên mà không có yên hay dây cương. Công tước trẻ cảm thấy rất tự hào và vỗ tay với Carlton.2

Hai người lại bắt đầu hành trình. Công tước trẻ cưỡi lừa; Carlton dẫn dây cương của nó.
Nhờ con vật này, họ có thể di chuyển thoải mái hơn và đi được xa hơn. Kỹ năng cưỡi ngựa của công tước trẻ không thay đổi, nhưng nhờ cách Carlton xử lý và tạo sự thoải mái cho con lừa, nó không hề dừng lại giữa đường.
Khi cơ thể trở nên thoải mái và thư giãn, công tước trẻ lại bị tấn công bởi những lo lắng mà anh đã cố gắng phớt lờ suốt đêm qua. Anh lo rằng họ có thể gặp phải một nhóm người kỳ lạ nào đó khi đi trên con đường núi–hoặc có thể là băng nhóm của Ruger.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra. Những con quái vật đã đuổi hết các dã thú đi rồi; Carlton và công tước trẻ cảm thấy như họ là hai người duy nhất còn sót lại trong thế giới này khi đi qua khu rừng tĩnh lặng.
Lo lắng ban đầu của công tước trẻ bắt đầu tan biến; cả hai tiếp tục đi như thể đang trong kỳ nghỉ. Họ chia sẻ những câu chuyện vặt vãnh–mặc dù một vài câu chuyện khiến họ ấn tượng sâu sắc về nhau–để giết thời gian.

1: hyung là cách những người đàn ông trẻ tuổi gọi những người đàn ông lớn tuổi hơn mà họ thân thiết hoặc thực sự có quan hệ huyết thống. Nó có nghĩa là anh trai. Nó giống như một hình thức xưng hô.

2. Một cách đập tay kiểu thời xưa :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro