Chương 71
Ninh Vân dẫn đầu đại quân vạn binh mã đứng đối diện với quân địch Tát Mãn ở bên kia. Trận chiến diễn ra mấy ngày liên tiếp, binh lực hao hụt, sức người sức của cũng hao mòn, Tát Mãn càng thiệt hại hơn nhưng bà không hiểu vì sao chúng lại chưa chịu rút quân bỏ cuộc.
Trác Mộc Đạc ngồi trên một chiếc ghế to được hai con ngựa kéo phía trước. Một binh sĩ phi ngựa đến nói gì đó với hắn, mắt nhìn về phía Ninh Vân rồi nhếch mép cười.
Hắn nắm lấy dây cương, bánh xe gỗ lớn bên dưới ghế lăn bánh theo bước chân của hai con ngựa, hắn tiến về phía Ninh Vân.
Nữ tướng lớn tuổi bên cạnh Ninh Vân nhíu mày, nghiêng người nói với bà.
_ Tướng quân, tên này rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta có nên bắt hắn lại không?
Ninh Vân lắc đầu.
_ Ta muốn xem hắn còn giở trò gì nữa!
Bà ấy bình tĩnh nhìn Trác Mộc Đạc cưỡi xe ngựa đi đến khoảng trống ở giữa hai đại quân. Khi khoảng cách ngày càng gần với binh sĩ Ninh gia, hắn kéo dây cương, hai con ngựa dừng lại. Hắn nhìn Ninh Vân, gương mặt đắc ý, cao ngạo như thể hắn biết trận này hắn sẽ thắng.
_ Ninh tướng quân, ta nghĩ đây không phải là lúc bà nên đứng ở đây!
Ninh Vân nhíu mày nhìn hắn, hắn lại nhếch miệng cười càng làm cho lòng bà thấy bất an.
Trác Mộc Đạc đảo mắt nhìn một nữ tướng sĩ đang phi ngựa thật nhanh về phía Ninh Vân. Nàng ta dừng lại, vội vã leo xuống ngựa chạy đến quỳ trước bà ấy.
_ Tướng quân, có chuyện lớn rồi!
Trên mặt nàng ta vẫn còn lấm lem nước mắt, Ninh Vân cau chặt mày nghiêm nghị hỏi.
_ Chuyện gì?
_ Tướng quân... Tiểu Vũ mất tích rồi!
Gương mặt lạnh lùng vô cảm thường thấy của Ninh Vân rốt cuộc cũng có biểu cảm. Hai mắt bà trợn to, nét mặt hoảng sợ.
_ Con bé đã xảy ra chuyện gì?
Nữ tướng kia bật khóc nói.
_ Tối qua Tát Mãn cho đưa quân sang núi đá phía đông, Tiểu Vũ nhận được tin đã đưa quân đi chặn. Nhưng mà tất cả đều là bẫy của hắn!
Nàng ta quay sang căm phẫn chỉ tay vào Trác Mộc Đạc, Ninh Vân đảo mắt liếc nhìn hắn.
_ Hắn cố tình cho người lừa muội ấy đến cây cầu treo, sau đó cắt đứt dây cầu khiến muội ấy rơi xuống vách đá...
Trái tim của Ninh Vân như ngừng đập, vết thương sâu ở trong lòng như bị rách toạc ra bê bết máu, hai tay bà vô thức run rẩy, gương mặt cúi gằm xuống. Ninh Tử Ca là tâm can bảo bối của bà, nàng không thể xảy ra chuyện, bà không cho phép bất kì kẻ nào tổn hại đến nàng.
Nữ tướng bên cạnh bà ấy tức giận quát lên.
_ Các ngươi đã cho người tìm tiểu thư chưa?
_ Đã cho người tìm nhưng cả buổi sáng rồi cũng không tìm thấy!
Trác Mộc Đạc nhìn thấy đại quân của Ninh Vân vì nghe tin Ninh Tử Ca mất tích mà gương mặt ai nấy đều hoảng hốt. Hắn ngửa mặt lên cười hả hê.
_ Làm sao có thể tìm thấy! Cô ta rơi xuống đó thì chỉ có con đường chết! Ninh tướng quân, trong khi ngươi mất công đứng ở đây chặn đường ta, đứa con gái bảo bối của ngươi đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo! Giống y như năm đó, ngươi cũng chặn đường lão già của ta, phu nhân của ngươi vì không chờ được ngươi đến cứu nên mới chết! Ninh Vân, ngươi cả đời khôn ngoan, chỉ có một lần ngu ngốc, xem ra chiêu bài này của lão già quả thật có hiệu quả với chiến thần Đại Thành! À không, ngươi xứng đáng được gọi là chiến thần sao? Ngươi bảo vệ người khác lại để cho phu nhân và con gái của mình chết thay! Đúng là nực cười, cái danh chiến thần chẳng khác nào đang chửi vào mặt ngươi!
Hắn ta vừa nói vừa cười, những tên binh sĩ Tát Mãn cũng cười theo.
Ninh Vân từ từ ngẩng mặt lên, đáy mắt bà tối sầm lại, tơ máu hiện rõ trong mắt, ánh mắt như mũi tên có thể giết người. Bà nhanh như chớp rút mũi tên phía sau lưng, giương cung nhắm bắn, mũi tên xé gió lao vun vút trong không trung. Máu đỏ bắn ra tung tóe, mũi tên xuyên vào ngực của Trác Mộc Đạc, hắn ngã xuống ghế, đưa tay ôm lấy ngực trái đang bị mũi tên cắm vào, máu không ngừng chảy ra. Hai con ngựa hoảng hốt hí lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Đám binh sĩ Tát Mãn còn chưa kịp phản ứng, Ninh Vân rút kiếm chỉ về phía bọn chúng, giọng nói lạnh lẽo.
_ Ninh Vân ta đời này chiến công lừng lẫy, chỉ thua duy nhất một lần, ta không cho phép mình phải thua thêm một lần nào nữa!
Nữ tướng bên cạnh bà ấy nghe hiểu liền hét lên.
_ Giết hết tất cả bọn chúng, không một kẻ nào được phép sống sót!
Các nữ binh sĩ khác đồng thanh hét.
_ Giết!
Binh sĩ người thì cưỡi ngựa, người chạy bộ cầm gươm giáo, gương mặt đầy căm hận chạy đến phía bọn chúng. Ninh Vân nói với nữ tướng bên cạnh mình.
_ Ở đây giao lại cho ngươi!
Bà ấy lập tức hiểu ý liền chắp tay nói.
_ Tướng quân yên tâm, người mau trở về tìm tiểu thư, bọn ta nhất định sẽ rửa hận này!
Ninh Vân giật giây cương, con ngựa hí lên rồi nhanh chóng phi như bay chạy ngược hướng của binh sĩ tiến về phía đông của Nam Thành.
Con ngựa chạy nhanh đến độ cơn gió lạnh mùa đông phả vào trong mặt khiến đôi mắt và gương mặt của bà đau rát. Nước mắt bà chảy ra, bị gió thổi bay đi lạnh như băng.
Ninh Tử Ca chắc chắn đang chờ bà, "A nương nói, mẫu thân nhất định sẽ đến đón chúng ta!", câu nói ngây thơ của nàng vào năm đó, bà không bao giờ có thể quên được, lần này bà phải thắng, nhất định phải thắng.
Buổi chiều hôm đó, Kỳ Hoan quay về cung ăn mặc chỉnh tề, nàng lên triều để mong ngóng tin tức từ Nam Thành. Cả triều đình hơn trăm người nhưng chẳng ai nói một lời nào, cảm giác căng thẳng được đẩy lên đỉnh điểm. Kỳ Thanh nhìn thấy sắc mặt của nàng không tốt liền đưa tay vỗ nhẹ vào vai của nàng an ủi.
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, cả triều đình đều quay đầu nhìn ra cửa. Một nữ quan chạy vào, trên trán bà ấy còn đọng lại một tầng mồ hôi dù khí trời vẫn đang lạnh. Gương mặt bà ấy hốt hoảng, hai tay run rẩy, đôi mắt trợn to. Bà ấy chạy vào giữa điện trong hàng trăm ánh mắt dán chặt lên người, nữ quan quỳ xuống, Kỳ Nguyệt ngồi trên ngai vị nhìn chằm chằm vào bà ấy.
Nữ quan nuốt nước bọt, gương mặt vẫn là nét hoảng hốt, bà ấy có cảm giác như mình là kẻ tội đồ, chỉ cần nói sai một chữ liền sẽ bị cả triều đình này xử trảm.
_ Bệ hạ...
Bà ấy run rẩy ngẩng lên nhìn Kỳ Nguyệt.
_ Có tin tức từ Nam Thành?
Kỳ Nguyệt căng thẳng hỏi, bà ấy gật đầu.
_ Nói!
_ Bẩm bệ hạ! Là... là tin xấu...
Nữ quan lắp bắp không dám nói, Thi Nhược Phấn nhíu mày.
_ Không lẽ Ninh tướng quân xảy ra chuyện?
Lời nói của Thi Nhược Phấn khiến trái tim Kỳ Nguyệt nhảy lên đến cổ họng, bà đập bàn đứng dậy. Nữ quan kia lắc đầu.
_ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho trẫm!
_ Bệ hạ... là... là thái tử phi... thái tử phi... xảy ra chuyện lớn rồi...
Nghe những lời này, sắc mặt Kỳ Hoan trắng bệch, lệnh bài nàng cầm ở trên tay cũng đánh rơi xuống đất. Kỳ Thanh vội đi đến phía sau đỡ lấy nàng.
_ Thái tử phi sao lại xảy ra chuyện? Chẳng phải Thời Dĩnh Liên đã đến đó rồi sao?
Kỳ Thanh cau mày gặng hỏi nữ quan kia. Bà ấy giải thích.
_ Người dân ở Nam Thành và biên giới di tản hỗn loạn, Thời cô nương không có tin tức. Tát Mãn đưa binh sang phía đông Nam Thành không có người trấn giữ, thái tử phi dẫn quân đến đón đầu, trong lúc hai bên giao chiến, thái tử phi không may...
_ Không may làm sao?
Bà ấy ấp úng khiến Kỳ Thanh tức giận quát lên. Nữ quan kia sợ hãi dập đầu nói.
_ Thái tử phi không may bị rơi xuống vực sâu... đã mất tích rồi...
Sắc mặt Kỳ Hoan càng lúc càng tệ, nàng đứng không vững phải ngả vào người Kỳ Thanh.
Kỳ Nguyệt lại đập bàn.
_ Khốn khiếp, Tát Mãn đúng là khốn khiếp! Đã cho người đi tìm thái tử phi chưa?
Nữ quan ngẩng mặt lên bẩm báo.
_ Hiện tại không đủ binh lực, những binh sĩ đi theo thái tử phi vẫn đang tìm kiếm, chỉ là... nơi đó là vực sâu và vách đá, bên dưới là một con suối lớn, người rơi xuống rồi khả năng sống sót là rất khó!
Kỳ Thanh an ủi Kỳ Hoan, nàng nói lớn để mọi người đều có thể nghe thấy.
_ Thái tử phi không bị thương, cô ấy giỏi võ công, rơi xuống suối cũng có thể bơi vào bờ được!
Thế nhưng nữ quan kia lại nói, lời nói như giết chết từng tia hi vọng của Kỳ Hoan.
_ Nhưng Ninh tướng quân biết chuyện đã rất hoảng loạn, lập tức phi ngựa đi tìm thái tử phi, bà ấy ra lệnh giết chết hết toàn quân Tát Mãn, không một kẻ nào được phép sống sót...
Kỳ Nguyệt siết chặt hai bàn tay, Ninh Tử Ca chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Với tính cách của Ninh Vân, rất khó để bà ấy tức giận hay hoảng sợ. Chỉ có thể là Tần Hy Nghiên và hai đứa con gái bảo bối mới có thể khiến Ninh Vân sợ hãi. Lần này nếu Ninh Tử Ca xảy ra chuyện gì hệ trọng, Ninh Vân nhất định sẽ sang bằng Tát Mãn, bà ấy cũng sẽ rất hận Kỳ Nguyệt. Trước đây Tần Hy Nghiên mất cũng vì bọn chúng, Ninh Vân đã ngậm đắng nuốt cay không thể trả thù, bây giờ bọn chúng lại dám động vào Ninh Tử Ca, đây là giới hạn cuối cùng của bà ấy.
Kỳ Hoan cảm thấy mọi thứ trước mắt nàng đều mờ ảo, nàng muốn khóc nhưng chẳng có sức để khóc, cả cơ thể nàng đổ xuống, đầu óc mơ màng không tỉnh táo. Kỳ Thanh đỡ lấy nàng liên tục hét lớn.
_ Hoan nhi! Con làm sao vậy? Mau gọi thái y!
Kỳ Hoan phát sốt, cả cơ thể nàng không cử động được, nàng nghe thấy tiếng gọi của Chân Hoài Ngọc nhưng hai mí mắt nàng chẳng thể mở ra nổi. Cơ thể nàng nặng nề giống bị ai đó giữ chặt, nàng cố vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì.
Rất lâu sau đó, khi nàng đã thấm mệt, tâm trí nàng mơ màng, nàng chẳng còn nghe thấy tiếng của Chân Hoài Ngọc nữa.
Xung quanh nàng là một màu tối đen như mực. Rất nhiều thứ gì đó cứ như là tuyết nhưng lại phát sáng như đom đóm rơi xuống, trước mắt nàng hiện ra một khu rừng tăm tối. Nàng đứng tại chỗ, khu rừng tự xuyên qua nàng, khi nó dừng lại, nàng nhìn thấy nàng của năm 12 tuổi, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp đứng ở bên cạnh nàng. Tiểu cô nương đưa cho nàng một viên kẹo đường, rồi dìu lấy nàng tiến về phía trước.
Khi ánh sáng mặt trời dần xuất hiện sau một tán cây, nó lan dần khiến nàng chói mắt, phải nheo mắt lại. Đến khi nàng mở mắt ra, cảnh vật đã thay đổi. Nơi này rất lạ lại rất quen, chính là Ninh phủ ở Nam Thành.
Bên khung cửa sổ nhỏ, Ninh Tử Ca của năm 12, 13 tuổi lặng lẽ ngồi ở đó đọc sách. Sườn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú, mái tóc dài được bới lên một nửa. Nàng an tĩnh, không cần trâm hoa, cũng chẳng cần son phấn lụa là, khí chất của Ninh Tử Ca còn trang nhã hơn cả những cô nương quý tộc được dạy bảo gia giáo ở kinh thành. Thì ra từ khi còn rất nhỏ, Ninh Tử Ca đã hiểu chuyện và ôn hòa như vậy.
Một cơn gió xuân mang theo ngàn vạn cánh hoa đào lướt qua trước mắt, phía trước nàng là thảo nguyên xanh mướt, Ninh Tử Ca mặc trên người bộ y phục màu đỏ, nàng cưỡi ngựa trên thảo nguyên. Nụ cười tươi xán lạn, vẻ ngoài tự do tự tại, hồn nhiên biết bao. Kỳ Hoan chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của nàng.
Nàng chạy về phía trước, một đàn chim lớn đang kiếm ăn trên thảm cỏ bị kinh động mà tung cánh bay rợp trời. Cảnh vật thay đổi, trước mắt Kỳ Hoan là Ninh phủ ở kinh thành. Tiểu cô nương kia đã trưởng thành, nàng đứng bên hiên cửa, trên người mặc giá y đỏ rực.
Kỳ Hoan trợn to hai mắt, đêm động phòng, nàng thậm chí còn chưa mở khăn đội đầu của Ninh Tử Ca. Nàng đâu biết được bên trong lớp vải đỏ là một Ninh Tử Ca xinh đẹp đến yêu kiều. Đôi môi nàng đỏ mọng, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, trên tóc cài trâm vàng, thái tử phi của nàng, xinh đẹp động lòng người.
Gương mặt bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy, nước mắt nàng không biết từ lúc nào đã vô thức rơi ra.
Mấy chiếc lá vàng rơi khắp sân nhỏ, lần này lại là căn phòng của Ninh Tử Ca ở Viễn Cát cung. Nàng ấy ngồi tựa đầu bên khung cửa sổ, ánh mắt nhìn vào trong hư không, trên người toát lên vẻ cô đơn, vô hồn.
Thời Dĩnh Liên nói đúng, nàng là kẻ khốn nạn, nàng biến Ninh Tử Ca từ một cô nương phóng khoáng, đầy sức sống, trở thành một kẻ tự ti và cô độc.
Cả người Kỳ Hoan lạnh toát, nàng run rẩy đưa tay vòng trước ngực để giữ ấm. Tuyết rơi dày đặc cuồn cuộn lên như cơn bão. Những đốm lửa đỏ thoắt ẩn thoát hiện trước mắt nàng, tiếng gươm đao va vào nhau, tiếng la hét, tiếng khóc lóc tỉ tê đầy ám ảnh bên tai nàng.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn, Ninh Tử Ca mặc giáp phục đen, mảnh vải đỏ và tóc nàng ấy tung bay trong gió tuyết. Không còn dáng vẻ đoan trang, hiền dịu, Ninh Tử Ca trong mắt nàng đầy kiêu dũng và oai phong lẫm liệt.
Gương mặt Ninh Tử Ca lạnh lùng không cảm xúc, nàng ấy cầm theo cây giáo bước đi ngang qua nàng, đôi chân giẫm lên tuyết trắng để lại từng dấu chân.
Kỳ Hoan nhìn thấy nàng đi vào trong chiến trận đầy gươm, đao biển lửa.
Nàng hét lên, cố chạy theo bước chân Ninh Tử Ca, một cơn lốc mang theo tuyết lạnh thổi ngang người nàng, Kỳ Hoan gục xuống. Không còn tiếng đánh nhau, xung quanh chỉ một màu tuyết trắng lạnh lẽo, Ninh Tử Ca cũng biến mất nhưng nàng lại nhìn thấy Ninh Vân đứng ở phía trước cúi gằm mặt, trước mặt bà ấy là cây giáo mà Ninh Tử Ca vừa cầm lúc nãy cắm sâu vào trong tuyết dày.
Nàng loạn choạng đứng lên chạy đến đó, nàng đào bới lớp tuyết bên dưới cây giáo ra, mặc kệ hai bàn tay đã tím tái và tê cứng vì lạnh.
Bên dưới lớp tuyết đó trống không chỉ có đất cát dơ bẩn, nàng bật khóc quay đầu lại nhìn Ninh Vân. Bà ấy không đứng đây nữa, bên cạnh nàng là giáp phục của bà ấy. Thanh kiếm bà ấy vẫn thường dùng cắm xuống tuyết trắng, bên trên là chiếc mũ sắt cùng áo choàng đen bay phấp phới.
Xung quanh Kỳ Hoan không có một bóng người, tuyết rơi dày đặc trắng xóa cả một vùng trời, gió đông gào thét bên tai nàng. Nàng hoảng loạn hét lên.
_ Tử Ca...
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý: Tôi đề nghị chúng ta nên có một trò chơi tương tác với độc giả?
Tác giả: Vậy trò chơi là gì?
Trợ lý: Đố vui! Câu đố chính là...
Kỳ Thanh: Các ngươi đoán xem Hoan nhi và thái tử phi sẽ có bao nhiêu đứa con?
Tác giả: Ồ!
Kỳ Hoan: Di nương, người biết trước kịch bản rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro