Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Những tháng mùa thu, sẽ có những ngày thời tiết ấm áp hơn những ngày còn lại.

Phủ An Thục Vương báo hỉ, Ninh Tử Uyên đã mang thai.

Một tin tốt lành trong những ngày u ám, Đường thái hậu vui mừng rốt cuộc cũng chịu rời khỏi cung.

Một bữa gia yến nhỏ muốn chúc cho Ninh Tử Uyên mẹ tròn con vuông.

Thái hậu ăn chay, tụng kinh niệm Phật, mấy khi lại chịu cùng mọi người uống rượu, bà uống đến sảng khoái, hai gò má phúc hậu đã có chút ửng hồng.

_ Tử Uyên đã mang thai, ai gia sống đến từng tuổi này thật rất đáng!

Thái hậu cười nói, đôi mắt vui vẻ đến híp lại hằn lên những vết chân chim rất rõ.

Ninh Tử Uyên không được uống rượu, nàng dùng trà thay rượu, uống cạn chén trà, nàng đặt xuống bèn ngẩng mặt lên nói.

_ Thái hậu, người vạn thọ vô cương, sẽ còn chờ đến khi hài tử trong bụng nhi thần biết chạy nhảy, biết gọi người một tiếng "hoàng tổ mẫu"!

Bà ấy ngẩng đầu cười rất thích thú.

_ Được! Được!

Sau đó thái hậu lại đảo mắt nhìn sang Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca.

_ Hoan nhi! Di nương của con cũng đã có hỉ sự, ai gia chỉ còn chờ tin vui của con nữa thôi đấy!

Kỳ Hoan có chút xấu hổ, nàng mím môi khẽ liếc sang nhìn Ninh Tử Ca. Nàng ấy im lặng không trả lời, gương mặt vẫn cái vẻ lạnh lùng, đôi mắt cũng chẳng có chút động tĩnh, giống như là không tập trung.

Chân Hoài Ngọc lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

_ Muội đã báo tin cho Ninh tướng quân chưa? Bà ấy hẳn sẽ rất vui mừng!

Chuyện Ninh Vân bị thương chỉ có tiền triều biết, Kỳ Nguyệt giấu kỹ chuyện này, hậu cung cũng không ai dám bàn tán, hoàng hậu quả nhiên không biết chuyện.

Ninh Tử Uyên gật đầu nhưng mi tâm khẽ nhíu lại.

_ Muội đã gửi thư đến Nam Thành, mọi khi mẫu thân đều sẽ gửi thư hồi âm nhưng đã hơn ba ngày muội vẫn chưa nhận được thư của người!

_ Có phải là thất lạc rồi hay không? Muội hãy gửi thêm một bức thư nữa!

Chân Hoài Ngọc dù không biết chuyện nhưng bà biết rõ, ở biên cương có ngày nào là yên ổn, Ninh Vân giống như đang đứng ở vực thẳm, chỉ cần sơ suất liền rơi xuống mà mất mạng. Bà nói vậy để an ủi lòng Ninh Tử Uyên, nàng cũng gật đầu đáp lại.

_ Vâng!

Kỳ Hoan lại khẽ liếc sang Ninh Tử Ca, khi Ninh Tử Uyên nhắc đến Ninh Vân, chân mày nàng ấy có chút động.

Kỳ Hoan thấp thỏm lo lắng, sợ rằng Ninh Tử Ca sẽ phát giác ra mọi chuyện, nàng ấy vốn dĩ thông minh, sớm muộn cũng biết chuyện.

Nhưng vẫn là nên biết trễ một chút khi Ninh Vân bình phục thì nàng ấy cũng sẽ không quá lo lắng.

Những ngày cuối thu, thỉnh thoảng sẽ có những cơn mưa phùn, mưa ngắt quãng cũng không lớn, nhưng không khí rất lạnh.

Cả cung đều đã được may y phục mùa đông, từ cung nữ đến các chủ tử đều mặc áo lông giữ ấm.

Ninh Tử Ca đang ngồi luyện chữ trong thư phòng, Thời Dĩnh Liên đẩy cửa đi vào. Khí lạnh tràn vào căn phòng, nàng ta khoác một chiếc áo choàng cổ lông màu xám nhạt.

Khí thái của Thời Dĩnh Liên chẳng khác gì một chủ tử, đây là đặc ân của nàng ta. Thời Giai Di là tướng quân dưới trướng Ninh Vân, bà ấy lập được không ít công trạng cũng chẳng màng tước vị nên Thời Dĩnh Liên ở đây được Ninh Tử Ca đối đãi như tỷ muội, Kỳ Nguyệt nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Kỳ Hoan tuy không thuận mắt nhưng cũng không muốn gây sự với kẻ thô lỗ như nàng ta.

Nàng ta đi đến bên chậu than hoa, hơ tay mình rồi xoa xoa áp lên hai gò má đã lạnh đến trắng bệch mới bước vào bên trong.

_ Tử Ca, chuyện muội nói ta đã tra được rồi!

Đầu cọ dừng lại trên trang giấy, từng nét chữ ngay ngắn và dứt khoát hiện rõ trên giấy. Nàng đặt bút vào nghiêng mực ngẩng đầu nhìn Thời Dĩnh Liên chờ đợi câu nói tiếp theo.

_ Thời gian qua gửi thư đến cho gia chủ không có hồi âm là vì người bị trọng thương!

Chân mày Ninh Tử Ca cau thành một hàng, mi tâm nhíu lại.

_ Bị trọng thương?

_ Trong trận đánh với Tát Mãn đã bị trúng tên độc!

Nàng ta gật đầu, gương mặt có nét căng thẳng.

_ Có lẽ việc bệ hạ chấp nhận hòa giải với bọn chúng có liên quan đến việc gia chủ bị thương!

Ninh Tử Ca im lặng không nói gì, ánh mắt nàng thường ngày đã lạnh lùng, lúc này càng lạnh nhạt hơn gấp bội.

Thời Dĩnh Liên cắn môi do dự một lúc mới dám nói tiếp.

_ Còn một chuyện nữa... Nghe nói ở phía Bình Châu đang có bạo loạn... Ninh tướng quân... Mẫu thân của muội đã dẫn binh đến đó rồi...

...

Kỳ Nguyệt ném quyển tấu chương xuống phía dưới, tức giận quát lên.

_ Một lũ ham sống sợ chết! Ninh Vân bị thương, Bình Châu lại có bạo loạn, cả đám chuột nhắt các ngươi không một ai chịu đứng ra đến đó bình định, để cho Ninh Vân phải dẫn binh đến đó, bây giờ người mất tích, các ngươi còn dám bẩm tấu với trẫm sao?

Gương mặt bà giận đến mức đã đỏ bừng, tơ máu trong mắt hiện rõ. Các nữ quan hoảng sợ cúi người không dám ngẩng lên.

Một nữ quan run rẩy bước ra quỳ xuống nói.

_ Bẩm bệ hạ, chi bằng hãy cử Bạch tướng quân dẫn theo tinh anh binh đến đó tìm người!

Một kẻ khác lập tức nói.

_ Bẩm bệ hạ, bây giờ nơi đó loạn như vậy, ngay cả binh sĩ ở Nam Thành cũng không bình ổn được, đem theo tinh anh binh của chúng ta đến đó cũng chỉ thiệt thòi, kinh thành vốn dĩ không có nhiều binh sĩ tinh duệ!

_ Phạm nữ quan nói rất đúng thưa bệ hạ! Dù là binh sĩ nhưng binh sĩ ở kinh thành không thể sánh bằng với binh sĩ ở biên cương, chúng ta cử người đến đó chỉ e là một đi không trở lại! Xin người hãy minh xét!

Lại một kẻ lên tiếng khuyên ngăn.

Cơn thịnh nộ trong lòng Kỳ Nguyệt như bùng nổ, bà đưa tay đẩy hết sổ tấu chương rơi xuống bàn rồi đứng bật dậy đập mạnh hai bàn tay xuống.

_ Một đám ngu xuẩn! Các ngươi sợ chết vậy người ở Nam Thành không sợ chết hay sao? Các ngươi làm quan trên triều nhưng động đến chuyện đại sự đều đùn đẩy trách nhiệm, thu lại lệnh bài của bọn chúng cho trẫm!

Bọn họ nghe đến việc thu lại lệnh bài, chẳng khác nào cắt chức liền quỳ xuống run rẩy cầu xin.

Kỳ Thanh thở dài bước lên cúi người cung kính nói.

_ Bệ hạ, nếu đã không có ai dám nhận hãy để cho thần nhận nhiệm vụ này!

Kỳ Hoan sốt sắng cau mày nói.

_ Không được, di nương, người không thể đi được! An Thục Vương phi vừa mang thai rất cần người ở bên cạnh!

Nàng nói với Kỳ Thanh xong lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyệt.

_ Mẫu hoàng, xin người hãy giao việc này cho nhi thần! Ninh tướng quân là mẫu thân của thái tử phi, chuyện này vẫn nên để nhi thần nhận!

_ Không được, Kỳ Hoan võ nghệ không tốt đi đến đó rất nguy hiểm, hoàng tỷ, xin hãy để cho muội!

Kỳ Thanh biết rõ Kỳ Hoan một mực đòi đi như vậy là làm khó nữ vương. Ninh Vân quan trọng nhưng Kỳ Nguyệt cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái là nàng.

Trong lúc hai bên giằng co, Kỳ Nguyệt ngồi xuống long ỷ, khuỷu tay chống ở thành ghế, bàn tay đỡ lấy đầu đang đau nhức.

Bên ngoài có vài tiếng ồn khiến cả triều đình đều đồng loạt quay đầu nhìn.

_ Thái tử phi, người không thể vào, phải bẩm báo với bệ hạ!

Các binh sĩ canh giữ bên ngoài điện cản Ninh Tử Ca lại, nàng đẩy tay bọn họ rồi nhanh chân đi vào rất gấp gáp.

Chân mày Kỳ Hoan cau chặt lại, nàng ấy biết chuyện sớm hơn nàng tưởng rất nhiều.

Ninh Tử Ca đi đến trước mặt Kỳ Nguyệt, nàng quỳ xuống, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt mang đầy sát khí, tấm lưng thẳng tắp, giọng nói dứt khoát không phải là cầu xin.

_ Mẫu hoàng, nhi thần muốn đến Bình Châu!

Chỉ một câu nói ngắn gọn, Kỳ Nguyệt hiểu nàng đã biết tất cả mọi chuyện, bà thở dài do dự.

Thi Nhược Phấn nhướng mày.

_ Thái tử phi, hiện tại cô không còn là tướng sĩ ở Nam Thành, không thể tùy tiện nói muốn đi đâu là sẽ có thể đi đó!

Nàng không ngẩng lên, vẫn quỳ ở đó, đôi mắt sắc lạnh, gương mặt như muốn dọa người khác, giọng nói cũng không có nổi một chút dịu dàng như mọi khi.

_ Mẫu thân ta đánh trận bị trọng thương vẫn chưa hồi phục lại phải dẫn binh đến Bình Châu. Nam Thành này lớn như vậy, trong triều có trăm ngàn quan thần cũng không một kẻ nào dám đứng ra nhận nhiệm vụ. Bây giờ mẫu thân ta không biết tung tích các ngươi vẫn còn bình tĩnh ở đây đùn đẩy cho nhau. Cá chết thì lưới rách! Nếu mẫu thân ta có bất kỳ mệnh hệ nào, ta sẽ tìm từng người các ngươi tính sổ!

Thi Nhược Phấn trợn ro mắt nhìn nàng.

_ Thái tử phi, cô nên cẩn trọng lời nói của mình!

Kỳ Thanh mím môi thở dài, nàng từng nghe Ninh Tử Uyên nói, thời gian Ninh Tử Ca ở bên cạnh Ninh Vân nhiều hơn nàng ấy, tình cảm của Ninh Vân dành cho nhị nữ nhi thiên vị hơn đại nữ nhi một chút. Bất cứ kẻ nào dám động vào Ninh Tử Ca, tính cách điềm tĩnh thường ngày của bà ấy cũng chẳng giữ nổi.

Ninh Tử Ca cũng vậy, Tần Hy Nghiên mất sớm, nàng ấy xem Ninh Vân là cả thiên hạ của mình, chỉ cần là chuyện liên quan đến bà, dù lật ngược cả Đại Thành này lên Ninh Tử Ca cũng dám làm.

Nàng quay lên nhìn Kỳ Nguyệt nói.

_ Bệ hạ, hay là cứ để thái tử phi đến đó một chuyến!

Nữ vương không vội gật đầu, bà lo lắng cho Ninh Vân, nhưng nếu Ninh Tử Ca đến đó cũng xảy ra chuyện thật sự là Đại Thành mấy đi một cái trụ chống đỡ.

Suy đi nghĩ lại, không ai có thể cản được Ninh Tử Ca, bà đành gật đầu thỏa thuận.

_ Được! Trẫm sẽ phái binh sĩ tinh duệ theo con!

_ Không cần, nhi thần tự sắp xếp được!

Ninh Tử Ca dứt khoát từ chối.

Mọi người nghe thấy lời nói này của nàng liền lo lắng nhìn nhau.

Kỳ Hoan bước đến bên cạnh nàng, ngẩng đầu nói.

_ Mẫu hoàng, nhi thần cũng sẽ đi cùng thái tử phi!

Kỳ Thanh nhíu mày nhìn nàng, khẽ lắc đầu, chỉ là không ngờ đến Kỳ Nguyệt lại nhanh chóng đồng ý.

_ Cũng tốt, hai con đi cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau!

Gương mặt Ninh Tử Ca vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nàng thẳng thừng nói.

_ Bình Châu đang bạo loạn, rất nguy hiểm, điện hạ không nên đi theo!

_ Ta vẫn sẽ đi theo! Tại sao thái tử phi đi được, ta lại không thể đi?

Khi này Ninh Tử Ca mới đưa mắt ngẩng mặt nhìn nàng, trong mắt nàng ấy là một sự không hài lòng, rất không vui.

Ngày Ninh Tử Ca và Kỳ Hoan rời đi, Ninh Tử Uyên cũng chạy đến tiễn. Nàng nắm chặt tay Ninh Tử Ca, xúc động nói.

_ Tử Ca, muội nhất định phải bảo trọng, phải bình an quay về!

Ninh Tử Ca vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nàng, gương mặt dịu dàng đôi chút nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

_ Muội biết rồi, tỷ cũng phải bảo trọng, an thai thật tốt chờ mẫu thân quay về!

Ninh Tử Uyên khẽ gật đầu, kiềm nén chẳng nổi nữa, nàng vòng tay ôm chầm lấy Ninh Tử Ca không muốn thả người đi.

Kỳ Thanh phải đi đến an ủi và khuyên nhủ nàng, Ninh Tử Uyên mới quyến luyến rời khỏi Ninh Tử Ca.

_ Lam Điệp, ngươi phải bảo vệ điện hạ thật tốt!

Từ Tĩnh theo hầu hạ Kỳ Hoan từ nhỏ nhưng nàng ta không biết võ công, Kỳ Thanh không yên tâm nên bảo Lam Điệp đi theo, để nàng ta ở lại hầu hạ bên cạnh Ninh Tử Uyên một thời gian.

Được đi cùng với Thời Dĩnh Liên, nàng ta rất vui vẻ liên tục gật đầu.

_ Vâng! Chủ tử yên tâm!

Từ Tĩnh ôm tay nải, mặt mày ủ rũ nhìn Kỳ Hoan, nàng thở dài nhận lấy tay nải rồi xua tay.

_ Ngươi nhìn ta cái gì, tạm thời đến An Thục Vương phủ hầu hạ An Thục Vương phi cho thật tốt!

_ Điện hạ, người phải bảo trọng!

Nàng ta xụ mặt xuống, mếu máo như muốn khóc. Nàng trừng mắt.

_ Mẫu hậu ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì?

Nàng vừa nói dứt lời liền nghe thấy tiếng sụt sịt phía sau lưng, Chân Hoài Ngọc quay mặt đi lau nước trên khóe mắt rồi lại quay sang mỉm cười.

_ Hoan nhi, con phải cẩn thận, đến đó đừng tự ý hành động, mọi chuyện phải nghe theo thái tử phi!

Nàng gật đầu mỉm cười trấn an bà ấy.

_ Mẫu hậu, nhi thần cũng không phải lần đầu đi đến những nơi này, chỉ là những lần trước là thiên tai, lần này có chút nguy hiểm hơn! Nhi thần nhất định sẽ bình an trở về!

Thời Dĩnh Liên từ xa đi đến nói với Ninh Tử Ca.

_ Đã liên lạc với binh sĩ rồi!

Nàng gật đầu.

Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen có chút u ám, không một tia nắng nào xuyên qua được, bà thở dài.

_ Được rồi! Không còn sớm nữa, các con mau lên đường!

Chân Hoài Ngọc và Ninh Tử Uyên quyến luyến thêm một lúc mới chịu buông tay.

Ninh Tử Ca cúi đầu bái lễ với Kỳ Nguyệt và Chân Hoài Ngọc, nàng đi đến bên con ngựa nâu, rất thành thục leo lên, điệu bộ nhẹ bẫng không một chút khó khăn.

Thời Dĩnh Liên càng cường thế hơn nàng, nàng ta nhảy lên yên ngựa, trịch thượng cúi nhìn Kỳ Hoan và Lam Điệp có chút chật vật vì không thường cưỡi ngựa.

Đoàn người chỉ có bốn người các nàng cùng một vài binh sĩ vì lo lắng mà Kỳ Nguyệt nhất quyết phái theo.

Đợi mọi người ổn định trên lưng ngựa, Ninh Tử Ca quay sang nhìn Ninh Tử Uyên một lần nữa rồi gật đầu, sau đó uy vũ mà ra lệnh.

_ Xuất phát!

Nàng vừa dứt lời, hai con chiến mã hí lên một tiếng vang dội, Ninh Tử Ca và Thời Dĩnh Liên đã chạy đi xa, Kỳ Hoan và những người còn lại vội đuổi theo phía sau.

Ra khỏi kinh thành, một tốp binh sĩ mặc giáp đen đã đứng đó đợi sẵn, các nàng không có thời gian để dừng lại. Ninh Tử Ca và Thời Dĩnh Liên tiếp tục dẫn đầu đoàn binh tiến thẳng đến Bình Châu.

Mất hơn một ngày phi ngựa liên tục các nàng mới đến được cổng thành. Trước cổng thành không có binh sĩ canh gác, từ phía ngoài thành đã có rất nhiều người xô xát.

Nơi này bạo loạn, đương nhiên không thể để bọn họ biết hoàng thái nữ điện hạ sẽ đến đây, chỉ có một vài nữ tướng biết.

Các nàng chờ ở cổng thành, một lát sau liền có một vị tướng dẫn theo hai binh sĩ đến đón.

_ Nhị tiểu thư, cô đến rồi!

Họ rất cung kính, cũng rất thân cận với nàng. Ninh Tử Ca gật đầu.

_ Thẩm tướng quân bên trong thế nào rồi?

Bà ấy thở dài, đến cả những người đứng ở xa cũng có thể nghe thấy.

_ Rất loạn! Đến bây giờ vẫn không khống chế được!

_ Còn mẫu thân của ta?

Chân mày Ninh Tử Ca nhíu chặt, Thẩm tướng quân rũ mắt.

_ Vẫn chưa tìm thấy tướng quân!

Nàng mím chặt môi, hai tay siết chặt lấy dây cương, mi tâm hiện rõ một vài nếp nhăn.

Thời Dĩnh Liên nói.

_ Chúng ta mau vào thành, trước tiên phải xem qua tình hình đã!

Đoàn người ngựa tiến vào thành, Thẩm tướng quân đã sắp xếp sẵn binh sĩ dẹp loạn mở đường cho các nàng.

Lần đầu tiên Kỳ Hoan đến nơi chiến tranh loạn lạc, nàng có chút hoảng sợ dù xung quanh đã được rất nhiều binh sĩ hộ giá.

Những ngôi nhà nhỏ sụp đổ, tất cả chỉ có một khung cảnh hoang tàn. Những người chết nằm rải rác trên mặt đất lạnh lẽo, người thân ôm lấy xác chết khóc lóc vô cùng thảm thương. Vài người thì cầm gương cầm đao chém giết nhau.

Nàng khẽ rùng mình, khung cảnh vốn đã u ám, bầu trời lại dần chuyển đen rồi một cơn mưa phùn ập tới.

May mắn là vừa lúc đến nơi đóng quân để nghỉ ngơi, theo sự sắp xếp của Ninh Tử Ca, nàng đi cùng Lam Điệp đến một cái lều nhỏ.

Bên trong chỉ có một cái bàn gỗ và cái giường nhỏ đã được trải một lớp lông thú mềm mại.

Lam Điệp nhận lấy tay nải của nàng, Kỳ Hoan mệt mỏi ngã lưng xuống giường nhỏ.

_ Điện hạ, người đi đường chắc đã rất mệt rồi, người nghỉ ngơi một lúc đi, nô tỳ đi lấy chút nước nóng cho người tắm rửa!

Lam Điệp đặt hai tay nải lên chiếc bàn gỗ nhỏ rồi quay sang nói với Kỳ Hoan. Nàng đưa cánh tay gác lên trán.

_ Ta đã từng tưởng tượng, chiến tranh loạn lạc sẽ như thế nào, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến mới khiến cho bản thân ám ảnh!

Nàng ta đi đến mép giường ngồi xuống an ủi nàng.

_ Nô tỳ cũng là lần đầu nhìn thấy, thật sự rất đáng sợ! Nhưng mà người đừng lo lắng, xung quanh chúng ta đều là binh sĩ của Ninh gia, sẽ rất an toàn!

_ Ngươi đi lấy nước nóng đi, ta muốn tắm rửa!

Lam Điệp rời đi rồi, chỉ còn mình nàng trong căn lều, ở đây rất lạnh, bên ngoài đều là tiếng bước chân đi đi lại lại, tiếng binh khí va vào nhau, tiếng la hét ồn ào.

Nàng trở mình, cuộn tròn lại như bào thai để ấm áp hơn một chút.

Không phải là nàng sợ bản thân gặp nguy hiểm, nàng ám ảnh bởi cảnh tượng chết chóc ngoài kia. Đến đây rồi nàng lại cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, có lẽ nàng chạy theo cũng chỉ tạo thêm nỗi lo lắng cho Ninh Tử Ca.

Nghĩ lại thì Ninh Tử Ca lúc nào cũng an tĩnh và ôn hòa, nếu hôm nay không đến đây có lẽ nàng sẽ không thể nào tưởng tượng ra một người ôn nhu và nhã nhặn như vậy đã phải trải qua bao nhiêu trận bạo loạn, chiến tranh như thế này.

Những tranh chấp địa vị ở trong cung cũng chỉ là một trò trẻ con so với việc phải cưỡi trên chiến mã đối mặt với bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng của mình.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy đức hạnh bao nhiêu năm của mình đều không xứng đáng khi mà nàng đối xử bất công với Ninh Tử Ca như vậy.

Lam Điệp mang theo một chậu nước nóng đi vào.

_ Điện hạ, ở đây nước rất hiếm, nữ tướng tỷ tỷ nói chúng ta phải tiết kiệm một chút! Người mau tắm đi, trời lạnh rồi nước sẽ rất mau nguội!

Nàng ngồi dậy đi đến nhìn vào chậu nước nhỏ, khẽ nhíu mày.

_ Chỉ có một ít nước, ngươi làm sao tắm đây?

Lam Điệp cười cười.

_ Tỷ tỷ kia nói bọn họ đều tắm bằng nước lạnh, nước nóng là đặc biệt chuẩn bị cho người. Điện hạ đừng lo lắng, nô tỳ sẽ đến chỗ Thời tỷ tỷ lấy một ít thức ăn!

Vừa dứt lời, nàng ta đã vui vẻ chạy bước nhỏ ra ngoài.

Kỳ Hoan khẽ thở dài, so với kẻ hay càu nhàu như Từ Tĩnh, Lam Điệp này có một chút vô tư, vậy cũng tốt, di nương cho nàng ta đi theo quả thật là hợp lý hơn so với mang theo Từ Tĩnh.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Năm mới vui vẻ, thời gian nhanh quá còn vài tiếng là đến giao thừa rồi!

Mình sẽ cập nhật chương mới xem như là một món quà năm mới nhé! Hiện tại đang được nghỉ Tết nên rảnh rỗi sẽ cố gắng mỗi ngày một chương nhé!

Cảm ơn mọi người trong năm qua đã ủng hộ và theo dõi mình! Mong rằng năm mới sẽ vẫn nhận được sự yêu thích của mọi người! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro