Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109

_ Tỷ tỷ, chuyện này kì lạ nhưng người hiểu rõ nhất hẳn là Tô Cẩm Hồng!

Ninh Tử Ca lên tiếng, Lý Hiểu Nghê được giải vây, nàng ta thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại, vai của Tô Cẩm Hồng không ngừng run rẩy, nàng ta cúi mặt không dám nhìn lên.

Ninh Tử Uyên nhíu mày nói.

_ Tử Ca, muội thật sự tin lời của những người này?

Ninh Tử Ca lạnh lùng đáp.

_ Tỷ tỷ, có những chuyện tuy không nỡ nhưng muội cũng không thể giấu tỷ!

Nói xong nàng nhìn ra ngoài cửa ra lệnh.

_ Vào đây đi!

Bên ngoài lập tức có ba cung nữ đi vào, người đi đầu tiên bế theo Kỳ Anh, người phía sau cầm theo chiếc chăn bông.

_ Lý Hiểu Nghê, ngươi nói xem thứ này là gì?

Ninh Tử Ca ra lệnh, cung nữ cầm chăn bông mang đến cho Lý Hiểu Nghê.

Nàng ta nhận lấy, sờ xem một chút liền cau mày. Lý Hiểu Nghê đứng dậy đi đến chỗ Kỳ Anh, mở chiếc chăn đang trùm lấy đứa trẻ ra nhìn.

Kỳ Thanh sốt ruột, nôn nóng nói.

_ Lý Hiểu Nghê, có chuyện gì?

Lý Hiểu Nghê quay lại trước mặt nàng, quỳ xuống nói.

_ Hồi An Thục Vương, tấm chăm bông này có vấn đề!

Kỳ Thanh và Ninh Tử Uyên lo lắng nhìn nhau, nàng cầm lấy tấm chăn bông từ tay Lý Hiểu nghê, đưa những ngón tay lên sờ thử. Ninh Tử Uyên như nín thở nhìn nàng.

_ Tại sao thứ này lại thô ráp như vậy?

Kỳ Thanh nói, Lý Hiểu Nghê lập tức lý giải.

_ Tấm chăn bông này đã bị người ta bôi lớp lông gai của một loại cây gây ngứa. Da của trẻ sơ sinh yếu ớt, nhạy cảm, Anh Ninh quận chúa bị nổi mẩn ngứa nên mới quấy khóc ngày đêm, không phải bị dị ứng đậu phộng!

Nghe nàng ta nói xong, Ninh Tử Uyên giật lấy tấm chăn bông trên tay Kỳ Thanh sờ thử, sau đó nàng lại chạy đến chỗ Kỳ Anh, sờ vào tấm chăn bông đang trùm lấy đứa trẻ.

_ Tỷ tỷ yên tâm, muội đã cho kiểm tra hết rồi, tấm chăn này không có lông gai!

Ninh Tử Uyên buông tấm chăn xuống, nàng ôm lấy Kỳ Anh, hai hốc mặt lại ửng đỏ, nàng cúi đầu nhẹ hôn lên đỉnh đầu còn chưa có tóc của đứa trẻ đang ngủ say.

_ Rốt cuộc là có chuyện gì với con của ta?

Ninh Tử Ca hất mặt ra hiệu, hai cung nữ nhanh chóng đi đến bắt lấy Tô Cẩm Hồng, ép nàng ta quỳ gối xuống.

_ Tỷ nhìn xem bàn tay của cô ta đi!

Hai cung nữ bắt lấy hai bàn tay của Tô Cẩm Hồng xòe ra, trên bàn tay nàng ta đều có những nốt ửng đỏ y hệt như trên da Kỳ Anh.

Ninh Tử Uyên không tin vào mắt mình, nàng trợn tròn mắt nhìn Tô Cẩm Hồng.

_ Mấy ngày nay điện hạ và muội thường đến chăm sóc cho Kỳ Anh. Từ Tĩnh và Xuân Hoa mang chăn lông đi giặt thì hai tay đều bị ngứa rát, muội mới phát hiện trong chăn có vấn đề. Tỷ nói ngày thường đều giao mọi chuyện cho cô ta, nếu Tô Cẩm Hồng không muốn có kẻ khác biết được thì cô ta chỉ có thể tự tay giặt đồ cho Kỳ Anh. Bàn tay của cô ta đã chứng minh suy đoán của muội là đúng!

Ninh Tử Uyên mất một lúc lâu mới có thể chấp nhận những chuyện mà Ninh Tử Ca nói. Nàng nhìn sang Tô Cẩm Hồng, trong mắt rưng rưng nước, đôi môi run rẩy.

_ Tại sao... Thật sự là muội... Tại sao lại làm như vậy với ta...

Tô Cẩm Hồng cũng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tử Uyên, nàng ta nhếch miệng cười nhạt.

Nước mắt của Ninh Tử Uyên rơi xuống.

_ Ta xem muội như người nhà... Ta đối xử với muội có gì không tốt... Tại sao lại muốn hại ta... Con của ta có lỗi gì... Tại sao ngươi lại hại chết nó...

Nàng mất khống chế hét lên, Kỳ Anh ở trong lòng nàng bị giật mình khóc ré lên.

Ninh Vân đứng dậy đi đến ôm lấy đứa bé giao cho cung nữ bế ra ngoài. Gương mặt bà lạnh như băng nhìn Tô Cẩm Hồng hỏi.

_ Trước đây khi Tử Uyên còn nhỏ theo Hy Nghiên về Tần phủ, nàng ấy nhìn thấy ngươi lanh lợi, Tử Uyên cũng yêu thích ngươi nên cho ngươi theo con bé làm tâm phúc. Từ nhỏ Tử Uyên luôn xem ngươi như muội muội, đối đãi với ngươi đều thật lòng. Bây giờ ngươi lại quay sang cắn chủ tử của mình, loại người như ngươi, súc sinh cũng không bằng!

Tô Cẩm Hồng không hề sợ hãi những lời nói của Ninh Vân, nàng ta ngửa mặt lên cười.

_ Muội muội? Trong mắt các ngươi ta khác gì súc sinh sao? Một con thú được con gái của bà nuôi dưỡng!

Ninh Vân trừng mắt với nàng ta, Tô Cẩm Hồng lại đảo mắt nhìn sang Ninh Tử Ca, ánh mắt nàng ta đầy thù hận.

_ Ta thật lòng thật dạ trung thành với Ninh Tử Uyên nhưng ngươi lúc nào cũng đề phòng ta. Lúc nhỏ, Ninh Tử Uyên cho ta ăn mặc đẹp một chút ngươi liền đi nói với Trịnh quản gia, bà ấy đánh ta, bắt ta không được mặc y phục đẹp, phạt ta nhịn đói bởi vì không biết tôn ti. Ta nhìn thấy ngươi liền sẽ sợ hãi, ta sợ ở trước mặt ngươi nói sai một câu, làm sai một chuyện đều sẽ bị bà ấy đánh, trong mắt ngươi, ta khác gì súc sinh? Dù ngươi có ở Nam Thành, ta sống trong Ninh phủ đều phải cẩn thận từng câu từng chữ. Ngươi trở về, cuộc sống của ta liền như địa ngục, đến cả thở ta cũng sợ để ngươi nghe thấy. Ta sợ ngươi nói với Trịnh quản gia rằng ta làm chướng mắt ngươi, sẽ đem ta bán cho nhà khác!

Tô Cầm Hồng vừa nói vừa khóc nức nở.

_ Ninh Tử Uyên được gả đến An Thục Vương phủ, ta tưởng sẽ thoát được ngươi nhưng ngươi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ta. Ta thích Lam Điệp, ta thật sự rất thích cô ấy nhưng ta sợ mới không dám nói ra, ta chỉ mong Ninh Tử Uyên biết được tấm lòng của ta, chấp thuận cho ta và cô ấy. Nhưng mà ngươi... ngươi lại đem Thời Dĩnh Liên đến trước mặt cô ấy!

Tô Cẩm Hồng nghiến răng chỉ tay thẳng vào nàng.

_ Ninh Tử Uyên muốn gả ta cho nhà tốt, ta được gả cho sĩ tộc cũng đều có ích cho các ngươi, ngươi lại ngăn cản, ngươi không muốn ta trở thành nghĩa nữ của Ninh Chi. Ngươi hết lần này đến lần khác đều phá hủy chuyện tốt của ta, ta đã làm gì khiến ngươi chướng mắt? Ngươi xuất thân cao quý, ngươi muốn thứ gì đều được như ý, chỉ cần một câu nói của ngươi cũng có thể quyết định sống chết của kẻ khác. Vậy tại sao ngươi lại chỉ nhắm vào ta, ta rốt cuộc đã làm gì ngươi?

Ninh Tử Ca lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Hồng, nàng nói.

_ Từ khi còn nhỏ, ta đã nhìn thấy ngươi là kẻ không biết an phận, ngươi ăn mặc chẳng khác gì chủ tử của mình, ngươi lớn tiếng mắng chửi các hạ nhân khác, ngươi vốn không biết thân phận của mình nên ở đâu. Nếu ta không ngăn cản, ngươi thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư của Ninh phủ sao? Chuyện ngươi ái mộ Lam Điệp, ta không biết nhưng cô ấy có tình cảm với Thời Dĩnh Liên chứ không phải ngươi, ngươi trách ai? Ngươi gả cho ai cũng không phải chuyện ta cần quản, chỉ là trở thành nghĩa nữ của di nương ta, sau này mang họ Ninh, ngươi xứng sao? Tô Cẩm Hồng, ngươi rốt cuộc làm ra bao nhiêu chuyện phản chủ, tỷ tỷ ta còn chưa biết, ngươi lại muốn tỷ ấy ban ơn cho ngươi?

Ninh Tử Uyên nhìn nàng, rồi lại nhìn Tô Cẩm Hồng hỏi.

_ Ngươi còn làm ra những chuyện gì mà ta chưa biết?

Tô Cẩm Hồng nhìn Ninh Tử Uyên, cười nhạt.

_ Được thôi, ta cũng không có ý định giấu ngươi, để ta nói cho ngươi biết! Chuyện điện hạ hiểu lầm Ninh Tử Ca, thất sủng cô ta, chính là ta cố tình nói để người nghe thấy. Ta cũng chính là người đã cho xuân dược vào rượu để điện hạ và Ninh Tử Ca hành phòng, sau đó cô ta mang thai, ta đã nói cho Thi Miên Hân biết lá khuynh diệp có thể làm người ta sảy thai. Ta bày kế cho mẹ con của Tần Phi Yến, rượu cũng là ta thêm xuân dược vào. Ta biết Kỳ Tinh dị ứng nên cố tình nói ngự trù phải nấu ăn bằng dầu đậu phộng. Cũng là ta đã bôi lông gai lên chăn bông của Kỳ Anh. Tất cả mọi chuyện đều là ta làm!

Nàng ta bình thản nói rồi cười rất hả dạ, Ninh Tử Ca cau mày.

_ Ngươi hận ta thì có thể trả thù ta, tỷ tỷ của ta đã làm gì ngươi, tỷ ấy tin tưởng ngươi như vậy...

_ Ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà tỷ tỷ ngươi nuôi mà thôi. Ngươi không có ở đây, cô ta xem ta như người nhà nhưng ta mãi mãi cũng chỉ nhận được sự thương hại thừa thãi mà ngươi không muốn nhận!

“Bốp” Ninh Tử Uyên tức giận tát vào má của Tô Cẩm Hồng, nàng nghiến răng nói.

_ Cái tát này là vì ngươi dám động vào muội muội của ta!

Tô Cẩm Hồng còn chưa kịp phản ứng, Ninh Tử Uyên đã đánh vào bên má còn lại của cô ta.

_ Xem như ta có mắt như mù, để ngươi ở bên cạnh, hại bản thân ta, hại muội muội của ta, còn hại chết con ta! Tô Cẩm Hồng, từ bây giờ ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt ta nữa!

Ninh Tử Uyên nói xong, nàng lập tức rời khỏi phòng, Kỳ Thanh đuổi theo nàng.
Ninh Vân ra lệnh.

_ Đưa Tô Cẩm Hồng về Ninh phủ!

Hai cung nữ kéo Tô Cẩm Hồng ra ngoài. Ninh Vân và Ninh Tử Ca cùng đi ra, Xuân Hoa đã chờ nàng bên ngoài cửa, vừa thấy nàng, Xuân Hoa mừng rỡ.

_ Thái tử phi, điện hạ lo lắng cho người nên sai nô tì đến đón người!

Ninh Tử Ca gật đầu với nàng ta, nàng hỏi Ninh Vân.

_ Mẫu thân, người định xử lý Tô Cẩm Hồng như thế nào?

Ninh Vân nói.

_ Con yên tâm, cứ giao cho Trịnh quản gia, bà ấy sẽ biết cách xử lý! Mau trở về đi!

_ Con tiễn người trước!

_ Được!

Lúc Ninh Tử Ca trở về Viễn Cát cung, cung nữ đang dọn thức ăn ra bàn, Kỳ Hoan ngồi đợi nàng.

_ Điện hạ, người dùng thiện trễ như vậy?

_ Ta chờ muội!

Kỳ Hoan nắm lấy bàn tay Ninh Tử Ca, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

_ Chỗ của tỷ tỷ muội đã giải quyết xong rồi?

Kỳ Hoan hỏi, Ninh Tử Ca gật đầu. Kỳ Hoan cầm đũa gắp cho nàng một ít rau vào chén.

_ Hai ngày nữa là tiệc đầy tháng của Kỳ Anh, dù Kỳ Tinh mất rồi nhưng cũng không thể không mở tiệc. Mẫu hoàng nói, lần này yến tiệc sẽ đơn giản hơn. Đến đó, An Thục Vương phi chắc sẽ an ủi được một chút!

Ninh Tử Ca gật đầu, nàng cầm đũa gắp rau cho vào miệng nhai nuốt.

_ Hai ngày nữa đã mở yến tiệc, chẳng phải nói Đan Dương Vương sẽ hồi kinh sao?

_ Có lẽ đường đi xa hơn dự kiến! Hơn nữa bà ta cũng đâu phải thật lòng muốn chúc mừng di nương!

_ Ý của điện hạ, lần này Đan Dương Vương hồi kinh đã có kế hoạch từ sớm!

Kỳ Hoan khẽ gật đầu.

Buổi tối, Ninh Tử Ca mặc đồ ngủ, nàng đứng bên ngoài điện, Tần Hạnh ở bên cạnh nàng.

_ Y sư nói như thế nào?

_ Y sư nói có thể điều trị được, chỉ là không thể gấp gáp!

Ninh Tử Ca thở dài.

_ Được, nói cô ta tận lực một chút, không thể kéo dài quá lâu, nếu cô ta làm tốt, ta nhất định sẽ ban thưởng, đề cử cô ta vào làm việc cho thái y viện!

Tần Hạnh gật đầu.

_ Biểu tỷ yên tâm!

_ Trễ rồi, muội về nghỉ ngơi trước đi!

_ Dạ!

Tần Hạnh tôn kính cúi người lui đi.
Ninh Tử Ca ngẩng đầu nhìn trăng sáng, gần đến mùa thu, buổi tối trăng rất đẹp nhưng gió lớn, nàng khẽ rùng mình.

Cánh tay ấm áp vòng qua ôm lấy eo nàng, Kỳ Hoan ôm nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng, âu yếm hỏi.

_ Đang suy nghĩ gì?

Ninh Tử Ca dựa vào lòng Kỳ Hoan, nàng nói.

_ Ta vốn định nói với tỷ tỷ, sau này để cho một trong hai đứa trẻ đi theo mẫu thân. Bây giờ Kỳ Tinh lại... chỉ sợ tỷ ấy sẽ kiên quyết từ chối!

_ Muội sợ binh phù không có người truyền thừa!

Kỳ Hoan dịu dàng nói, Ninh Tử Ca gật đầu.

_ Đợi thời điểm thích hợp ta sẽ đem chuyện này nói với di nương khuyên nhủ vương phi một tiếng!

_ Tạ điện hạ!

Kỳ Hoan nghiêng đầu, hôn lên má nàng.

_ Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy sao? Trời lạnh rồi, mau vào trong!

_ Ừm!
----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mình đang cần một pháp sư giải nạn tam tai ~ ╥﹏╥

Mọi người đã xem Inside Out 2 chưa? Mình sắp được đi xem rồi, hihi!

(๑˃̵ ᴗ ˂̵)و

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro